Chap 6: "Cảm Ơn."

TaeYeon không hiểu vì sao bản thân mình đôi lúc lại len lén nhìn về phía Jessica, khi cả hai đang trong phòng làm việc mỗi khi cô ấy bật ra vài tiếng hắc xì nhẹ và có lúc còn xoa xoa nhẹ vầng thái dương mình trong khi đôi mắt vẫn luôn tập trung vào những giấy tờ cần giải quyết.




Đã hai ngày rồi mà vẫn chưa hết cảm sao ?


Aishhh... tại sao lại để ý đến điều đó thế Kim Taeyeon ? Vẫn còn cảm thấy ái nái sao ? Quên đi, chuyện đã qua rồi, không cần dây dứt về nó làm gì.




"Này. Tới đây." TaeYeon nghiêm nghị nhìn Jessica.




"Có chuyện gì thế ?" Jessica bỏ đóng giấy tờ xuống tờ xuống đứng dậy và đi về phía TaeYeon. Hôm nay cô cảm thấy cô ấy có chút gì đó khác lạ hơn thường ngày, có vẻ không được tập trung cho lắm.


Chuyện lạ nhất là sáng nay cô ấy có ý định cho cô đi nhờ đến công ty, nhưng cô đã từ chối. Bởi, tin ai cũng được, ngoài trừ TaeYeon, biết đâu cô ấy có kế hoạch chơi xỏ gì cô thì sao.



Đúng là cái kiểu cách đáng ghét đó không thể thay đổi được khi mà cô vừa từ chối thì lập tức đã phóng xe đi. Kim TaeYeon, chẳng có chút tốt lành gì.




"Vi khuẩn sắp độc chiếm hết phòng làm việc của tôi rồi. Đừng có mà lây bệnh cho tôi." TaeYeon kéo ngăn tủ ra rồi ném lên bàn một vài cái khẩu trang y tế còn mới tinh.



"Tôi chỉ bị cảm nhẹ thôi, không lây nhiễm cho cô đâu. Nhưng dù sao thì, cảm ơn." Jessica lạnh lùng cầm nó lên và lấy một cái để dùng rồi trở về bàn làm việ của mình.



"Có ai cảm ơn người khác bằng thái độ như cô không ?"



" Vậy bây giờ cô muốn như thế nào, cô Kim?"


"Không gì cả."



TaeYeon hậm hực cầm lấy chiếc remote và ấn vào nút màu đỏ, lập tức tấm màn ngăn cách tầm nhìn của cô và Jessica chạy ra từ vách bên phải.


Mình bị điên rồi nên mới cảm thấy nợ cô ta về chuyện hôm đó.




Người bị cảm không chỉ uống thuốc mà còn phải phòng ngừa với môi truờng xung quanh. Dù trong môi trường kính, không bụi bậm, nhưng không thể không có vi khuẩn tồn tại. Dùng khẩu trang y tế đã sát trùng để tránh hấp thụ nhiều vi khuẩn khác để bệnh cảm có khả năng nhanh chóng biến mất.





***



TaeYeon lái chiếc BMW màu bạc của mình ra khỏi ga ra của công ty, vô tình đã chứng kiến được một chuyện khiến cô phải cho xe di chuyển chậm lại một tý.

"Jessica, tại sao anh gọi mà em không nghe máy ? Anh đã đến nhà em nhưng người ta nói em chuyển nhà đi rồi. Anh vất vả lắm mới biết em đang làm việc ở đây, vậy tại sao em lại không vui khi nhìn thấy anh ?" Jessica vừa thu xếp xong mọi việc của ngày hôm để về nhà, ngay khi cô vừa ra khỏi cửa của công ty thì có một người đàn ông chạy đến nắm chặt lấy tay cô với thái độ có vẻ mất bình tĩnh không ít.


"Tôi đã nói bao nhiêu lần là tôi không hề thích anh, Robert. Vậy nên đừng có làm phiền tôi nữa." Jessica nhíu mày bởi thái độ bất lịch sự của người này và giật tay ra khỏi tay anh ta.


Anh ta theo đuổi Jessica từ thời cả hai học chung một khóa chinh trị ở trường Đại Học, vẻ ngoài cao ráo điển trai và là một cậu ấm con nhà giàu nhiều cô gái sẵn sàng lao vào anh ta như con hổ đói, nhưng Jessica thì không như thế, cô thiết thực hơn những cô gái đó, cô không mơ ước về một chàng hoàng tử cởi ngựa trắng bước ra từ truyện tranh, mà thứ cô cần chính là một người thật lòng thật tâm dùng cả trái tim mình để trao trọn cho cô, nhưng anh ta không có thứ đó, bởi lẽ lăng nhăng chính là điều mà Jessica ghét nhất trên đời này và biệt tài của anh ta chính là cưa cẩm bất kì cô gái nào và sau đó thì đá họ đi khi đã đạt được mục đích của mình.


"Nhưng anh thích em mà Jessica. Anh thật sự rất thích em." Robert lại nắm lấy cổ tay Jessica kéo nhẹ khiến cho Jessica có chút choáng váng. Cô cảm thấy bản thân không thể kháng cự khỏi sức mạnh của người này vì hiện tại cả người cô không được khỏe.


"Người ta đã nói rõ là không thích rồi. Vậy mà vẫn cứ ngoan cố."



Có tiếng nói vừa vang lên, nó thu hút Robert và Jessica quay về phía sau họ.



"Cô là ai ?" Robert nheo mắt nhìn người đó.


"Anh không cần biết tôi là ai, vì điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến anh và tôi cả. Điều duy nhất anh cần biết bây giờ là buông cô ấy ra." TaeYeon cho tay vào túi quần và đi về phía họ.


"Chuyện của chúng tôi, không liên quan gì đến cô, mau cút đi." Anh ta hét lên, tay thì càng nắm chặt cổ tay của Jessica hơn, khiến cô ấy nhăn mặt vì đau.



"Xin lỗi, nhưng anh đang đứng trên đất và công ty của tôi đấy." TaeYeon nhìn anh ta rồi nhướn mày lên tòa nhà cao tầng bên tay phải mình.




"Mặc xác cô." Robert vặn lại.



TaeYeon mỉm cười mỉa mai, cô bước về phía họ và đẩy mạnh tay anh ta ra khỏi Jessica, ngay tức khắc cô ôm trọn Jessica vào lòng mình khi cô ấy có dấu hiệu không còn đứng vững nữa.




"Không... không cần cô giúp." Giọng Jessica yếu dần và có chút kháng cự khi đang trong vòng tay của người mà cô ghét, Kim TaeYeon.




"Yên chút đi, không thì mai làm đơn nghỉ việc rồi cuốn gói ra khỏi nhà cho tôi." TaeYeon thì thầm và tai Jessica, tay thì siết nhẹ eo cô ấy.




TaeYeon nới lỏng cái ôm khi người trong lòng mình không còn kháng cự nữa, nó khiến cô có chút hài lòng.



"Ra đây là lý do cô từ chối tôi sao Jessica? Cô cũng chỉ như những người con gái mê tiền khác thôi." Robert quát lớn.




"Tôi cho anh 30 giây để biến khỏi tầm mắt của tôi." TaeYeon nhíu mày, giọng điệu của cô không giống như vừa nãy, bây giờ đang thật sự rất nghiêm nghị, đó chính là tính cách trong công việc của TaeYeon, hoàn toàn tập trung vào thứ gì đó.



Tên Robert lầm bầm thứ gì đó, có vẻ như là chửi tục rồi lủi thủi bước đi với nét mặt tức giận.



Đến khi anh ta khuất xa khỏi tầm mắt của mình, TaeYeon vội đẩy nhẹ Jessica ra khỏi người mình khi xác định cô ấy đã lấy lại thăng bằng.



"Nhăn nheo hết cả quần áo." TaeYeon vội phủi phủi chiếc áo sơ mi của mình khi họ vừa chìm vào im lặng một phút trước.


"Tại sao lại giúp tôi ?"Jessica lên tiếng.



"Không cần biết." TaeYeon trả lời ngắn gọn rồi quay lưng và đi về phía xe của mình.


"Đi thôi, tôi sẽ cho cô đi nhờ về nhà." TaeYeon lên tiếng nhưng vẫn không thèm quay lại nhìn Jessica.



"Không cần đâu. Tôi đi tự đi xe bus được rồi." Jessica trả lời rồi bỏ đi.



"Vậy thì thôi."



Jessica ngồi ở trạm xe bus, mắt nhìn xuống đất, đầu cô hiện giờ là toàn bộ suy nghĩ về chuyện khi nãy mà đã bỏ lỡ mấy tuyến xe bus rồi nhưng vẫn không hề hay biết.



Cô ta ghét mình như thế, luôn xem mình là cái gai trong mắt, vậy tại sao lúc nãy lại giúp mình ?



Jessica lắc lắc đầu mình với những suy nghĩ, cô thật sự đang rối ren vì cái người đáng ghét đó. Thà cô ta cứ bỏ mặc cô thì cô cũng đang không phải nặng đầu để điều tiết suy nghĩ rồi.



Từ phía xa xa của bên kia đường, mọi hành động của Jessica luôn nằm trong tầm mắt một người.



"Được rồi, đây là lần cuối đấy. Không, thì tôi sẽ mặc xác cô." Dứt câu, TaeYeon nhấn ga và đỗ xe trước trạm chờ xe bus làm cho Jessica vô cùng ngạc nhiên.



"Cô biết đấy, bố tôi sẽ không cho phép dọn cơm khi tất cả thành viên trong nhà chưa có mặt đầy đủ. Vậy cho nên, lên xe và đi về, tôi sắp đói chết rồi." TaeYeon hạ kính xe, nhìn Jessica rồi lạnh lùng lên tiếng.



Jessica mở cửa và ngồi vào xe một cách bất đắc dĩ, và lạ thật, có phải cô ấy vừa mỉm cười không nhỉ? Điều đó làm TaeYeon có một chút suy nghĩ.



Chắc do mình nhìn nhầm thôi.



TaeYeon đang lái xe với cô gái đang ngủ ngon lành ở chiếc ghế bên cạnh. Jessica còn bị cảm cho nên cô đã ngủ thiếp đi từ lúc lên xe.



Cảm Ơn.



Là từ mà trước khi chìm vào giấc ngủ, Jessica đã nhẹ nhàng lên tiếng. Nó khác xa với câu nói "Cảm ơn" trưa nay là vì nó chân thành hơn rất nhiều.



TaeYeon cũng chẳng hiểu vì sao đoạn đường hôm về nhà hôm nay thật là dài và lại lâu đến vậy, hay là vì một ai đó đang mê mẩn cái ánh hoàng hôn của buổi chiều ngày hôm nay.



Nó...thật đẹp làm sao.




TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip