Chap 10

  Shinichi trở về nhà và cảm thấy buổi hẹn hò theo ý anh hôm nay hoàn toàn là một đoạn tám chuyện về Ran Mori.
Bước đi trên con đường về nhà, cùng lúc đi qua tiệm cà phê lại nghe thấy âm thanh mở cửa vang lên tiếng chuông "leng keng" thu hút sự chú ý của anh. Quay lại, Shinichi bắt gặp một thân hình nhỏ bé khoác áo len nhìn thể nào cũng thật ăn mặc mỏng manh mà bước ra ngoài.

Ran run khẽ, lấy tay lên xoa xoa gò má lạnh ngắt của mình, ngẩng đầu định đi thì bắt gặp bóng hình người đàn ông cao lớn, tay đút vào túi quần vải và đứng yên bên phía kia đường nhìn về đây, cảm giác như có ai đó chờ đợi mình tan làm dù chỉ là ảo tưởng riêng tư nhưng vẫn đem lại tâm thế sảng khoái lạ thường. Cô mỉm cười vẫy tay cùng anh, nhanh chóng chạy về phía trước như chú chim sẻ vỗ cánh khi trông thấy hạt điều ngon lành.

_ "Nè, hẹn hò thế nào rồi?"

Ran cười gian xảo, lấy cùi chỏ thúc vào cánh tay anh nhằm buông lời chọc ghẹo.
Trong đôi con ngươi đầy hào hứng lại không hiểu sao nhận về ánh mắt có phần khó chịu của đối phương khác hẳn thường ngày, lí trí mách bảo buổi hẹn hò không thành công vì cái tên kia đã nói câu nào ngu ngốc khiến con gái người ta giận rồi chứ chẳng sai.

_ "Sao vậy? Không tốt sao?"

Bắt lấy cánh tay anh, cô vừa lay lay vừa khẽ khàng gặng hỏi.
Dù gì cũng mới thất tình, sang chấn vẫn chưa qua khỏi nên không thể buông lời sỉ vả với kinh nghiệm cua gái không bằng trẻ lên ba của tên đàn ông to đầu mà EQ zero điểm kia.

Shinichi cúi đầu nhìn Ran, "xì" một tiếng.

_ "Sao cô ấy lại nhắc về cô còn nhiều hơn cả tôi chứ, rốt cuộc cô có gì hơn tôi?"

Sau đó còn chẳng để cô hỏi thêm điều gì đã lườm ngoắt một cái, giận dỗi quay mông bỏ đi.

_ "Hể? Nói gì vậy?"

Để lại Ran Mori đây ngơ ngác như bò đội nón còn chưa rõ đã xảy ra cớ sự gì, đưa tay gãi gãi mái tóc vì gió mà rối bung lên trong tình trạng tinh thần mù mù cạ cạc, chỉ mơ hồ cảm giác như bản thân trong lời Shinichi giống như đã làm trò bẩn thiểu giật bạn gái của anh ta vậy
Cái cảm giác này phải diễn tả thế nào nhỉ?
Như các nhà văn Trung Quốc nổi tiếng từng trích dẫn trong tất cả các tiểu thuyết ngôn tình ngập ngụa sến súa của họ thì, lời của Shinichi có phần thấm đẫm mùa dấm chua nha!

_ "Cái thể loại ghen tị với người ngoài cuộc như mình đây là gì chứ?"

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy bản thân vô tội, còn có chút oan ức vì bị vô cớ đổ tội lên đầu nữa!

_ "Xem ra cái tên này lại nói nhảm nữa rồi!"

Khoanh tay, Ran nhíu mày đoán mò suy nghĩ của Shinichi, lại chẳng nhìn ra được ý của tên đó thế nào, đành chốt lại một câu suy ra anh ta thất tình dẫn đến nói năng lung tung. Sau đó lại nhấc chân chạy thật nhanh theo sau Shinichi, suốt cả quãng đường lên nhà cứ thế liên tục gặng hỏi chuyện hẹn hò không thành của anh ta thế nào
Chỉ có điều, vấn đề nằm ở cái tên Shinichi ấy quá yếu sinh lí cộng thêm việc sở hữu con tim cực kì yếu mềm dễ bị tổn thương, chỉ vừa nghe người con gái mình yêu động chạm gì thì liền bưng cái mặt ủ ê như vừa mất sổ gạo, có tác động gì cũng chẳng khiến cái tên đó mở miệng ra kể chuyện được
Đúng là, đàn ông con trai gì chẳng có chút tiền đồ nào để cưa gái cả, thế này thì có mà uổng phí cả đời cùng nhan sắc trời phú đẹp hết phần người ta này mất thôi!
.
.
Ran gác hai chân lên thành bàn, một tay chống bên cạnh nệm, một tay cầm bấm ti vi nhấn chuyển sang kênh phim truyền hình mấy hôm nay vẫn đang theo dõi

_ "Con gái con lứa gì mà chẳng có ý tứ gì cả, ngồi đàng hoàng lại cho tôi!"

Âm thanh cằn nhằn hiện rõ thái độ không vừa lòng lần nữa vang lên, khiến nụ cười Ran nhanh chóng tắt ngấm và dần nhường chỗ cho việc bắt đầu di chuyển cơ miệng, lén lút chửi thề

Ôi trời, lại gì nữa đây!
Cô đảo mắt, bất bình quay đầu sang nhìn Shinichi ở bên cạnh, cái tên cùng mặt mày khó ở như thiếu nữ đến kì hướng mắt về mình
Bất đắc dĩ bỏ chân xuống dưới, vừa nhẹ nhàng mỉm cười đối anh lấy lòng vừa dịu dàng ngay ngắn đặt hai tay trước đùi rồi ngồi thẳng lưng lại, hoàn toàn tập tành điệu bộ ngoan hiền đúng mực con dâu làm hài lòng mẹ chồng

Ngón tay chậm rãi vuốt đi một nhánh tóc, Ran sau một thời gian xoay xở mới bắt gặp ánh mắt vừa ý của chủ nhà, phận làm con dân ăn nhờ ở đậu chỉ biết than khóc trong lòng, với dáng ngồi bất tiện bấy giờ thì còn hứng khởi gì để xem tiếp bộ phim hay nữa chứ
Đôi chân giậm nhè nhẹ từng nhịp trên sàn, đến đúng lần thứ 10 thì dừng lại, cô cũng nhanh chóng chụp lấy điều khiển TV và nhấn vào nút tắt. Hiện tại vẫn nên giải quyết rõ việc mình đột nhiên từ ân nhân lại trở thành cái gai trong mắt của Shinichi một cách oan ức như vậy, dù gì cô đây ngoài việc ở nhà rồi bận rộn ở quán cà phê ra thì chẳng phải làm cái bóng đèn hay kẻ thứ ba mà dẫn đến trục trặc trong chuyện hẹn hò của anh ta, cớ gì lại giận dỗi vô cớ thế chứ?

_ "Nè, đã xảy ra gì sao?"

Cô chuyển mình đối mặt cùng Shinichi, khoanh tay, hai chân xếp bằng, bấy giờ làm gương mặt nghiêm túc nhất có thể để bắt đầu cuộc tranh luận

Trong khi đó thì tên ngồi đối diện vẫn giữ vẻ thản nhiên nhưng luôn cố tình âm thầm gửi gắm những cái liếc cháy pha về Ran Mori này, khớp cổ di chuyển thành thật gật đầu

Đấy, hỏi là đủ biết ngay mà!
Cái tên này cũng thật đáng ghét, đã bảo có chuyện gì xảy ra trong buổi hẹn hò cũng phải thành thật khai báo hết ra, nếu như quá nhục mặt đàn ông đến nỗi không muốn tiết lộ bất kì tình hình chiến sự gặp trục trặc nào thì cô còn có thể thông cảm, khỏi cần nói cũng không sao, sau nay còn nhiều cơ hội để moi chuyện từ anh ta nên chẳng bận tâm, còn tình trạng bất công bây giờ mới vô cùng đáng để lên án tố cáo, Ran Mori đây tội tình gì lại bị tên đó xem thành thùng rác để đổ hết cơn bực bội lên đầu hở?

_ "Có chuyện gì thì tâm sự đi, cứ xem tôi là thằng đàn ông mà tự do thoải mái giải tỏa sự khó chịu chất chứa nãy giờ trong lòng mình ấy!"

Shinichi ngẩng đầu, chớp mi nhìn cảnh Ran vừa vỗ ngực mình vừa khẳng định sẵn sàng cùng anh tám xuyên biên giới qua đêm nay
Vậy nhưng, tất nhiên chẳng ai rãnh rỗi để cùng cô ấy làm điều nhảm nhí đó cả, chỉ có bọn con gái thân thiết nhau mới nghĩ ra mấy suy nghĩ kì lạ như tiệc ngủ dành để tự do chia sẻ tâm tư thầm kín cho ai thất tình hay thích lập biệt danh cho hội kiểu như vậy thôi. Anh chắc chắn bỏ một phiếu từ chối tham gia, hẹn hò vốn là thứ Shinichi đây luôn đạt điểm kém, thôi thì đành lấy công việc cùng chức danh đội trưởng ưu tú của bản thân ra giải sầu vậy

Trong lúc một người chẳng thiết tha gì ngoài việc muốn được tự thân vận động để thoát khỏi cơn khủng hoảng tinh thần thì phía này vẫn còn một cô nàng, cười tít mắt tự tin về khả năng trở làm bác sĩ tâm lí, đủ điều kiện để chữa trị cho bất kì tâm hồn nặng nề và yếu đuối cũng như nâng cao tinh thần lạc quan như thường trước bất kì cơn sóng gió nào của người bị thất tình

_ "Sao vậy? Tin tôi đi, anh có thể...HÊ, đi đâu vậy?"

Ran đang nói thì nhận ra Shinichi vốn cũng chẳng để tâm gì đến đề nghị của mình, phũ phàng nguấy nguấy tai lờ đi, đứng dậy rồi phủi mông vào trong lấy ra cái laptop vừa lấy trên văn phòng về

Đưa nắm đấm lên quơ quào đánh cái tên bất lịch sự kia trong không khí, im lặng trừng mắt lườm Shinichi cho đến anh ta khuất hẳn mới quay đầu lại nhìn tivi. Lúc này lại theo tật cũ mà gác chân lên thành bàn, môi nhanh chóng cong lên thành nụ cười thỏa mãn, tay thong thả cầm điều khiển, nhấn vào nút mở và tiếp tục coi tiếp phim

_ "Lại nữa rồi, xem cô kìa! Tôi chỉ vừa khuất mặt một chút thôi đã đem nề nếp đổ sống đổ biển cả rồi!"

Âm thanh trầm tĩnh, người kia nói xong thì một lần nữa đặt mông ngồi ngay bên cạnh, con ngươi nghiêm khắc nhìn Ran

A, lại gì nữa đây!
Cô đảo mắt than thầm trong lòng, thật sự chỉ muốn lơ đi lời anh ta nhưng nghĩ xong lại hành động không được, dù gì thì bản thân trong nhà này chỉ mang tiếng ở ké, điều một thì chủ nhà là nhất, điều hai tất nhiên phải xem lại điều một, tất nhiên bổn phận dán kĩ trên trán luôn là toàn tâm toàn ý làm vừa lòng người ta, càng không được có ý định bày trò càn quấy gây mất trật tự
Vậy nên, cô đắn đo cân đếm tiếng nói của bản thân cùng Shinichi trên hai cán cân công lí, kết quả mâm nhôm của chủ nhà quả thật nhóc mình cao ngửa đầu. Thế là nhận thức được thực tại không quyền không thế cũng không sắc không tiền, quyết định ngoan ngoãn bỏ chân xuống, lấy tay cẩn thận chùi chùi nhanh vị trí bẩn trên mặt bàn, quay đầu mỉm cười ngu ngốc với anh ta

Chỉ thấy cái tên tham công tiếc việc đó nhướn mày với mình một cái ra trò kiểm điểm thái độ không thành ý gì của đối phương, sau khi ra oai chán chê mới quay về phần mình, bắt đầu lôi ra đống giấy trắng sạch sẽ cùng cây bút lông dầu đen, sau đó ngồi chăm chú làm gì đó mà cô đây cũng chẳng muốn biết làm gì nữa...
.
.
Ran giật mình tỉnh dậy từ cơn mộng mị, mắt nhắm mắt mở kéo mép mền lên quẹt nhanh đi nước bọt bên khóe miệng. Cảm giác chăn êm nệm ấm khiến cô thoải mái giãn người ngay trên giường, sau đó lăn lộn một hồi mới luyến tiếc ngồi dậy. Bấy giờ quyết định đi xuống nhà vệ sinh giải phóng lượng nước thải trong bụng

Mở cửa và nhăn nhó mặt đưa cả bàn tay lên che mắt mình vì ánh sáng chói rọi bên ngoài phòng khách
Cô đầu bù tóc rối bước đi, nghe bên tai là âm thanh "sột soạt" rõ ràng phát ra từ đầu mũi bút đang di chuyển linh hoạt trên giấy viết. Không nhìn cũng đủ biết tên Shinichi vẫn kiên trì thức xuyên đêm để làm cái trò vẽ vời nhảm nhí gì đó mà...

Nhấn vào nút xả nước trên bồn, Ran lúc này mới thoải mái thở phào, đưa tay vỗ nhẹ vào phần bụng xẹp lép bắt đầu chuyển sang chế độ đói cồn cào của mình
Lê dép vào phòng bếp, cô nhắm mắt rồi đưa tay lên vỗ vỗ vào hai má nhằm xua tan đi cơn say ngủ, sau đó rất nhanh nấu lên được nồi ramen nóng hổi rồi bưng ra ngoài bàn phòng khách

_ "A, trông ngon quá!"

Móc vào trong túi quần ra sợi dây thun và buộc lỏng mái tóc mình, Ran bấy giờ mới thật sự tận hưởng bữa ăn sáng vào mốc thời gian 3 giờ 30 phút không có vẻ gì sáng sủa mấy, đôi mắt đầy hào hứng, chậm rãi chọc đũa vào nồi rồi gắp sợi mì lên, chỉ lười biếng thổi sơ vài cái thì mở to miệng ăn hết một lượt
Nhâm nhi lúc lâu, cô bấy giờ mới tò mò liếc về phía người đàn ông bên cạnh bàn, Shinichi thật kinh ngạc là vẫn giữ dáng ngồi bất định trên sàn ấm và tiếp tục tập trung làm việc, chẳng hề hiện ra chút dao động mặc kệ mùi hương thơm ngon của ramen đang tản ra quanh căn phòng từng chút một

Nghiêng người sang, Ran nhìn lướt qua từng đoạn giấy trên mặt bàn, cẩn thận ghép chúng lại trong đầu, bấy giờ mới nhận ra đó chính là mô hình phân tích tội phạm hoàn chỉnh mà bản thân hay trông thấy trong mấy bộ phim hình sự trước đây hay xem cùng với má

_ "Wa, tôi cứ tưởng cuộc đời mình chỉ có thể thấy mấy thứ như thế trên tivi thôi, ai ngờ lần này xuyên vào đây, vừa có cơ hội ngàn vàng làm bạn cùng cảnh sát, còn có thể chứng kiến mấy cảnh kinh điển như vẽ ra sơ đồ phân tích tội phạm của các anh nữa! Đúng là sau này trở về lại nhà chắc tôi sẽ có nhiều thứ để nổ cùng với gia đình làng xóm lắm luôn đây!"

Shinichi nhoẻn miệng cười, cơ bản anh thấy chuyện này là bình thường nhất trong quãng thời gian làm công việc cảnh sát của mình. Cô nàng kia chỉ có một chuyện nhỏ đã vui vẻ phấn khích như vậy, nếu trông thấy cảnh đội anh chiến đấu cùng tội phạm bằng vũ khí lợi hại có khi sẽ ngất xỉu vì kích động mất thôi
À mà nhắc đến mới nhớ, dù sao thì Ran cũng đã từng trải qua tình huống xém bị bỏ mạng bởi một phát đạn trúng xuyên tâm, từ tên chuột nhắt tay sai của kẻ cầm đầu anh truy đuổi vào ngày đầu tiên cô đến đây mà, có vẻ đã tự rút được kinh nghiệm xương máu trong đời, nếu muốn giữ toàn mạng để an nhàn sống qua ngày thì tốt nhất đừng bao giờ ngu ngốc dính líu vào những kẻ có súng cho dù đó là giả hay thật, bởi họ chính là những tên tâm thần cuồng giết người và đơn giản xem việc đó là thú vui trong cuộc sống quá mức tẻ nhạt của bản thân

Thật ra, trái ngược việc nhận ra bài học cho mình, cô đây đã thản nhiên thả trôi sự kiện hôm đó đi vào dĩ vãng và hiện tại hoàn toàn chẳng còn chút mối bận tâm gì về việc mình suýt chết đó nữa rồi
Miệng chép chép nhai, Ran đẩy nồi ramen qua cho người bên cạnh, chìa đũa ra, tốt bụng chia sẻ phần ăn sáng của mình

_ "Nè, ăn đi, hẳn anh cũng đang rất đói mà!"

Phải đợi đến khi cô mở miệng mời mình, anh mới không nhanh không chậm ngẩng đầu, giả vờ bình tĩnh nhận đũa và kéo nồi sang phía mình
Thế là, không bỏ lỡ chút thời gian quý giá nào, toàn bộ thức ăn của Ran Mori đã bị giựt sang và ăn bằng sạch, đến cả miếng nước canh ngon lành để dành húp sau cùng cũng không còn gì vương lại

Ran ngỡ ngàng nhận lại cái nồi sạch sành sanh trên tay, dở khóc dở cười hướng mắt nhìn Shinichi đang từ tốn lau miệng bằng khăn giấy bên cạnh
Rốt cuộc đành thở dài lắc đầu chẳng biết nói sao với dạng này, đúng là đến bó tay với cái tên giờ nào cũng đặt thể diện lên hàng đầu cùng ngoan cố bảo vệ hình tượng mình đến cùng mặc cho dạ dày liên tục quắn quéo kêu gào cơn đói bụng

Shinichi bị nhìn chằm chặp thì chột dạ, ngẩng đầu lên đối cô bằng bộ mặt chẳng chút cảm xúc, hất cằm, trầm giọng hỏi

_ "Cái gì?"

Ran chống tay lên cằm chớp mắt đối anh, khẽ lắc đầu xua tay trong khi cố gắng kìm lại khóe miệng co giật của mình, mặc dù đã mím chặt môi để không bật ra tiếng cười nhưng
Xem ra cũng có điểm đáng yêu như vậy đấy!

_ "Tôi định nấu sớm, anh ăn lót bụng trước không?"

Thu dọn lại đống nồi, muỗng và đũa, cô không quên hỏi ý anh
Dù sao cũng lỡ thức dậy rồi, phải kiểm tra tủ lạnh rồi làm vài món nhẹ cùng cơm nóng chứ một chút ramen chẳng thể bỏ bèn gì đối với "dạ dày không đáy" của mình được

_ "Ừm, ý kiến hay đấy!"

Shinichi ngẩng đầu, nhàn nhạt trả lời và lại lần nữa cúi gằm mặt trên bàn

Ran xem bộ dạng của anh chỉ biết thở dài, làm việc với tần suất cao như cái tên đó cũng có ngày hóa điên, phỏng chừng chẳng thể đợi đến tình tiết tự tử vì tình ở tập cuối mà sau mấy tuần nữa cô sẽ tự biết mà đưa anh ta vào bệnh viện vì lí do lao động quá sức mất thôi!
.
.
.
Ran mỉm cười ngâm nga theo đoạn nhạc đang phát từ chiếc loa của tiệm, đôi chân nhún nhảy một cách lén lút, tay nhanh nhẹn lau chà mặt bàn đến khi chúng láng bóng mới thôi

_ "Xin chào quý khách ạ!"

Giọng nói trong trẻo của cô phục vụ đáng yêu vang lên, dường như có chút dịu dàng lại niềm nở, đặc biệt rót mật vào tai bất kì ai nghe thấy và khiến họ mỉm cười, thật kì lạ làm sao khi chỉ bằng vài câu ngắn gọn đã hoàn toàn xóa tan đi cơn mệt mỏi của Ran Mori trong một ngày chạy việc mệt mỏi

Cô mang theo tâm trạng vui vẻ cúi đầu chào một cặp đôi đang khoác tay tiến về phía mình, sau đó nhanh chóng ngoảnh mông rón, rén chạy về khu pha chế và lẩn vào trong đám nhân viên phục vụ tám chuyện
Gần đây mấy đứa nhóc từng bắt nạt Ran đã thân thiện hơn hẳn, có lẽ sau lần trước bị chú rô bốt nạt cho một trận cũng học được sự lễ phép mà nhún nhường gọi cô hai chữ "chị Ran" rồi

_ "Nè, Ran Mori!"

Nghe gọi cái tên rõ ràng của chính chủ là mình đây nên nhanh chóng xoay đầu qua xem thử người phát ra tiếng nói, cô trông thấy chú Jin mặt đơ đang lò đầu từ sau phòng nghỉ nhân viên, đưa tay vẫy vẫy mình

Không để chú ấy đợi lâu, Ran liền bỏ khăn vào lại thùng nước, đứng bật dậy rồi chạy một mạch vô trong phòng nhận chỉ thị

_ "Cũng không có gì, hôm nay thằng Mamoru tan học sớm, tôi lại có việc bận ở viện cô nhi! Trong đám nhân viên phục vụ thì cô từng trải qua mấy lần bị chúng bắt nạt...nên cũng biết mà..."

Chú rô bốt đang nói thì chợt dừng lại, hàng mi nhíu khẽ, đủ cho cô biết rằng việc người mang danh nhận nuôi đám nhóc ngoài kia lại nhận xét mấy lời khó nghe về chúng thì không hay ho cho lắm, cũng như có lẽ chú ấy biết Ran sẵn đã không cần giải thích chi tiết để đủ để hiểu vấn đề. Vậy nên, cô chẳng mất mấy giây ngần ngừ, chắp tay sau lưng, rất thức thời tiếp lời thay

_ "Tóm lại chú muốn cháu hộ tống Mamoru về nhà an toàn chứ gì!"

_ "...Ờ...thật ra còn phải dẫn nó đến công viên chơi một chút nữa, hãy nhớ là thằng nhóc mặc dù không quậy phá nhưng cũng chẳng dễ đối phó đâu!"

Thế là, bằng một cái gật đầu ấn định cùng lời dặn dò ngắn gọn gây ra sự hoang mang không nhẹ cho người nghe sau đó của chú Jin, Ran đường đường chính chính được cho nghỉ làm sớm và bước ra khỏi quán, trên tay là một hộp đã gói ghém sẵn bánh kem cùng sữa lấy từ tiệm, bấy giờ mang trên mình bổn phận nặng nề là trở thành bảo mẫu, thay mặt cho phụ huynh bận rộn, trực tiếp lên trường cấp Ba để hộ tống con trai họ lành lặn trở về nhà

Thọc tay vào túi áo len, cô cố gắng nhớ lại lời chỉ dẫn phương hướng khi nãy của chú rô bốt và cứ thế bước đi như một con thiêu thân. Cũng chẳng sao, nếu lạc thì hỏi người đi đường, trên đời này chẳng còn điều gì khủng hoảng tinh thần Ran Mori cô hơn cả việc bị xuyên vào đây đâu!
.
.
Shinichi nhận nhiệm vụ đến trường cấp Ba gần căn hộ nhà mình để điều tra vài vụ buôn bán thuốc phiện, hai thành viên trong đội anh mấy hôm trước đã lấy được một số manh mối có lợi sau khi bám theo một thằng nhóc khoảng chừng 16 hay 17 tuổi, khi nó đang lén lút nhận túi xách đen từ tay kẻ khả nghi nào đó và giờ hắn đang nghiễm nhiên ngồi sau thanh sắt, mòn mỏi chờ đến ngày xử án tù. Còn cậu nhóc đó thì chỉ bằng vài lời đe dọa đơn giản từ cảnh sát đã đủ sợ hãi đến nổi tè ra quần, hiện tại được thả về nhà và tất nhiên trở thành miếng mồi giựt dây ngon lành cho đội của anh

Vậy là chỉ trong một tuần ngắn ngủi cài vào lớp học, tiếp tục lấy danh là kẻ bán thuốc phiện trung gian, thằng nhóc đã đem về những tin tức không kém phần quan trọng cũng như thu hoạch đủ bằng chứng cho anh đây
Tóm lại chẳng cần tốn chút sức nào mà lại tiết kiệm được khoảng thời gian nho nhỏ dành cho những vụ hóc búa đau đầu khác, anh nghĩ đội mình dù gì cũng sở hữu mối lợi không ít, đủ điều kiện để đến đây và cho vào tròng vài con cá nhỏ nhưng góp phần không nhỏ trong lời khai gửi về sở rồi!

Chiếc xe dừng lại trước cổng trường, Shinichi thong thả bước xuống, bình tĩnh cùng Shiho và Heiji đi vào sân trong

Trong khi đó thì Ran cũng đang mang bộ dạng ngơ ngác, nghiêng người nhìn đông nhìn tây đi chậm rãi trên con hẻm gần đó, đưa tay gãi gãi cổ vì bối rối, bắt đầu theo quán tính sẽ tự hỏi bản thân rốt cuộc có phải đi lạc rồi hay chăng

_ "Theo lời chú Jin thì trường Mamoru học gần tiệm lắm mà, đi nãy giờ lại chẳng thấy được cái trường nào tên là..."

...Ố, Tei-tan kìa!
Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, dần ngừng bước, khóe môi cong lên mừng rỡ
Tự thân vận động mò mẫm một hồi, cuối cùng cũng đến đúng nơi cần đến rồi!

Hất một nhánh tóc vướng víu ra sau vai, Ran đi vào trong sân trường rồi tìm một chiếc ghế đá gần đó, im lặng ngồi xuống và chờ đợi
Không lâu sau đó, cũng có vài người phụ huynh ăn mặc sang trọng tiến vô ngồi giống như mình ở những khoảng ghế đá rải rác khác nhau
Cô mím môi, còn chưa kịp nhìn cho đã thèm bộ váy voan điểm hoa của chị gái phía bên kia thì tiếng chuông trường đã gõ những nhịp hối thúc báo hiệu giờ ra về của học sinh. Thế là chị gái đó mới hôm nào đang cầm son trét nhẹ nhàng lên môi đã hoàn toàn trôi dạt theo đám đông điên cuồng bận đồng phục, như bầy ong vỡ tổ xông ra cửa chính và mất dấu!

Tiếc nuối "chậc" một tiếng, Ran lại khoanh tay ngồi tựa lưng vào ghế, một chân gác lên chân kia và nhẹ nhàng đung đưa trong khi tiếp tục công trình chờ đợi, kiêm trì chờ đợi, nhẫn nại chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi, chờ cho đến khi cả sân trường chỉ còn lại riêng mình...

_ "Không phải là bị đám bạn giữ lại giở trò bắt nạt đấy chứ!"

Cô nhướn mày tự hỏi, đột nhiên vì ý nghĩ thoáng qua này mà trở nên lo lắng. Đem theo tâm tình không yên đứng dậy, nhanh chóng đi vào trong trường và dễ dàng tìm đến phòng học của Mamoru. Là "11/13", như chú Jin đã dặn dò, nếu như không thấy thằng nhóc xuất hiện ở sân trường thì cứ lên lớp nó tìm kiếm, thể nào cũng sẽ trông thấy ngay!

Mở cửa chính, vốn là theo tình tiết hợp lí sẽ gặp Mamoru ngay, nhưng mà dường như suy đoán của chú rô bốt lần này lệch khỏi quỹ đạo mất tiêu rồi!
Nhăn mày, Ran chống tay lên hông, không kìm được thở ra một hơi nặng nề, cũng không có ở trong đây thì biết nên tìm nó ở đâu đây chứ!
Theo tình hình thực tế thì cô vốn đâu phải phụ huynh của thằng nhóc, nếu là chú ấy thì còn rõ nơi nào Mamoru đặc biệt thích ghé, biết điểm đến để hướng đi tiếp theo. Nhưng mà Ran Mori đây hoàn toàn mù tịt mấy vấn đề kiểu này, , trước đó linh tính còn mách bảo vẫn nên để chú thằng bé đón về thì hơn mà miệng đã nhanh nhảu "dạ" một tiếng vô cùng chắc nịch, thiệt tình là ngay ban đầu đã cảm thấy nhiệm vụ lần này không được sáng sủa gì rồi

_ "Xui xẻo gì, đã cất công lội lên cầu thang mà thằng nhóc mất tiêu ở đâu vậy chứ?"

Chán nản lẫn bực bội, cô khoanh tay dựa lưng vào bức tường lớp, tự hỏi nếu có sẵn một cái điện thoại di động trong túi thì chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng rồi, liên lạc cho chú Jin, bảo lên trường rồi nhưng không tìm thấy Jin đâu, đã có lòng thông báo về nhiệm vụ thất bại của mình cho cấp trên, vậy chẳng phải tốt hơn rồi sao?
Hiện tại tiền chẳng có, điện thoại cũng không, cuộc đời con người cơ bản lấy hai thứ vật chất này lên làm tiên bản cơ sở, vậy mà Ran Mori đây cái gì cũng thiếu thốn, trời đất này có phải đều muốn chống lại sự cố gắng của cô hay chăng?

_ "Nè, Shiho vừa tóm hết rồi sao? Xem danh sách đã đủ người chưa vậy?"

Còn đang bận lòng hỏi trời thì đột nhiên nghe đoạn hội thoại ngẫu nhiên lọt bên tai, vốn ban đầu cô đã định để mặc nó trôi qua nhưng cái tên đặc biệt của nữ chính vốn chẳng sai vang lên và nhanh chóng giục giã cơn tò mò, khiến Ran phải tạm dừng luồng suy nghĩ của bản thân mà tập trung dỏng tai lên thăm dò

_ "Còn một cậu nhóc nữa đột nhiên lọt vào đống này, nghe nói bị đội trưởng phát hiện khi đang cầm tang vật đi trên hành lang, có điều nam sinh này hình như mắc phải vấn đề bệnh lí và không thể ý thức được hành động của mình, lúc bị bắt còn khóc vô cùng lớn và luôn miệng gọi chú này chú nọ nữa!"

Ran chớp mắt đánh giá, hai người này nhìn ngoài thì bận thường phục đơn giản nhưng rõ ràng bên hông kẹp sẵn một thẻ cảnh viên chứng tỏ họ đang làm nhiệm vụ ở đây, xem dáng đi thong thả này chẳng khác nào đã hoàn thành công tác và đang chuẩn bị quay về sở vậy
Thọc tay vào túi áo len, cô dõi mắt không rời vào hai vị cảnh sát kính mến vẫn không ngừng tám chuyện cùng nhau, sau đó khẽ thở dài, cũng chẳng quan tâm đến nữa

_ "Shiho thì Shiho, vấn đề hiện tại quan trọng là tìm cho ra Mamoru!"

Ran mím môi, tự hỏi có khi nào thằng nhóc chán quá nên bỏ lên sân thượng chơi một mình hay chăng và tự dưng cũng cho rằng đó là điều hợp lí
Nghĩ vậy, cô liền bước nhanh trên sàn hành lang, khi băng qua vài lớp học khác cũng có chú ý đôi chút, liệu Mamoru có phải dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhất sẽ đang ngồi trong đó hay không

Đi tiếp một đoạn nữa, còn đang há miệng ngáp chưa hả được nửa cơn thì nghe âm thanh đập bàn "rầm" một cái rõ lớn, không cần tả cũng biết Ran Mori cô hoảng hốt đến cỡ nào, xém nữa đã dùng răng cắn ngay vào lưỡi luôn

_ "Được rồi nhóc, tôi hỏi cậu một lần nữa, bình tĩnh cho tôi biết ban nãy ai đã đưa cho cậu đống bột trắng này, được chứ!"

Ran chẳng mất vài giây để nhận ra ai đang ngồi khúm núm sợ hãi, mắt đỏ hoe sưng vù như vừa khóc một trận trong góc phòng đằng kia, ngay tại một phòng học nào đó và người vừa lớn giọng tra khảo nhóc Mamoru đáng thương chính là cái tên biến thái hôm trước giao hàng thì chặn đường cô lại và nói nhăng nói cuội, đặc biệt là bộ dáng làm việc ngay cả hai lần gặp này đều nói lên cùng một câu "không nghiêm túc chút nào", bộ anh ta nghĩ đây là nơi để chơi đùa hay chăng mà bận đồ thì lố lăng, tóc vuốt keo đủ kiểu, mặt khi nào cũng cười nhếch lên như kiểu đến sở cảnh sát này đơn giản chỉ để tán tỉnh một cô nào đó nhẹ dạ cả tin ở đó vậy
Chậc, chỉ cần nhìn thôi cũng đoán được cái tên kia chính xác là cậu ấm con nhà quan, được ba mẹ nuông chiều, chăm sóc kĩ quá nên ra ngoài đời mới chẳng coi ai ra gì, chưa gì đã trưng bộ mặt kiêu ngạo như thế thật đáng ghét làm sao!

_ "Nhưng mà Mamoru quên mất tiêu rồi, Mamoru sợ quá nên quên mất tiêu rồi!"

Ôi trời, xem cái mặt hốt hoảng rõ mồn một của thằng nhóc kìa, ai lại có thể nỡ lòng hét to trước một đôi mắt long lanh tràn ngập nước mắt như vậy được...

<Rầm>

Chứ..., cái tên khỉ này đập bàn có bị đau tay hay không mà cứ ưng gây ra tiếng động lớn gây khủng hoảng tinh thần từ đứa nhỏ Mamoru cho đến đứa lớn là Ran Mori tôi đây thế hả!

_ "Cái thằng bướng bỉnh này, tôi đã cho cậu rất là nhiều cơ hội để lập công chuộc tội rồi, kiên nhẫn chờ đợi mà cậu còn lì lớm giấu giếm thì chỉ còn cách đưa đến sở chờ ngày bóc lịch thôi nhé!"

Trừng mắt vì cách đối xử với người bị tật nguyền không chút kiêng nể này, Ran nghiến răng trán đầy gân xanh, thói quen chị đại đầu đường chợ lớn ngày xưa lại xui khiến cô không chủ ý chống tay lên hông, mang theo tiếng gọi công lí liên tục giục giã bên tai và oai dũng đi vào, khó chịu cất lời

_ "Hê, anh cảnh sát, có phải hơi quá đáng rồi không, có la mắng gì cũng nên nể mặt phụ huynh thằng nhóc một chút chứ?"

Khoanh tay bước đến bên cạnh Mamoru, cô mỉm cười theo cách lịch sự nhất nhưng trong lời vang lên lại hoàn toàn mang tính chất ngược lại
Bấy giờ thằng nhóc trông thấy Ran như tìm được đồng minh, nhanh chóng giang cánh tay ôm chặt lấy eo cô rồi thổn thức gọi tên "chị Ran, chị Ran" này nọ, cả cơ thể đều lạnh ngắt và đang run rẩy không ngừng, tình cảnh đáng thương này hoàn toàn đã động vào điểm ngứa từ xưa đến nay ghét nhất những thành phần bắt nạt con nít trong truyền thuyết của Ran Mori đây

Ran mở to mắt trừng trừng cùng với cái tên cảnh sát trước mặt, không quên đặt tay lên đầu vuốt nhẹ nhàng tóc Mamoru nhằm trấn tĩnh tinh thần của thằng bé

Tên cảnh sát hiện tại không ai khác chính là Gento, bị cô đe dọa bằng cặp mắt dữ tợn của con chó Becge quyết cắn bằng được đứa nào dám làm hại đến con nó, hơi chùn bước về sau. Vậy nhưng lòng tự trọng của một người đàn ông cộng thêm vai trò đạo diễn giao cho là một dân chơi nhà giàu đích thực, tất nhiên không cho phép bản thân bị một kẻ điên khác giới làm cho nhờn lòng lo sợ được. Anh liếm đôi môi khô khốc vì bối rối của mình, nhanh chóng trấn chỉnh tinh thần thép mà lần nữa đưa tay đập bàn một cái, hét lớn lên khiến cả Ran cùng Mamoru đối diện đồng loạt không hẹn mà cùng ôm tim mình

_ "Nè, bà cô, bà cô là ai mà tự tiện xông vào nơi điều tra của cảnh sát vậy hả?"

Đúng khoảnh khắc Gento bật ra hai chữ không nên nói và cũng không bao giờ được phép thốt ra, bàn tay đang khẽ khàng vỗ đầu ai đó như một bộ máy đã lập trình trước chợt khựng lại, làn gió vừa nãy còn đang lùa vào khung của sổ mà giờ như bị cơn giận tóe lửa của Ran làm cho im bặt, không khí bấy giờ nồng nặc mùi sát khí, đâu đây là nghi án về sự mất mát thảm khốc ngay tại bộ phận nhạy cảm của người nào đó mà có lẽ bạn đọc nào dưới 18+ không nên xem vì sẽ ảnh hưởng đến tâm hồn trong sáng của mình

Cô chớp chớp mắt
Bà cô...bà cô là thể loại xưng hô tinh tế của mấy tên đàn ông thời nay với một cô gái chỉ vừa mới bước vào tuổi 24 xuân xanh đây sao?
Cố kiềm lại cơn giận sôi máu ứa gan, có thể phát dại cắn tên nào dám mon men lại gần bất cứ lúc nào, môi nhếch lên tạo thành nụ cười đáng sợ, trí óc bị cơn giận hóa cuồng bắt đầu tự động trực tiếp phiên dịch đoạn hội thoại trong đầu ra thành ngôn ngữ nước ngoài

_ "Excuse me man, what've you just said?"  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip