Lời xin lỗi

Mấy ngày sau, Nghiêm Hạo Tường không thấy Lưu Diệu Văn đến làm phiền Tống Á Hiên như những gì cậu nói, anh nghi ngờ hành tung của hắn, ngày nào cũng hỏi về tin tức của hắn. 

Đảo mắt nhìn Tống Á Hiên đang chăm chú vào điện thoại, anh liền quay qua hỏi cậu, “Hôm nay cũng không thấy anh ta đâu? Chẳng phải nói sẽ trở lại theo đuổi cậu sao?”. 

Tống Á Hiên liếc bác sĩ Nghiêm một cái, gằn giọng, “Hỏi nhiều vậy?”. 

Nghiêm Hạo Tường :”!!!”, cũng không cần phải giận cá chém thớt như vậy chứ. 

Hạ Tuấn Lâm cười hả hê, vỗ vỗ vai Nghiêm Hạo Tường an ủi :“Ai bảo anh chọc cậu ấy làm gì chứ haha”.

Cũng không phải là Lưu Diệu Văn đột nhiên mất tích, hắn có nhắn tin cho Tống Á Hiên vào hôm qua, bảo mình đang bận với phiên tòa xét xử Lương Kỳ và Trương Chân Nguyên. Theo lý thì hôm nay sẽ xong tất cả, nhưng đợi từ sáng, bây giờ cũng gần tối, một cuộc điện thoại cũng không thấy. Tống Á Hiên cậu cũng sốt ruột lắm. 

Hạ Tuấn Lâm nghe xong thì gật gù, muốn nói mà cũng không muốn nói, do dự hồi lâu mới hỏi :”Cậu không đi xem sao? Bác sĩ Trương…”. 

Dù sao, anh ấy cũng là người anh thân thiết với Tống Á Hiên. 

Tống Á Hiên :”Tớ cũng học một chút về luật pháp, cùng lắm, anh ấy chỉ bị tịch thu bằng bác sĩ”. 

Nghiêm Hạo Tường hút cạn một hơi nước, tiếp lời :”Thế thì cũng quá tội rồi… Anh ấy giỏi như vậy”. Tống Á Hiên  cười nhẹ, “Lưu Diệu Văn nói sẽ giúp đỡ anh ấy. Mong rằng không đến nỗi tệ”. 

Ừm, cũng xem như Lưu Diệu Văn không ghét Trương Chân Nguyên như hắn ghét Lương Kỳ. Còn cô ta, chắc cũng không thoát được tội chết, dù sao cũng là sinh mệnh một đứa nhỏ. 

Nghiêm Hạo Tường đung đưa người thảnh thơi nghe nhạc, vừa nhìn lên đã thấy bóng dáng của Lưu Diệu Văn đang tiến vào, anh hất mặt, “Bác sĩ Tống! Cảnh sát Lưu đúng là rất biết lãng mạn là như nào nha!”. 

Hạ Tuấn Lâm và cả Tống Á Hiên theo tự nhiên nhìn về hướng Nghiêm Hạo Tường nhắc. 

Lưu Diệu Văn cầm bó hoa trên tay, thân hắn vẫn còn mặc bộ đồng phục của cảnh sát, không nói không rằng quỳ xuống trước Tống Á Hiên, giơ bó hoa trước mặt cậu. 

Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm :”!!!!”. 

Tự dưng bọn họ bị biến thành không khí rồi. 

Hạ Tuấn Lâm lôi Nghiêm Hạo Tường chưa kịp ú ớ đi, trả lại không gian riêng tư cho cảnh sát Lưu và bác sĩ Tống. 

Tống Á Hiên nhìn xung quanh, khẳng định không có ai mới dám mở miệng nhắc nhở :”Anh đứng lên đi”. Lưu Diệu Văn lắc đầu, “Đồng ý làm người yêu của anh nha, bác sĩ Tống”. 

Cậu thẳng thừng từ chối, “Không!”

Nội tâm Lưu Diệu Văn gào thét dữ dội, bác sĩ Tống không thể nói lời từ chối dễ nghe hơn sao a!

“Tại sao chứ?”

Bác sĩ Tống khoanh tay, bắt chéo chân lại, phân tích :”Hừm đây là cách tỏ tình quá bình thường, đến cả tên điên như Nghiêm Hạo Tường cũng làm được. Cảnh sát Lưu còn chiêu nào khác không? Thật ra tôi muốn một cái gì đó thật đặc biệt”. Hiểu rồi! Lưu Diệu Văn chần chừ đứng dậy, mang bó hoa đặt trên bàn, một phát liền ôm lấy cả người Tống Á Hiên vào lòng, dịu dàng hôn cậu. 

Tống Á Hiên cười thầm trong bụng. Người đàn ông này đúng thật lắm chiêu nhiều trò. 

Đến lúc buông ra, Tống Á Hiên nghiêng đầu nhìn hắn, ghẹo gan người đàn ông trước mặt, “Vẫn không có gì đặc biệt hết. Cảnh sát Lưu chẳng lẽ có bao nhiêu chiêu đây thôi sao?”. 

Lưu Diệu Văn nói nửa thật nửa đùa :”Hửm? Tất nhiên là còn! Bây giờ anh có thể quăng em lên giường làm thịt rồi tỏ tình được không?” (Con au : ôi con rể mẹ thật là…)

Bác sĩ Tống :”!!!”. Thẳng thắn quá vậy. 

Cậu lùi về sau, thành thật mà lắc đầu liên tục. Đêm đó quả là một ám ảnh to lớn. Bây giờ nghĩ lại Tống Á Hiên chỉ biết cực kì cực kì ớn lạnh. 

Lưu Diệu Văn ngược lại càng muốn trêu chọc cậu hơn, “Em không cần phải sợ, sau này cũng sẽ quen thôi”. (Ôi con rể con lại thế nữa ròi, mẹ sẽ suy nghĩ xem có nên gả con trai mẹ cho con không). 

Tống Á Hiên giơ tay đánh nhẹ vào cánh tay của Lưu Diệu Văn, “Có thể tiết chế lại một chút không? Đồ lưu manh!!”. 

Lại nở một nụ cười ngốc nghếch, Lưu Diệu Văn nhìn đồng hồ một chút, sau đó hỏi :”Em hết việc chưa? Anh dẫ em đi ăn cái gì đó ha? ”. Tống Á Hiên suy nghĩ hồi lâu mới đáp :”Hết rồi, nhưng tôi định sẽ đến chỗ của mẹ. Anh đi chung không? Mẹ tôi cũng rất muốn gặp anh”. 

Lưu Diệu Văn ấp úng :”Ừm, được chứ, anh muốn xin lỗi bác gái”. 

Bác sĩ Tống đi trước dẫn đường, phía sau hai người họ có hai cái bóng đang lấp ló theo sau. Thật sự thì, bệnh viện là nơi có khá nhiều oan hồn, Lưu Diệu Văn cảm thấy hơi lạnh sống lưng, trên đường đi cứ liên tục kéo lấy tay áo của Tống Á Hiên. Kết quả, bị cậu chọc cho một câu :”Cảnh sát Lưu là đang sợ ma sao? Không ngờ lá gan của anh nhỏ như vậy nha!”. 

Lưu Diệu Văn tái mặt, “Ai cũng có một nỗi sợ mà. Nhưng anh sợ mất em nhất”. Tống Á Hiên hơi ngại, không nói nữa. Cậu biết ai đang đi sau mình mà. 

Đến khi đứng trước cửa phòng mẹ Tống, Tống Á Hiên mới túm lấy một người mà kẹp cổ, “Cậu dám theo dõi chúng tôi hả?”. 

Nghiêm Hạo Tường la oai oái, “Ôi YaYa cậu bạo lực quá vậy!!”. Cái tên YaYa được thốt ra lập tức Nghiêm Hạo Tường bị siết chặt hơn, Tống Á Hiên nghiến răng :”Cậu gọi ai là YaYa hả??”. 

Nghiêm Hạo Tường dùng tay kéo Lưu Diệu Văn cầu cứu, mà hắn chỉ nhìn trời nhìn đất, làm như không thấy cái gì đang diễn ra. Nghiêm Hạo Tường phẫn nộ :”Anh sợ cậu ta như vậy sao? ĐM, Lưu Diệu Văn anh là cái đồ thê nô!!!”. 

Hạ Tuấn Lâm bậm môi nhéo lấy lỗ tai của bác sĩ Nghiêm kéo về, “Anh còn chửi tục nữa??”. 

Nghiêm Hạo Tường :”Ah Ah anh sai rồi, không dám nữa không dám nữa…!!! Đau huhu!!”.

Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn và con au: Nở một nụ cười khinh bỉ!

Mẹ Tống từ ở trong đã nghe tiếng la của Nghiêm Hạo Tường nên tò mò mà mở cửa ra xem. Kết quả nhìn thấy có một Lưu Diệu Văn mang đồng phục cảnh sát đứng trước mặt, bà liền đinh ninh đây là con rể của mình, “Con là Lưu Diệu Văn đúng không?”. 

Lưu Diệu Văn bối rối gãi đầu, cười với mẹ Tống :”Ah vâng con là Lưu Diệu Văn”. 

Mẹ Tống liền kéo tay Lưu Diệu Văn, ”Ây mau vào đây mau vào đây, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với con”.

Nghiêm Hạo Tường ngó nghiêng sau đó quay qua hỏi Tống Á Hiên bên cạnh, xem rốt cuộc cậu có phải là con trai ruột của mẹ Tống hay không. Mà Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm chỉ cần tặng hai cái liếc mắt, anh liền tự động khóa mồm mình lại. 

Bỏ đi, xem như bác sĩ Nghiêm đây nhiều lời rồi. Không nói nữa không nói nữa.

Lưu Diệu Văn đối diện với mẹ Tống liền trở nên thấp thỏm lo âu, không biết phải mở lời như thế nào, cuối cùng lấy hết can đảm nói một câu xin lỗi. Mẹ Tống cười, “Con xin lỗi về chuyện gì?”. 

Lưu Diệu Văn :”Về chuyện 5 năm trước, con…”

Mẹ Tống lắc đầu, “Nếu là chuyện đó thì con không cần xin lỗi, bác đã nghe Á Hiên kể rồi. Đúng là bác cần một lời xin lỗi từ con, nhưng không phải chuyện tai nạn của bác”. 

Nghiêm Hạo Tường như tìm được một cái lỗ thú vị, liền thọt ngay vào “Vậy là chuyện cảnh sát Lưu bắt cóc bác sĩ Tống về nhà vật lộn, ngày hôm sau bác sĩ Tống liền than đau eo hả bác?” 

Phụt!

Hạ Tuấn Lâm rất muốn nhịn nhưng nhịn không được, vang vọng ra một tiếng cười lớn, rất hả hê. 

Cả hai nhân vật chính bị điểm tên thì chỉ biết cúi đầu né tránh. 

Nghiêm Hạo Tường, Tống Á Hiên tôi không trừng trị được cậu cả đời sẽ không mang họ Tống nữa!!!

Mẹ Tống ngờ nghệch, quay qua hỏi Tống Á Hiên, “Hai đứa sao lại vật lộn rồi? Lưu Diệu Văn mạnh hơn con, đương nhiên sẽ thắng. Sao con ngốc thế, không biết lượng sức mình!”. 

Phụt!

Lần này cả Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm càng cười lớn hơn. Giọng điệu và cả gương mặt của mẹ Tống rất, rất bình thản. Bà thật sự không hiểu được cái vật lộn mà Nghiêm Hạo Tường nói, bà tưởng rằng vật lộn chính là đánh nhau bình thường thôi. (Cái đoạn này, mặt của Tiểu Trương Trương tấu hài mà không biết mình tấu hài thế nào thì mẹ Tống như thế đấy =))))

Nghiêm Hạo Tường :”Con xin lỗi bác, nhưng mà vật lộn…Ah Ah Tống Á Hiên cậu làm cái gì vậy!!!”. Lời nói quả thật chưa được thốt ra hết Tống Á Hiên đã tiện tay dùng cái khăn ở gần đó trùm đầu Nghiêm Hạo Tường lại. 

Chậc, nên giết người diệt khẩu rồi!!

Hạ Tuấn Lâm thấy hoàn cảnh cực khổ của Nghiêm Hạo Tường nụ cười liền vụt tắt, tiếp tục cúi xuống gọt trái cây. Hmm giờ đây y không quen biết cái người tên Nghiêm Hạo Tường đó. 

Lưu Diệu Văn thở dài, làm sao mà hắn có thể lọt vào lưới tình của một người bạo lực như bác sĩ Tống vậy chứ, hắn có thể suy nghĩ lại chút không? (Tác giả hiện hình : Con rể, mẹ cho con nói lại lần nữa!)

Tống Á Hiên sao khi hành hạ đã tay thì thả Nghiêm Hạo Tường ra, trực tiếp ném anh cho Hạ Tuấn Lâm, quay qua nói với mẹ, “Mẹ, đừng quan tâm tên này. Cậu ta vừa bị thần kinh vừa bị ảo tưởng”. 

Mẹ Tống gật đầu, chuyện bác sĩ Nghiêm và bác sĩ Tống như nước với lửa bà biết lâu rồi, tốt nhất vẫn là không nên xen vào, bà nói với Lưu Diệu Văn :”Con có còn nhớ con đã nói gì khi bác vẫn còn hôn mê không?’. 

Lưu Diệu Văn :”Mang Tống Á Hiên trả lại cho bác”. Hắn sẽ không bao giờ quên câu nói đó. 

Mẹ Tống hài lòng, “Đó chính là nguyên nhân bác muốn con xin lỗi. Một khi đã quyết định nắm tay con trai bác nói chuyện yêu đương, bác không cho phép con trả lại, được chứ?”. 

Ngẫm nghĩ một hơi, bà nói tiếp, “Nếu con thật lòng yêu nó, đừng bao giờ lặp lại vụ việc vừa rồi”. 

Lưu Diệu Văn :”Vâng con biết rồi thưa bác. Sẽ không tái phạm nữa”. 

Gật đầu đồng ý. Bây giờ mẹ Tống mới phát hiện được, Lưu Diệu Văn khi mặc dồng phục cảnh sát thật sự rất soái, xem xem con trai bà, nhìn đến một câu cũng không thèm mở miệng kìa. 

Tống Á Hiên bị giật mình,”Mẹ, sao lại nhìn con như vậy?”. 

Mẹ Tống lắc đầu nhận thua. 

Bác sĩ Hàn vừa mở cửa đã thấy không khí trong phòng cực kỳ đông vui, ông cởi mở chào hỏi mọi người, lại liếc mắt qua chàng trai mặc đồng phục cảnh sát, bật cười rồi hỏi Lưu Diệu Văn, “Cậu là người nhờ tôi đưa hoa quả cho Lữ Tình sao?”. 

Lưu Diệu Văn :”Lữ Tình?”. 

Tống Á Hiên mới nhớ ra là chưa có nói với hắn, cho nên dùng tay kéo vạt áo của hắn. thì thầm :”Là tên của mẹ tôi”. 

Lưu Diệu Văn à một hơi, đứng lên lễ phép bắt tay với bác sĩ Hàn, “Con cảm ơn bác vì chuyện hôm đó”. 

Bác sĩ Hàn vỗ vai hắn, “Cậu đó, về sau đừng tùy tiện như vậy nữa, lỡ như tôi là người xấu thì như thế nào”. Lưu Diệu Văn liền xua tay, “Không, con thấy bác là bác sĩ nên con mới tin tưởng bác như vậy”. 

Bác sĩ Hàn cười rồi nói :”Đúng rồi, quên giới thiệu với cậu, tôi tên Hàn Tấn Phong, có nghĩa là một làn gió mạnh mẽ, luôn được đề bạt, ân sủng và được phong chức vị”. Lưu Diệu Văn giơ ngón tay cảm thán,  ”Tên bác hay thật!”. 

Họ Hàn? Dường như Lưu Diệu Văn đã từng điều tra một vụ án liên quan đến một người họ Hàn, hơn nữa, chàng trai kia, có một chút, hmm một chút giống với bác sĩ Hàn đây. 

Lưu Diệu Văn lập tức tò mò hỏi :”Bác có con trai không ạ?”. 

Bác sĩ Hàn nhìn Lữ Tình, ân cần đáp :”Tôi vẫn độc thân”. Sau đó nhìn qua Lưu Diệu Văn :”Nhưng tôi có một đứa cháu trai, nó là đứa con trai duy nhất của em trai tôi. Chỉ tiếc,…”. 

Lưu Diệu Văn định hỏi tiếp nhưng Tống Á Hiên liền kéo tay ngăn hắn lại, “Hôm nay tới đây thôi, để cho mẹ tôi nghỉ ngơi sớm. Ah, nhờ bác trông mẹ con một đêm được không ạ?”. Bác sĩ Hàn gật đầu đồng ý. 

Nói lời tạm biệt với mẹ Tống xong, cả bọn 4 người kéo nhau về. Trên đường đi, Nghiêm Hạo Tường cứ dính chặt vào người Lưu Diệu Văn bảo hắn khao anh một bữa tối, hắn không do dự mà chấp nhận, coi như một lời cảm ơn đến bác sĩ Nghiêm đây, vì đã có công không nhỏ trong việc hàn gắn hắn và Tống Á Hiên. 

Nhưng có đánh chết Lưu Diệu Văn cũng không ngờ tới, cái bữa tối mà Nghiêm Hạo Tường nói là một đêm tại quán rượu. 

Lưu Diệu Văn thật thương cho cái dạ dày của mình. 

-----

Tự nhiên viết Nghiêm Hạo Tường thành một nhân vật có tính cách khùm đin dị nè, thấy thật tội lỗi. Mà công nhận ấy, con au mà có đứa bạn như bác sĩ Nghiêm chắc cười tối ngày á =))))

  






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip