Chap 81: Lựa Chọn Của Junghyun.
-"Em sao vậy?"
Hyunjung đang ngồi xem ti vi với Yeontan thấy Junghyun thất thểu đi vào không khỏi lo lắng.
-"Chị thấy Jungkook và V đưa em về, em lại đi gặp Suga à? Đã nói không còn tình cảm gì với nhau, sao em còn tiếp tục gặp anh ta làm gì nữa?"
Nhìn bộ dạng thất thần giống đêm qua của Junghyun, Hyunjung liền tức giận trách mắng nhưng em gái cô lại chẳng có chút phản ứng gì.
-"Đứa ngốc này, em còn định tự hành hạ bản thân như thế nào nữa đây? Trên đời này có rất nhiều đàn ông tốt, việc gì cứ phải vì một người mà đau khổ như vậy nhỉ?"
-"Em cũng muốn hỏi anh ấy câu đó... Em cũng muốn hỏi: trên đời này có rất nhiều cô gái tốt, tại sao lại cứ phải vì em mà đau khổ..."
Junghyun chầm chậm nghiêng đầu nhìn Hyunjung, hai hàng nước mắt lăn dài trên má:
-"Em là đứa hèn nhát chỉ biết chạy trốn, là đứa không cho anh ấy cơ hội giải thích, là đứa nhẫn tâm cắt đứt liên lạc của cả hai nhưng anh ấy vẫn kiên nhẫn tìm kiếm em, vẫn kiên nhẫn quan tâm, yêu thương em, mặc cho em có không tin vào những lời anh ấy nói, mặc cho em hết lần này đến lần khác phủ nhận tình cảm của anh ấy, dùng lời lẽ làm tổn thương anh ấy, anh ấy vẫn mỉm cười nói sẽ chờ đợi em, vẫn dịu dàng yêu thương em... Tại sao vậy!? Chị nói đi!!! Tại sao anh ấy lại có thể bao dung cho em nhiều như vậy..."
-"Chị...."
-"Nếu năm đó em không hèn nhát, nếu năm đó em tin tưởng vào tình cảm của anh ấy hơn... thì tụi em đã chẳng phải dằn vặt nhau suốt mấy năm qua, đã chẳng phải lãng phí nhiều thời gian bên cạnh nhau như thế...."
Junghyun hối hận rồi, thật sự hối hận rồi, nhưng bây giờ cô mới hối hận, liệu có còn cứu vớt được mối quan hệ của cô và anh không?
.
.
.
.
.
Vào một ngày cuối tháng giêng năm mới, cái lạnh của Seoul vẫn thấm vào da thịt khiến người ta run rẩy như mấy năm về trước. Kéo theo hai chiếc vali nặng trịch, một cô gái với mái tóc đen dài qua thắt lưng, vùi mặt vào chiếc khăn bông to sụ trên cổ, nhanh chóng bắt một chiếc taxi đi về khu căn hộ Hannam The Hill.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy hoặc ngoài vùng phủ sóng, xin quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng píp.."
"Chắc cậu ấy lại bận rồi, lúc khác gọi sau vậy!" Junghyun cất điện thoại vào túi xách, hướng mắt ra nhìn cảnh vật xung quanh. Gần bốn năm cô mới trở lại Seoul, đi lại con đường này, trong khoảng thời gian ấy cảnh vật đã có rất nhiều thay đổi, nhiều quán xá mới mọc lên, cũng nhiều quán xá cũ mất đi.
Trở về căn hộ áp chót ở tầng ba của mình, cứ ngỡ khi mở cửa cô sẽ phải hứng chịu cả tấn bụi bặm cùng màng nhện nhưng thật ngạc nhiên, mọi thứ trong nhà đều sạch sẽ, cả căn hộ không có một chút bụi bẩn nào, như thể nó được dọn dẹp hàng ngày chứ không phải bị bỏ hoang gần bốn năm vậy. Junghyun dễ dàng đoán ra được người tốt bụng đã dọn dẹp giúp cô là ai và cô thực sự thấy biết ơn và cảm động khi anh giữ nhà của mình sạch sẽ như thế. Nhìn căn hộ cô có thể cảm nhận được sự quan tâm, yêu thương và cả nỗi nhớ nhung mà anh dành cho cô. Chưa kịp mở vali để sắp xếp hành lý, điện thoại trong túi áo khoác đã vang lên inh ỏi, nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, Junghyun mỉm cười ấn nút nghe:
-"Em nghe đấy, vừa vào nhà chưa được 5 phút đã thấy chị gọi rồi, canh thời gian cũng chuẩn quá ha~ "
-"Chuyện, chị cô mà lại! Thế nhà cửa bên đó thế nào? Vẫn ổn chứ? Có ngập trong màng nhện và bụi bẩn không?"
Hyunjung vừa giữ Yeontan không làm loạn bên cạnh vừa hỏi han Junghyun.
-"Vẫn ổn, nhà cửa sạch sẽ như chưa hề bị bỏ hoang gần bốn năm, em cũng bất ngờ luôn."
-"Ừm, thế thì tốt! Em nhớ cảm ơn người nào đó đã dọn dẹp giúp em cẩn thận, bốn năm chứ có phải ít đâu, cũng có tâm phết đấy! À, bé Bánh muốn nói chuyện với em này!"
Hyunjung hắc hắc cười rồi chuyển máy cho con trai.
-"Mama nhỏ, con nhớ mama nhỏ quá à!!!"
Yeontan được mẹ chuyển máy cho thì sung sướng, vừa mếu máo vừa mè nheo với Junghyun.
-"Dì cũng nhớ con, bé Bánh ngoan không khóc, mấy tháng nữa dì lại về thăm con chịu không nào?"
Nghe giọng đứa nhỏ Junghyun lại mủi lòng, còn nhớ lúc tiễn cô ở sân bay, thằng bé đã khóc nhiều đến mức bây giờ vạt áo khoác của cô vẫn còn dấu nước mũi của nó in trên đó. Cả hai trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ Yeontan mới chịu cúp máy, nhìn màn hình điện thoại thấy đã gần 7h tối, Junghyun có chút đói liền bỏ hành lý lại lát sắp xếp rồi mặc áo khoác và đem theo ví tiền đi ra ngoài.
Xe của cô mai mới được chuyển đến, nên cô quyết định đi bộ loanh quanh tìm quán ăn và nhà hàng nhưng tiếc là chẳng có nhà hàng hay quán ăn nào ở gần khu cô sống. Junghyun đành thở dài đi vào siêu thị mua tạm kimbap và sữa rồi trở về nhà. Lúc đi cô thấy nhà bên cạnh đèn vẫn còn tắt, đến lúc về không ngờ đèn đã được bất sáng, Junghyun cười tủm tỉm đi tới bấm chuông nhà hàng xóm.
Jin vừa trở về sau buổi quay phim để tắm rửa thay quần áo chuẩn bị lên công ty họp, anh mới cởi được cái áo khoác ra treo trên giá đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, không biết ai lại đến thăm tụi anh vào giờ này được nhỉ? Lại còn không gọi điện báo trước, hiện đang là đầu năm mới, là thời gian bận rộn nhất trong năm của BTS, họa hiếm lắm các thành viên mới về nhà thay quần áo tắm rửa, phần lớn thời gian họ đều ở đài truyền hình, phòng tập và máy bay nên rất hiếm khi có người tới bấm chuông nhà họ mà không gọi điện báo trước như thế này. Mang theo sự tò mò của mình, Jin nhìn qua lỗ mắt mèo thấy một cô gái tóc đen dài buông xoa, hơn nửa khuôn mặt được che bởi khăn quàng cổ to sụ, đầu lại đội mũ áo khoác lông, đang đút hai tay vào túi áo đứng trước cửa nhà tụi anh, dọa anh có chút hoảng sợ, "chẳng lẽ lại là sasaeng fan sao?"
*Ding dong*
Junghyun không thấy ai ra mở cửa lại tiếp tục bấm một tiếng chuông rồi chờ đợi, Jin bị tiếng chuông làm cho giật mình, càng nhìn càng thấy khả nghi, anh quyết định gọi cho quản lý nói về sự xuất hiện của cô gái kì lạ trước nhà mình để quản lí báo cho tòa nhà siết chặt an ninh hơn, anh vừa gọi vừa tiếp tục quan sát cô gái kia qua lỗ mắt mèo.
Bấm đến tiếng chuông thứ hai vẫn không thấy ai ra mở cửa, junghyun có chút thất vọng, chẳng lẽ có ai đó đã về rồi lại đi, nếu thế thì thật đáng tiếc, cô mới chỉ đi loanh quanh gần 30 phút đã bỏ lỡ cơ hội gặp lại BTS. "Không biết bao giờ họ mới hết bận rộn và trở về nhà nữa". Junghyun mặt buồn thiu xoay người rời đi, lúc này chuông điện thoại của cô chợt vang lên, là Jungkook gọi đến, Junghyun ngay lập tức vui vẻ trở lại, tháo mũ và khăn xuống trả lời cậu:
-"Alo, tớ nghe nè!"
-"Có việc gì lại gọi cho tớ giờ này thế? Tớ vừa chụp ảnh quảng cáo xong, giờ mới gọi lại cho cậu được."
Jungkook nhanh chóng di chuyển ra xe để trở về công ty.
-"Không có việc gì đâu, chỉ muốn báo với cậu là tớ đang ở Hàn Quốc thôi. Rảnh qua nhà tớ chơi nhé!"
Junghyun híp mắt cười trả lời Jungkook.
-"CÁI GÌ!!? CẬU ĐANG Ở HÀN QUỐC!!? LẠI CÒN VỀ NHÀ CŨ NỮA!!?"
Jungkook không tin vào những gì tai mình vừa nghe, thật sự quá đột ngột, Junghyun cũng thật là, chẳng thèm báo trước với cậu một tiếng, thích về là về, thần không biết quỷ không hay y như cái cách cô rời đi vậy.
-"Ừ, xin lỗi vì đã không báo trước cho cậu. Tại tớ cũng nhiều việc quá, rảnh sẽ mời cậu qua nhà ăn cơm tớ nấu để chuộc lỗi nha~"
Nghe giọng hét ngạc nhiên của Jungkook, Junghyun thích thú cười, chẳng có vẻ gì là đang hối lỗi khiến Jungkook giận cô luôn. Thấy thế cô liền vội lấy lòng cậu, đang hăng say nói lời ngon tiếng ngọt chợt cánh cửa vẫn luôn im lìm trước mặt mở mạnh ra, Junghyun giật bắn mình ôm lấy điện thoại, mắt to trừng mắt bé với người vừa mở cửa.
Hết chap dự trữ rồi, thời gian tới không đăng 3 ngày/1 chap được nha các nàng 😌
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip