CHAP 10.

Taeyong dừng xe trước cổng trường của Ten, ánh mắt di chuyển tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc.

Hôm nay là ngày khai trường.

Cậu nhóc mười tuổi nhỏ bé năm nào chớp mắt cái đã thành một thiếu niên mười bảy tuổi rồi.

Tầm mắt Taeyong dừng lại khi bắt gặp khuôn mặt người kia.

Cậu nhóc trên khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nét trẻ con, bộ đồng phục vừa vặn ôm người. Chỉ là đứng đó cũng đủ để thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Ten nhìn quanh một hồi liền phát hiện chiếc xe quen thuộc bên phía đường đối diện, nhanh chân chạy về hướng này.


- Ba, ba chờ con lâu chưa? - Ten vào trong xe, khuôn mặt tươi cười nhìn Taeyong.


- Ba cũng mới đến thôi. Ngày đầu tiên của năm học mới thế nào? Nhìn con có vẻ rất vui đấy.


- Năm nay xếp lớp con lại học cùng với Doyoung, tất nhiên là vui rồi ạ. - Ten bỏ chiếc ba lô trên lưng xuống. - Ba không bận việc sao? Bỗng dưng hôm nay lại đến đón con vậy.


Trong trí nhớ của Ten, bảy năm qua, số lần Taeyong tự mình lái xe có thể đếm trên đầu ngón tay.

Hôm nay lái xe đến tận trường đón cậu, không phải là có việc gì quan trọng chứ?


- Không có. Muốn đón con cùng đi ăn cơm tối thôi. - Taeyong khởi động xe. - Ten của ba không phải đã là học sinh cuối cấp rồi sao, phải chúc mừng chứ.


- Vậy hôm nay con mời.


- Con mời? - Taeyong cười cười, đánh tay lái rẽ về phía khu vực trung tâm thành phố. - Người ngoài nghe được sẽ nghĩ là ba của con bắt nạt một đứa trẻ chưa học hết trung học đấy.


- Có thể nghĩ vậy sao? Đây là con tự nguyện mà. - Ten bĩu môi, không cho là đúng. - Tiền tiêu vặt chú Jaehyun đưa mỗi tháng thật sự nhiều, con cũng không có việc gì dùng đến.


- Thế là không phải bữa này vẫn là ba mời à?


- Phải không? Con quên mất việc này rồi.


Taeyong thật sự hết cách với cậu nhóc này.

Trải qua bảy năm, ngoại trừ ngoại hình có chút thay đổi, tính cách thì vẫn không trưởng thành thêm được chút nào.

Đáng yêu đến mức làm người ta muốn trêu chọc cậu không thôi.


- Vậy ba nhất định phải sống tốt một chút, để chờ đến lúc có thể ăn bữa cơm do tiền con tự kiếm.


- Ba nói như ba bây giờ đã già lắm rồi đấy. - Ten cười rộ lên, đôi mắt vẽ lên một đường cong nhỏ.


Taeyong thích nhất là lúc Ten cười.

Mọi thứ xung quanh giống như đều vì nụ cười của Ten mà trở nên bừng sáng, làm tâm trạng của anh cũng vui vẻ theo.


- Con thấy ba không già? Dạo gần đây mỗi lần thay đổi thời tiết ba còn thấy đau lưng mỏi vai nữa.


- Bệnh tuổi già ạ. - Ten gật đầu đồng tình. - Người ngoài nghe được sẽ nghĩ con trai của ba thật bất hiếu. Về nhà con liền đấm bóp cho ba.


Giọng điệu này là Ten học từ Taeyong, rất nhanh đã áp dụng để trêu chọc lại anh.

Bên trong xe, khung cảnh hai người nói chuyện, cười đùa nhìn qua thật hòa hợp.

Là yên bình trước giông bão.

Seoul lúc này đã vào mùa thu, thời tiết thay đổi mang theo chút gió lành lạnh.

Mùa đông khắc nghiệt còn chưa tới, chút gió lạnh này có lẽ vẫn chưa là gì đáng sợ.


*


Thời tiết mùa thu càng về tối muộn càng trở lạnh.

Ten vừa bước chân ra khỏi nhà hàng, cả người rụt lại vì một cơn gió bất ngờ.


- Lạnh sao? - Taeyong nhìn sang Ten. - Cậu trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đồng phục mỏng tanh.


- Không sao đâu ạ. - Lời nói dối của Ten rõ ràng là vô tác dụng, vừa nói xong liền hắt xì hơi một cái.


- Chúng ta qua bên kia mua áo đi. - Taeyong chỉ về phía cửa hàng đối diện.


- Áo khoác của con ở nhà nhiều lắm rồi. Đâu cần mua thêm nữa. - Ten lắc lắc đầu.


- Thêm một chiếc áo thôi mà. Không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh mất. - Taeyong không chờ cậu nói thêm câu nào, cầm tay Ten đi về phía cửa hàng.


Ten nghĩ nghĩ, bây giờ đi lấy xe rồi trở về nhà, ngồi trong xe có lí nào lại trúng gió mà cảm lạnh được. Cuối cùng vẫn không nói được thành lời, để mặc Taeyong kéo đi.


- Xin chào quý khách.


Nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy hai người liền tiến đến, nở nụ cười chuyên nghiệp chào hỏi.


- Ở đây có mẫu áo khoác nhẹ nào mới không? - Taeyong đảo mắt nhìn quanh cửa hàng.


Khách hàng trong cửa hàng lúc này không quá đông nhưng đều là đang đổ dồn nhìn về phía này.

Ngoại hình hai người cũng có chút chói mắt người khác đi.


- Xin mời đi theo tôi, là bên này. Đây là những mẫu áo mới nhất. - Nữ nhân viên kia nhiệt tình giới thiệu. - Cho hỏi, là muốn mua cho vị nào?


- Cậu ấy. - Taeyong nhìn sang Ten, theo thói quen vươn tay sờ đầu cậu. - Tự mình chọn xem thích kiểu nào.


Nữ nhân viên hiển nhiên biết lần này là khách hàng lớn, liên tục đưa ra vài mẫu cho Ten chọn.

Ten nhìn đống áo khoác nữ nhân viên đưa tới cho cậu thử, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Taeyong.


- Cái này với cái này. Lấy cho tôi size M. - Taeyong chỉ vào hai mẫu áo. - Gói lại cho tôi.


Nữ nhân viên một giây cũng không hề chậm trễ, lập tức cầm hai chiếc áo đến quầy thanh toán.


- Tủ quần áo của con không đủ chỗ chứa nữa rồi. - Ten nhìn hai chiếc áo kia, chung quy vẫn là Taeyong hiểu rõ sở thích của cậu.


- Vậy mấy ngày nữa gọi người đến làm một phòng thay đồ riêng cho con đi.


- Ba nghiêm túc à?


Cũng không cần khoa trương đến mức đấy đi.


- Nếu con thích. - Taeyong buồn cười nhìn cậu.


- Khỏi cần ạ.


Ten cảm thấy vẫn nên là không nói thêm nữa.

Quần áo của cậu từ bé đến lớn đều là do Taeyong chọn mua. Là mua nhiều đến mức nghiền luôn rồi.

Lần nào nhìn bộ quần áo trên người cậu mặc vừa như in liền mỉm cười hài lòng. Giống như đang ngắm nhìn thành quả của mình vậy.

Ba nuôi của cậu chính là luôn dùng phương thức có chút bá đạo này mà quan tâm cậu.


*


- Chú Jaehyun, cháu về rồi.


Ten cầm theo túi đồ ăn chạy vào trong nhà, còn chưa thấy mặt đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh vang lên.


- Cháu lần nào về đến nhà cũng ồn ào như vậy. - Jaehyun mỉm cười. - Cùng ba ra ngoài ăn tối sao?


- Cháu với ba có rẽ qua quán cà phê. Bánh ngọt và đồ uống của cửa hàng này ăn ngon lắm.


- Lần này lại là bánh chocolate phải không? - Jaehyun đối với sở thích của đứa nhỏ này hiểu rất rõ. - Bánh này rõ ràng đâu phải cho chú.


- Hì...hì...Bị chú đoán trúng rồi. - Ten ngồi xuống thảm trước bàn trong phòng khách, mở hộp ra lấy bánh ngọt và đồ uống đặt lên bàn.


- Ăn quá nhiều đồ ngọt cũng không phải là tốt. - Taeyong lúc này mới vào trong nhà, ngồi xuống ghế sofa gần Ten.


- Ba sợ con mập sao?


Ten xoa xoa bụng mình.

Đúng là vừa mới ăn xong bữa tối chưa lâu cậu đã thấy đói bụng rồi. Có phải là ăn quá nhiều rồi không?


- Người con thì có bao nhiêu thịt? - Taeyong yêu chiều sờ sờ đầu Ten. - Ăn nhiều đồ ngọt không tốt cho sức khỏe, là ý này mới đúng.


- Biết vậy nhưng lần nào Ten đòi mua cậu cũng đồng ý. - Jaehyun từ trong phòng bếp đi ra, cầm theo dĩa cùng chiếc dao nhỏ.


Taeyong cười cười không đáp lại.

Anh hầu như chẳng bao giờ có thể từ chối được mọi yêu cầu của Ten.


- Mau ăn đi. Muộn rồi đấy, mai con còn phải đi học nữa.


- Ba không ăn sao? - Ten dùng dĩa cắt một miếng bánh nhỉ, đưa tới trước miệng Taeyong. - Ba nuôi, nói a đi.


Taeyong chậm chạp há miệng, nhanh chóng đem miếng bánh nuốt xuống.

Anh vốn không thích đồ ngọt, miếng bánh dù không nhai qua mà trực tiếp nuốt xuống vẫn mang theo vị ngọt đậm đà lấp đầy khoang miệng.

Jaehyun mở lớn mắt nhìn cảnh tượng này, có chút không nói thành lời.


- Được rồi, con cùng chú Jaehyun ăn bánh đi. Ba vào phòng ngủ trước.


- Vâng, chúc ba ngủ ngon.


- Ngủ ngon. - Taeyong cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên má Ten rồi xoay người rời đi.


Ten đang phồng má ăn bánh, ánh mắt dao động vài giây rồi rất nhanh trở lại bình thường.

Jaehyung lặng lẽ thu hồi tầm mắt.

Đến Ten vô tâm vô tư cũng cảm nhận được gì đó bất thường. Rốt cuộc là đã đi chệch hướng từ đâu rồi?


Author said : mất ngủ vì Ten tối nay. Teaser bay đến như một cơn gió ý ạ :)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip