Chương 32

Kinh thành về đêm vẫn luôn tráng lệ như vậy, khắp nơi đều sáng đèn, đường phố người qua kẻ lại cũng vô cùng nhộn nhịp. Trái ngược với không khí náo nhiệt bên ngoài, Nam viện ở Trịnh Vương phủ vẫn để trống bấy lâu nay, không gian im ắng và lạnh lẽo chẳng có ai lui tới, chỉ duy có gốc hoa anh đào kia vẫn lặng lẽ xanh tốt.

Quyền Du Lợi cùng Trịnh Tú Nghiên dùng ẩn thân thuật ngồi trên nóc Nam viện nhìn về gian nhà chính, nơi Trịnh Chí Viễn đang uống trà trò chuyện cùng vài vị quan viên đồng niên. Mới có một năm không gặp, Trịnh Chí Viễn tóc lại thêm bạc nhiều hơn, thế nhưng ánh mắt cùng thần thái vẫn rất tốt. Cuộc sống quan trường vẫn tương đối nhàn hạ, là Vương gia dưới một người trên vạn người lại một lòng trung thành cùng hoàng đế, cơ bản ông chẳng vướng vào quan trường tranh đấu.

- Sau khi mang nàng rời đi, ta đã bảo Cảnh Phong xóa hết ký ức của dân chúng về vị quận chúa Trịnh Tú Nghiên rồi. Như vậy sẽ tránh cho bọn họ kinh sợ, cũng tránh cho có kẻ muốn điều tra về lai lịch của nàng. Nàng sẽ không trách ta chứ?

Quyền Du Lợi năm lấy tay Trịnh Tú Nghiên nói, ánh mắt nàng ấy vẫn luôn hướng về phía Trịnh Chí Viễn. Dù cho thân phận thật sự của Trịnh Tú Nghiên có là Công chúa yêu giới đi nữa thì Trịnh Chí Viễn vẫn là người có công sinh thành dưỡng dục nàng ấy suốt 18 năm. Là người một lần nữa mang lại cho nàng mạng sống, luôn yêu thương chăm sóc nàng. Chẳng qua lệnh vua cao như núi, muốn giữ bình yên cho gia đình sao Trịnh Chí Viễn có thể cãi lệnh vua mà từ hôn được.

- Không nhớ gì nữa cũng tốt, ít ra ông ấy sẽ không phải lo lắng vì ta nữa. Bây giờ ông ấy cùng Thiên Hạo đang sống rất tốt, vậy ta cũng bớt nặng lòng.

- Ta có căn dặn Cảnh Phong, phong thần thổ địa khu vực này đều được gọi lên một lượt rồi. Dặn dò cẩn thận canh chừng cho gia đạo của Trịnh vương phủ. Đảm bảo Trịnh Vương phủ con cháu cả đời đều bình an sung túc.

- Cám ơn nàng, nàng cùng Cảnh Phong Thượng tiênđã nhọc lòng vì ta rồi.

Quyền Du Lợi khẽ hôn lên trán nàng thì thầm: " Chỉ là sắp xếp vài chuyện nhỏ nhặt, cũng là chuyện ta nên làm. Dù gì Trịnh Chí Viễn cũng có thể xem như nhạc phụ đại nhân của Chu Tước gia ta rồi."

- Mở miệng ra là gọi nhạc phụ đại nhân, ta đã đồng ý lấy nàng bao giờ?

- Điện hạ, đêm qua ngài đã cùng ta song tu, chuyện thân mật gì cũng đã làm rồi vậy mà giờ ngài lại muốn quất ngựa truy phong sao? Thì ra lời nói các bậc quân vương đều hoa tâm là thật rồi.

- Hoa tâm là nói bọn phàm nhân kia kìa. Yêu tộc ta trước nay đều luôn chung thủy, như cha mẹ ta mấy vạn năm nay đều chưa thay lòng.

Quyền Du Lợi nghiêng đầu qua nhìn Trịnh Tú Nghiên nói: "Thật sao, thật nàng sẽ không thay lòng chứ?"

- Đối tượng yêu đương của ta là Chu Tước gia, thế gian này còn kẻ nào khác xứng đáng ở bên cạnh Trịnh Tú Nghiên ta hơn nàng sao? Trừ khi nàng thay lòng đổi dạ, bằng không nàng đừng hòng thoát khỏi ta.

- Ta mới là sợ nàng sẽ thay lòng đổi dạ. Nàng tính ra lại chỉ mới 20 tuổi, ta lại là một lão bà bà 20 vạn năm tuổi. Nàng sẽ không chê ta già nua xấu xí chứ?

- Nàng thật không biết xấu hổ.

Trịnh Tú Nghiên đánh vào tay Quyền Du Lợi rồi bỏ mặc người ngồi trên mái nhà mà phi thân đáp xuống bên cạnh gốc đào cổ thụ trong vườn. Tôn Thần chính là thọ mệnh ngang cùng trời đất, Quyền Du Lợi dung mạo vẫn luôn xinh đẹp trẻ trung như vậy, hai mươi vạn năm nay dung nhan này vẫn chưa từng thay đổi. Trịnh Tú Nghiên lúc mới gặp gỡ còn những tưởng nàng ấy luôn âm trầm nghiêm khắc, nhưng hóa ra Chu Tước gia trước mặt nàng luôn là một kẻ miệng lưỡi trơn tru, lại mặt dày vô sỉ không biết xấu hổ. 

Quyền Du Lợi cũng phóng người theo nàng, chớp mắt đã đáp xuống bên cạnh Trịnh Tú Nghiên. Quyền Du Lợi đưa tay chạm lên gốc đào, dưới tán hoa anh đào này nàng đã cùng tiểu quận chúa trải qua những ngày tháng thật thong dong tự tại, lại vô cùng vui vẻ.

- Nghiên nhi nàng nhớ lần đầu tiên gặp ta ở đây không? 

Quyền Du Lợi quay đầu lại nhìn nàng hỏi, Trịnh Tú Nghiên bất giác nhớ lại ký ức của năm nàng 9 tuổi. Khi ấy Quyền Du Lợi rực rỡ xinh đẹp xoay người lại, nàng còn nhớ lòng mình khi ấy đã ngẩn ngơ rất lâu.

- Nàng còn dám nhắc lại chuyện năm ấy nàng lừa gạt ta, là ta đã quá nương tay nên nàng không biết hối hận đúng không? - Trịnh Tú Nghiên miệng thì mắng nhưng ánh mắt lại đều là ý cười.

Quyền Du Lợi lùi lại một bước rồi từ phía sau đột ngột ôm Trịnh Tú Nghiên vào lòng khiến nàng ấy giật mình. Quyền Du Lợi kề má mình vào sát má của người nàng yêu, cảm nhận sự mềm mại cùng mùi hương anh đào đặc hữu chỉ có trên người nàng ấy nói: " Ta trước đây vẫn luôn luyến tiếc bản thân mình gặp nàng quá trễ, nàng trưởng thành xinh đẹp như vậy hẳn là khi còn là một tiểu hài nhi sẽ rất đáng yêu. Quả thật không nằm ngoài dự đoán của ta, tiểu quận chúa năm xưa chính là vô cùng đáng yêu, vừa gặp đã yêu thích.

- Nàng biến thái, tới trẻ nhỏ cũng phát sinh hoa tâm - Trịnh Tú Nghiên dựa hẳn vào lòng nàng hờn dỗi mắng.

- Ta thề ta năm xưa đối với nàng là hoàn toàn trong sáng, một lòng muốn dưỡng nàng lớn lên khỏe mạnh tốt đẹp rồi mới mang nàng về yêu giới trả lại Yêu đan cùng ký ức cho nàng. Thế nhưng Quận chúa nàng không nhớ sao, là nàng hôn ta trước, cũng là nàng uống rượu say rồi khóc lóc nói yêu thích ta. Ta vẫn còn nhớ rõ khi ấy nàng vừa khóc vừa bảo cái gì mà không được sư đồ luyến không được rồi còn cùng nữ nhân như ta yêu đương là trái luân thường đạo lý. Nàng nói xem ta dù gì cũng là Tôn Thần, lại còn là sư phụ của nàng, nếu nàng không chủ động câu dẫn sao ta có thể chạm vào nàng cơ chứ.

Quyền Du Lợi vẫn còn thao thao bất tuyệt đến độ chẳng thể nào nhận thấy ánh mắt của người thương mình không những lạnh như băng mà còn lóe lên một tia hủy diệt. Chớp mắt một cái Chu Tước gia đã bị treo ngược lên cây, chưa kịp ú ớ tiếng nào liền bị dội cho một cột nước, rũ rượi tả tơi đến thê thảm. Cái này gọi là trả nghiệp đó Chu Tước gia à.

- Sư phụ, người có muốn cùng đồ nhi làm vài chuyện trái luân thường đạo lý này nữa không? - Trịnh Tú Nghiên chính là cười lạnh nghiến răng đe dọa.

- Ẩy, ta đã gả cho một tiểu yêu tinh xinh đẹp đương nhiên là theo người ta làm ra vài chuyện bại hoại rồi. Cái gì mà luân thường đạo lý, Quyền Du Lợi ta chỉ biết lời của Nghiên nhi chính là chân lý thôi.

Không hổ danh là Chu Tước gia, sống bao nhiêu năm mặt mũi liền dày bấy nhiêu. Tịch Hàn kiếm một lần nữa chém đến, Nam viện vốn yên tĩnh là thế nhưng chỉ là do kết giới của Trịnh Tú Nghiên che mất. Bên trong này Trịnh Tú Nghiên đang đánh Quyền Du Lợi đến không còn chừa cho người ta chút mặt mũi nào hết. 

Đáng đời!

.

.

.

Ký ức về vị Quận chúa Trịnh Tú Nghiên năm xưa đã bị xóa sạch khỏi ký ức của toàn thể người dân nơi đây. Vậy nên Quyền Du Lợi cùng Trịnh Tú Nghiên thuê một gian nhà tương đối vừa phải ở một con đường yên tĩnh gần Trịnh Vương phủ làm chỗ tá túc. Mảnh vườn nhỏ ở sân sau vừa vặn cho Trịnh Tú Nghiển phẩy tay trồng lên mấy cây thuốc. Công chúa điện hạ của Yêu giới cao cao tại thượng không sợ trời không sợ đất chính là ở nhân gian chơi đến vui vẻ, liền sau đó cải nam trang biến thành lang trung trắng trẻo tuấn tú mở ra một y quán ngày ngày bắt mạch bốc thuốc cho người ta.

Đường đường là con gái cưng của vị thần y Đào Khê Viên vang danh tam giới, vài ba cái bệnh vặt vãnh của nhân gian sao làm khó được nàng. Trịnh Tú Nghiên gặp người nghèo thì không lấy tiền, gặp kẻ có của thì thẳng tay thu nhiều một chút bù lại. Tiếng lành đồn xa về vị lang trung tuấn tú kia vang danh khắp kinh thành, khiến nhiều cô nương không bệnh mà thành có bệnh đến xếp hàng chờ khám. Chỉ ủy khuất cho Chu Tước gia thật sự bị người ta lừa biến thành một tức phụ hiền lành ở nhà cơm nước cho phu quân hành y cứu người.

Tứ Tượng Sơn

Hàn Triệt gọi Cảnh Phong đến hỏi: "Du Lợi đâu rồi?"

- Hồi bẩm Thanh Long gia, Chu Tước gia cùng Trịnh tiểu thư đang ở nhân giới mở y quán ạ - Cảnh Phong cung kính trả lời.

- Thiên đình thì rối tung rối mù lên vì Tru Tiên trận với Si Mị, chủ nhân của ngươi thì nhàn nhã rong chơi ở nhân giới. Cũng biết hưởng thụ quá đi chứ - Hàn Triệt ghét bỏ nói.

- Bẩm Thanh Long gia, Chu Tước gia bảo nghi ngờ Tru Tiên kiếm đang nằm ở kinh thành nên ngài mới đến nhân giới thăm dò một phen.

Hàn Triệt bực mình liền vén mây xem một ít chuyện hạ giới, liền nhìn thấy y quán của Quyền Du Lợi cùng Trịnh Tú Nghiên đông đúc như vậy, người ra người vào tấp nập. Chẳng biết có dò la tin tức gì về Tru Tiên kiếm hay không nhưng đang tận hưởng hương vị nhân gian thì hai người này cũng quá thỏa mãn đi chứ. Bùi Châu Hiền xem một hồi chớp chớp mắt mấy cái rồi phất áo xoay lưng rời đi.

- Châu Hiền, muội đi đâu? - Hàn Triệt rõ ràng là giận cá chém thớt lớn giọng hỏi.

- Đông người bệnh như vậy Trịnh tiểu thư khẳng định khám không kịp, ta xuống hạ giới mở thêm một y quán bên cạnh phụ nàng ấy san sẻ bớt công việc - Bùi Châu Hiền thản nhiên trả lời.

- Muội đứng lại đó cho ta. Làm việc mà không suy nghĩ gì cả, thật hồ đồ.

Nghe Hàn Triệt cứng rắn gọi cả Tử Nguyên lẫn Cảnh Phong đều gật gù đồng ý. Thần tiên gì mà hở chút hạ phàm mở y quán, cũng không cần ham vui vậy chứ. Một Chu Tước gia ham chơi hồ nháo rồi, đến cả Huyền Vũ gia cũng thích náo nhiệt như vậy thì Tứ Tượng cung này loạn mất. Vẫn là Thanh Long gia tỉnh táo nhất đi, không hổ danh là huynh trưởng của Tứ Tượng mà

- Muội một mình mở y quán sao nổi, để ta đi với muội, dù gì việc trồng cây hái thuốc cũng là nghề của ta.

Hàn Triệt bước đến khoác vai Bùi Châu Hiền, nháy mắt đều cùng nhảy đến nhân gian bắt đầu mở thêm một cái y quán nữa. Mọi việc trong Tứ Tượng cung nghiễm nhiên quăng hết lên đầu Tử Nguyên. Không hổ danh là Bạch Hổ gia vị Tôn Thần thiện chiến nhất, gánh cả việc cho cả nhà cứ như gánh tạ thế này thì hỏi sao mà không cơ bắp cơ chứ. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip