Chap 32: Con Đường Lên Chùa.
Bây giờ là giữa tháng mười một, đường lên núi vì trời mưa tuyết suốt mấy ngày qua nên khó đi hơn bình thường. Junghyun lại lần đầu trải nghiệm cảm giác leo núi đường trơn, cô không kịp thích ứng, cả đoạn đường đều là vừa đi vừa thở dốc.
-" Con có mệt không?"
Mẹ Kim đi cùng V phía sau nhìn Junghyun quan tâm.
-" Dạ con không sao, đường trơn nên mọi người nhớ đi cẩn thận một chút ạ!"
Junghyun tươi cười nhắc nhở, cố che giấu sự mệt mỏi đang dần hiện rõ trên gương mặt đỏ lên vì lạnh của mình.
-" Bám vào tớ đây này!"
Jungkook nhỏ giọng thì thầm, đưa một tay về phía Junghyun. Cậu biết cô đang rất mệt mỏi, đường núi dốc lại phủ đầy tuyết khó đi như vậy, đến cậu còn thấy đuối sức nói gì tới người ngày thường lười vận động như Junghyun.
-" Sắp hết đoạn đường dốc rồi. Mọi người đến cây cầu phía trước thì dừng lại nghỉ chân một chút nhé!"
V một tay xách đồ, một tay đỡ mẹ nhìn hai người đi trước dặn dò. Con đường này anh đã đi rất nhiều lần, mọi cảnh vật trên đường đều vô cùng quen thuộc. Nhớ hồi bé thường theo bà lên chùa lễ bái, giờ nhìn lại cảnh còn nhưng người đã mất, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề.
Bốn người đi từng bước chậm rãi qua đoạn đường dốc khó đi, tiến vào đoạn đường bằng phẳng hơn. Họ dừng chân trên cây cầu gỗ vắt ngang qua dòng sông nhỏ gần đó. Junghyun và Jungkook ngẩn người ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, hai người họ một lớn lên ở thành thị, một lại sống ở gần biển, hiếm có dịp được thấy đồi núi trập trùng phủ một màu xanh điểm xuyết vài nét trắng tinh khôi của tuyết, nước sông trong vắt như nước suối thế này. Cả hai vô cùng thích thú, bao nhiêu mệt mỏi tích tụ bấy lâu đều tự động tiêu tán trước cảnh đẹp nên thơ.
-" Thích lắm sao? Hai đứa đi cẩn thận một chút! Cây cầu này mới sửa lại, không chắc chắn lắm đâu!"
Mẹ Kim nhìn hai đứa nhỏ đang tung tăng chạy nhảy trên cầu cười trìu mến, xong không kiềm được lo lắng mà nhắc nhở. Bà nghe nói vài ngày trước vì tuyết rơi quá nhiều khiến cây cầu bị mục gẫy phải tu sửa lại. Mặc dù đã tu sửa xong nhưng độ chắc chắn của nó thế nào, vẫn chưa có ai kiểm chứng.
-" Không sao đâu mẹ, cứ kệ hai người họ chơi đi!"
V đứng cạnh bà nhìn hai người nhỏ hơn vui vẻ chụp ngắm cảnh vật xung quanh, vô thức nở nụ cười, trấn an mẹ Kim. Cây cầu này nhìn tương đối chắc chắn, Jungkook và Junghyun cũng không nặng đến nỗi có thể dẫm sập cầu, mẹ anh chỉ là lo lắng quá mà thôi.
-" Woa, tớ lớn như vậy rồi vẫn là lần đầu được đến một nơi đẹp như vậy đó!!"
Junghyun cong mắt cười, điện thoại trên tay không ngừng chớp động chụp ảnh.
-" Tớ thì thấy qua vài lần nhưng toàn là ở nước ngoài thôi, chưa thấy ở Hàn Quốc bao giờ!"
Jungkook đưa điện thoại lên chụp lia lịa. Cậu không mấy lạ lẫm với cảnh núi non trùng điệp, nhưng vì là quê nhà của V, là nơi anh sinh ra và lớn lên nên cậu không tránh khỏi có vài phần phấn khích.
-" Tạo dáng đi Hyunie, tớ chụp ảnh cho. Mấy khi chúng ta đi chơi chung."
Jungkook đề nghị. Junghyun cũng rất hào hứng chạy ra đứng dựa vào thành cầu, hai tay đặt lên thành lan can bằng gỗ, mắt nhìn xa xăm mơ màng, cố tỏ ra đăm chiêu nhất có thể cho Jungkook chụp. Cậu đi đi lại lại chọn góc tốt, chụp cho bạn thân vài kiểu thật so deep.
Nhìn tấm ảnh đầy nghệ thuật mình vừa chụp, Jungkook tự hào khoe ngay với Junghyun. Hai người chụm đầu cùng nhau xem ảnh, nào ngờ thành cầu không được chắc chắn, không chịu nổi sức nặng của cả hai liền rắc một tiếng, gẫy làm đôi rơi xuống nước, Jungkook và Junghyun theo đà ngã nhào xuống sông. Tiếng động to đến nỗi khiến mẹ Kim và V đứng phía xa giật mình hoảng sợ, nhanh chóng chạy lại chỗ hai người.
"Không sao đâu, Kookie biết bơi mà, không sao đâu!"
V tự trấn an, chạy đến nơi sắc mặt anh nháy mắt trở nên trắng bệch khi thấy Jungkook vẫy vùng trong dòng nước chảy siết, hoàn toàn không có vẻ gì là đang bơi cả. Nếu anh đoán không nhầm, có lẽ cậu đã bị chuột rút.
V vội vàng nhảy xuống sông, bơi đến chỗ Jungkook đang ngụp lặn đỡ lấy cậu, nhanh chóng kéo cậu lên bờ, nỗi lo sợ cậu xảy ra chuyện khiến tim anh đập bang bang trong lồng ngực, hơi thở dần trở nên dồn dập:
-" Jungkook à! Jeon Jungkook!Em tỉnh lại đi!!?"
V vỗ vỗ lên mặt Jungkook, không thấy cậu tỉnh liền hô hấp nhân tạo. Mặc kệ bản thân đang run lên vì lạnh, áp môi mình lên môi cậu thổi khí rồi ấn ngực, mãi đến khi cậu ho khan một tiếng, gập người nôn hết nước trong cổ họng ra anh mới dừng lại, thở phào nhẹ nhõm. "May quá, em không sao rồi!
Mẹ Kim đứng gần đó chứng kiến con trai hô hấp nhân tạo cho Jungkook sắc mặt tái mẹt, tay chỉ về phía dòng sông run rẩy:
-" Còn Junghyun....còn Junghyun nữa...."
Bà đang hoảng sợ chợt nghe ùm một tiếng, chẳng biết từ đâu một bóng người lao nhanh xuống dòng nước lạnh như băng, ngụp lặn không ngừng tìm kiếm con dâu tương lai của bà.
Junghyun cố quạt tay trong làn nước lạnh giá, tìm mọi cách ngoi lên mặt nước để thở, nhưng càng vùng vẫy cô lại càng chìm nhanh. "Thiên à, tôi không biết bơi!!! ...Chẳng lẽ...lại chết ở đây sao..."
Junghyun dần mất đi ý thức, cái lạnh thấu xương bao trùm toàn bộ cơ thể khiến chân tay cô cứng đờ không thể hoạt động, dưới nước như có một sức mạnh vô hình kéo cả người cô chìm xuống mỗi lúc một nhanh hơn. Nước tràn vào tai, vào mũi, vào mắt, vào miệng, vào cổ họng khiến cô không cách nào hô hấp được. "Lạnh...lạnh quá... Min Yoongi, cứu em..."
Ý thức Junghyun dần trở nên mờ mịt, trước khi hoàn toàn ngất lịm, cô chợt thấy lờ mờ một gương mặt quen thuộc đang cố sức bơi về phía mình. "Min Yoongi... là anh sao?"
-" Lee Junghyun, em tỉnh lại đi Lee Junghyun!! Em có nghe thấy anh nói gì không!!?"
Suga điên cuồng hô hấp nhân tạo, gấp rút ấn ngực Junghyun, cả người anh run lên bần bật, nước ở lông mày lông mi đều đang đóng băng anh cũng chẳng để tâm, một mực cố gắng giúp cô thanh tỉnh lại.
-" Em nhất định không có chuyện gì! Đừng dọa anh!! Làm ơn tỉnh lại đi!!!"
Anh vỗ nhẹ lên mặt cô rồi lại tiếp tục hô hấp nhân tạo. Không biết đã qua bao lâu, lâu tới nỗi Suga tưởng chừng đã mất đi Junghyun cô mới khục khục hai tiếng, ho sặc sụa, đem hết nước trong ngực mình nôn ra.
-"Lạnh....lạnh quá...!!".
Junghyun mấp máy môi. Giọng cô nhỏ tới mức Suga ngồi ngay cạnh cũng không thể nghe rõ. Thấy cô tỉnh lại, anh sung sướng ôm chặt lấy bờ vai run rẩy của cô. Trái tim đang treo lơ lửng nãy giờ mới tạm bình ổn được một chút.
-" May quá....em không có việc gì! Thật may quá rồi..."
Nếu hôm nay anh không đi theo cô, nếu anh chỉ đến chậm hơn một chút, chắc Junghyun của anh... Junghyun của anh đã... Suga sợ hãi, vòng tay đang ôm Junghyun càng siết chặt hơn, cảm nhận hơi thở nhè nhẹ của cô phả vào tai anh mới bình tâm lại, anh không thể tưởng tượng ra được... ngày mà anh mất đi cô sẽ như thế nào! Càng nghĩ đến anh lại càng cảm thấy kinh khủng.
-" Junghyun... cậu ấy không sao chứ anh?"
Jungkook mặt mũi tái nhợt, cả người run lẩy bẩy được V đỡ đến bên cạnh Suga và Junghyun, lo lắng hỏi.
-" Chỉ suýt chết thôi!"
Suga lạnh lùng nói từng chữ qua kẽ răng, ánh mắt căm giận chiếu thẳng vào V. Đành rằng anh có thể hiểu V cứu Jungkook trong tình huống đó là không sai, nhưng nghĩ đến Junghyun phải ngụp lặn cố gắng sống sót, cố gắng chống đỡ dưới nước lâu như vậy chỉ mong có người đến cứu mà V lại không hề quan tâm để ý hay nhớ tới cô dù chỉ một chút, anh không kiềm được tức giận, dồn hết sức đấm thật mạnh vào mặt V:
-" NẾU HÔM NAY ANH KHÔNG Ở ĐÂY, CÓ PHẢI CẬU ĐÃ ĐỂ MẶC EM ẤY CHẾT DƯỚI LÒNG SÔNG LẠNH LẼO KIA KHÔNG HẢ!!?"
-" Em... em xin lỗi hyung, em......"
V vô cùng hoảng sợ, thấy Junghyun thoi thóp nằm trên mặt đất, sự áy náy trong lòng anh dâng lên mỗi lúc một nhiều. Suga nói đúng, trong tình huống đó anh thật sự đã quên mất sự tồn tại của Junghyun... quên mất cô cũng ngã xuống sông cùng Jungkook... quên cô cũng đang chới với dưới nước giành giật sự sống chờ anh đến cứu...
-" Xin lỗi? Nếu Junghyun thật sự xảy ra chuyện không hay, cậu có xin lỗi cả đời cũng không đủ đâu!!"
Suga gằn giọng, bỏ lại một câu rồi đi tới bế Junghyun lên. "Anh xin lỗi, đã để em phải nằm dưới đất lạnh lâu như vậy...."
-"Em...."
V ấp úng nhìn theo bóng lưng Suga, trong lòng rồi bới, Jungkook đứng tựa vào vai anh tâm trạng cũng nặng nề.
-" Ta nghĩ mấy đứa nên về nhà thay đồ rồi theo dõi tình hình của Junghyun xem con bé thế nào đã, mặc đồ ướt lâu như vậy sẽ rất dễ bị cảm lạnh."
Mẹ Kim im lặng quan sát nãy giờ bỗng lên tiếng, bình tĩnh nhắc nhở cả ba. Đến lúc này họ mới chợt nhớ đến sự hiện diện của bà, ba người đều lặng thinh, có vẻ như bí mật mà họ cố gắng cất giấu đã không thể giấu được nữa rồi...
-" Con...."
V hoang mang nhìn mẹ mình.
-" Đừng nói gì cả, cái gì cần biết ta cũng đã biết. Vẫn là nên lo lắng cho sức khỏe của Junghyun trước!"
Mẹ Kim nhẹ lắc đầu, lạnh lùng chặt đứt câu nói của V, bà cởi áo khoác đưa Suga để anh đắp cho Junghyun rồi chia nhau ra làm hai xe đi về nhà. Trong lòng bà có thật nhiều thắc mắc, cũng vô cùng tức giận nhưng thân là trưởng bối, bà biết bà vẫn nên lo lắng cho sức khỏe của hậu bối hơn là giải toả những bức xúc của bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip