Chap 64 : Nguyên là người hầu của Đan mà !
-Linh Đan...chị thích Vương Nguyên ca ca đúng không?
Linh Tử nhìn thẳng vào Linh Đan, vô cùng nghiêm túc.
Linh Đan nhìn Linh Tử, sao tự nhiên con bé lại hỏi thế này. Không phải đã nhận ra điều gì rồi chứ? Không, không thể nào, mình không hề biểu hiện gì mà. Nhưng mà...nếu bây giờ mình trả lời có thì sao nhỉ?
Linh Đan thầm khinh bỉ mình trong lòng. Nhắm mặt lại, hít một hơi thật sâu, Hoàng Linh Đan, xin lỗi mày.
-Không thích.-trả lời vô cùng dứt khoát.
Câu trả lời phát ra từ khuôn miệng Linh Đan khiến gương mặt nghiêm túc của Linh Tử nở một nụ cười, vô cùng tươi tắn, cô bé rất vui.
-Thật không? Hay quá, em đang sợ hai cũng thích Vương Nguyên ca, còn nghĩ xem nếu vậy em phải làm thế nào nữa. Thật may quá.-Ôm chầm lấy Linh Đan.
Linh Đan cứng ngắc xoa xoa đầu Linh Tử.
-Hai này, em yêu hai nhất.-Linh Tử cười khúc khích.
Linh Đan cười khổ, ừ, cô cũng yêu nó.
-Được rồi, chị mày muốn ngủ rồi, mệt chết người ta.-Linh Đan đẩy Linh Tử ra, giả bộ ngáp vài cái.
-Được rồi, chị hai, nghỉ ngơi thật tốt.-Linh Tử hôn chụt vào má Linh Đan rồi đi ra ngoài.
-Tối cấm lẻn vào ngủ đấy.-Linh Đan hét to.
-Được rồi.-Linh Tử đáp lại.
Linh Đan nằm xuống giường, đôi mắt to tròn nhìn lên trần nhà. Cô biết diễn tả thế nào cái cảm giác khó chịu trong lòng đây. Thật sự thì, cô đang làm cái gì? Mọi chuyện cô làm đều đúng chứ? Phải rồi, như vậy rất tốt cho Linh Tử, Vương Nguyên cũng có vẻ thích Linh Tử, như vậy không phải là chuyện tốt rồi sao? Đúng vậy, tốt, rất tốt, đến nỗi lúc này đây, đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi của cô đã có thứ nước trong suốt trào ra. Được rồi, Hoàng Linh Đan cô thừa nhận, giờ phút này đây, cô vô cùng yếu đuối. Yếu đuối đến đáng sợ.
Hoàng Linh Đan, mày phải bình tĩnh lại, phải trấn tĩnh lại.
***
-Vương Nguyên mệt mỏi thả người xuống giường, tắm xong cơ thể đúng là thoải mái hơn hẳn.
Cậu khẽ nhắm mặt lại, mọi chuyện ngày hôm nay như một cuộn băng tua lại trong đầu cậu. Cậu đã rất lo lắng cho Hoàng Linh Đan, đúng vậy. Khi biết Linh Đan bị bắt đi, cậu đã gần như điên lên, gần như là mất hết bình tĩnh. Cậu thật sự rất lại, mọi chuyện liên quan đến Hoàng Linh Đan khiến cậu rối hết lên, chẳng còn là bản thân mình nữa. Có ai nói với cậu rằng, Hoàng Linh Đan là một con khốn nhiều chuyện và luôn khiến người khác phải lo lắng không?
Cậu mở mắt, với lấy điện thoại, vào album. Thưa mục được đặt tên "RS", nhấn mật khẩu, thư mục được mở. Trong thưa mục có vô cùng nhiều ảnh, là ảnh của một cô gái. Vương Nguyên nhấn vào tấm ảnh đầu tiên, khuôn mặt cô gái hiện lên rõ ràng trên màn hình điện thoại. Cô đang nở một nụ cười nhẹ, mái tóc dài buông xõa, chiếc váy trắng tôn lên nước da trắng hồng của cô. Đẹp, thật sự rất đẹp.
Vương Nguyên mỉm cười nhìn màn hình điện thoại, **** *** rất đẹp nha !
Từ bao giờ, cậu lại yêu người con gái này đến thế, thiên thần của cậu, thật sự rất đẹp.
***
-Chị hai, chị Lâm Anh gọi này.-Linh Tử cầm cái điện thoại đi vào phòng.
-Hửm?-Linh Đan đón lấy điện thoại.-Alo.
-......
-À, điện thoại hết pin, quên không sạc.
-...
-....Không, ừ, biết rồi.
-...
-Nhớ rồi, học vui nhóe, mị cúp máy đây. Bye.
-Này.-Linh Đan ném điện thoại cho Linh Tử.-Mày không đi học đi à? Sắp muộn rồi đấy.
-Biết rồi, biết rồi, em đi đây. Bye hai nha.-Linh Tử hôn chụt vào má Linh Đan.
-Con điên này, nó không thấy ghê à?-Linh Đan lấy giấy lau lau mặt, kinh chết đi được. Bộ nó không có dây thần kinh ghê sợ à?
Hừm, xem nào, kế hoạch ngày hôm nay là cô phải cày cho hết 6 tập phim "The Liar And His Lover", haizzz, mới ra có 6 tập thì làm sao mà đủ thời gian cho cô ngắm oppa Lee Hyun Woo đẹp trai của cô chứ. Chậc, kể ra cũng không vui, mà thôi kệ, miễn được ngắm oppa là vui rồi.
Linh Đan đi xuống nhà, lấy "một chút" đồ ăn vặt lên trên phòng. Mà một chút của Hoàng Linh Đan thì phải nói thế nào nhỉ? Hừm, cái đồng đồ ăn vặt cho cả ba người ăn cũng không hết chứ chưa nói đến một người. Hoàng Linh Đan đúng là con lợn đầu thai.
Bật máy tính lên, truy cập trang phim, cô thoải mái ngồi trên nệm êm, tay cầm gói bim bim, mắt nhìn vào màn hình máy tính, mồm nhai hết miếng này đến miếng khác.
Cuộc suống, chỉ cần thế này là đủ rồi. Phòng máy lạnh, đồ ăn dâng tận mồm, còn được ngắm oppa đẹp trai.
Hoàng Linh Đan vừa ngồi vừa rung đùi, cuộc sống là phải tận hưởng.
***
Chiếc xe ô tô đen đỗ ở ngay trước cổng nhà Linh Đan. Vương Nguyên mở cửa xe bước xuống.
Ấn chuông, đứng đợi. Người giúp việc ra mở cổng.
-A ! Cậu Vương Nguyên, mời vào.
-Con chào bác. Linh Đan có ở nhà không bác?
-Cô chủ đang ở trên phòng thưa cậu.
-Vậy, con lên trên đó, cảm ơn bác nha.-Vương Nguyên mỉm cười với bác giúp việc rồi đi lên trên lầu.
Cạch. Cậu mở cửa phòng nhìn vào bên trong. Hoàng Linh Đan đang ngồi rung đùi ăn bim bim. Sướng ghê.
-Cúp học chạy đến đây làm gì thế em trai?-Linh Đan không thèm nhìn ra, trực tiếp mở miệng.
-Thay mặt lớp tới thăm người bệnh ấy mà.-Vương Nguyên nhẹ nhàng đóng cửa.
-Ấy, đừng đóng cửa vội. Đi xuống nhà lấy hộ tôi ít đồ ăn lên đây, cả nước nữa.-Linh Đan mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.
Vương Nguyên nhíu mày, cậu đến đây để thăm người bệnh đúng không nhỉ?
Khẽ cười lắc lắc đầu, cậu đi xuống nhà lấy đồ ăn mang lên.
Vứt đồ ăn xuống giường, cậu ngồi xuống ngồi cạnh Linh Đan.
-Sướng ghê nhỉ?
-Trật tự, đang xem phim.-Linh Đan vừa ăn vừa nói.
Vương Nguyên cười khổ, cùng Linh Đan xem hết ba tập phim, mỏi mắt quá, cô mới dừng lại ngó sang Vương Nguyên.
-Ủa? Còn chưa về sao?
-Con điên này.-Vương Nguyên cốc đầu Linh Đan.-Mải xem phim đến không biết gì à?
Linh Đan nhăn mặt. Chìa gói bim bim ra trước mặt Vương Nguyên.-Ăn không?
Vương Nguyên cười cười, lấy một miếng bỏ vào miệng.
-Cậu đến thăm người bệnh mà không mang gì đến sao?
-Có.
-Đâu?
-Đây.-Vương Nguyên chỉ vào mình.-Mang người đến.
-Con điên.-Linh Đan chửi Vương Nguyên.-Hết đồ ăn rồi, xuống lấy hộ cái.
-Cậu đang sai ai đấy?-Vương Nguyên nhăn mặt.
-Cậu bị ngu à? Phòng này có hai người, không phải cậu thì ai?
-Này, tôi là gì mà cậu cứ sai vặt tôi thế?
-Nguyên là người hầu của Đan mà.-Linh Đan mắt mở to, chớp chớp, giọng nói mang theo phần nũng nịu.
Vương Nguyên lắc lắc đầu, rùng mình. Con này muốn ăn đến điên rồi.
-Được rồi, ngồi đấy đợi tí, ăn cho lắm vào rồi lăn đến trường.-Cậu đứng dậy.
Linh Đan cười hì hì, bạn Vương Nguyên vô cùng tốt bụng nha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip