[LONGFIC][SNSD] Oops...!!!, YULSIC CHAP 4.1
4th SHOT
PART 1:
Có phải do bệnh quá nặng nên tôi bị hoa mắt không nhỉ? Cái quái gì đang diễn ra trước mặt tôi thế này?
Jessica + Sari =…
Máu nóng chảy rần rật, lửa phừng phừng trong mắt, mũi nóng hơn bình thường, đang có xu hướng hormone trong người tăng nhanh.
Tôi dụi mắt rồi lăn ra trùm chăn lại hòng xua đi ảo giác trong mắt. Jessica không thể nào mặc cái thứ đó… Không, không thể nào, không bao giờ!
“Yuri-ah…” Một bàn tay mát lạnh chạm lên cánh tay tôi, thoáng giật mình tôi ngồi bật dậy nhìn và phát hiện ra rằng, những gì nãy giờ tôi trông thấy không phải ảo giác. Well, Jessica + Sari + Mạng che mặt = Bí ấn + Quyến rũ + Không cưỡng lại được.
Tôi thách bất cứ nhà bác học nào giải được cái phương trình bên trên. Nhưng khi tôi giải ra là nó vô nghiệm, vì cơ thể tôi quá mệt để có thể cảm thấy hứng khởi với việc đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bệnh cảm xoàng mà tác hại lại kinh khủng thế này.
Tôi kéo Jessica nằm xuống cùng mình, lúc này tôi mới phát hiện rằng Jessica…không…hề…mặc…đồ…lót.
“Yul mệt lắm… xin lỗi em…” Tôi thì thầm rồi đưa tay gở mạng che mặt khỏi mặt Jessica, hôn xin lỗi cô ấy rồi lăn xuống bên cạnh.
Tôi vừa đặt lưng xuống giường thì Jessica lại chuyển lên nằm bên trên tôi, nhìn tôi với ánh mắt lo lắng vô cùng.
“Sao thế?” Mắt tôi sắp mở hết lên rồi, hai mí mắt như đang đeo chì nguyên chất vậy.
Một làn da mềm mại áp lên trán tôi rồi sau đó lướt xuống hai bên má và cổ tôi, làn da mát lạnh của Jessica làm cho cơ thể đang nóng như lửa của tôi bỏng rát.
“Yul lại sốt rồi này.” Giọng Jessica đầy sự hối lỗi, “đúng ra em không nên bắt Yul đi shopping.” Sau đó cái giường khẽ thụng xuống rồi quay trở về như bình thường, tôi quá mệt để nghĩ xem chuyện gì vừa xảy ra. Có vẻ như Jessica vừa xuống khỏi giường.
Arghh!!! Hơi thở của tôi lúc này có thể làm tan nước đá đấy…
“Seobang, ngoan nào uống thuốc đi…” Giọng Jessica văng vẳng bên tai, dường như tự động tôi làm theo lời cô ấy vậy. Chưa kịp hiểu gì thì tôi thấy có thuốc trong miệng rồi sau đó là nuốt nó và tiếp theo là nước lạnh.
“Sica-ah… Yul lạnh…” Tôi rên rỉ, tôi thực sự muốn ngủ rồi đấy, nhưng nếu không có Jessica thì việc ngủ đối với tôi gần như là bất khả thi.
“Để em tăng nhiệt độ.”
Theo quán tính tôi với tay ra và chụp lấy cái bóng lờ mờ trong mắt tôi mà theo tôi thì đó là Jessica và kéo vào lòng, việc sau đó là trùm mền và ngủ.
“Thế này là được rồi.” Tôi vùi mặt vào mái tóc vàng óng và thơm ngát mùi hương lavender của cô ấy rồi để giấc ngủ tự nhiên đến với mình.
…
Đúng là khi bệnh chỉ muốn ngủ để khỏe lại thôi, nhưng một điều tôi không biết là khi ngủ tôi lại hư hỏng như thế. Vì Sari hầu như chỉ là một mảnh vải quấn quanh người và bên trong là một lớp váy lót nhưng đêm qua Jessica lại không mặc nên bây giờ tôi đang ôm là cơ thể trần trụi của Jessica và một mảnh vải. Thật ra thì cũng có lí do, hơi ấm từ người Jessica làm tôi ấm hơn và làn da của cô ấy giúp tôi hạ nhiệt cái cơ thể như đang trong lò thiêu này.
“Yul thức rồi sao?” Jessica hỏi tôi khi tôi vừa rút tay khỏi lớp vải trên người cô ấy.
“Ưm.” Tôi gục gặc rồi tiếp tục vùi đầu vào ngủ nhưng lần này là Jessica tự rúc vào vòng tay tôi.
“Vẫn chưa hết sốt đâu, Yul ngủ thêm lát nữa đi.”
“Hôm nay em muốn đi đâu?” Tôi có thể tưởng tượng được giọng mình như thế nào vào lúc này mặc dù cổ tôi đã đỡ hơn đêm qua rất nhiều.
“Giọng Yul nghe tệ quá…”
“Taj Mahal và Agra Fort nhé… Hay Red Fort?” Tôi vẫn nói mặc cho Jessica tiếp tục kiểm tra nhiệt độ của tôi bằng trán của cô ấy.
“Hết bệnh rồi muốn gì cũng được, nếu không nghe lời thì cấm vận.” Jessica đẩy tôi nằm xuống ngay khi tôi vừa ngóc đầu dậy.
“Yul và em đều biết luật cấm vận không thể áp dụng mà…” Tôi lèm bèm và lật ngửa Jessica lại lướt nhẹ môi mình lên xương đòn của cô ấy rồi vùi mặt vào một nơi nào đó mà tôi có thể úp mặt mình vào.
“Yah! Yul! Nhột đấy!” Jessica liên tục tìm mọi cách đẩy tôi ra khỏi người cô ấy nhưng tôi lại thích đùa thế này, tôi trườn người lên cắn nhẹ vào phần vai trần đang lộ ra trong tầm mắt rồi lại dụi đầu vào cổ cô ấy.
“Nói xem, em thích cấm vận không?” Tôi biết mình sốt, mà sốt thì nhiệt độ sẽ cao hết bình thường nên khi phả vào người thì cảm giác cũng sẽ khác, tất nhiên Jessica đã phản ứng lại với hơi thở của tôi. Không phải rùng mình, mà là cô ấy bấu chặt vào cánh tay của tôi, không hiểu ý nghĩa của việc này là gì nhưng tôi vẫn thích chọc.
Tiffany từng bảo rằng khi tôi bệnh thì tôi là một kẻ đùa dai. Có lẽ đúng, nhất là trong trường hợp này.
Kết quả sau đó là tôi bị Jessica hất văng khỏi giường, cả đêm máy lạnh thổi phà phà nên sàn nhà rất lạnh tôi chạm xuống sàn nhà cứ như vừa chạm vào tảng băng vậy, cảm giác như da mình sắp rộp lên đến nơi.
“Arghh…” tôi nhảy dựng lên tại chỗ trước con mắt kinh ngạc của Jessica vì tư thế tôi bật dậy hơi kì quái.
“Thay đồ chuẩn bị đi chơi nào…muốn tắm cùng không baby?” Tôi gãi đầu rồi quay lại cười đểu một phát, dù mặt tôi ngái ngủ chẳng ra vẻ đểu giả gì.
*bộp* Jessica ném một cái gối về phía tôi và tôi đưa chân đạp nó xuống đất.
“Đừng hành hung Yul như thế…” Tôi tiến đến giường và ép sát Jessica về phía sau.
Phản ứng của Jessica khiến tôi không thể nhịn cười được, hoàn toàn trái ngược với Jessica ngày đầu tiên bên cạnh tôi. Cô ấy dùng tay che ngực lại và quay lưng về phía tôi.
Tôi bật cười và một lần nữa tôi tự mình lăn xuống đất.
“Nếu Yul còn thích đùa dai thì cứ ở đây một mình.” Lần này đến lượt Jessica ép tôi xuống sàn, tôi tự hỏi chính mình vì sao tình thế lật ngược nhanh như thế.
“Đùa thì Yul không thích, nhưng trêu em thì vui đấy, đêm qua mệt quá Yul chưa khám phá được thứ gọi là Sari này, nhưng lúc vừa ngủ dậy thì Yul biết được sự hấp dẫn của nó rồi…” tay tôi lướt tới mép vải và hơi kéo nó lên để lộ đôi chân trần quyến rũ…
Jessica không phản ứng như lúc nãy mà lại quay về với cô gái ngày đầu tiên tôi gặp, táo bạo và khiêu gợi.
“Thế Yul có muốn thử độ bền của tấm vải này không?” Cô ấy kéo tầng vải cao hơn lên, nhưng tiếc thay chưa nhìn được gì thì cổ họng tôi ngứa kinh khủng và tự dưng ở đâu lồng ngực như sắp nổ tung báo hại tôi lăn ra đất ôm lấy cổ và ngực ho sặc sụa, ho đến thở cũng không kịp.
“Em cấm Yul không được thức khuya, không được uống rượu không được…” Tôi hôn ngay Jessica để ngăn cô ấy tiếp tục cấm mình.
“Đừng cấm vận...”
“Hôm nay ở yên trong khách sạn và đừng mong đi ra khỏi đây.” Jessica chỉ tay lên cái giường và tôi biết mình sẽ phải ngoan ngoãn tu tâm dưỡng tánh.
…
“Em có biết về những gì ở phía bên kia dòng sông không?” Đứng trên ban công và nhìn về phía bên kia con sông, nơi mà thành phố Delhi cổ xưa với những di tích văn hóa kiến trúc của Ấn Độ tọa lạc. Cố đô của nước Ấn Độ cổ đại.
“Delhi cũ à?” Jessica dựa vào người tôi rồi cùng nhìn về phía đó. Giữa cái khí trời oi bức chói chang ánh nắng này tôi có thể thấy được sự lấp lánh của Taj Mahal.
“Ừ, những chuyện tình vương giả…” tôi thưởng thức mùi hương từ mái tóc vàng óng đó.
“Lúc bệnh Yul thất thường thật, sao đột nhiên lại ủ rũ như thế?” Jessica véo nhẹ mũi tôi.
“Không, chỉ là…” Lại một ngày nữa trôi đi ở Ấn Độ, lại một lần nữa tôi ngắm cảnh hoàng hôn, có thể nói đây là lần thứ 2 trong đời tôi có thể tận mắt ngắm cảnh này sau ngày hôm qua. Lúc ở Hàn Quốc tôi luôn bận bịu, chẳng có lấy thời gian để chú ý đến giờ giấc chứ đừng nói gì đến ngày và đêm. Tôi có thể thức cả đêm và ngủ cả ngày, chỉ cần do công việc cần thiết thì tôi có thể làm tất cả.
“Lại một ngày nữa trôi qua…” Jessica lẩm bẩm khi ánh mặt trời chiếu vào mắt cô ấy.
“Ngày mai đến đó Yul sẽ kể cho em nghe…” tôi đưa Jessica trở vào phòng dùng bữa tối…
Dường như khi bệnh đầu óc con người ta không được tỉnh táo thì chẳng hứng thú với việc gì cả, lại một ngày quanh quẩn trong phòng, nghe nhạc, ngắm nhìn Jessica và ngắm cảnh, tức cảnh sinh tình thì lại buồn rầu.
Ngày mai chính là ngày tôi phải giao hàng, chỉ vì bệnh mà kế hoạch của tôi bị trì hoãn, ngày mai cũng là ngày tôi quyết định sẽ cầu hôn Jessica, để cho chuyện tình của chúng tôi có thể đi đúng trình tự cần thiết. Cũng là để cho lão bà bà kia không thể nói gì.
“Yul…” Trong vòng tay tôi, Jessica khẽ thì thầm. Tôi đã quá mệt mỏi để trả lời, chỉ im lặng và lắng nghe những gì cô ấy nói mà thôi.
“…tại sao chúng ta lại ở bên nhau cho đến lúc này?”
Nếu như tôi có thể mở mắt lên được thì tôi cá rằng tròng mắt của tôi có thể sắp lọt ra ngoài.
“…em đã tự hỏi rất nhiều lần nhưng em không thể tự trả lời được cho chính mình…”
Tôi cũng chẳng khác gì đâu, ban đầu chỉ là sự hấp dẫn và một cái gì đó mà tôi không rõ, có thể là trách nhiệm.
“…mỗi ngày trôi qua em lại càng không muốn rời xa Yul”
“Yul đã yêu ai bao giờ chưa?”
Tôi còn chẳng biết định nghĩ yêu là gì nữa thì làm sao mà yêu được?
“Em chưa biết yêu là thế nào, nhưng nếu yêu là như cảm giác của em lúc này thì em nghĩ rằng em yêu Yul mất rồi…”
Không ngắn không dài nhưng dường như tôi tỉnh ngủ mất rồi…
“Em tự hỏi mình đã nói thế này biết bao nhiêu lần khi nằm bên cạnh Yul thế này, nhưng em có phải là ngốc không khi mà lại đi nói chuyện với một người ngủ say như chết thế này chứ?”
“Em ngủ nhiều vào ban ngày cũng tại cái đồ ngốc ngủ le lưỡi như Yul khiến em phải nằm ngắm cả đêm đấy.”
“Sao lại ngắm vào ban đêm chứ?” Tôi vén lọn tóc trên trán Jessica sang một bên rồi ngồi dậy nhìn cô ấy.
“Yul…”
“Không cần biết phải yêu hay không… Yul chỉ biết là Yul không thể ngủ thiếu em thôi…” Mấy câu nói sến chảy nước tôi không nói được, nói thế này chắc cũng đã ổn rồi.
Tôi thật sự không biết yêu là gì, nhưng tôi biết rằng tôi cần cô ấy, tôi cần Jessica, cuộc đời của tôi dường như đã được lấp đầy từ khi tôi trông thấy đôi mắt màu nâu trong suốt đó, cả nụ cười quyến rũ đó.
Aphrodite là nữ thần sắc đẹp và tình yêu, cả sự mê hoặc. Em là hiện thân của Aphrodite, đúng như thế, em chính là hiện thân của cô ấy, và em đã giết chết Yul từ cái nhìn đầu tiên rồi Sica.
Eros, thần se duyên. Cảm ơn ngài vì đã đưa Jessica đến với tôi, cho tôi nếm được mùi vị còn sót lại của cuộc sống này…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip