Chap 10: Khó xử
'' Tớ thích cậu'' - ba từ quan trọng nhất cuối cùng cũng nói ra được. Shinichi mặt đỏ như quả cà chua, chẳng dám mở mắt ra. Shiho im lặng. Cảm giác này, không hạnh phúc như cô tưởng tượng.
Vài giây mà tưởng chừng như cả trăm năm trôi qua. Shinichi lấy hết can đảm, hỏi cô:
- Shiho, cậu đồng ý làm bạn gái tớ nhé?
- Không! - Cô đáp ngay mà không cần suy nghĩ.
Shinichi như đóng băng. Cậu đứng im bất động. Đây là câu trả lời mà cậu sợ nhất.
Đúng lúc vừa quay lưng, chuẩn bị bước đi thì cậu chợt lên tiếng:
- Không sao, tớ sẽ không bỏ cuộc đâu!
Một chút ngạc nhiên, Shiho khẽ nở một nụ cười. Nhưng Shinichi thì mãi chẳng thấy được nụ cười ấy. Một chút gì đó buồn bã, một chút hy vọng, và cả tiếc nuối nữa.
Đêm ấy, chẳng ai có thể ngủ ngon. Hai con người, hai trái tim, cùng một nhịp đập nhưng lại chẳng thể ở cạnh nhau.
Số phận đã an bài, không thể thay đổi.
Sáng hôm sau, họ vẫn tới trường, nhưng dường như có gì có cách xa.
Cô không muốn nhìn thẳng vào mắt cậu, cậu cũng cố tránh mặt cô.
Cô né tránh, cậu cũng cố quên.
Cả hai chẳng thể tự nhiên như trước.
Hai ngày trôi qua.
Cô vẫn đều đặn đi học, nhưng dường như không bao giờ xuất hiện trước mắt cậu.
Trong giờ học cậu chăm chú nghe giảng, nhưng đôi mắt thi thoảng không tự chủ, liếc nhìn cô bạn bàn trên.
Cô vẫn tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng cậu đã bừng bừng lửa đốt.
*Ngày thứ ba*
Cậu nhớ cô như muốn phát điên. Cậu nhớ đôi mắt biếc ấy, nhớ nụ cười ấy, nhưng bản thân cậu không cho phép cậu làm vậy!
Lúc ra chơi, cậu nhìn thấy cô bị ngã, cậu muốn tới đỡ cô dậy nhưng lại sợ cô gạt tay cậu ra. Cậu đành đứng nhìn người ta dìu cô lên, nhìn cô cười vui vẻ với người ta mà lòng đau như cắt.
Giờ ăn trưa, thấy cô trò chuyện với người người khác, cậu đau lắm. Nhưng cậu có quyền gì cấm cô, lấy quyền gì mà đòi hỏi cô đây?
Cô tránh mặt cậu, không nhìn thấy cậu cô cũng thấy buồn lắm. Nhưng có lẽ với cô, buồn thì cũng quá quen rồi. Trong khoảng thời gian mà cô và cậu còn là Haibara và Conan, thấy cậu vui vẻ hạnh phúc bên Ran, cô vẫn mỉm cười đấy thôi. Cô không cho phép mình rơi nước mắt vì một người như thế!
Tối nay, cô được nghỉ làm, và cô tới thăm tiến sĩ Agasa.
- A, Ai-kun, à , là Shiho chứ nhỉ? Cháu tới thăm ta hả?
- Dạ, cháu tới xem bác ăn uống thế nào rồi. Chắc lại tăng cân nữa phải không?
- Ha ha, Ai-kun lúc nào cũng thế nhỉ? Cháu ngồi đây để ta đi pha nước nhé?
- Dạ.
Cô ngồi trên sofa, ngắm nhìn nơi mà cô đã gắn bó suốt 1 năm trời. Và, đôi mắt cô dừng ở phía cửa sổ.
Ngôi nhà bên cạnh tối om, cô tự hỏi, cậu đi đâu thế nhỉ?
Hai bác cháu trò chuyện khá lâu. Bỗng bác tiến sĩ lên tiếng hỏi:
- Shiho này, Shinichi đã nói gì với cháu chưa?
- Dạ? Nói gì ạ?
- Là chuyện nó với Ran ấy, hai đứa nó chia tay rồi. Chắc Shiho biết lý do đúng không?
Cô im lặng. Cô không phải là không biết, chỉ là cô không muốn nghĩ tới...
- Vậy cháu định sẽ làm sao?
- Cháu không biết, 3 hôm nay hai đứa cháu không nói chuyện với nhau.
- Hai đứa cùng lớp cơ mà?
- Vâng, cháu không muốn gặp, cậu ấy cũng tránh mặt cháu.
- Hả? Shinichi cũng thế sao?
Bác tiến sĩ thở dài. Shiho im lặng.
- Nhưng hai đứa cũng phải nói chuyện rõ ràng đi chứ. không lẽ thế này mãi?
- Vâng, cháu cũng định nói chuyện với cậu ấy.
- Ừ. mà thôi cũng muộn rồi, ta lấy xe đưa cháu về.
- Dạ thôi, cháu tự về được .
- Ừ. Nhớ giữ gìn sức khỏe.
- Dạ.
Shiho bước từng bước nặng nề trên tuyết. Đầu óc cô miên man những suy nghĩ...
Bỗng một bàn tay kéo cô sát vào lề đường. Cô trở về thực tại. Một chiếc ô tô vừa đi qua, chỉ cách cô vài cm. Suýt chút nữa là tiêu rồi!
Cô chưa kịp cảm ơn người kia thì nghe tiếng quát:
- Cậu đi đứng kiểu gì thế hả? Suýt chút nữa là bị xe đụng rồi có biết không?
- Tôi..
- Cậu tập trung một tí đi. Tâm hồn bay tận đâu rồi hả?
'' Mới có chút xíu thôi, làm gì la ghê vậy...''
Bỗng dưng, người con trai trước mặt ôm cô vào lòng.
Những việc vừa trải qua, cậu thực sự không muốn lặp lại.
Ghen vì thương
Phát điên vì nhớ
Giận vì quan tâm
Đau lòng vì không muốn mất
Im lặng vì đợi chờ...
Trong hơi thở của người con trai ấy có một mùi rất lạ. Hít thật sâu, Shiho giật mình. Cậu ta uống rượu?
-------------------------------------------------------
Mun đã đăng hết một phần ba fic roài
Mà sao bé Ai ( Shi ) vẫn còn một mình chơi vơi
Nhiều lần muốn đôi tay dừng lại nghỉ ngơi ( Đánh máy tính mỏi tay ấy mà :))
Do Mun khó hay là người khó Ai ơi
(Shin ) Muốn kể cho Ai ( Shi) nghe bao nhiêu là điều
Mà không biết Ai (Shi) sẽ hiểu lòng này bao nhiêu
Về ký ức và những câu chuyện tình yêu
Nhưng nói chung là Shin lỡ yêu Ai rất nhiều :))))
Tự nhiên thấy mình vui tính vại nè :)) Cùng phiêu với Tâm sự tuổi 30 nào!!!
À, thật ra mình mới nửa 30 à :)))
#Mun
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip