Chương 3: Gần Gũi Đến Xa Lạ


Vài tuần sau, dự án hợp tác giữa công ty cô và LOLO Entertainment bắt đầu tiến hành. Trong suốt khoảng thời gian ấy, Orm và Ling liên tục gặp nhau tại các buổi họp, cùng làm việc và thảo luận về chiến lược quảng bá. Mỗi lần gặp gỡ, ánh mắt của chị vẫn như trước, không che giấu sự tò mò về cô. Tuy nhiên, cả hai vẫn duy trì khoảng cách, không ai dám tiến tới quá gần, như thể họ đều lo sợ việc đó sẽ phá vỡ sự cân bằng mà cả hai đang nắm giữ.

Một buổi chiều, khi Orm đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng để trở về nhà, thì một cuộc gọi bất ngờ đến từ người trợ lý của chị. "Cô có thể tham dự buổi tiệc kỷ niệm của LOLO Entertainment vào tối mai hay không?" Giọng nói ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng, nhưng có chút gấp gáp. "Ling đặc biệt muốn mời cô đến tham dự với tư cách là đối tác quan trọng."

Cô thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng việc từ chối sẽ không phải là một lựa chọn khôn ngoan. Hơn nữa, chính cô cũng cảm thấy một sự thôi thúc lạ lùng muốn chấp nhận lời mời này. "Tôi sẽ có mặt," cô trả lời ngắn gọn trước khi cúp máy.

Tối hôm sau, cô xuất hiện tại buổi tiệc trong bộ váy đen thanh lịch, đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn cao cấp, ánh đèn lung linh phản chiếu lên những tấm gương lớn, tạo nên một không gian vừa trang trọng vừa xa hoa. Cô không thích những buổi tiệc đông người như thế này, nhưng hôm nay, cô cảm thấy có chút háo hức. Có lẽ , là vì cô biết chị sẽ ở đó.

Khi cô bước vào phòng tiệc, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cô, nhưng cô không để ý đến. Thay vào đó, cô tìm kiếm bóng dáng của chị - người mà cô không thể nào ngừng nghĩ đến. Và rồi, ở giữa không gian lấp lánh ánh đèn, cô nhìn thấy chị. Chị khoác lên mình một chiếc váy dài màu trắng, ôm sát tôn lên từng đường nét thanh thoát. Vải lụa bóng loáng, phản chiếu ánh đèn như những dải sáng mềm mại lướt qua. Những chi tiết tinh tế như đường ren chạy dọc theo tà váy và phần eo thắt nhẹ càng làm tôn lên sự duyên dáng, vừa kiêu sa vừa lộng lẫy. Chiếc váy toát lên vẻ rực rỡ, nổi bật giữa đám đông, khiến Orm ngay lập tức nhớ lại hình ảnh ngày đầu họ gặp nhau – khoảnh khắc mà sự hoàn hảo của chị đã cuốn hút cô từ cái nhìn đầu tiên.

Chị đang đứng nói chuyện với một nhóm người trong ngành giải trí, nhưng ánh mắt của chị dường như luôn hướng về cô từ khi cô bước vào. Khi nhận ra cô, chị nở một nụ cười tươi và tiến về phía cô. "Tôi không nghĩ Orm sẽ đến," chị nói, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

"Tôi không thể từ chối lời mời đặc biệt như vậy," cô đáp lại, giữ vẻ điềm tĩnh nhưng không che giấu được một chút hồi hộp.

"Orm trông thật đẹp," giọng chị nhẹ nhàng, nhưng đầy sự chân thành, ánh mắt không rời khỏi cô dù chỉ một giây. Trong ánh sáng dịu dàng của buổi tiệc, đôi mắt chị long lanh như phản chiếu mọi cảm xúc, đầy chăm chú và ấm áp. "Cô có thích không khí ở đây không? Tôi biết những buổi tiệc như thế này không phải sở trường của cô."

Orm khẽ cười, nụ cười phảng phất chút ngượng ngùng nhưng vẫn tự tin. "Đúng là không phải sở trường của tôi," cô trả lời, giọng nói hòa lẫn với tiếng nhạc vang vọng trong không gian. "Nhưng đôi khi, thử thách bản thân với những điều mới mẻ cũng có chút thú vị."

Ling nhìn Orm, ngập ngừng một chút trước khi nói. "Orm này, cô có thấy... chúng ta nên đổi cách xưng hô không? Dù cô nhỏ tuổi hơn tôi. Nhưng cứ gọi tôi là Ling đi."

Orm nhìn thẳng vào mắt Ling, nụ cười trở nên mềm mại hơn. "Được thôi... Ling."

Chị gật đầu, ánh mắt lướt nhẹ qua nụ cười ấy, như hiểu thấu hơn bất kỳ lời nói nào "Orm là người luôn sống theo kế hoạch, phải không?"

"Có lẽ vậy," cô khẽ đáp, đôi môi mím lại như đang cân nhắc điều gì. Cô liếc nhìn quanh, ánh đèn lấp lánh và tiếng cười nói rộn ràng khiến cô cảm thấy lạc lõng hơn. "Còn Ling thì sao? Chị có vẻ rất quen với những buổi tiệc như thế này."

Chị mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy thoáng qua nét mệt mỏi mà cô chưa từng thấy. "Đúng" chị thở dài, đôi mắt dõi về phía xa, như thể ánh đèn và hào nhoáng kia chẳng còn gì thu hút. "Ai cũng nghĩ rằng tôi yêu những buổi tiệc, rằng tôi luôn tỏa sáng dưới ánh đèn. Nhưng thật ra, tôi làm điều này chỉ vì công việc."

Cô ngạc nhiên trước sự thổ lộ bất ngờ và thẳng thắn của chị. Chưa bao giờ cô nghĩ người phụ nữ rực rỡ trước mặt mình, với vẻ ngoài hoàn hảo và nụ cười cuốn hút, lại mang trong mình cảm giác mệt mỏi như vậy. "Tôi luôn nghĩ rằng ánh đèn sân khấu là nơi mà chị muốn thuộc về," cô nói, giọng điệu mang theo sự ngạc nhiên lẫn đồng cảm.

Chị nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười nhạt dần trên môi. "Ánh đèn sân khấu là nơi tôi phải thuộc về," chị đáp, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của cô, sâu lắng và chân thật. "Nhưng nó không phải là nơi duy nhất mà tôi khao khát."

Cả hai đứng đó, trong sự im lặng ngắn ngủi. Mặc dù họ ở giữa đám đông, nhưng giây phút ấy chỉ thuộc về hai người, như thể thế giới xung quanh đã mờ đi. Có một cảm giác gần gũi lạ lùng giữa họ, dù không ai nói gì thêm.

Buổi tiệc tiếp tục diễn ra với những lời chúc mừng, tiếng cười và những màn biểu diễn. Nhưng đối với cô và chị, tất cả như chìm vào nền, không còn quan trọng nữa. Cô không biết từ khi nào mình đã trở nên hứng thú với chị nhiều đến thế, nhưng cảm giác này ngày càng lớn dần. Có điều gì đó ở chị khiến cô không thể ngừng nghĩ về. Một sự tương phản đầy mê hoặc giữa hình ảnh rực rỡ trên sân khấu và nỗi cô đơn mà chị luôn giấu kín.

Cuối buổi tiệc, khi mọi người bắt đầu rời đi, chị tiến đến bên cô lần nữa. "Cuối tuần này em có rảnh không? Chị muốn mời Orm đi ăn tối."

Lời mời này khiến tim cô đập nhanh hơn. "Em không chắc," cô đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Nhưng em sẽ cố gắng sắp xếp."

"Chị hy vọng Orm sẽ đồng ý," chị mỉm cười, đôi mắt lấp lánh với sự ẩn ý và mong chờ. "Chị muốn chúng ta có thêm thời gian để trò chuyện, không chỉ về công việc, mà còn về những điều khác nữa."

Cô im lặng trong một khoảnh khắc, rồi gật đầu nhẹ. "Được. Em sẽ đến."

Chị mỉm cười hài lòng trước câu trả lời của cô.. Trước khi rời đi, chị đặt nhẹ tay lên vai cô. Đó chỉ là một cái chạm thoáng qua, nhưng cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay ấy như lan tỏa trong không khí, để lại một dấu ấn nhẹ nhàng và lạ kỳ trong lòng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip