Chương 40


Tru Tiên kiếm đâm xuyên người Quyền Du Lợi để lại hai vết thương lớn ở lưng và bụng. Trịnh Tú Nghiên còn nhớ khi đó nàng đã dùng hết toàn bộ nội lực của mình mới đẩy được mũi kiếm chệch đi, bằng không Si Mị đã muốn đâm xuyên tim Chu Tước gia rồi. 

Quyền Du Lợi là Tôn Thần, những vết thương do đao kiếm vốn rất nhanh sẽ có thể lành lại. Nhưng vết thương do Tru Tiên kiếm gây ra này dù nhận được rất nhiều linh lực của Huyền Vũ gia rồi vẫn không khép miệng lại được. Lúc mang được nàng về Chu Tước cung đích thân Bùi Châu Hiền phải cắn răng khâu sống miệng vết thương lại, tránh cho máu thịt cứ tiếp tục chảy ra. Thành ra Trịnh Tú Nghiên đang nhìn chính là một vết thương được khâu lại, máu vẫn cứ rịn ra ngoài khiến trong lòng nàng vô cùng đau xót.

Quyền Du Lợi giúp nàng lau đi giọt nước mắt chảy ra lại dịu dàng xoa má nàng nói: "Đừng khóc, ta thật sự không sao mà. Vết thương ngoài da vài hôm nữa sẽ khỏi thôi"

- Lâu như vậy rồi vẫn chưa có dấu hiệu lành lại, hay ta nhờ mẹ ta đến xem giúp nàng nhé?

- Đừng làm phiền Yêu Hậu, có Châu Hiền ở đây rồi, nàng không tin vào y thuật của Huyền Vũ gia sao. 

- Ta biết y thuật của Huyền Vũ gia cao minh nhưng dù gì Tru Tiên kiếm cũng là kháng lại thần tiên, để mẹ ta đến thử biết đâu sẽ tốt hơn.

- Cũng không nhất thiết phải phiền đến Yêu hậu, Trịnh lang trung trước mặt ta chẳng phải cũng là thần y tái thế đó sao. Nàng có muốn thử giúp ta không?

Trịnh Tú Nghiên gật đầu nhưng trong lòng nàng vẫn e sợ. Vết thương này nói ở một mặt nào đó cũng là do chính nàng gây ra, đối mặt với nó Trịnh Tú Nghiên vẫn có chút ám ảnh tâm lý. 

Linh lực của nàng chậm rãi rót vào vết thương, Quyền Du Lợi ngay lập tức cảm thấy vô vùng dễ chịu. Linh lực của nàng ấy thấm vào tận bên trong, lan đi khắp các kinh mạch của nàng bổ trợ cho nó, cơn đau của vết thương cũng theo đó tan dần đi.

- Thấy không, nàng giúp ta cầm máu được rồi - Quyền Du Lợi hôn lên má nàng ấy một cái khích lệ - Ta biết nàng cảm thấy có lỗi với ta, nhưng chúng ta đều biết nếu không có nàng mạng ta chắc chắn đã không giữ được. Nghiên nhi nàng đã làm rất tốt rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều.

Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu lên nhìn nàng, khóe mắt vẫn còn hoe đỏ mím môi gật đầu. Quyền Du Lợi vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, Trịnh Tú Nghiên liền hiểu ý leo lên giường ôm lấy nàng tựa đầu lên vai thoải mái thở dài.

Thời gian chậm rãi trôi, Trịnh Tú Nghiên thì thầm to nhỏ cùng Quyền Du Lợi nói dăm ba chuyện vụn vặt trong nhà. Vườn đào trong Chu Tước cung bỗng nhiên nở rộ, gió lại giúp mang cánh hoa bay đi khắp nơi. Cánh hoa mang theo mùi hương nhẹ nhàng rơi vào bên ô cửa sổ rộng mở, Quyền Du Lợi nhìn thấy khung cảnh đặc sắc như vậy tâm trạng cũng vô cùng thoải mái. vòng tay đang ôm Trịnh Tú Nghiên siết chặt thêm một chút, Quyền Du Lợi chốc chốc lại hôn lén lên khóe môi của nàng.

- Đã rất lâu rồi ta mới có thể cùng nàng yên tĩnh nằm ở nhà ngắm hoa rơi.

Trịnh Tú Nghiên khẽ giọng đáp: "Lần cuối cùng nàng ngắm hoa ở đây, chớp mắt một cái đã hơn 500 năm. Những năm tháng không có ta ở đây những cây hoa đào ngoài kia có ngoan ngoãn ra hoa không?

Nghe được giọng nói chua xót của nàng ấy Quyền Du Lợi chỉ biết ôm nàng vào lòng an ủi: "Khu vườn này là do nàng trồng, không có nàngở đây chúng cũng ra hoa nhưng ta lại thấy kém sắc hẳn. Chắc bọn chúng cũng như ta, đều là nhớ thương nàng."

Trịnh Tú Nghiên nhìn nàng, trong lòng đều là xúc động liền muốn cùng Quyền Du Lợi hôn. Nụ hôn ban đầu chỉ là lưu luyến, chẳng biết từ khi nào Quyền Du Lợi lại muốn tiến thêm. Trịnh Tú Nghiên khép hờ đôi mắt, lưng nàng được người ta đỡ lấy nằm xuống giường. Quyền Du Lợi nằm nghiêng bên cạnh cùng nàng hôn sâu, hôn đến thiên hôn địa ám, hôn đến đốt lên những ham muốn ẩn sâu trong lòng.

Trịnh Tú Nghiên đè lấy bàn tay Quyền Du Lợi đang muốn cởi đi y phục của mình vờ trách móc: "Trời còn sáng, cửa còn còn chưa đóng mà nàng đã muốn càn rỡ gì thế?"

Quyền Du Lợi phất tay, đem toàn bộ cửa đều đóng lại, rèm cũng theo đó buông xuống khiến gian phòng liền chỉ còn lại chút ánh sáng mờ ảo. Nàng dứt khoát tháo xuống đai lưng Trịnh Tú Nghiên làm ngoại y của nàng ấy rất nhanh đã tản ra ngoài.

- Điện hạ, Chu Tước cung của ta không có người ngoài, ta hiện muốn cùng ngài náo loạn một chút, ngài sẽ không phản đối chứ?

Lại đến rồi, Quyền Du Lợi lại gọi nàng là Điện Hạ, mỗi khi nghe nàng ấy gọi mình bằng cái danh xưng này Trịnh Tú Nghiên đều cảm thấy rất nhiều gian tình.

- Nàng đang bị thương còn muốn làm loạn cái gì? - Trịnh Tú Nghiên búng vào trán Quyền Du Lợi cưng chiều nói.

- Nàng không nhớ sao, mỗi lần chúng ta song tu đều là linh lực tăng cường rất nhiều. Hiện tại ta bị thương như vậy, nàng nội thương cũng không ít, chi bằng tranh thủ một chút.

- Nàng đó, lợi dụng chính sự để tư lợi cá nhân.

Quyền Du Lợi cười rộ lên rất vui vẻ, tiếp đó liền cúi đầu hôn Trịnh Tú Nghiên. Nhiệt độ của nụ hôn càng ngày càng được đẩy lên cao. Cánh môi Trịnh Tú Nghiên tựa như cánh hoa anh đào, mềm mại thơm ngát lại mát lạnh khiến Quyền Du Lợi si mê không rời. Bàn tay hư hỏng cũng chen vào những tầng y phục chạm lên làn da non mềm mỹ màn đến khiến người ta khoan khoái thở dài.

Trong đáy mắt của Quyền Du Lợi dâng lên một tầng dục vọng, chính là mong muốn được cùng người nàng yêu hòa làm một, mãi mãi không bao giờ chia lìa. 

......

- Tam tỷ, đến giờ thay thuốc rồi!

Cửa phòng bị mở bung ra cùng giọng nói lạnh lùng của Huyền Vũ gia vang lên khiến hai người trong phòng cứng người lại. Hôn nhau dây dưa đến độ gương mặt cả hai đều nổi lên một tầng ửng đỏ, y phục trên người đều tản mát không nghiêm chỉnh. Lúc này có người vào chẳng phải là bị bắt gian tại trận hay sao. 

Trịnh Tú Nghiên vẫn là phản ứng nhanh nhạy trực tiếp thu mình lại thành một con tiểu hồ ly lông trắng như tuyết nhảy sang bên bàn trà mở cửa sổ vờ như ngắm hoa đào rơi, bỏ mặc Chu Tước gia chật vật trên giường một mình.

Bùi Châu Hiền ôm theo khay thuốc vào phòng đã thấy vị Công chúa kiêu kỳ kia đang vờ vịt ngắm hoa, còn tam tỷ của mình thì quần áo xộc xệch, đỏ mặt tía tai gương mặt tràn đầy oán hận. Khỏi cần nói nàng cũng tự biết mình vừa phá đám chuyện tốt của Chu Tước gia rồi.

- Huyền Vũ gia ngài không thể vào, Chu Tước gia đang bàn chính sự!!!!!

Cảnh Phong hét lên xông vào phòng, rõ ràng là muốn ngăn cản Huyền Vũ gia nhưng lại lâm vào cái hoàn cảnh ba người kia nhìn mình như sinh vật lạ. Hình như cô tới hơi trễ thì phải.

Quyền Du Lợi phun ra một ngụm máu, khỏi cần nói là do bị thuộc hạ của mình chọc tức đến độ thổ huyết. Cảnh Phong vừa thấy Quyền Du Lợi phun máu đã gấp đến độ hoảng loạng nhảy một bước đã đến bên giường đỡ lấy Chu Tước gia gấp gáp cầu cứu Bùi Châu Hiền: " Huyền Vũ gia ngài mau mau xem bệnh, có phải Chu Tước gia bệnh tình trở nặng rồi không?"

Trịnh Tú Nghiên biết thừa sức khỏe Quyền Du Lợi hiện tới đâu vậy nên nhìn nàng cũng chẳng thèm chỉ im lặng nhìn Cảnh Phong khóc lóc cầu cứu. Bùi Châu Hiền chậm rãi đến bên giường giúp Quyền Du Lợi bắt mạch rồi nhàn nhạt nói: "Đừng lo, chỉ là khí huyết hơi dư thừa"

Bùi Châu Hiền miệng thì nói nhưng ánh mắt lại hướng về tiểu hồ ly đang giả vờ giả vịt bên kia. Ấn ký hoa đào giữa trán của Trịnh Tú Nghiên nghe thấy Bùi Châu Hiền vạch mặt Quyền Du Lợi tự nhiên lại trở nên hồng đậm hơn.

- Công chúa điện hạ, ta xem bệnh cho Du Lợi ngài sẽ không phiền chứ? - Bùi Châu Hiền hỏi, không hề che giấu ý cười của mình.

- Huyền Vũ gia cũng đâu phải chưa từng xem, sao lại phải hỏi ý ta? - Tiểu hồ ly trả lời.

- Bình thường thì không sao, nhưng có ngài ở đây ta đương nhiên phải xin phép rồi. Du Lợi là người của ngài, ta sao dám vô lễ.

Quyền Du Lợi lại phun ra thêm một ngụm máu nữa, trực tiếp bị người trong nhà bán đi như vậy tâm hồn mong manh của Chu Tước gia chịu không nổi đả kích.

Bùi Châu Hiền xem qua vết thương của Quyền Du Lợi liền cảm thán trong lòng, bản thân nàng tốn bao nhiêu công sức trị thương cũng chẳng bằng hai người đó lăn giường. Song tu thật sự có thể trị thương nhanh vậy sao?

- Tam tỷ, vết thương đã không có gì đáng ngại rồi. Cảnh Phong lát ngươi nhớ qua chỗ ta lấy thêm thuốc về cho Chu Tước gia - Bùi Châu Hiền thu xếp lại hộp dụng cụ xem như vô dụng của mình lại nói.

- Vết thương đã lành vẫn phải uống thuốc sao? - Quyền Du Lợi nhăn nhó hỏi, thuốc ngày càng đắng như vậy nàng sinh ra nghi ngờ Bùi Châu Hiền là muốn trêu chọc nàng hơn là chữa bệnh.

- Thuốc trị thương không cần uống nhưng thuốc mọc tóc vẫn phải uống. Ta đã nói tỷ dù gì cũng phải giữ gìn thể diện cho Tứ Tượng cung, Chu Tước gia hiện thân mà mào với đuôi đều không đủ thì còn ra thể thống gì nữa.

Quyền Du Lợi trực tiếp phun ra ngụm máu thứ ba trong ngày.

Bùi Châu Hiền cùng Cảnh Phong đều đã lui ra, Trịnh Tú Nghiên hiền biến lại thành hình dáng bình thường đến bên giường vuốt ve sườn mặt Quyền Du Lợi an ủi: "Nàng yên tâm, ta đã thấy nàng có dấu hiệu bị hói đầu từ lâu nhưng ta không để ý. "

Quyền Du Lợi mặt đỏ phừng phừng uất ức cáo trạng: "Là do ai mà ta mất đuôi mất tóc, nàng đương nhiên không được chê ta rồi."

- Là nàng tình nguyện giao ra, ta cũng không có đòi hỏi - Trịnh Tú Nghiên mỉm cười trả lời.

Chu Tước gia bình thường vẫn luôn là một vị Tôn Thần cao cao tại thượng, thế nhưng hôm nay bên cạnh chỉ có người mình yêu, trái tim lại chịu quá nhiều đả kích thành ra lại trở nên mềm nhũn như một đứa trẻ, giận dỗi xoay mặt vào trong không thèm nói chuyện nữa.

Chu Tước gia đang giận đấy, mau mau dỗ dành đi!

Bàn tay mềm mại ôm lấy Quyền Du Lợi vào lòng, sau lưng là hơi ấm quen thuộc của người mà nàng yêu thương. Bên tai nàng là hơi thở nóng rực cùng mùi hương anh đào quen thuộc. Ký ức của Quyền Du Lợi về chuyện tốt đẹp ban nãy lại trở về, một nụ hôn mềm mại dán vào má nàng. Quyền Du Lợi xoay người lại cùng Trịnh Tú Nghiên quyện hôn.

Không gian một lần nữa lại ngập trong ái tình.

.....

- Trịnh tiểu thư sao đến Tứ Tượng cung mà không sang chơi với ta. Xoài ta trồng mới ra trái, đem qua cho ngài ăn thử đây.

- Thanh Long gia, ngài không thể vào !!!!!!!!

Cảnh Phong không kịp ngăn Hàn Triệt đạp cửa xông vào nhà, trong lòng oán thán Chu Tước gia chỉ sợ lại phun máu nữa, lần này mình không xong với Trịnh tiểu thư rồi.

Chỉ thấy Tịch Hàn kiếm bay ra, Hàn Triệt nhanh như chớp nghiêng người đỡ lấy sau đó cười lên ha hả: "Trịnh tiểu thư ngài muốn cùng ta so tài sao? Được lắm lâu rồi không đánh nhau ta cũng thấy ngứa ngáy tay chân"

Trong lòng Cảnh Phong một lần nữa mắng người, mới đánh nhau mới Si Mị xong ba vị Tôn Thần ai cũng thương tích đầy mình mà Thanh Long gia còn đùa dai như vậy. Quả nhiên Trịnh Tú Nghiên mặc chiến giáp bay ra khiêu chiến, thật sự là giận đến đỏ mặt tía tai đánh nhau náo loạn một phen.

Sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, Tử Nguyên bưng theo một bình rượu ngon chạy đến Chu Tước cung góp vui. Bạch Hổ gia bày ra một bàn tiệc gọi là tiệc tẩy trần, gom hết Nhị Thập Bát Tú cùng Huyền Vũ gia tới, chỉ đợi Trịnh Tú Nghiên cùng Thanh Long gia đánh nhau xong là có thể nhập tiệc rồi. Chỉ thương cho Chu Tước gia, không uống được rượu lại chỉ có thể nhìn người mình yêu vui vẻ cạn ly mình anh em trong nhà.

Chút chuyện xấu muốn làm cũng phải đợi đến tối rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip