Ngoại truyện 5


Trưa đầu hè, không khí có chút oi bức nhưng đối với Chu Tước gia có lẽ việc này cũng chẳng ảnh hưởng mấy. Chỉ có điều Trịnh Tú Nghiên lại than thở đủ điều về hiện tại trời nóng đến thế nào, nàng ở chỗ này cực khổ bao nhiêu. Quyền Du Lợi tĩnh tâm tu hành bị người ta ở bên tai lải nhải đến nhức đầu đành nói: "Mùa hè trời sẽ nóng, Chu Tước cung lại thuộc hành Hỏa, chưởng quản mùa hạ nên sao tránh khỏi nhiệt độ cao. Trịnh tiểu thư nếu cảm thấy không phù hợp mời dời gót về lại Yêu giới."

- Hừ, nàng dám đuổi ta sao?

- Không dám, nàng là Công chúa của yêu giới, thân thể cành vàng lá ngọc. Ta chỉ sợ ngài ở tệ xá của ta tiện nghi không đủ, lại nóng bức khó chịu ảnh hưởng tới sức khỏe thôi.

- Chu Tước gia an tâm, cung của ngài tuy hơi nóng nhưng ta chơi rất vui vẻ. Ngài cứ làm chuyện của mình, không cần để ý tới ta.

Quyền Du Lợi thở hắt ra một hơi rồi quay lại chuyên tâm tu luyện. Chỉ chốc lát sau nhiệt độ trong cung bỗng dưng giảm hẳn. Không cần nói hẳn là Trịnh Tú Nghiên đã dùng hàn khí để làm dịu đi cái nóng rồi. Chu Tước cung mà lại có hàn khí, Trịnh Tú Nghiên thật không coi phép tắc ra gì cả.

- Chu Tước gia, uống tách trà đi.

Quyền Du Lợi gật đầu tỏ ý cám ơn, tay cầm tách trà liền thấy nhiệt độ của nó không đúng. Thì ra Trịnh Tú Nghiên đã thả vào đấy vài viên đá lạnh, thảo nào trà lại mát lạnh như vậy. Quyền Du Lợi nhấp một ngụm trà lạnh, cảm giác khoan khoái thanh mát đúng là khác hẳn.

- Chu Tước gia biết trong trà này có đá lạnh của ta?

- Ta biết.

- Thiên giới luôn nói yêu quái bọn ta độc ác xấu xa, Hồ yêu như ta lại chuyên đi mê hoặc dụ người. Chu Tước gia uống vào yêu khí của ta, không sợ ta sẽ hạ độc nàng à?

Quyền Du Lợi nhướn mày, chỉ cười cười mà không nói. Lại nhấc tách trà lên uống thêm một ngụm.

- Uống vào linh khí của ta thì phải theo ta về Yêu giới.

Trịnh Tú Nghiên tinh nghịch nhảy đến trước mặt Quyền Du Lợi nắm lấy tay người bá đạo nói. Chỉ thấy Quyền Du Lợi trong mắt tràn ngập dịu dàng vươn và tay nhẹ xoa đầu nàng đầy cưng chiều.

Nắng chiều mùa hè vẫn gay gắt thế nhưng thư phòng của Chu Tước gia lại mát mẻ lạ thường. Cảnh Phong vừa bước vào đã thấy Trịnh Tú Nghiên đang nằm gối đầu lên chân của Chu Tước gia ngủ trưa, còn chủ nhân của nàng thì lại thong thả đọc sách. Một người là yêu quái hùng mạnh nhất Yêu giới, một người là Tôn Thần cao quý nhất thế gian. Một yêu một thần, một băng một hỏa, một xinh đẹp sắc sảo, một thanh cao lãnh đạm. Đặt hai người cạnh nhau lại tạo thành một phong cảnh tuyệt sắc nhân gian.

Quyền Du Lợi thấy thuộc hạ của mình vừa tiến vào đã đưa một ngón tay lên miệng ngỏ ý đừng làm ồn. Cảnh Phong biết ý cung kính cúi đầu nhỏ giọng nói: " Đại nhân chiều nay có buổi tiệc tại vườn đào với Tây Vương Mẫu, cũng sắp đến giờ đi rồi ạ."

Quyền Du Lợi tay phải cầm sách, tay trái lơ đãng thả nhẹ xuống mái tóc mềm mại đen tuyền của Trịnh Tú Nghiên đang tản ra người người mình nói: "Ngươi đi cáo lỗi với Tây Vương Mẫu, báo ta có việc bận không đến được"

Cảnh Phong lui ra ngoài, trong bụng vẫn không hiểu chủ nhân của mình đang bận việc gì. Tiệc bàn đào của Tây Vương Mẫu ngàn năm mới tổ chức một lần, mỗi lần đều gửi thư mời đến những vị thần tiên quyền cao chức trọng nhất. Sao Chu Tước gia của nàng một tiếng nói không đi liền không đi? Bận việc riêng ư? Việc gì quan trọng hơn hội bàn đào của Tây Vương Mẫu.

Một lát sau Cảnh Phong lại phải quay trở lại thư phòng của Chu Tước gia, Trịnh tiểu thư vẫn đang ngủ trên chân của người mà Chu Tước gia vẫn điềm nhiên đọc sách.

- Đại nhân, có Thái tử Nhai Xế cầu kiến - Cảnh Phong nhỏ giọng nói.

Quyền Du Lợi thờ ơ đáp: " Nói với Nhai Xế ta đang bế quan luyện công, bảo hắn về đi. Hôm nay ta còn việc gì ngươi hủy hết giúp ta, cũng không tiếp khách. Ta muốn an tĩnh nghỉ ngơi."

Chiều tà, Trịnh Tú Nghiên vươn vai thức dậy, gương mặt ngái ngủ mơ màng bỗng được một bàn tay dịu dàng xoa đầu mình. Trong chớp mắt nàng hóa thân thành một con tiểu bạch hồ nhỏ xíu bò vào trong lòng Chu Tước gia làm nũng. 

Khung cửa sổ hé mở, những cánh hoa anh đào rơi xuống theo cơn gió nhẹ đung đưa cùng ánh hoàng hôn. Sắc trời đã muộn nhưng tiểu hồ ly lại chẳng muốn trở về.

.

.

.

Mới sáng sớm Tứ Tượng cung đã nhận được thư do Trí Long gửi đến để cáo trạng tội lỗi của Trịnh Tú Nghiên đồng thời thỉnh cầu bốn vị Tôn Thần ra tay trừng trị yêu quái.

Hàn Triệt vừa đọc xong chẳng thèm nghĩ nhiều đã đưa cho Quyền Du Lợi nói:  "Cái tên Trí Long này thật lắm chuyện, hắn nghĩ mình là trẻ con ba tuổi sao? Mấy chuyện vặt vãnh này cũng làm phiền chúng ta"

Tử Nguyên ăn một miếng bánh ngọt nói: "Với thực lực của Trịnh tiểu thư thì Trí Long phải cầu cứu chúng ta cũng đúng"

Bùi Châu Hiền vừa thêu túi hoa vừa nói: "Chuyện này cũng khó trách Trí Long. Dù sao Trịnh Tú Nghiên cũng là Công chúa của Yêu giới. Nếu Thiên giới hại nàng ấy có mệnh hệ gì thì Yêu Đế dẫn quân lên lật nát cái Thiên đình đấy"

Quyền Du Lợi thở dài: "Lần trước là chặt trộm cây, lần này là đánh chết Thanh Ngưu"

Tử Nguyên ngạc nhiên hỏi: "Thanh Ngưu? Thú cưỡi của Thủy thần à?"

Hàn Triệt trả lời: "Nó bứt dây xích bỏ trốn xuống trần gian, tụ tập thêm một đám yêu quái gây họa cả một vùng núi. Chắc là Trịnh tiểu thư đi bắt đám yêu quái kia nên đã đập chết luôn Thanh Ngưu"

Bùi Châu Hiền vẫn bình tĩnh thêu túi hoa nói: "Yêu quái quấy phá nhân gian, Trịnh tiểu thư đánh chết là đúng tội. Cho dù Thanh Ngưu có là thú cưỡi của Thiên giới nhưng đã làm sai thì ắt phải chịu phạt. Trí Long không thể nói Trịnh tiểu thư làm càn sai quấy rồi bắt tội được"

Quyền Du Lợi đưa lá thư cho Cảnh Phong rồi nói với mọi người: " Hai giới Tiên Yêu đã hòa bình được mấy vạn năm, dạo gần đây Trí Long lại muốn gây chiến. Dù sao cũng cần phải nhắc nhở Yêu giới nên cẩn thận một chút, tránh cho cuộc chiến vô nghĩa nổ ra."

Quyền Du Lợi trở về Chu Tước cung liền thấy Trịnh Tú Nghiên đang nằm vắt vẻo trên cây anh đào uống rượu. Nàng thở dài, cũng lười để ý đến nàng ấy mà bước vào bên trong.

- Quyền Du Lợi, nàng về rồi mà cũng không thèm nói chuyện với ta.

Trịnh Tú Nghiên gọi với theo. Nàng chảy xuống đất chạy lại chỗ Quyền Du Lợi đưa ra bầu rượu vừa uống xong nói bằng chất giọng vui vẻ: "Nàng muốn thử không? Rượu ngon lắm đấy"

Quyền Du Lợi ngửi thấy mùi rượu lập tức nhíu mày: "Thiên niên tửu, đây là rượu quý của Thiên đình chuyên dùng trong các dịp đại lễ. Trịnh Tú Nghiên cái tên tiểu hồ ly này, ngươi lại lén lên Thiên thới quậy phá nữa rồi"

Quyền Du Lợi quả thực rất tức giận. Không phải vì chuyện Trí Long cứ năm lần bảy lượt tố cáo Trịnh Tú Nghiên với Tứ Tượng cung mà cái chính là sự an toàn của nàng ấy. Lần trước chặt trộm cây thì bị Tam Muội Chân Hỏa đốt, đi đánh nhau với Thanh Ngưu về cũng bị nó chém vào lưng. Bây giờ còn đi trộm rượu, Quyền Du Lợi liếc mắt liền biết chân của Trịnh Tú Nghiên khẳng định là bị gãy mới liền lại rồi.

- Nàng không muốn uống thì thôi, cũng đâu cần hung dữ với ta như vậy - Trịnh Tú Nghiên bĩu môi quay lưng đi hờn dỗi nói.

- Muốn ta không tức giận thì nàng đừng đi gây rối nữa.

- Ta đi gây rối cái gì?

- Nàng có biết rằng ta đã nhận được bao nhiêu bức thư của Trí Long về nàng rồi không?

- Cái con rồng già chết tiệt đó, có gan thì gặp ta chứ sao lại cứ làm phiền đến Tứ Tượng cung. Để ta đi gặp hắn nói chuyện phải trái.

Trịnh Tú Nghiên nóng giận đập bể vò rượu xoay lưng hừng hực lửa giận bỏ đi. Nhưng vừa bước được hai bước đã nghe Quyền Du Lợi quát lớn

- TRỊNH TÚ NGHIÊN! 

Trịnh Tú Nghiên quay lại, ánh mắt phừng phừng tức giận nhìn thấy Quyền Du Lợi cũng không kém nàng là mấy, thật sự là tức đến bốc hỏa.

- Nàng gây chuyện còn chưa đủ hay sao mà còn muốn đi tìm Trí Long đánh nhau?

- Trí Long thì sao? Hắn là Thiên Đế thì tốt đẹp lắm à? Rõ ràng là hắn ghét ta, hắn căm ghét Yêu giới. Chuyện này xảy ra đã mấy trăm năm rồi, có chuyện gì xấu xa là hắn không đổ lên đầu Yêu giới bọn ta đâu.

- Nàng còn nghĩ nàng bị oan uổng sao? Náo loạn vườn thượng uyển là ai làm? Gây chuyện với Nhai Xế là ai làm? Đánh chết Thanh Ngưu là ai làm? Bây giờ còn đi trộm rượu, thật không biết còn gây họa gì nữa. Nàng đã sai còn không biết nhận lỗi, cứ ương bướng như vậy nàng muốn Trí Long có cớ để đem quân đánh Yêu giới đúng không?

Một cột nước ngay lập tức dội thẳng xuống người Quyền Du Lợi nhanh đến nỗi nàng chẳng có cơ hội né tránh. Cả người nàng ướt sũng nước, Quyền Du Lợi tức giận còn chưa kịp nói câu nào thì đã bị ánh mắt ngấn nước của Trịnh Tú Nghiên làm cho khựng lại.

- Quyền Du Lợi, à không, ta nên gọi ngài là Chu Tước gia mới đúng. Ta đã tưởng ngài khác biệt với lũ Tiên nhân kia, nào ngờ ngài vẫn giống hệt bọn họ, lúc nào cũng nghĩ xấu cho Yêu tộc chúng ta. Nếu ngài vẫn luôn nghĩ ta là kẻ ngang tàng hống hách, làm việc mà không suy nghĩ thì được rồi, từ nay về sau ta sẽ không đến đây làm phiền ngài nữa. Tránh cho việc Tôn Thần cao quý như ngài suốt ngày bị mang tiếng xấu bởi vì một Yêu tinh như ta. 

Trịnh Tú Nghiên còn chẳng buồn lau đi nước mắt của mình cứ thế  xoay lưng bỏ đi. Theo từng bước chân của nàng, những cánh hoa anh đào trong khu vườn dần dần mất đi ánh sáng và rụng hết xuống đất, chỉ chừa lại những cành cây khô héo trơ trọi.

Vừa đi đến cổng Chu Tước cung Trịnh Tú Nghiên bỗng xoay người lại, Quyền Du Lợi vẫn thẳng tắp đứng ở chỗ cũ nhìn theo nàng. Nước mắt trên mặt nàng đã khô, Trịnh Tú Nghiên lúc này chẳng còn là một tiểu yêu tinh nghịch ngợm vui vẻ hằng ngày, cũng chẳng phải là một Trịnh Tú Nghiên không sợ trời không sợ đất, kẻ dám đứng ra thách thức cả Thiên giới.

Ánh mắt cùng biểu cảm trên gương mặt nàng nói rằng nàng chính là Trịnh Tú Nghiên, Công chúa Điện hạ của Yêu tộc. Giọng nói của nàng vang lên vừa dứt khoát lại vừa lạnh lùng: "Chu Tước gia ngài nên nhớ rằng sự bình yên của Yêu giới và sự an toàn của Yêu tộc chính là tôn chỉ cho mọi hành động của ta. Bất luận kẻ nào muốn gây họa cho Yêu giới thì Trịnh Tú Nghiên này là người đầu tiên giết chết hắn"








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip