Chương 34
Sau một hồi mặt dày năn nỉ cộng thêm việc lấy mấy cái cây trong vườn mình ra để dỗ dành, Trịnh Tú Nghiên cũng nguôi giận lấy chén đũa cho Hàn Triệt cùng nhập tiệc. Nồi lẩu 4 người cũng vì thế mà trở nên thật vui vẻ. Hàn Triệt đem theo một bầu rượu do chính tay mình ủ, hương vị nồng đậm thơm ngát khiến ai cũng phải say mê.
Khi nồi lẩu đã gần cạn, Bùi Châu Hiền cạn một chung rượu với Trịnh Tú Nghiên thong thả nói: "Mấy hôm nay khám bệnh, ắt Trịnh tiểu thư cũng đã nhận ra ít nhiều chuyện ở kinh thành"
- Không hổ danh là Huyền Vũ gia, mới hạ phàm một ngày đã biết lý do tại sao ta mở y quán.
Từ lúc ở Trịnh Vương phủ, Trịnh Tú Nghiên đã nhận thấy trong không khí có cái gì đó kỳ lạ. Người thường chắc chắn không nhận ra nhưng một đại yêu tinh hệ mộc như nàng sao có thể không biết đó là phấn của hoa Dạ Thảo. Dạ Thảo hoa bình thường vốn chỉ là hoa dại, nhưng một khi rễ của nó tiếp xúc được với Thần khí sẽ sinh ra chất độc. Cái tên gọi Dạ Thảo này cũng là do chỉ đến ban đêm, phấn hoa của nó không tiếp xúc được với mặt trời mới bắt đầu phát ra độc tố. Thần khí càng mạnh độc tính của nó càng cao. Đêm hôm đó nàng nhận thấy độc tính trong không khí liền mới bày ra trò mở y quán. Đúng như dự đoán, dân chúng ở kinh thành đang bị bệnh liên quan tới phổi, là do bụi phấn của Dạ Thảo hoa gây ra.
Bùi Châu Hiền đặt chén rượu xuống bàn nghiêm túc nói: "Hôm nay ta thấy bệnh tình của bá tánh nơi đây có vẻ trở nặng. Rễ của Dạ Thảo hoa có lẽ đã lan đến gần Thần khí rồi"
Hàn Triệt nhấp một ngụm rượu tiếp lời: "Dạ Thảo là thực vật đặc hữu ở Linh Sơn, dạo gần đây có vài chỗ ở Nhân giới bắt đầu xuất hiện. Có lẽ là Si Mị lần trước đến Linh Sơn ngoài việc cướp ngục còn có lấy đi loại cây dại này. Nếu chúng ta không nhanh chân dò được Tru Tiên kiếm ở đâu, đợi đến khi rễ của Dạ Thảo chạm đến được Tru Tiên kiếm lúc ấy độc của nó lan ra, tính mạng của lê dân bá tánh trong toàn bộ Kinh Thành này chắc chắn không giữ nổi."
- Ta cùng Nghiên nhi mấy hôm nay cũng có đi tìm mấy Dạ Thảo hoa, nhưng chỉ là vài bụi lẻ tẻ có vẻ như được trồng chỉ để thăm dò, độc khí không mạnh. Kinh Thành rộng lớn là vậy, cũng không thể vào từng nhà để tìm - Quyền Du Lợi nói.
Hôm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng phủ một thứ ánh sáng bàng bạc lên khắp kinh thành hoa lệ. Hàng trăm ngàn con người vẫn đang vui vẻ sinh hoạt, cùng nhau ca hát nói cười mà chẳng ngờ được sự yên bình này của họ chẳng còn giữ được lâu.
Tiễn Bùi Châu Hiền cùng Hàn Triệt ra về, Quyền Du Lợi quay ngược vào trong thì thấy Trịnh Tú Nghiên đang dùng linh khí của mình chăm bón cho mấy cây thuốc trong vườn. Người bệnh ngày càng nhiều, bệnh tình ngày càng nguy hiểm vậy nên số cây thuốc trong vườn không có linh khí của Trịnh Tú Nghiên thì chẳng thể nào lớn nhanh mà cung cấp đủ thuốc cho dân chúng trong thành.
Quyền Du Lợi bước đến nắm lấy tay Trịnh Tú Nghiên giúp nàng lau đi mồ hôi đang rịn ra trên trán đầy cưng chiều nói: "Cực khổ cho nàng rồi". Trịnh Tú Nghiên là Công chúa Yêu giới, những việc chữa bệnh cứu người thế này vốn chẳng phải nghĩa vụ của nàng. Vậy mà nàng ấy vừa phải đi truy tìm Tru Tiên kiếm, lại vừa phải tốn công chữa bệnh cho bá tánh.
- Ai bảo ta ngu ngốc đi yêu một người là Tôn Thần trong lòng lúc nào cũng chỉ biết thương xót người trong thiên hạ làm gì.
Trịnh Tú Nghiên cười cười đáp lại nàng, trồng vài cái cây thuốc linh lực cấp ra cũng không nhiều, chỉ là Quyền Du Lợi hay lo xa mà thôi. Lại nói lê dân bá tánh trong kinh thành này tốt xấu gì cũng từng cùng nàng trải qua 18 năm khói lửa nhân gian. Tuy trong đầu họ chẳng còn ký ức gì về vị tiểu Quận chúa của Trịnh Vương Phủ nhưng Trịnh Tú Nghiên vẫn luôn nhớ rõ họ năm xưa rất quý trọng nàng. Chữa bệnh cho họ cũng như một lời cảm ơn nhân gian này đã cho nàng một tuổi thơ êm đềm.
- Xem ra ta gả cho đúng người rồi - Quyền Du Lợi nói.
- Thật nàng muốn gả cho ta à?
Trịnh Tú Nghiên chợt nghiêng đầu nhìn nàng, phút chốc Quyền Du Lợi có cảm giác vầng trăng kia cũng chẳng đẹp bằng người trước mặt mình. Làn da của Trịnh Tú Nghiên trắng như bạch ngọc, giữa trán nàng là ấn ký cánh hoa anh đào màu hồng nhạt thời khắc này nó lại càng thêm lung linh mềm mại.
Quyền Du Lợi chỉ nhớ mình đã không kiềm lòng được mà hôn Trịnh Tú Nghiên, dây dưa một hồi rất lâu mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường rồi. Rèm che phướn rủ, giấu bớt một phần nhu tình nồng đậm.
Trịnh Tú Nghiên vươn tay sờ lên hình xăm chun Chu Tước trên ngực phải của Quyền Du Lợi. Khác với lúc ở Lĩnh Nam, Chu Tước hỏa trở lại kiến hình xăm này trở nên sống động hơn hẳn. Trong đêm tối nó lại như phát sáng, khiến Trịnh Tú Nghiên mơ hồ tưởng như nó thật sự sống dậy. Chu Tước đập cánh bay lên, mang theo nàng lạc giữa chín tầng mây êm ái mềm mại.
...
Với sự giúp sức của Bùi Châu Hiền cùng Hàn Triệt việc tìm kiếm Dạ Thảo hoa càng thêm ráo riết. Vì phấn độc chỉ xuất hiện vào buổi tối nên chỉ khi đêm xuống bốn người bọn họ mới có thể lần theo dấu vết mà đi tìm. Thế nhưng gần như lật hết kinh thành lên rồi mà vẫn chẳng tìm thấy nó ở đâu.
Đêm nay Bùi Châu Hiền đưa tay đón lấy một hạt phấn hoa Dạ Thảo,nhìn nó rồi nghiêm túc nói: "Độc tố bị đẩy lên nữa rồi, đêm nay chúng ta không kịp tìm ra chỉ sợ rễ của Dạ Thảo hoa sẽ chạm được vào Tru Tiên kiếm. Lúc đó có 10 vị Tôn Thần ở đây cũng chẳng cứu kịp bá tánh"
Quyền Du Lợi còn chưa kịp nói đã nghe tiếng la hét thất thanh, từ góc đường kia một vị cô nương vừa khóc vừa chạy lại phía bọn họ. Rất nhanh cô nương ấy đã chụp lấy tay Trịnh Tú Nghiên vừa khóc vừa cầu xin: "Làm ơn cứu tôi với, làm ơn..."
Cô nương này ngũ quan thanh tú, trong nhân gian cũng có thể xem như mỹ nhân một phương. Quần áo trên người cũng chỉ là vải bình thường, nhưng nay lại có vẻ lôi thôi như vừa thoát khỏi một cuộc ẩu đả gần đây. Đã gần nửa đêm, trước cửa Trịnh y quán hiện tại vắng vẻ chẳng có ai qua lại. Nhìn sơ qua có lẽ vị cô nương này bị ai đó bắt đi, vùng chạy trốn được may mắn gặp được nhóm người Trịnh Tú Nghiên ở đây nên chạy đến cầu cứu.
- Có việc gì, cô nương cứ từ từ nói - Trịnh Tú Nghiên trước là trấn tĩnh cô nương ấy lại.
- Dân nữ to gan, đánh bổn vương còn dám chạy trốn.
Tiếng thét từ đằng xa một lần nữa lôi kéo sự chú ý của bọn họ. Từ phía xa một nhóm 5 6 nam nhân mặt mũi tay mang theo đao kiếm chạy đến. Dẫn đầu bọn chúng cũng là kẻ vừa hét lên là một tên có vẻ như là vương tôn công tử, quần áo trên người đều dát vàng thêu hoa văn tinh tế. Lại gần hơn một chút, Trịnh Tú Nghiên cùng Quyền Du Lợi đều cười nhạt, tưởng ai xa lạ hóa ra là Trịnh Dật, tên thái tử háo sắc vô dụng năm xưa.
Trịnh Dật chạy đến nơi thấy con mồi của mình đang núp sau lưng một nhóm người khác, mà trong đây có hết 3 người mà mỹ nhân khuynh nước khuynh thành rồi. Hắn từ nhỏ đến lớn mỹ nhân trong nước ai cũng đã từng gặp qua, thế nhưng chẳng ai sánh bằng ba vị mỹ nhân trước mặt. Đẹp đến nỗi chẳng phải là phàm nhân. Hắn đương nhiên chẳng nhớ được mới năm ngoái thôi hắn còn xuýt chút nữa đã thành thân được với Trịnh Tú Nghiên rồi.
- Haha tiểu mỹ nhân lại dẫn ta đến chỗ ba đại mỹ nhân khác. Tốt lắm tốt lắm, ba vị mỹ nhân đây có muốn tiến cung làm thái tử phi của ta không. Đảm bảo vinh hoa phú quý cả đời ăn không hết.
Trịnh Dật vừa cười khả ố vừa khiếm nhã nói, dáng vẻ khả ố như vậy chẳng hiểu hoàng đế mù lòa thế nào mà lại cho hắn kế vị cơ chứ.
Trịnh Tú Nghiên đấy tiểu cô nương đang sợ hãi kia sang cho Bùi Châu Hiền rồi hừ lạnh nói: "Tôn Thần các vị không được làm hại đến phàm nhân thì để ta. Hôm nay bổn cung không dạy dỗ cho tên này một bài học thì quá hổ thẹn cho thanh danh Trịnh Tú Nghiên này rồi."
- Khoan đã - Bùi Châu Hiền chặn nàng lại.
Trước sự khó hiểu của mọi người, Huyền Vũ gia bước lên đơn giản phẩy tay một cái lập tức đem treo ngược Trịnh Dật cùng đám binh lính của hắn lên lơ lửng giữa không trung khiến bọn chúng không ngừng hét la hoảng sợ. Bùi Châu Hiền khẽ nhíu mày, trong miệng bọn chúng lại có cả một đống nước, nhổ ra lại đầy, nói không được mà uống không hết, chật vật thống khổ.
- Tiểu cô nương nhà ở đâu mau mau trở về đi.
Hàn Triệt để cho tiểu cô nương kia chạy về nhà, sau đó mới bước đến bên cạnh Bùi Châu Hiền xoa cằm nhìn nàng. Tứ muội của ngài vốn tính tình lãnh đạm lại nghiêm túc nhất trong bốn người, sao hôm nay lại muốn ra tay với một tên phàm nhân nhỏ nhoi này cơ chứ.
- Trên người hắn có phấn của Dạ Thảo hoa.
Nghe Bùi Châu Hiền nói, Trịnh Tú Nghiên cũng Quyền Du Lợi đều giật mình, cả hai đến bên cạnh Trịnh Dật, quả thật ở sau cổ áo của hắn có bụi phấn của Dạ Thảo hoa, hơn nữa còn là loại kịch độc, khác hẳn với loại phấn hoa họ tìm thấy từ vài bụi hoa nhỏ không đáng kể trên phố.
- Không thể nào, Tử Cấm Thành là nơi đầu tiên ta lục soát, hơn nữa còn quay trở lại vài lần, không lý nào lại không tìm thấy Dạ Thảo hoa.
Trịnh Tú Nghiên ngạc nhiên lẩm bẩm. Xét về phong thủy hẳn Tử Cấm Thành phải là nơi có long mạch tốt nhất kinh thành, vậy nên Tru Tiên kiếm chắc hết tám phần là ở đó. Thế nhưng Trịnh Tú Nghiên cùng Quyền Du Lợi đã năm lần bảy lượt lục soát đều tìm không thấy Dạ Thảo hoa ở đó. Vậy nên các nàng mới bắt đầu chú ý hơn đến các đền chùa hay phủ của vương tôn hoàng thân quốc thích bên ngoài.
Trịnh Dật cùng đám thuộc hạ của mình bị Trịnh Tú Nghiên tiện tay vứt xuống sông gần đó, sống chết thế nào còn phải coi mệnh hắn có tốt hay không.
Rất nhanh cả bốn người các nàng đã đứng trên nóc tòa tháp cao nhất của Tử Cấm Thành. Trịnh Tú Nghiên, Quyền Du Lợi cùng Hàn Triệt đưa mắt nhìn khắp bốn bề xung quanh, tuyệt nhiên chẳng nhận ra bất cứ điều gì khác thường. Chỉ duy nhất có Bùi Châu Hiền cười lạnh.
- Quả nhiên Si Mị là bậc thầy trận pháp, qua mặt được cả Tôn Thần lẫn Yêu giới.
Huyền Vũ gia trong bốn người kinh nghiệm chiến đấu vẫn là thấp nhất nhưng thế mạnh của nàng ấy chính là điều chế dược liệu và thiết kế trận pháp. Bùi Châu Hiền tay vẽ lên chú pháp, miệng đọc vài đạo bùa chú rồi chỉ tay về lăng tẩm phía sau Kim Điện. Vòng tròn phép trước mặt nàng sáng lên bay đến va chạm vào lớp màn chăn vô hình rồi đánh tan lớp sương mù che mắt người đi.
Sương mù tan đi, để lộ một gốc cây Dạ Thảo to lớn như một cây cổ thụ, mỗi bông hoa to bằng cả bàn tay người mà bên trong nó phấn hoa đang tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh.
- Không hổ danh là Huyền Vũ gia, vừa nhìn là phá được trận pháp mà Si Mị đại nhân dày công xây lên.
Một giọng nói của nam nhân từ tòa nhà đối diện lanh lảnh cất lên. Hắn mặt chiến bào, bên hông treo một thanh kiếm lớn, gương mặt hung tợn tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hết tất cả mọi người.
- Hình Thiên chiến thần, ngươi năm xưa đã sai lầm khi theo dưới trướng Xi Vưu phản bội Thiên giới. Thiên Đế năm xưa tha cho người một mạng chỉ giam ngươi vào Lĩnh Sơn để xám hối mà nay không biết hối lỗi còn muốn hùa theo Si Mị làm xằng bậy - Hàn Triệt chỉ tay về phía hắn nói.
-Trí Long là một tên hữu dũng vô mưu. Ta chỉ đơn giản là chọn một vị chủ nhân xứng đáng để trung thành - Hình Thiên cười lạnh đáp.
- Vậy còn phải xem lại hôm nay ngươi có còn quay lại gặp chủ nhân của mình được không.
Hàn Triệt hất hàm nói, Mộc trượng đã sẵn sàng trong tay. Có ba vị Tôn Thần ở đây, lại thêm một đại yêu quái hùng mạnh như Trịnh Tú Nghiên. Hình Thiên Chiến thần năm xưa đúng là nỗi khiếp sợ trên chiến trường nhưng hôm nay có ba đầu sáu tay chạy cũng không thoát.
- Thanh Long gia, nếu các vị tìm đên đây sớm nửa canh giờ có lẽ ta chạy không thoát thật. Nhưng hiện tại đã quá muộn rồi.
Lời Hình Thiên vừa dứt, Dạ Thảo hoa bừng sáng, cả cây như tỏa ra hào quang, rễ của nó chạm được đến Tru Tiên kiếm rồi. Bụi phấn Dạ thảo hoa lúc này chỉ cần hít vào là chết ngay lập tức. Tính mạng trăm ngàn lê dân bá tánh trong kinh thành như ngàn cân treo sợi tóc
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip