Chap 9-2
note: Sau chap này có lẽ sẽ hơi lâu mới có chap mới. Vì vài lý do riêng mình nên tâm trạng hiện tại không tốt lắm, nếu viết tiếp nó sẽ rất rối. Mình sẽ cố gắng ko drop fic
Xin lỗi những bạn đã quan tâm fic "tình yêu" từ những ngày đầu.
Về phần trans fic mình sẽ hoàn thành nốt cái fic dở dang "Behind the scence" rồi mới dừng trans
Nếu fic trans có dở mong các bạn thông cảm
Chúc mọi người vui
*************************
“YUL AHHHHHHHHHHHHHH!, KWON YURIIIIIIIIIIIIIIIIII, CÂU Ở ĐÂUUUUUU? TRẢ LỜI TỚ ĐI” Taeyeon vừa chạy vừa gào thét tên Yuri, lúc nãy khi Yuri ngã vào người cô, cô ấy dúi vào tay cô khẩu súng của cô ấy vì thế, Taeyeon mới giữ được mạng sống và giết chết tên bắt giữ cô và cả tên biến thái Lee DongHae.
Taeyeon hoàn toàn bất lực…..đôi chân thon nhỏ mỏi nhừ vì chủ nhân của chúng đã bắt chúng hoạt động điên cuồng ko ngơi nghỉ, các vết thương từ những trận chiến giành giật sự sống đang vắt kiệt chút sức lực ít ỏi mà cô đang gắng…..gượng….., cô kêu gào khản cổ nhưng đáp lại cô chỉ là âm thanh của tiếng sóng biển vỗ dập dồn, tiếng va đập giữa nước và đá, tiếng những hạt mưa rơi vỡ……và còn cả âm thanh ấy nữa….âm thanh của sự tuyệt vọng.
Taeyeon ngã sấp xuống nền cát vì vấp phải hòn đá nằm trơ trọi giữa bãi cát dài rộng, cô gượng dậy để tiếp tục tìm kiếm, khuôn mặt cô co rúm nhăn nhó vì đau đớn, ko ai biết đau đớn đó xuất phát từ đâu???...phải chăng là từ những vết thương nơi xác thịt “nỗi đau hiện hữu” hay là bởi vì “nỗi đau vô hình” đau nơi con tim.
Đối với Taeyeon, Yuri là gì???
……...một người bạn?…….
…..
………ko hề…..
……
….......là người thân?....
…....cũng ko hẳn…….
……....là gia đình ?……
……
……vẫn chưa đủ……
…..đối với Taeyeon, Yuri là tất cả những điều đó…..có thể còn hơn thế nữa…..chẳng có từ ngữ nào diễn tả có thể hình dung được cái “tình” giữa hai con người cô đơn ấy. Bắt đầu từ sự đồng cảm, quá trình là những khoảng lặng, và kết quả là sự vững bền…..Chữ “Duyên” quả thật rất thú vị…nhưng….chữ “Duyên” liệu có thể kéo dài trong bao lâu???
“””””””””””””””””””””’’
Đêm…..
…..Mưa rơi nặng hạt…..
…..những tia sáng xé rách bầu trời…..
…..biển cả bao la nhuốm một màu đen…..
…. Cái màu mà có thể khiến người ta cảm thấy bị thu hút…..nhưng….nó cũng khiến người ta sợ hãi….ở đâu đó….màu đen gắn liền với chết chóc….với tang thương…..với hiểm nguy cực độ….
Giờ đây, cái sắc đen ấy đang phát huy hết mức có thể những tố chất vốn có của mình và nó đã thành công khiến cô gái nhỏ bé đang trơ trọi giữa không gian bao la của trời và đất ngày càng tuyệt vọng….tuyệt vọng hơn rồi.
Kết thúc như vậy sao???
Khoan đã……!!
Một vật thể màu trắng trôi bồng bềnh nổi bật giữa mặt biển đèn ngòm thu hút sự chú ý của cô gái đang gục trên mặt đất, vội vàng lao ra biển bắt lấy nó, là chiếc khăn tay của Jessica mà Yuri luôn mang theo bên mình, Taeyeon lội ngược dòng về phía mỏm đá hướng chiếc khăn trôi tới, cô nhìn thấy một phần nhỏ của chiếc cọc, vội vàng lặn xuống dùng dao cắt dây trói kéo Yuri khỏi mặt nước.
Mắt nhắm nghiền, gương mặt tái xanh, môi tím lại, Yuri đã ngừng thở…….
Chưa kịp đưa Yuri vào bờ thì một cơn sóng lớn, cao gần 10m úp xuống……..
Sóng dữ đi qua….
Hai thân thể nhỏ bé ấy…..
Tan biến như bọt biển…….
Seoul, nhà họ Choi
Reengggggggggggggggggggggggg!
“Xin chào…vâng…...tôi là Choi SooYoung…..
MẤT….....TÍCH???”
…….[nín thở]………..
“SICA UNNIE…………tỉnh lại đi…….”
“Yoong gọi cấp cứu…nhanh lên…..”
.......
……
Tiếng động cơ xe hơi xa dần xa dần…..
Phòng khách ngôi nhà màu trắng……sự ồn ào vội vã thay thế bằng khoảng không gian tĩnh lặng đến đáng sợ…..
Someone’s POV
“MẤT TÍCH ???”
End Someone’s POV
Ý nghĩa của sự tĩnh lặng này phải chăng là điềm báo của tang thương......chia lìa…………?
Philippines
Ngoại ô phía Bắc thủ đô Manila
Một ngôi biệt thự với lối kiến trúc giao thoa hài hoà giữa phong cách kiến trúc cổ Gothique và phong cách kiến trúc truyền thống của người Philippines. Nó nằm biệt lập giữa một vùng đồng bằng rộng lớn.
Bên trong ngôi biệt thự cổ kính, một cô gái có mái tóc dài nhuộm đỏ được uốn xoăn nhẹ, cô ngồi thẫn thờ nhìn ngắm khuôn mặt xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền của cô gái nhỏ nằm trên giường. Vô thức vươn bàn tay mềm mại vuốt ve gò má xanh xao kia, tự đáy lòng một cảm giác thân quen nhen nhóm “Chúng ta….đã từng gặp nhau chưa?” cô gái tóc đỏ tự thì thầm với chính mình.
End chap 9
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip