Chap 44: Sự Thấu Hiểu.

Sáng hôm sau, Junghyun mơ màng tỉnh dậy, đầu cô đau như có ai đó dùng búa đập mạnh vào, cảm giác trên bụng mình nằng nặng, nhìn xuống thấy nguyên một cánh tay rắn chắc đang vắt ngang qua eo, cả người cô chợt lạnh toát. "Đừng nói là mình say rượu loạn tính dẫn trai về nhà nhé!? Mà trai nào được nhỉ? Chae Bomin sao?!? Andueeeeeeee!!!"

Junghyun bị suy nghĩ của chính mình dọa cho hoảng sợ, cô muốn quay đầu nhìn nhưng lại sợ phải chấp nhận sự thật mình đã phản bội Suga. Lại một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp sống lưng khi cô tưởng tượng tới bộ mặt đằng đằng sát khí của anh. Nếu anh biết cô say rượu ngủ với người khác không biết anh có giết cô không nhỉ?

Thấy người trong lòng đã tỉnh, Suga phì cười dõi theo từng nhất cử nhất động của Junghyun. Nhìn vẻ sợ hãi hiện rõ trên gương mặt cô, anh thích thú đổi giọng trêu chọc:

-" Em yêu, em dậy rồi sao? Hôm qua em tuyệt vời lắm em có biết không!?"

Nghe cái giọng ẻo ẻo như kẹo chảy nước đột ngột phát ra sau lưng, Junghyun giật bắn người kéo chăn lên che thân như một phản xạ, lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên.

-" Anh đừng có điêu, ai là em yêu của anh??? Tôi vẫn còn...vẫn còn mặc quần áo nhé!! Chúng ta chưa xảy ra chuyện.... Á Min Yoongi!!!"

-" HAHAHAHAHAHA..."

Suga ôm bụng cười ngặt nghẽo, lần đầu tiên anh thấy Junghyun tỉnh táo mà lại thất thố tới như thế, nhìn gương mặt đang đỏ lên vì giận của cô, anh cố kiềm nén tiếng cười lại, xoa đầu cô an ủi:

-" Đứa ngốc này, em quên hết chuyện tối qua rồi sao?"

" Chuyện tối qua là chuyện gì chứ?" Junghyun ngồi nghệt mặt cố nhớ lại, đột nhiên có thật nhiều hình ảnh chạy vụt qua trong đầu cô: cãi nhau với Suga trên xe? Cãi nhau với Suga trong phòng, ôm bồn cầu nôn oẹ, rồi hai người còn... còn.... không nhớ đến thì thôi, nhớ đến Junghyun thật muốn nhảy lầu chết quách đi cho xong. Cô vội chùm chăn kín mít, chẳng còn mặt mũi nào đối diện với anh nữa. "Ôi cái thể diện của tôi!!! Hết thật rồi, hết thật rồi !!!"

-" Nhớ ra rồi sao? Em có biết hôm qua em làm anh khổ sở lắm không hả?"

Suga vỗ vỗ nệm chăn than thở.

-" Anh đi về đi! Em không muốn thấy anh lúc này!"

Junghyun nói vọng từ trong chăn ra.

-" Ô, mới sáng sớm phát hiện mình nằm trên giường với một người đàn ông mà lại nói là không muốn thấy anh, vậy chẳng lẽ người em muốn thấy là bác sĩ Chae sao?"

Suga nhếch môi cười.

-" Liên quan gì tới anh ta?"

Junghyun bất bình phản kháng.

-" Hôm qua anh thấy em với anh ta thân thiết lắm mà, anh còn tưởng em sắp đá anh để chạy theo anh ta ấy chứ!"

Suga dài giọng trêu chọc.

-" Đừng có điên!!!"

Junghyun ngồi bật dậy:

-" Em với anh ta chẳng có quan hệ gì hết!"

Rồi lại giật mình chui vào trong chăn.

-" Không có chuyện gì sao em lại không muốn thấy anh, chúng ta đã xa nhau gần hai tháng rồi, em không muốn nhìn anh nhiều thêm một chút sao? Tối nay anh lại có lịch trình rồi đó."

-" Em muốn, cơ mà...cơ mà...!!!"

"Mặt mũi đâu mà nhìn!!!" Ai đó khóc ròng trong lòng.

Suga phì cười lôi Junghyun ra khỏi bọc chăn, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

-" Trong mắt anh em lúc nào cũng tuyệt nhất, kể cả khi say. Nên em đừng có xấu hổ mà tránh mặt anh, giữa hai ta không cần tồn tại cái cảm xúc đó, hiểu không?"

-" Em... biết rồi!"

Junghyun e then cúi đầu, hôm qua quậy tung một trận, giải tỏa hết stress tích tụ lâu ngày nên giờ cô thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

-" Hai tháng qua đã khiến em chịu nhiều tủi cực, anh thật sự rất xin lỗi em!"

Suga dịu dàng ôm Junghyun thủ thỉ.

-" Hôm qua anh xin lỗi rồi mà!"

Junghyun vỗ nhẹ lưng anh, chẳng hiểu sao nghe lời xin lỗi của anh cô lại thấy ngực mình khó chịu.

-" Chuyện thế này tương lai vẫn sẽ tiếp tục xảy ra, chẳng lẽ lần nào anh cũng xin lỗi em? Như vậy thì mệt lắm, lời xin lỗi cũng chẳng còn ý nghĩa to lớn của nó nữa..."

Cô cười buồn tiếp tục:

-" Em cũng xin lỗi vì đã coi trọng cảm xúc của bản thân hơn là công việc của anh, em biết anh còn mệt mỏi hơn em rất nhiều. Chỉ là... chúng ta sau khi xác định mối quan hệ vẫn luôn ở cạnh nhau, dù có cách xa cũng nhiều lắm là một tuần nên đột nhiên xa anh hẳn hai tháng.... lại có nhiều sự cố xảy đến với em nên em mới stress và suy nghĩ linh tinh, khiến em có thái độ không tốt với anh.... Em xin lỗi...."

Suga lặng người nghe Junghyun giãi bày, ra là cảm xúc của hai người họ cũng giống nhau. Lúc mới xa cô anh cũng thấy không quen, thấy trống trải cô đơn nhưng dần BTS và công việc đã lấp đầy chỗ trống đó khiến anh không thấy tịnh mịch. Nên anh đã nghĩ chắc cô cũng như vậy, cô cũng sẽ bận rộn với cuộc sống, công việc và bạn bè của cô, anh không nên nhắn tin quá nhiều sẽ khiến cô thấy phiền, thấy anh kiểm soát và ngột ngạt.

Nhưng anh lại quên mất, Junghyun của anh không có nhiều bạn bè, công việc của cô lại dễ gây stress hơn các công việc khác, anh quên mất cô là người sẽ không bao giờ kêu khổ trước mặt ai, kể cả với anh. Anh tưởng là sự quan tâm anh dành cho cô trong hai tháng qua là đủ, không nghĩ tới cô cần anh quan tâm nhiều hơn thế. Anh sai rồi, trong tình yêu anh không nên đong đếm tính toán, chính vì thế anh đã làm tổn thương người anh yêu nhất...

-" Em đừng lo, chuyện này sẽ không xảy ra thêm bất kì lần nào nữa đâu! Dù có lịch trình nhiều hay ít ở nước ngoài anh cũng sẽ không để em phải tịnh mịch cô đơn nữa, anh hứa đấy!"

Suga vùi mặt vào hõm cổ Junghyun, hạ quyết tâm.

-" Ừm, em tin anh!"

Junghyun mỉm cười vỗ vỗ lưng anh, cô cũng hứa sẽ tập quen dần, sẽ không suy nghĩ lung tung và đòi hỏi anh phải quan tâm nhiều đến mình nữa. Cô sẽ suy nghĩ thoáng hơn, sẽ thoải mái hơn để tình cảm của cả hai sẽ không vì những cảm xúc tiêu cực của cô mà bị sứt mẻ.

-" Nhưng em cũng phải hứa với anh là nếu anh đi xa ở nhà có chuyện gì xảy ra em đều phải gọi điện kể lại cho anh, không được giấu giếm như lần này nữa đâu đấy! Đến cả việc em bị tai nạn xe mà hôm qua em say anh mới biết... rồi còn việc có người theo đuổi em, nếu Jungkook không nói chắc anh cũng chẳng biết luôn!!"

Suga hậm hực nhìn Junghyun, cô phì cười giơ ba ngón tay lên:

-" Được, em thề từ giờ sẽ không giấu anh bất cứ chuyện gì nữa."

Junghyun lúc trước cứ nghĩ, nếu cô kể anh nghe những chuyện thường ngày sẽ khiến anh thấy phiền và lo lắng, giờ nghĩ lại mới thấy mình ngu ngốc thế nào, tự mình giấu giếm rồi tự mình tổn thương và trách móc đổ lỗi cho anh. Cô mới là người tồi tệ nhất.

-" Như vậy được rồi!"

Suga híp mắt cười. Hai người nằm thêm một chút, Junghyun mới dậy đi tắm và chuẩn bị bữa sáng, Suga vui vẻ phụ giúp cô. Cả hai ăn xong liền cùng nhau sang nhà BTS.

Thấy Junghyun, hai mắt Jungkook lập tức sáng lấp lánh, cậu chạy tới ôm cô xoay vài vòng, hàn huyên tâm sự tới quên trời quên đất. Suga và V bị bỏ sang một bên chỉ biết cười bất lực, chống tay ngắm người thương tán gẫu cùng nhau.

Buổi tối BTS phải đến KBS tham dự lễ trao giải, Junghyun đang trong kì nghỉ tết, rảnh rỗi chẳng có việc gì làm liền ở nhà ngồi xem trực tiếp buổi lễ. Chẳng biết từ lúc nào cô cũng đã trở thành một Army, thấy BTS lên nhận giải Daesang, cô mừng tới phát khóc, la hét ầm ĩ trong nhà. Chờ BTS trở về, Junghyun cùng họ tổ chức một party nho nhỏ mừng năm mới và những thành tựu, giải thưởng họ nhận được trong suốt một năm qua. Tết dương lịch của bọn họ trôi qua thật nhẹ nhàng, nhưng cũng thật hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip