Chương 12: Chúng ta chưa bao giờ là bắt đầu nhưng cũng chưa bao giờ là kết thúc
Hôm nay đẹp trời, Syaoran dự định sẽ đưa Sakura đi nghỉ mát cùng mình ở ốc đảo phía Nam hoàn toàn thuộc địa phận nhà họ Li mà Syaoran đã đấu giá thành công cho Sakura.
Syaoran bấm máy gọi vào số của cô. Ban đầu là âm thanh tút dài, cứ ngỡ Sakura cho anh ăn bơ nhưng vài giây sau giọng nói trong trẻo truyền đến bên tai: "Alo?"
"Sakura, ngày mai em có muốn đi nghỉ mát với tôi không?"
Syaoran hỏi dồn dập, Sakura bên này đặt tay lên cằm, suy nghĩ lung tung. Thật ra cô cũng chẳng có gì làm cả, đi chơi cho mát. Suốt ngày ở nhà cũng không phải ý hay.
"Được! Nhưng tôi muốn Tomoyo đi cùng!"
Syaoran có chút hụt hẫng, vốn dĩ chỉ muốn có không gian riêng tư cho hai người, bây giờ cô muốn rủ thêm người khác, hỏi vui sao được?
"Thôi được. Em gọi điện nhắc Daidouji đi." Syaoran bất mãn thở dài.
"Sao lại thở dài? Không thích à? Không thích thì thôi!" Sakura tinh ý phát hiện
"Không, không sao cả. Chút tôi về, em muốn ăn gì tôi bảo quản gia nấu?"
Sakura chau mày "Thôi khỏi. Không thích."
Syaoran ngạc nhiên "Không thích? Bình thường em ăn dữ dội vậy mà nay lại không thích sao?"
"Anh nói thêm câu nữa là khỏi đi chơi." Sakura đỏ mặt, quả thật gần đây cô ăn uống hơi dữ dội thật
"Vậy quản gia nấu em không ăn, tôi nấu em ăn không?"
"Ăn." Sakura trả lời ngay tức thì. Chợt nhận ra mình vừa hố nặng, cô lấp liếm "Đừng có mà nghĩ lung tung đấy nhá! Tôi không có ý gì đâu..."
"Được được" Syaoran cũng không làm khó " Em ăn gì?"
"Ờ cũng không nhiều. Socola Trà Xanh, Socola đen nguyên chất, bánh mì sữa chua, bánh hamburger, bánh bột lọc, bánh ngọt,... bún riêu! Hết rồi." Sakura lẩm nhẩm đếm
Syaoran phá ra cười lớn "Em quả nhiên ăn nhiều vậy, còn chối sao?"
"Dập máy đây!" Sakura lạnh lùng ném máy điện thoại lên bàn
Syaoran nhìn vào màn hình hồi lâu, ánh mắt chợt có chút nặng nề
o0o
Sakura bước xuống xe, ngước nhìn trời cao rồi giang tay ra hét:"Aaaaa... đã quá!!"
Syaoran bắt gặp cảnh này cũng phì cười, gọi theo:"Này, em mà đi lạc là tôi không tìm được đâu nhé!"
Sakura bĩu môi, chạy lại gần.
Dưới cái nắng thiêu đốt trời hè, cặp đôi đang rảo bước trên kia là nổi bật hơn hết thảy.
...
"Tên Syaoran chết tiệt!" Eriol vò đầu tóc
Tomoyo thấy vậy bèn bảo:"Dù gì sau này cũng sẽ đi. Anh đừng như thế!"
"Đáng lẽ là đi chung, nhưng hắn muốn đi riêng với bà xã nên đẩy chúng ta đi chuyến sau cùng!" Eriol chỉ tay vào tờ tạp chí in hình một khách sạn to lớn, xa hoa
"Thì thôi. Dù sao họ cũng cần có không gian riêng mà, Eriol. Như chúng ta vậy nè." Tomoyo vui vẻ cười trừ
Eriol thôi không la hét nữa.
...
"Này, Sakura! Em dầm nước lâu lắm rồi. Lên đây với anh nhanh lên. Cảm bây giờ." Syaoran ngồi trên bờ hét xuống
"Nhưng mà đã lắm! Anh cũng xuống đi." Sakura cũng gọi lại
Cô thật không muốn đi. Nước vừa mát vừa trong, đã quá!
Syaoran đành đi xuống cùng Sakura, mặt không khác gì người thiếu nợ.
"Ý, có cá nè! Syaoran, bắt đi bắt đi." Sakura hô lên đầy hứng chí
"Em..." Syaoran cứng họng
"Bắt nhanh lên, nó đi mất bây giờ." Sakura dậm chân, khoát nước ướt cả đầu tóc Syaoran
"Chút về kia em tha hồ bắt, tội gì lại giành mất sự sống của mấy sinh linh nhỏ bé này?" Syaoran vòng tay ôm eo Sakura, thì thầm
Sakura ngượng đỏ cả mặt, chính xác là sượng, nên quát:"Không thích thì thôi. Anh sung sướng rồi, ham hố gì ba cái thứ vui vẻ rẻ tiền này!"
"Em..."
"Đói rồi, về ăn!" Sakura hất Syaoran ra rồi bỏ đi mất
Thật ra cô không phải muốn bắt cá mà chỉ đơn giản muốn gần anh một chút. Khi nghe Syaoran nói vậy Sakura có chút hụt hẫng vô cùng nên đã có thái độ đó. Đàn ông ai cũng vậy, chẳng bao giờ thích mấy cái hành động thừa thãi lạc lõng đấy. Sakura không hiểu tại sao sự tự ái của đàn ông lại cao đến như vậy. Chỉ vài hành động nhỏ thì người ta sẽ rất vui. Việc gì mà phải :" Chút về kia em tha hồ bắt?"
Cô là thích không khí ở đây. Ở đây cũng không nhiều người như ở thành phố. Ở thành phố có khi còn không dám làm chứ ở đó mà tha hồ.
Đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Sakura hậm hực giật khăn ra khỏi giá treo quấn quanh người rồi dậm chân rầm rầm về khách sạn tắm rửa.
...
"Mất trí nhớ tạm thời?"
"Tạm thời tôi chỉ có thể phỏng đoán như vậy." Bác sĩ Kim gật đầu "Vì vậy đừng làm cô ấy bực bội, cố gắng làm cô ấy vui lên thì có thể những kí ức trước kia sẽ được phục hồi!"
Syaoran nhìn cánh cửa gỗ nâu kia trân trối, trong lòng chẳng khác gì một đợt sóng thất vọng ập về.
...
Sakura thở dài, mặc áo trễ vai và quần đùi ra khỏi phòng.
Bực bội!
Đó là cảm giác bây giờ của cô lúc này.
Syaoran không hề chạy theo cô mà cũng không có dưới kia. Anh ta đi tán gái sao?
Không có không có.
Hay là anh ta đi đâu mất rồi?
Uầy khổ quá nãy chỉ vì bực nên Sakura mới dậm đất huỳnh hụych bỏ đi. Nào ngờ Syaoran không hề theo cô về khách sạn..
Sakura tựa đầu vào cửa kính, nhìn xuống phía bãi tắm bên dưới, lòng không hiểu sao lại buồn rười rượi.
Cô không hề có chỗ đứng vững chắc trong lòng người đàn ông ấy. Vậy thì hà cớ gì cô cứ phải làm như mình quan trọng với người ta như vậy? Cứ cố làm kẻ vô tâm rồi thật ra mình lại là người quan tâm người ta người nhiều nhất.
Sakura nhắm đôi mắt lại, thở dài mấy lần. Syaoran trông thấy cảnh này cũng cảm thấy trái tim anh như bị ai đó hung hăng đánh một quyền. Đau nhói.
Từ bao giờ Tiểu Đào của anh lại như thế này?
"Tôi đã từng rất muốn hỏi anh rằng... Chúng ta đã từng quen biết nhau chưa? Tôi,.. là gì của anh vậy?" Sakura thì thầm, mắt vẫn nhắm
Syaoran nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Sakura, nhỏ nhẹ phả hương thơm nam tính vào cái cổ trắng ngần :"Chúng ta đã từng quen biết nhau rồi. Tiểu Đào, em là cả thế giới của tôi!"
Sakura không phản ứng như thể đã sớm biết Syaoran đứng đó nhưng thực ra cô đang tiêu hóa từng câu chữ vừa rồi của anh.
"Vậy, anh có thể nói cho tôi biết không? Chúng ta,.. bắt đầu có cảm giác với nhau từ khi nào?"
"Chúng ta chưa bao giờ là bắt đầu nhưng cũng chưa bao giờ là kết thúc."
Ta không biết des bìa hay banner chương, ta chỉ làm thử cho vui thôi. Nàng nào muốn nhắn tin hay gì thì kết bạn facebook Vương Hàn Tuyết với ta nhé. Ta có lk với wattpad rồi, vô trang cá nhân chắc có link đấy .-.
Hết chương 12
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip