Chương 13: Sự ấm áp giữa đêm đông
Chương 13
Con người đã sống ở Tokyo thì phải chấp nhận không bao giờ có được giấc ngủ bình yên. Dù không phải ăn chơi thác loạn thì cũng bị công việc đè chết. Bằng chứng là đã hơn nửa đêm rồi nhưng khu tòa soạn nằm sừng sững phía đông Kabukicho vẫn mở đèn sáng choang.
Cũng tại một văn phòng lớn phía bên trong, tiếng thảo luận vang lên không ngừng. Sau một hồi lan man, vị tổng biên tập đẩy gọng kính khoa trương của mình lên trên gương mặt niềm nở.
- Về cái kết cuối truyện mang chút hụt hẫng, nhưng tôi nghĩ nó khiến cho câu chuyện có phần đặc biệt hơn. Tóm lại đối với tác phẩm này rất có triển vọng! Tôi đặc biệt rất thích cá tính của nữ chính. Rõ ràng với mẫu người này không khó để bắt gặp ngoài đời, nhưng khiến người khác không thể lơ đễnh được.
Ngón tay của vị tổng biên tập liên tục lăn chuột trông có vẻ như rất thích thú, màn hình ngập chữ phản chiếu qua hai mảnh thủy tinh dày cộm. Sasuke thì chẳng mấy quan tâm đến tâm trạng anh ta, từ đầu đến cuối không đáp một lời.
- Nói tôi biết đi Sasuke ! Thiên thần này do cậu lấy cảm hứng từ ai đó phải không ? Cô ấy có thật ngoài đời phải không ?- Vị tổng biên tập chuyển hướng sang Sasuke, ánh mắt long lanh có vẻ như đang muốn nhờ anh làm "bà mối".
Trước những câu hỏi dồn dập của anh ta, trong đáy mắt Sasuke bất chợt thấp thoáng một hình bóng của người con gái bé nhỏ nhưng rồi cũng tan biến khá nhanh. Anh chỉ hơi cong môi cười trừ rồi khẽ đáp lại.
- Không, không có.
Nét mặt vị tổng biên tập liền biến hóa thành một cảm xúc khác.
- Tiếc nhỉ.
Sasuke đưa mắt xuống nền nhà sáng bóng.
Tiếc ư ? Phải rồi. Dù mẫu người như cậu ta không thiếu, nhưng vẫn khiến đàn ông điên đảo. Họ thích một cô gái như thế sao ? Ngốc điển hình, mấy trò chỉnh sửa video thì hay ho lắm...Thực tế là chỉ bước chưa đến năm bước chân thôi cũng ngã u đầu được. Lại còn luôn tỏ ra tốt bụng, rồi sao...cậu ta luôn đối xử như thế với bất cứ ai. Còn cả cái tính kiên cường không cần thiết đấy nữa. Đừng trách anh ích kỷ, khi yêu thì ai mà chẳng muốn mình là chỗ dựa quan trọng nhất trong mắt người kia ?
Cái đáng sợ hơn là, sự tuyệt tình lúc chia tay của cậu ta anh cũng đã từng tận mắt chứng kiến. Với kiểu người đó, thứ được ưu tiên là công việc chứ không phải tình cảm.
Vậy nên đối với Sasuke, Haruno Sakura là kiểu người chỉ có thể làm bạn chứ tuyệt đối không được yêu.
Mà sao tự nhiên lại nói đến chuyện yêu đương ở đây nhỉ. Buồn cười chết đi, càng ngày anh càng không hiểu nổi mình nữa rồi.
Vị tổng biên tập hiểu lầm sự trầm lặng của Sasuke, anh ta hơi ngượng ngùng tự tìm đường lui cho mình.
- Thời gian sắp tới có lẽ chúng ta phải gặp nhau nhiều hơn để bàn về việc in ấn và xuất bản. Giờ thì cậu có thể về được rồi.
Lúc này Sasuke mới chợt ngẩng lên, anh gật nhẹ đầu rồi cũng rời đi ngay sau đó.
Còn vị tổng biên tập vẫn chăm chăm vào bản thảo trông có vẻ rất tâm đắc, chậc lưỡi liên tục.
Bỗng một cuộc gọi làm gián đoạn niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Anh ta hậm hực kẹp ống nghe giữa vai và đầu, còn chưa kịp nói gì đầu bên kia đã kêu oang oác.
Đôi mắt sau cặp kính sáng lên ngạc nhiên, lần này anh ta cầm hẳn ống nghe áp sát vào tai rồi thay đổi thái độ còn nhanh hơn lật sách. Anh ta bật cười khanh khách, giọng nói mang ý cười cợt.
- Ai bảo họ dám đắc tội với lão già đó thì tự chịu. Dù sao cũng tốt, dẹp được đối thủ cạnh tranh mà còn chẳng phải đụng một ngón tay.
Bên trong ống nghe phát ra là một giọng nữ có phần e dè.
"-Anh không sợ ông ta sẽ nhắm vào chúng ta tiếp theo sao ? Cái cậu Uchiha Sasuke đó chẳng phải là..."
- Michina, cô lại lo bò trắng răng rồi. Uchiha luôn sử dụng bút danh, cậu ta cũng ghét nhất là bị lộ thân phận thật của mình ra đấy. Quan trọng hơn nữa tôi đã đọc qua tác phẩm của cậu ta lần này rồi, rất được.
Trước sự e ngại của cô gái, vị tổng biên tập chẳng có vẻ gì lo lắng. Nói xong anh ta còn cười khẽ, ngón trỏ gõ nhẹ từng nhịp trên mặt bàn.
***
2:20, Khu chung cư Kabukicho.
Ngồi trong căn phòng nhỏ dành riêng cho bảo vệ, Suigetsu ngáp dài ngáp ngắn trước chiếc truyền hình vô vị. Anh ta nhìn ra dáng người cao gầy đang bước nhanh vào cổng liền vẫy vẫy tay, miệng thì đang ngậm nhánh cỏ khô không hiểu vừa nhặt được ở đâu đó.
- Ê này Sasuke! Cậu lại về muộn rồi, dù sao Karin cũng không biết nên tôi tạm tha đấy.
Tiếc là cái người tên Sasuke đó chẳng đoái hoài gì đến anh ta, vẫn ổn định từng bước đi của mình.
Suigetsu cũng không bực bội vì thế này gần như là chuyện cơm bữa rồi, anh ta chỉ thấy bất ngờ vì dáng vẻ gấp gáp của Sasuke, hiếm khi thấy cậu ta thể hiện rõ vậy. Rồi đôi mắt tím nhạt liếc sang tòa chung cư sừng sững, chợt co lại nhận ra điều gì đó.
Anh ta sốt sắng nhảy ra khỏi căn phòng nhỏ rồi kéo tay Sasuke lại, nở một nụ cười rất đáng ghét.
- Vội thế làm gì! Tôi đã bảo sẽ không nói lại với Karin rồi mà, cậu không tin sao ?
Sasuke dường như khó chịu ra mặt với hành vi kì lạ đó của Suigetsu. Anh từ từ rút tay lại, cực kì kiên nhẫn với Suigetsu dù lòng ngực như đang bị thiêu đốt.
Thấy vậy, Suigetsu cũng không làm khó anh nữa, anh ta khép mắt lại rồi lắc nhẹ đầu tỏ vẻ bất bình.
- Thật ra tôi ấy à, bình thường chẳng thích xen vào chuyện của người khác đâu. Nhưng công bằng mà nói cậu quá đáng lắm rồi Sasuke!
Đầu chân mày Sasuke nhướng lên, rõ ràng là không hiểu anh ta đang nói gì.
Suigetsu hơi hếch cằm lên, thực chất là để có thể nhìn cậu con trai trước mặt mình bằng nửa cặp mắt. Anh ta vẫn ung dung, từ tốn trách móc.
- Cậu có tự thấy mình máu lạnh quá không ? Để một cô gái yếu ớt ngồi chờ trước cửa phòng trong cái thời tiết quái đản thế này. Chân thành nhắc nhở cậu một câu, dù mối quan hệ của hai người chỉ là bạn bè bình thường đi nữa thì cậu cũng đừng bao giờ nghĩ rằng chỉ cần một người cho đi là đủ...Suy nghĩ này đúng là rất ích kỷ đấy!
Câu nói cuối cùng vừa dứt, Suigetsu liền để ý thấy ánh mắt hơi dao động của Sasuke. Khóe môi anh ta nhếch lên một tí.
Đúng là anh ta thuộc kiểu người không quan tâm đến sự đời nhưng mà ai bảo cái thằng nhóc này lại được Karin để ý làm gì.
Suigetsu cũng không phải không nhận ra sự quan tâm đặc biệt Sasuke dành cho Sakura, vì nếu là người khác chưa chắc cậu ta đã sốt sắng như thế.
Cô gái đó đã dần dần bước vào thế giới của Sasuke như thế, một cách tĩnh lặng đến nỗi có lẽ chính bản thân cậu ta cũng không nhận ra được. Và dù có thừa nhận hay không thì rõ ràng Sakura đã chiếm một chỗ không nhỏ trong suy nghĩ của cậu ta rồi.
Suigetsu này vốn chỉ là muốn lợi dụng điều đó để tự giúp bản thân mình thôi. Nhưng nghĩ lại thì lâu lâu trở "bà mối" một lần cũng được lắm đấy chứ. Thú thật thì hai người họ đứng chung cũng rất hợp mà, ai không biết cũng sẽ nghĩ rằng họ yêu nhau thật cho mà xem.
Cô gái nhỏ ríu rít như con chim non bên cạnh chàng trai trầm ổn đầy anh tuấn.
Trong lúc Suigetsu đang thầm tưởng tượng ra khung cảnh đẹp như tranh vẽ đó thì Sasuke đã bước vào đến bên trong thang máy rồi.
Tâm trạng anh trở nên cực kì tồi tệ vì mấy lời nói đó của Suigetsu. À mà không phải, cảm giác rục rịch trong lòng nó đã không để yên từ lúc anh chờ mãi mà không thấy Sakura trở về rồi.
Suy nghĩ đầu tiên mà anh nghĩ đến đó chính là cô đã gặp tai nạn.
Anh đã lo lắng cho cô như thế, không thể chịu nổi cảm giác bức bối đó mà phải lấy cớ mua bia để ra ngoài giải tỏa một chút. Còn định là nếu về tới chung cư chưa thấy Sakura thì sẽ phá lệ một lần, gọi một cú điện thoại để chắc chắn cô sẽ không quấn băng nằm trong cái bệnh viện nào đấy. Nhưng rồi cái mớ cảm xúc đó bùng nổ khi anh nhìn thấy cô bước ra từ chiếc xe công vụ của Itachi.
Hay lắm Sakura, cậu vứt tôi ở nhà, cho leo cây hai tiếng đồng hồ để chạy đi chơi cùng cái người tôi ghét cay ghét đắng.
Tất cả lo lắng bất an bỗng chuyển thành phẫn nộ.
Anh kích động đến nỗi muốn chạy tới, nắm chặt bả vai cô chất vấn. Thậm chí là sẽ lớn tiếng, hùng hổ hỏi tội cô. Nhưng không, anh đã chọn một phương thức yếu đuối nhất, đó chính là trốn tránh.
Tuy vậy nhưng sau đó anh vẫn không kiềm lòng được mà lo lắng cho cô. Vì hiểu rõ cái tính cố chấp đó, anh nghĩ cô sẽ ngốc nghếch ngồi chờ thật.
Trên đoạn đường từ tòa soạn trở về, khi cái lạnh thấu xương dần tràn vào da thịt thì anh cũng hối hận rồi. Anh gấp gáp trở về, chẳng biết là vì sợ cô chịu lạnh, hay sợ cô không chịu nổi sẽ bỏ về phòng mất...hoặc cũng sợ rằng cô vốn không thèm chờ anh.
Thế nên ngay khi cánh cửa thang máy mở ra, nhìn thấy cái dáng gầy gò của Sakura khi ngồi xổm dưới sàn rồi chà chà hai tay vào nhau khiến anh chỉ muốn tự tát cho mình mấy cái. Biết rõ cô gái đó cố chấp đến ngốc nghếch như vậy, tự nhiên khi không còn giở thói trẻ con ra làm gì...
Sakura ngồi đó, đang gật gà gật gù thì hai mắt sáng lên. Cô đứng bật dậy, nhìn anh chầm chậm đi đến rồi dừng lại trước mặt mình.
- Chờ bao lâu rồi ?- Anh lấy lại vẻ trầm lặng của mình, giọng nói nhẹ như nước.
Sakura cũng không có quá nhiều biểu cảm kích động, cô đáp nhẹ tênh.
- Lúc nãy tớ để cậu leo cây hai tiếng, bây giờ tớ chờ lại cậu hai tiếng. Coi như huề.
Chính biểu cảm đó của cô khiến anh một lần nữa khó chịu, cảm giác như mình vừa gánh trọng tội. Nếu Sakura cứ bày ra vẻ mặt tức giận hay oán trách thì anh cũng chả phải bức rứt thế này.
- Cậu bảo cậu có bị ngốc không ? Điện thoại để làm cảnh à ? Cửa không khóa sao không vào, tôi ăn thịt cậu được sao ? Còn nếu không thoải mái thì cứ về phòng của mình đấy! Tôi bắt cậu ngồi đợi ở đây sao ? Hay cậu nghĩ cậu mình đồng da sắt thật đấy à, ngồi chình ình giữa thời tiết thế này mà vẫn khỏe như trâu đúng không ?- Sasuke gầm lên, hình như đây cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô bằng một tràng dài như thế.
Sakura nhất thời bất động, cô cố gắng phân tích mấy lời nói của Sasuke rồi mạnh bạo trả lời từng câu, nét mặt vẫn rất nghiêm túc.
- Thật ra tớ nghĩ nếu cậu ra ngoài thì chắc có việc bận thật nên không dám gọi làm phiền. Phòng cậu tớ cũng không muốn tùy tiện vào! Cậu hiểu tớ mà Sasuke, nếu tớ có lỡ tay nghịch ngợm gì đó hư đồ thì làm sao đền nổi ? Còn nữa, nếu tớ về phòng mình rồi...cậu về lúc nào tớ không biết, cậu cũng sẽ không nói thế thì sẽ lỡ mất lễ Giáng sinh mất. Nên chỉ còn nghĩ ra cách ngồi đây chờ thôi. Vì đây là lời hứa của tớ với cậu, tớ nhất định phải thực hiện!
Cô ngước lên nhìn thẳng vào ánh mắt bàng hoàng của Sasuke, cứ đối nhau như thế cỡ nửa phút. Sakura không nhịn nổi mà hắt xì một tiếng, xong khuyến mãi thêm câu nói vu vơ có chút ấm ức nữa.
- Mà thật ra tớ cũng không nghĩ cậu lại về trễ thế đâu.
Câu nói đó của Sakura khiến anh chẳng biết phải làm sao. Chỉ còn cách đưa tay lên đặt lên đầu cô rồi vỗ nhẹ vài cái, thay cho những cảm xúc hỗn loạn đang dâng lên trong lòng.
- Sau này thấy cửa không khóa thì cứ đường hoàng mà vào nhà, cậu ngồi đây mãi người ta lại tưởng tôi đào tạo cậu thành thú nuôi gác cửa đấy.
Sasuke vốn muốn hỏi rõ Sakura chuyện giữa cô và Itachi, nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa khi anh nhìn thấy người con gái đó co chân ngồi một góc trước cửa nhà mình rồi.
Phải, không còn quan trọng nữa rồi.
Cô không đáp. Hai tay đang để trong túi áo giữ ấm cũng len ra nắm chặt lấy vạt áo của anh. Nói không có chút giận dỗi nào là giả, ai bảo anh đi lâu thế làm gì ? Chậm thêm chút nữa cô còn tưởng mình sắp đóng băng luôn rồi cơ.
Chờ được 30 phút là Sakura đã định bỏ vào nhà rồi, dù sao thì cô cũng không phải kiểu người thích tự ngược mình. Nhưng mà chính lúc đó lại bất ngờ gặp Suigetsu thì mới biết anh cũng chỉ vừa mới ra ngoài thôi. Vậy tức là, cô đã cho anh leo cây trước. Một cảm giác tội lỗi cứ quay quanh trong bụng khiến Sakura khó chịu, nhưng cũng đồng thời sưởi ấm, tiếp thêm ý chí cho cô.
Hai tiếng đồng hồ chờ đợi, nghe thì dễ nhưng có bao nhiêu khổ sở thì chỉ mình cô biết.
Mà cô cũng không định kể Sasuke nghe, vì Sakura cho rằng, việc này rất giống như một đứa trẻ bị bố mẹ mắng oan xong khóc lóc kể khổ. Thật sự rất trẻ con. Cũng chắc chắn một điều rằng cô sẽ chẳng thể tìm được sự cảm thông từ một người như Sasuke mà chỉ càng làm anh trở nên kì thị hơn.
Chỉ là không ngờ, cô tưởng ít ra anh cũng sẽ cảm động đôi chút, ai mà biết là anh khi không lại mắng cho cô một trận. Sakura bị vô cớ ăn mắng tất nhiên không thể không phản bác lại. Xong rốt cuộc cũng bị cái xoa đầu đó của anh làm bao nhiêu lạnh giá cũng phải cong đuôi chạy hết.
Rõ ràng đang là một đêm đông nhưng cô lại thấy ấm áp vô cùng.
Còn từ xa xa, có một người lại không may mắn được hưởng cái ấm áp đó.
Bóng hình cô gái như bị nuốt chửng bởi màn đêm lạnh lẽo, lạnh như đôi mắt đang ngước nhìn của cô.
Karin đứng lặng yên nhìn họ, đôi chân mày khẽ rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip