Chương 11

Mùi bạc hà toát lên khắp gian bếp khi Thế Huân bước xuống

Mân Thạc loay hoay nấu bữa tối thì nhận ra hơi ấm phía sau , liền quay đầu lại nhìn . Ngay lúc đó Thế Huân nhanh chóng dán môi anh lên môi cậu , chậm rãi hôn . Đến khi nhận ra trứng trong chảo đã khét mới hốt hoảng đẩy Thế Huân sang một bên

" Không phụ đã đành , còn phá hỏng "

Thế Huân cảm thấy mình quá là oan ức . Cứ cho là tại anh , vậy sao cậu không né

Nghiện mà còn ngại

" Không cần ăn nữa "

Thế Huân đưa tay tắt bếp , ôm ngang eo Mân Thạc rồi nhấc người cậu lên , xoay ra phía sau để cậu xuống bàn ăn

Mân Thạc giật mình thụt lùi , đưa tay chắn ngang

" Này , không được làm loạn , mau đưa em về nếu không mẹ sẽ cấm cửa em luôn "

Nghe tới đây Thế Huân chán nản buông tay . Đã bảo về đây ở luôn mà cậu lại phản bác rằng phải chăm sóc mẹ , thế liền kêu đón cả mẹ về thì lại mạnh miệng là không muốn bị xem là ăn vạ

Thật là tức chết

" Được rồi , anh chở em về "

Thế Huân lái chiếc Lamborghini chở Mân Thạc về nhà . Nhà cậu nằm trong khu dân cư có nhiều người lao động tỉnh lẻ sinh sống , có thể được liệt vào khu nghèo , nằm ở xa trung tâm , đây cũng là lí do Mân Thạc không lúc nào để anh chở về tận nhà mà chỉ bảo anh dừng ở trạm xe buýt gần Diamon Plaza . Nếu hôm nay không vì kiên quyết hăm doạ thì anh cũng chẳng có cơ hội cảm nhận được sự cơ cực của cậu

" Anh nghĩ mình nên vào diện kiến nhạc mẫu đại nhân "

" Thôi không cần đâu "

" Sao lại không ? "

Mân Thạc không thèm trả lời . Nhanh chóng xuống xe , đóng sầm cửa lại rồi nhanh chóng chạy vào nhà

" Mẹ , con về rồi "

Trước mặt Mân Thạc là hình ảnh một nam một nữ đang quấn quýt nhau trên sofa . Thay vì ngạc nhiên tra hỏi , hoặc giả sẽ sốc đến thổ huyết . Nhưng không , cậu vẫn bình thản cởi giày , đi vào nhà đứng trước mặt hai người họ , lễ phép cúi chào rồi cất bước đi lên phòng của mình

Cảnh tượng quá quen thuộc đi . Đến nỗi cậu cũng chẳng biết phải phản ứng sao cho hợp tình hợp lí . Vì đối với những đứa con khác , sẽ cảm thấy chán ghét , kinh tởm , thậm chí khinh thường mẹ mình . Nhưng cậu thì không . Đó là cách mẹ cậu mưu sinh , là cách mẹ cậu kiếm tiền để nuôi nấng , cho cậu ăn học , dù tủi nhục hay bị chà đạp , có lúc lại bị người khác kéo giang hồ đến đập phá đánh ghen , mẹ cậu vẫn nuốt nước mắt cam chịu và tiếp tục sống , tiếp tục làm , vì cậu . Vậy cho nên , thay vì cảm thấy chán ghét kinh tởm , cậu lại cảm thấy xót xa cho mẹ , cảm thấy xấu hổ vì bản thân không giúp gì được cho mẹ

Nhưng Thế Huân sẽ không nghĩ thế . Cậu sợ , sợ anh sẽ tránh xa cậu . Sợ anh sẽ kinh tởm mẹ mình

Cậu lại gần cửa sổ , vén màn qua một bên nhìn xuống

Thế Huân--- Sao lại chưa đi ?

Mân Thạc bỗng thấy bất an liền chạy xuống nhà

Thế Huân sững người khi thấy cảnh tượng trước mặt . Khi nảy vào nhà , Mân Thạc quên không mang theo điện thoại nên anh mới cầm vào cho cậu . Lại bối rối khi vừa tới cửa lại nghe những âm thanh tế nhị , đến khi phát giác được thì tay đã mở toang cửa . Lúc đấy âm thanh cũng tắt hẳn , ba cặp mắt nhìn nhau bối rối

Thế Huân ngước lên thấy Mân Thạc đang đứng ở cầu thang , liền mỉm cười giơ cao điện thoại của cậu lên

Mân Thạc nhanh chóng chạy ra khỏi cửa , cầm tay Thế Huân kéo đi

Thế Huân cũng chỉ lẳng lặng đi theo Mân Thạc

" Chuyện khi nảy--- "

" Điện thoại của em "

Không để Mân Thạc nói hết , Thế Huân ngắt ngang đồng thời đưa điện thoại cho Mân Thạc , rồi đưa tay xoa lấy mái tóc cậu

" Ngày mai , anh đón em đến công ti "

Nói xong đặt nụ hôn lên trán cậu , nở nụ cười ôn hoà . Nắm lấy vai cậu xoay ra phía sau , đẩy nhẹ

" Trời lạnh , vào đi thôi "

Thế Huân không muốn biết . Nói đúng hơn là không muốn can thiệp đến chuyện gia đình cậu . Người anh yêu là cậu , là Kim Mân Thạc , không ai và không có chuyện gì có khả năng tác động đến tình yêu của anh dành cho cậu . Nhưng mà người đàn bà đó-----

Mân Thạc biết , biết là Thế Huân không muốn nhắc . Biết là Thế Huân xem như không có chuyện gì

Biết được tình yêu của anh đủ lớn để dung túng cậu

Mân Thạc quay lại , thấy Thế Huân vẫn đứng đó . Nhanh chóng tiến lại hôn nhẹ lên môi anh , mỉm cười rồi rời đi

Ngô Thế Huân , cảm ơn

Lúc Mân Thạc vào nhà thì người đàn ông kia cũng đã đi , chỉ còn mẹ cậu ngồi đó . Trên tay cầm điếu thuốc đã hút gần hết , dụi vào bàn

" Thằng đó là ai ? "

" Cấp trên của con "

" Cấp trên ? Tên gì ? "

" Có gì sao mẹ ? "

" Tao hỏi tên gì ? "

" Dạ , Thế Huân , Ngô Thế Huân "

Đôi vai gầy của mẹ cậu khẽ run lên

Vậy là đúng rồi . Ánh mắt đó . Cả đời bà sẽ không quên được ánh mắt đó . Sự cầu khẩn , sự van xin lạy lục . Rồi lại chất chứa thù hằn đến tâm can cào xé

Nó , giống y đúc mẹ của nó

Bà đứng dậy tiến về phía Mân Thạc , nắm chặt lấy vai cậu

" Tiểu Mẫn , tránh xa thằng đó ra ? Nghe chưa ? "

" Tại sao ? " - Mân Thạc ngạc nhiên

Ánh mắt bà trở nên hỗn loạn , kéo Mân Thạc vào lòng ôm thật chặt , rồi lại nấc lên thành tiếng

Mân Thạc không hiểu chuyện gì xảy ra với mẹ , chỉ biết ôm lấy tấm thân gầy gò đang nấc lên từng cơn

Thật sự là có chuyện gì ? Tại sao mẹ lại phản ứng như vậy ?

Đêm đó Mân Thạc luôn túc trực bên mẹ cậu . Không hiểu sao đang khoẻ mạnh lại bất chợt lên cơn sốt cao như thế . Lại không chịu đến bệnh viện , cũng không còn sớm nên không còn tiệm thuốc nào mở , cậu đành đến thẳng bệnh viện mua thuốc , khăn hạ sốt cho mẹ

Trong lúc mê man , mẹ cậu không ngừng nói " Xin hãy tha thứ cho tôi , xin hãy tha thứ cho tôi " . Nghĩ rằng mẹ gặp ác mộng nên cậu dịu dàng nắm lấy tay mẹ trấn an

" Dương Nhi , xin cô "

Mẹ cậu từ từ chìm sâu vào giấc ngủ sau khi gọi lên cái tên " Dương Nhi " ấy

Sáng hôm sau , Mân Thạc dường như mất ngủ cả đêm , bây giờ liền vội vàng thay đồ xong kiểm tra nhiệt độ của mẹ cậu , thấy bà đã hạ sốt hơn hôm qua mới yên tâm đi làm

Vừa ra khỏi nhà thì thấy Thế Huân đứng sẵn ở bên ngoài . Thế Huân vừa thấy cậu thì lại gần , cầm lấy balo rồi nắm tay cậu kéo lên xe

" Đi thôi "

Thế Huân cài dây an toàn cho Mân Thạc rồi từ từ lái đi . Được một lúc thì Mân Thạc mới nhận ra đây không phải đường đến công ti , liền quay sang nhìn Thế Huân , anh không nói gì chỉ cười , cậu cũng không hỏi gì thêm mà ngồi yên . Chỉ nghĩ chắc là còn sớm nên Thế Huân mới đi đâu đó

Xe Thế Huân dừng lại trước một nghĩa trang . Anh xuống xe mở cửa rồi dẫn cậu vào trong

" Huân , đi đâu vậy ? "

Thế Huân không trả lời , cứ thế dẫn cậu đi sâu vào trong nghĩa trang . Trước mặt cậu bây giờ là phần mộ được xây rất đẹp , vẫn còn thoang thoảng mùi sơn

" Anh vừa mới sơn lại ngày hôm qua , khi rời khỏi nhà em "

Thế Huân quay sang nhìn cậu , mỉm cười

" Đẹp chứ ? "

" Sơn gấp vậy sao ? " - Mân Thạc ngạc nhiên

" Vì anh muốn mẹ thật đẹp khi gặp em "

" Mẹ anh . . . "

Mẹ Thế Huân đã mất rồi sao ?

Mân Thạc đau xót nhìn Thế Huân , rồi cúi xuống phủi đi lớp cát ngay lư nhang . Ngay khi ngẩn lên nhìn lên tấm bia , Mân Thạc dường như cứng người

Dương Nhi

" Dương Đình dì ấy khoẻ chứ ? " - Nói đoạn , Thế Huân cúi xuống nhìn cậu , đôi môi cong lên cười như không cười - " Ý tôi là , mẹ của anh "

Mân Thạc sững sờ ngước lên . Thế Huân đang nhìn cậu , ánh mắt ấy xoáy sâu vào mắt cậu . Trông lạnh lẽo đến đáng sợ

Dì ?

Anh ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip