Chap 27
-SEOK À ~!!! – ông Shin vừa chạy ào vào phòng Hoseok vừa gọi lớn, gương mặt hớn hở hết sức. 'VÙ' – ông nhảy phốc lên giường anh.
-Gì vậy appa? – Hoseok ngốc đầu dậy, gương mặt vẫn còn ngái ngủ thấy rõ.
- Hôm nay appa đi ký hợp đồng đấy! Vậy là xem như dự án đã hoàn thành, con đưa địa chỉ nhà Jungkook cho appa nha!!! – ông mỉm cười tít mắt.
-Con biết rồi, appa ký xong rồi con sẽ đưa ngay mà! Chúc appa thành công! – anh gật gù đáp rồi lại kéo chăn lên khỏi đầu, tiếp tục ngủ.
- Hôm nay con không đi học à? Đã 7h rồi đấy!!! – ông ngơ ngác nhìn anh, bình thường có bao giờ ngủ nướng thế này đâu.
-Cái gì? – Hoseok ngồi phắt dậy – 7h rồi sao báo thức không reo vậy? Chết con rồi!!! – anh bay nhanh xuống giường chụp lấy bộ quần áo trong tủ.
- Chà! Sao nay lại sợ trễ học vậy? Nhưng mới 7h, còn kịp mà! – Ông Shin vẫn ngồi yên trên giường nhìn anh hối hả.
- Con còn phải sang đón bông gòn nữa!!! – anh trả lời 1 cách gấp gáp rồi lao về phía nhà tắm nhưng:
-Bông gòn là ai? – ông đứng chặn trước cửa, môi ông nhếch lên thành 1 nụ cười đầy ẩn ý.
- Hả?...- lúc này anh mới nhận ra là mình vừa mới nói cái gì, anh cười xòa – À...là bạn thôi!
- Không khai thật thì appa sẽ đứng đây luôn!!! – nhìn lên trần nhà, miệng huýt sáo, chân nhịp nhịp thong thả.
- Appa à ~ con mà đến trễ thì sẽ chết đấy! – anh nhăn mặt rên rĩ.
- Ui ~ bông gòn là ai mà có khả năng làm cho con trai tôi mất hình tượng thế này chứ, những hình ảnh vừa rồi mà được tung lên web trường chắc sập mạng luôn quá! – ông cầm cái điện thoại lên ngắm nghía mấy tấm hình vừa chụp, thật quá cao tay.
- Aish~ appa à, con không đùa đâu! – Anh đưa tay chụp lấy cái điện thoại từ tay appa nhưng ông đã nhanh tay hơn, nhét nó vào túi quần rồi.
- Bông gòn là con dâu dễ thương đáng yêu của appa đúng không? – ông mỉm cười tít mắt nhìn cậu con đang nhăn nhó như đầu sắp nổ tung lên vậy.
-Vâng ~ !!! – anh dài giọng ra đáp cho ông vừa lòng.
-AAAAAAAA~!!! – ôm chầm lấy Hoseok nhảy tưng tưng – Con trai của ta thật là giỏi quá xá!!!
- Appa à, appa mà còn ôm con thế này thì con dâu tương lai của appa sẽ chỉ là giấc mộng thôi đấy nhé! – anh mệt mỏi gỡ tay ông ra. Thật không thể tưởng tượng nếu Jimin bước vào nhà này làm dâu thì sẽ thế nào nữa.
- Ờ được rồi! Con đi đón con dâu nhanh đi! – Ông vội buông anh ra rồi nhấn anh vào nhà tắm, đóng rầm cửa lại rồi hớn hở chạy ra xe đi làm. Vậy là Shin chủ tịch vừa sắp gặp lại con cưng vừa sắp có thêm cả con dâu nữa rồi.
- Cám ơn cậu đã cho mình quá giang!!! – Jungkook mỉm cười nhìn Hoseok.
-Không có gì đâu! Từ nay cứ đi chung đi cho tiện! – anh cũng tươi cười đáp lại.
- Cậu đừng có buồn nữa nhé! Lên lớp cứ tập trung học là được rồi! – Jimin chà chà 2 lòng bàn tay lên 2 cái má của Jungkook.
-Tớ biết rồi!!! Thôi tớ lên lớp đây!!! – Jungkook cười tít mắt rồi quay lưng đi, nếu như nhìn vào thì không thể biết được là bé con đang có tâm sự đâu. – "Từ lúc nào mà mình lại trở nên giả tạo như thế này chứ! Taehyung ơi, mình thực sự đáng ghét lắm đúng không?"
- Tội nghiệp Kookie quá! – Jimin thở dài nhìn theo dáng đi thất thểu của bé con.
-Những chuyện thế này thì chỉ có người trong cuộc mới có thể giải quyết thôi! – Hoseok cũng phải buông theo 1 tiếng thở dài, nhưng rồi anh nhanh chóng mỉm cười, xoay qua xoa đầu con mều - Lên lớp thôi!
- Uhm! – Jimin gật đầu.
-Đi thang bộ nhé! – anh nở nụ cười tươi rói choàng vai con mều kéo đi.
- Không, thang máy cơ! – Nó nhíu mày kéo ngược anh sang chỗ thang máy.
- Aish ~ đi thang bộ để giảm cân mà! – anh không bỏ cuộc lôi nó lại thang bộ.
-Hồi sáng đến trễ còn chưa tính sổ đấy nhá! –nó bặm môi đưa tay nhéo lấy tai anh, xách ngược lên.
- A ~!!! – Hoseok đau đớn la lên, số anh chẳng lẽ phải chịu ức hiếp vậy sao? Biết vậy thì đừng tỏ tình với nó sớm quá, cứ để cho nó giả bộ dịu dàng như trước có phải tốt không? Khổ rồi.
Jungkook ủ rũ bước dọc hành lang, bất chợt bé con ngẩng lên, hình như là hắn, hắn đang ôm eo 1 cô gái đi phía trước, tiến về một góc khuất của dãy hành lang, không phải là Jieun. Nổi giận, bé con bỗng nổi giận vô cớ, nhanh chân chạy ra chặn ngay trước mặt hắn.
- Taehyung!!! – Jungkook nhíu mày nhìn Taehyung bằng đôi mắt giận dữ.
- Lại là cậu sao? – hắn mệt mỏi lên tiếng.
- Cậu đang làm cái gì vậy? Không phải cậu thích Jieun sao? Vậy cô ta là ai chứ? – Bé con nhăn mặt chỉ thẳng vào mặt cô gái kia.
- Nè, chỉ chỏ gì đó! - ả đàn bà đó cắn môi hâm dọa, cả người muốn nhào tới chỗ bé nhưng đã bị hắn ghì lại.
-IM ĐI!!! – hắn lớn tiếng quát làm ả hậm hực đứng yên tại chỗ. Sau đó lại quay sang nhếch mép nhìn bé con – Chuyện này thì liên quan gì tới cậu?
- Lúc trước mình cứ nghĩ là cậu thích Jieun nên không muốn chơi thân với mình nữa, nhưng mà không phải vậy, đây là cái vỏ bọc trước đây của cậu, cậu đang có chuyện gì đúng không? Nói cho mình nghe đi! Cậu đang buồn mà đúng không? – Jungkook nắm lấy cánh tay hắn, bé con giương đôi mắt đầy lo lắng nhìn con người trước mặt, bé tin rằng trực giác của mình là không sai.
"Anh diễn kịch tệ thật bé con nhỉ? Nhưng biết làm sao đây, anh sợ lắm, thực sự rất sợ có 1 ngày em sẽ xảy ra chuyện mà anh không thể làm gì giống như đối với mẹ anh vậy! Thế nên, xin lỗi em, đau một lần như vậy thôi là đủ rồi!" – Hắn lặng người nhìn bé con một hồi lâu rồi bất chợt giựt phắt tay lại, nhếch mép – Ha ~ đang đi chơi với tình nhân mà bảo là buồn à? Cậu cũng lạ thật đấy! Bộ tôi thích Jieun là lúc nào cũng phải đi chung với cô ấy sao? Tôi không thể vì 1 người mà bỏ qua tất cả người đẹp trên thế giới đâu! – hắn quay sang nâng cầm ả kia lên.
- Cậu đừng như vậy nữa mà, đã bỏ nó xuống được rồi thì đừng mang lên nữa. Cái vỏ bọc này chỉ làm cho cậu đau hơn thôi, nghe lời mình đi Taehyung! – bé con nắm lấy tay hắn giựt phăng ra khỏi cái cằm dơ bẩn kia.
-YAH ~!!! – hắn vùng tay ra khỏi tay bé con – Cậu đúng là phiền phức thật đấy, tôi nói cho cậu biết, đối với cậu tôi chỉ là đùa giỡn qua đường mà thôi. Cái gì mà vỏ bọc, ở cạnh cậu chính là vỏ bọc của tôi đấy, có biết mang nó mệt mỏi thế nào không? Cậu chỉ là một đứa ngu ngốc thôi, con người trước khi gặp cậu và con người bây giờ cậu nhìn thấy mới đúng là tôi, là Kim V có hiểu không? – hắn lớn tiếng quát vào mặt bé con.
- Cậu là Kim Taehyung, không phải Kim V mà! – bé con cũng gào lên, 2 mắt lại rưng rưng – "Taehyung à, làm ơn nói với mình là cậu đang nói dối đi!"
- Nói chuyện với cậu thật mệt mỏi quá! – Hắn thở hắt ra rồi quay đi hướng khác, đơn giản là vì không muốn bị những giọt nước mắt kia làm cho dao động – Cảm phiền đi dùm cho!
- Mình không đi! – Jungkook quẹt nước mắt rồi cắn môi kiên quyết đứng nguyên tại chỗ.
- Cậu...!!! – hắn quay lại nhìn cậu khó chịu – "Bé con à, sao em lại bướng bỉnh thế hả?"
- Thôi được rồi, cậu không đi thì cứ đứng đó, nhưng không ai tiếp đâu, tôi bận rồi! – hắn vừa nói vừa xoay người, đưa tay lên ôm eo ả đàn bà kia kéo sát vào người mình và bắt đầu mút mát môi ả. Bàn tay hắn từ từ đưa xuống xoa bóp cái mông tròn trĩnh kia, trong khi ả đàn bà trơ trẽn thản nhiên đưa tay lên tháo cúc áo hắn ra.
-Taehyung à, cậu... định làm gì? – Jungkook mở to mắt nhìn hắn, hắn lại bày trò gì nữa đây.
- Làm gì? – hắn ngừng lại rồi nhếch mép nhìn cậu – Làm chuyện người lớn đấy! Nếu không ngại thì cứ đứng đó mà học hỏi!
- Cậu cố tình làm vậy để đuổi mình đi thôi chứ gì? Mình sẽ không đi đâu! – Jungkook mím môi nhìn hắn.
Hắn không đáp, chỉ lại nhếch mép rồi tiếp tục quay lại với ả tình nhân đang mỉm cười đắc ý của mình. Hắn vừa hôn lên cổ ả vừa nhanh chóng đưa tay tự cởi áo mình ra rồi quăng về phía Jungkook – "Đi đi, bé con!"
-Taehyung à ~!!! – Donghae gọi hắn, giọng bé con đã bắt đầu run lên vì sắp khóc.
Hắn không để tâm đến bé con nữa, kéo vai áo của ả xuống, hắn tiếp tục mút mát hõm vai của ả, bàn tay không ngừng chu du khắp nơi . Tuy đây là chỗ rất ít người qua lại nhưng chẳng lẽ hắn lại định làm chuyện đó ngay cả ở đây sao?
-Taehyung~!!! – nước mắt bé con đã lăn dài trên gương mặt ửng đỏ, cả người nóng ran và trái tim chợt thắt lại lần nữa.
Im lặng, một sự im lặng đến tàn nhẫn. Hắn đưa tay xuống và bắt đầu tháo thắt lưng của mình ra.
Không thể chịu đựng được nữa rồi, Jungkook òa khóc nức nở rồi chạy vù đi, những giọt nước mắt theo cơn gió bay ngược về phía sau, phía mà nước mắt của hắn cũng đang chảy ngược vào trong tim. – "Con người trước đây của anh là như vậy đấy! Anh rất ghê tởm đúng không bé con?"
Hắn ngừng lại, rồi cứ đứng yên bất động như vậy mặc cho ả đàn bà kia không ngừng vuốt ve khuôn ngực rắn chắc và hôn ngấu nghiến lên môi mình cho đến khi Jungkook khuất bóng, nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, hắn rời khỏi môi ả.
- Mình đến khách sạn nhé cưng!!! - Ả sáp lại mò mẫm cơ bụng của hắn trong khi hắn đang cho tay vào túi quần để lôi cái ví ra.
Quăng cho ả vài tờ tiền, hắn không nói thêm gì mà lạnh lùng bỏ đi.
- YAH ~ ANH XEM TÔI LÀ GÌ HẢ? - ả đàn bà đó gào lên, quăng tiền ngược về phía hắn.
Không đáp, hắn vẫn đều bước đến nhặt cái áo lên mặc vào và bỏ đi. Con người trước đây và bây giờ...khác nhau mà.
Cùng lúc đó, tại biệt thự TK, Kim Taejung đang ngồi chễm chệ xem mấy đoạn phim do thám tử tư của lão gửi đến mà nhân vật chính không ai khác ngoài con trai lão.
- Chà, Taehyungie tiến bộ nhỉ, dám làm chuyện đó ở chỗ sáng sủa vậy à? Nhưng rất tiếc chỉ là đóng kịch thôi! – lão nhếch mép đắc ý.
- Ông chủ à, bước tiếp theo phải làm gì đây ạ? – tên tay sai của lão cúi người lên tiếng.
- Cứ tiếp tục theo dõi nó đi! – lão vẫn dán mắt vào màn hình laptop.
- Vậy còn Jeon Jungkook?
- Jeon Jungkook! – lão bật cười nham nhở - Nhóc con này ngon phết, nhìn là muốn nhỏ vãi rồi, nhưng rất tiếc lại không thể đụng vào. Aish ~!!! – lão thở hắt ra tiếc nuối.
-Tại sao vậy ạ? Chúng ta chỉ việc......
- Không được! – lão lắc đầu rồi lại mỉm cười, một nụ cười tàn độc - Chỉ cần làm cho Taehyungie hoàn toàn khuất phục ta là được rồi, không nên động vào người của nó, chọc giận con cọp con này không khéo nó lại quay sang cắn chúng ta thì không đỡ nổi đâu!!!
- Vậy tha cho nó vậy sao ạ?
-Tất nhiên là không, lúc Taehyung chống đối ta thì nó sẽ là vũ khí bí mật đấy!!! – ánh mắt lão dán chặt vào cơ thể bé con đang hiện trên màn hình.
"Taehyung đang nói dối thôi, cậu ấy không phải là người như vậy, chắc chắn là cậu ấy có chuyện gì khó nói rồi!" – Jungkook ngồi bên bờ hồ cắn môi suy nghĩ, bé con không còn khóc nữa, bé con tin tưởng hắn.
- Kookie ~!!!
-Anh Minie? – Jungkook quay phắt lại nhìn anh.
- Anh đã nói gì rồi, có chuyện gì thì phải lên phòng anh chứ sao lại ngồi đây? – anh mỉm cười nhẹ ngồi xuống cạnh bé con, nụ cười không còn tươi tắn như trước đây.
Jungkook không đáp, bé con cũng nở 1 nụ cười không thua kém anh là mấy rồi lại đưa mắt nhìn đi xa xăm.
Họ cứ ngồi như vậy, không khí yên tĩnh bao trùm lấy cả 2 con người đang vấn vương 1 nỗi đau không muốn chữa lành.
- Anh Minie à, rốt cuộc thì Taehyung là người như thế nào vậy ạ? – bé con bất chợt hỏi anh.
Taemin quay phắt lại nhìn bé rồi cũng mỉm cười trở về tư thế cũ, bé con không nhìn anh, con người đang ngồi ngay cạnh anh đây, dù có gần gũi thế nào chăng nữa thì cũng vẫn mãi mãi không nhìn anh.
-Taehyungie.......- Taemin bắt đầu kể.
----Flashback-----
Sân trường Bighit buổi chiều tà thật rộng lớn quá, tất cả học sinh đã ra về chỉ còn lại lác đác vài đứa nhóc ham chơi đang chạy đuổi theo quả bóng tròn.
Quả bóng bất chợt lăn đến chân của một cậu nhóc chừng 11 tuổi đang lặng lẽ đứng nhìn chúng nó nãy giờ đã khá lâu. Cúi người xuống nhặt lên, cậu bé đưa nó cho một thằng nhóc trạc tuổi vừa mới chạy đến, nhìn lanh lợi hơn rất nhiều.
- Cám ơn cậu! – thằng nhóc nở nụ cười tươi rói, đưa tay cầm lấy quả bóng.
- Không có gì! – cậu bé cũng mỉm cười đáp lại.
- Hình như cậu là học sinh mới đúng không? – thằng nhóc nhíu mày săm soi khuôn mặt của cậu bé.
-Uhm! – gật gật.
- Vậy cậu có muốn chơi chung với tụi mình không? – thằng nhóc gợi ý.
-Được sao? – khuôn mặt cậu bé có phần phấn khởi.
- Tất nhiên! Mình là KimTaehyung, còn cậu? – thằng nhóc tự vỗ vào ngực mình giới thiệu.
-Mình là Jung Hoseok! – cậu bé cũng nở nụ cười thật tươi, đây là người bạn đầu tiên của cậu kể từ khi đặt chân vào giới thượng lưu này.
- Để mình giới thiệu với cậu với 1 người nữa! – Taehyung mỉm cười tinh nghịch rồi quay lại đám nhóc đang đứng đợi đằng kia – MINNIE HYUNG! LẠI ĐÂY NHANH LÊN!!!
Lại thêm 1 đứa nhóc chạy đến.
- Đây là Taemin hyung, hội trưởng hội học sinh đấy! – Taehyung giới thiệu Taemin với Hoseok rồi quay lại – Còn đây là Hoseok, bạn mới của chúng ta!
-Chào Hoseok, rất vui được gặp em! – vỗ mạnh lên vai Seok xem như 1 kiểu chào hỏi.
-Seok!!! – Taehyung đứng lấp ló trước cửa lớp Hoseok, vẫy tay gọi cậu thật khẽ.
Hoseok tròn mắt nhìn nó 1 hồi rồi quay lên nhìn bà cô đứng trên bục giảng, sau đó cậu lén ngồi xuống đất rồi bò nhanh ra ngoài.
- Chuyện gì vậy Taehyungie? – Hoseok tò mò nhìn Taehyung.
- Đi đá banh đi! Giành lại sân với đám thằng Hyungsik! – Taehyung choàng vai Hoseok kéo đi nhưng cậu chợt ghì lại.
-Bây giờ sao?
- Uhm, rủ Minie hyung nữa! – Taehyung nhếch mép rồi lôi tuột Hoseok đi.
Phòng hội trưởng.
'RẦM' - 2 đứa đẩy mạnh cửa rồi chạy vào tấn công Taemin đang ngồi chăm chỉ làm bài tập. 1 đứa kẹp cổ, 1 đứa ôm chặt cứng lấy người anh.
- Huh~ cái gì vậy? – anh giật mình ngó hai đứa bạo động kia.
-Hyung ~ đá banh!!! – Taehyung mè nheo trên cổ Taemin.
- Không được, đang giờ học mà! – cố tách 2 đứa nó ra.
- Cúp 1 bữa có sao đâu ạ! – Hoseok ngẩng lên nhìn – Em cũng vậy mà!!!
- Nhưng anh là hội trưởng đấy!
- Hội trưởng thì sao? Bộ anh muốn sân banh của bọn mình rơi vào tay bọn Hyungsik hả? – Taehyung chu mỏ lên nói.
-Cái gì? Nó lại giành sân của mình à? – Taemin bỗng đứng bật dậy làm 2 đứa ngã nhào ra đất.
- Đúng rồi đó anh! Phải giành lại cho bằng được! – Hoseok đứng lên phủi mông.
- Tất nhiên! – ánh mắt Taemin đầy giận dữ.
- Vậy thì đi thôi! – Taehyung cũng đứng phắt lên nắm 2 đứa bạn chạy đi thật nhanh.
- Không đá thi gì hết! Sân này là của tụi tao! – Hyungsik, thằng nhóc mập nhất đám kia lên tiếng thị uy.
- Sân này là của tụi tao từ lâu rồi nhá! – Taehyung, đứa nhỏ nhất trong 3 đứa đứng ra hất mặt.
- Bằng chứng đâu! – thằng mập bật cười khinh bỉ.
- Bằng chứng gì, điều đó quá rõ ràng mà! – Taemin bước lên đẩy mạnh Taehyung ra sau làm cậu mém té ngửa may mà có Hoseok đỡ kịp.
- Không cần biết! – nó chu mỏ lên lớn tiếng, cầm lon nước quăng về phía 3 đứa làm nó bắn ra đầy chân tụi nó rồi kéo cả bọn ra chơi tiếp.
-Mày chết chắc rồi mập! – Taehyung nghiến răng nhào lên nhưng đã bị Hoseok níu lại.
- Cái gì cũng phải chơi chung chứ! – Hoseok nhếch mép và rồi....
- Lý do? – thầy giám thị cầm cái cây đi qua đi lại trước mặt 3 thằng nhóc đang quỳ tàu bay.
- Nó gây sự trước mà thầy! – Taehyung phụng phịu nói.
- Nhưng không phải cái gì cũng có thể giải quyết bằng bạo lực! – ông thầy cúi xuống nhìn tụi nó nhăn nhó – Các em nhìn xem có công bằng không, các em có 3 đứa trong khi bọn Hyungsik... - ấp úng đứng lên lẩm bẩm đếm.
- 9 đứa thầy! – Taemin nhanh nhảu trợ giúp.
- Ờ...cám ơn em!- ông thầy gật gù nhưng rồi – Yah ~ em còn dám nói, em là hội trưởng hội học sinh đấy nhé! Lại còn ăn theo 2 đứa này đánh người ta gãy răng, xịt máu mũi, có biết lỗi chưa hả? – thầy nhấp nhấp cái cây trước mặt Taemin.
- Thầy coi chừng hủy dung nhan của ảnh thì thầy không toàn mạng với pama anh ấy đâu đó! – Hoseok với lên níu tay ông thầy lại.
-Yah~ - thầy giám thị gào lên tức tối và – 3 ĐỨA ĐI QUÉT SẠCH SÂN TRƯỜNG CHO TÔI!!!!! – đó hình phạt duy nhất có thể dành cho tụi nó vì tất cả đều là con cưng trong nhà, có mời phụ huynh thì cũng vô ích thôi.
-Vâng!!! – cả 3 hớn hở đồng thanh rồi chạy vù đi, tiếng cười vang vọng khắp hành lang làm thầy giám thị tức muốn ọc máu.
Tuổi thơ tươi đẹp là thế nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến:
-Taehyungie à! – Min và Seok chạy đến nhà Taehyung ngay khi nghe tin mẹ cậu mất.
Taehyung đang ngồi co ro trên giường, đôi mắt ráo hoảnh nhìn vào khoảng không vô định, không để ý gì đến mọi việc xung quanh.
-Taehyungie à, nói chuyện với bọn anh đi, em không sao chứ? – Taemin lo lắng lay lay người Taehyung nhưng tuyệt nhiên cậu không hề có phản ứng.
- Taehyungie à! Đừng làm bọn mình sợ mà! – Hoseok cũng chột dạ lắm rồi.
-Đi đi! – taehyung lên tiếng, giọng nói nhỏ xíu như 1 làn gió thoáng qua.
-Taehyungie!!!
-TÔI NÓI LÀ ĐI ĐI!!! – Taehyung gào lên, nước mắt lại giàn ra khắp khuôn mặt đáng yêu, tay liên tục vớ lấy mọi thứ trong tầm tay phóng tới tấp vào người Taemin và Hoseok khiến 2 đứa bất đắc dĩ phải rời khỏi đó mà không hề biết rằng chúng vừa phải rời khỏi đứa bạn hồn nhiên, tinh nghịch ấy...mãi mãi.
---------------end FB-------------------
- Tuy chỉ chơi với hai người họ được hơn 1 năm nhưng thực sự bọn anh rất thân, đó là tình bạn quý giá nhất đối với anh!!! – Hoseok mỉm cười nhẹ, anh đang kể tất cả mọi chuyện lại cho Jimin nghe.
-Ra là vậy! – mều thở dài gật đầu.
- Vì vậy em đừng có ghét Taehyungie nữa, cậu ấy làm gì cũng có lý do cả thôi. Ngay cả chuyện của Jungkook, anh tin là cậu ấy sẽ dành những điều tốt đẹp nhất cho Jungkook mà!- anh mỉm cười quay sang nhìn Jimin.
-Uhm, hi vọng sẽ như anh nói! – mều cũng mỉm cười, nó tin những điều anh nói mà.
- SEOKIE ~!!! – 1 tiếng gọi bất chợt vang lên ở cánh cửa lớp, tất cả học sinh còn ở trong lớp quay phắt lại.
-Lee tỉ tỉ? – Hoseok tròn mắt.
- Haha ~ lâu rồi không gặp con nhớ quá đi! – Hoseok chưa kịp định hình thì người được gọi là Lee tỉ tỉ đã nhào đến ôm chặt cứng lấy anh.
- Vợ à, bình tĩnh chút em! – 1 người nữa xuất hiện, hai tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, chắc là vừa đi shopping về.
- A, Lee ca ca, con chào bác ạ! – Hoseok khổ sở chào hỏi.
- Chào con! – Lee ca ca mỉm cười thanh lịch, đây chính là appa của hội trưởng Lee Taemin. ( Có ai nhớ Taemin đã nói với Jungkook là bố mẹ mình rất khủng bố không? Vì tính cách nhắng nhít cộng với bá đạo nên 2 người bắt bọn Taehyung với Hoseok gọi mình là ca ca và tỉ tỉ.)
- Seokie à, ai đây? - Lee tỉ tỉ chợt vỗ vào vai Hoseok, 2 mắt thì nhìn chăm chăm lấy Jimin.
-À... đây là Jimin, người yêu của con! – Hoseok mỉm cười giới thiệu không chút ngại ngùng.
- Dạ, cháu chào 2 bác! – Jimin vội đứng lên lễ phép.
-Ui ~ trường này đẹp cũng nhiều mà dễ thương cũng lắm nhỉ? – tỉ tỉ đưa tay nhéo má Jimin 1 cách mạnh bạo, mém tí nữa là mều bị sứt thịt rồi. – Lúc nãy gặp Kookie cũng thế, nhưng rất tiếc là chẳng có đứa nào là con dâu mình!!!
- Bác đã gặp Kookie ạ? – Jimin tròn mắt nhìn .
- Ừ, bác gặp nó ở bờ hồ, đang ngồi tâm sự với con trai bác về chuyện gì đấy mà chẳng đứa nào chịu kể, bực hết cả mình! – Lee tỉ tỉ ngồi hẳn lên bàn, chân bắt chéo thành hình chữ ngũ rồi bắt đầu huyên thuyên cái miệng.
- Mà bác đến đây chi vậy ạ? – Hoseok lên tiếng cắt ngang mạch cảm xúc của tỉ tỉ.
'Bốp' – 1 phát ngay đầu.
-Ta đang nói chuyện mà dám xen vào à? Bữa nào phải gặp lão Shin già mách lại mới được! – tỉ trừng mắt nhìn anh.
-Ui ~ bác ơi, đau lắm đấy! – Jimin phụng phịu xoa đầu Hoseok, còn mắt thì nhìn chăm chăm Lee tỉ tỉ.
-Ôi ôi! – tỉ đưa tay ôm gáy rồi ngã ngửa ra sau – Chồng ~ đỡ em!!! Xem chúng nó tình thương mến thương chưa kìa!
-Thôi mà bác, có chuyện gì bác mau nói đi! – Hoseok nhíu mày khó chịu, sao ông bà nào cũng hồn nhiên thế không biết.
- À, 2 bác đến đây cho con cái này! – ca ca lấy ra mấy cái vé gì đó đưa cho Hoseok – Đây là vé du lịch JeJu 1 tuần trọn gói, tuần sau mấy đứa được nghỉ đông rồi đúng không, đến đó mà thư giãn!
- Đưa cho nó 2 cái đi, cho Minnie đi nữa! – khều khều tay Lee ca ca rồi quay sang mều – Minnie đi chung nhé, Kookie cũng có vé rồi đấy!
-À...vâng!!! – Jimin ngơ ngác gật đầu bừa. Pama của Taemin thật hào phóng.
-Cám ơn 2 bác ạ! Tụi con nhất định sẽ đi mà!– Hoseok mỉm cười đưa tay cầm lấy, nếu phản kháng thì chỉ có con đường chết.
-Uhm! Phải đi đấy! – tỉ tỉ mỉm cười vỗ đầu 2 đứa - Thôi, ta còn phải đi gặp Taehyungie nữa! bye mấy đứa! – rồi nhanh chóng đứng lên, ngúng nguẩy toan bỏ đi nhưng.
-Khoan đã, Lee phu nhân xinh đẹp! – Yoongi bất chợt từ ngoài cửa nhảy phốc vào đứng trước mặt Lee tỉ tỉ. Lúc nãy đi chơi nhưng may là đã về kịp.
-Há há! Mỗi lần có đứa nào khen ta xinh đẹp là hiểu rồi hen! – tỉ tỉ che miệng cười nham nhở rồi quay sang Lee ca – Chồng, cho cháu nó 2 vé đi! – Lee tỉ hào phóng như vậy chẳng qua là cũng biết thằng hâm đơ này rồi, nhưng tại lúc nãy không thấy nó, định là cho biến mất khỏi kí ức luôn rồi ấy chứ.
- Ui~ Lee phu nhân là number một !!! – Yoongi nhảy cẫng lên mừng rỡ.
Taehyung bước dọc hành lang trở về lớp, giờ này là giờ nghỉ trưa, có lẽ sẽ không còn ai ở trong đó.
-BẮT NÓ LẠI!!! – 1 tiếng hét vang lên và 2 người nhảy ra ôm chầm lấy hắn.
Mở to mắt ngạc nhiên nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng:
-Thả con ra!!!
-Huh ~ cái thằng này! Cười lên 1 cái không được à? – Lee tỉ nhăn nhó ra hiệu cho Lee ca bỏ hắn ra. Ông thực sự giống osin hơn là chồng của Lee phu nhân đây.
- Có chuyện gì không ạ? – hắn đưa mắt nhìn họ.
- Ta đến cho con mấy cái vé đến JeJu! – Lee ca lại làm nhiệm vụ.
-Bắt buộc phải đi! – Lee tỉ chỉ vào mặt hắn thêm vào.
-Con không đi đâu! – hắn đáp nhanh chóng rồi toan bỏ đi.
- YAH ~ ta đích thân đến mời mà không đi ta bắn nát sọ à? – Lee tỉ lôi ra 1 cây súng chỉa vào đầu hắn, hăm dọa. Tuy những con người này nhí nhố vậy đấy nhưng tất cả đều không đơn giản 1 chút nào và lúc nãy Hoseok đã lường trước được sự việc.
-Con đang muốn chết đây ạ! – Hắn quay lại đưa trán ngay tầm súng của tỉ tỉ.
-Huh~ - Lee ca vội chụp tay vợ kéo lại, gì chứ chuyện cướp cò là chuyện thường xuyên xảy ra đối với Lee tỉ.
- Không bắn thì con đi đây! – vẫn khuôn mặt đó, hắn quay đi.
-Không cần biết, cứ cầm lấy đi! – Lee tỉ giựt đại mấy tấm vé dúi vào túi hắn rồi 2 vợ chồng lại thở dài nhìn theo bóng dáng của 1 con người mà họ vẫn cứ xem như con trai của chính mình vậy, đáng thương.
Vẫn bước đi như 1 bóng ma cô độc, hắn đưa tay vào túi toan lấy những cái vé kia ra mà xé đi nhưng – "Mình muốn đến đảo JeJu!!!" – hình ảnh bé con mỉm cười hồn nhiên lại hiện ra trong đầu hắn, có lẽ bé con chưa bao giờ được đến đó, và nếu lần này được đi với Taemin thì sẽ.....Nghĩ đến đây, hắn cất mấy tấm vé về lại vị trí và nhanh chân bước vào lớp.
'Cạch' – cánh cửa lớp học mở ra, đúng là không có ai nhưng...không hẳn là vậy, Jungkook đang nằm gục trên bàn mà ngủ kia kìa.
Đưa mắt lên nhìn cánh cửa sổ, hắn vô thức bước nhanh đến khép nó lại, vô thức sợ người hắn yêu lại nhiễm bệnh.
Quay lại đặt mấy tấm vé mời lên bàn, hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt thiên thần đang say ngủ kia và rồi lại vô tình bị thu hút. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bé con, có lẽ trong cái lớp học kín cửa sẽ không có bất kì tên thám tử nào chụp được những hình ảnh này đâu.
Mỉm cười, hắn đưa tay lên miết nhẹ cái má bầu bĩnh mà hắn đã từng và vẫn còn đang rất thích nâng niu. – "Mấy bữa nay anh làm bé con khóc nhiều lắm rồi nhỉ? Anh xin lỗi!" – ngoài cái từ xin lỗi ấy ra, hắn thực sự không biết phải nói gì cả, bởi hắn biết rằng nỗi đau mà hắn tạo ra cho bé là không nhỏ tí nào khi mà hắn có thể cảm nhận được bé con cũng đã lỡ yêu hắn mất rồi.
-Taehyungie! – bé con bất chợt lên tiếng, nhưng chỉ là nói mớ thôi, trong giấc mơ của bé có hắn rồi.
Vẫn mỉm cười nhưng sao khóe mi hắn cay xè thế này? Khép nhẹ mắt, hắn cúi xuống đặt lên đôi môi ấm áp kia một nụ hôn thật khẽ - "Anh yêu em!"
- lời nói này, hắn vẫn chưa có cơ hội nói với bé con.
Cảm nhận được hơi ấm mà mình vẫn đang rất mong nhớ, Jungkook khẽ cựa mình, bé con nhíu mày mở mắt ra nhưng hắn đã vội vàng đứng phắt dậy từ lúc nào.
-Taehyungie! – Jungkook ngồi thẳng dậy nhìn hắn, đôi môi khẽ mấp mấy cái tên quen thuộc.- "Taehyungie đang đứng đây thật rồi, nhưng còn nụ hôn kia...có phải là mơ không?"
- Chào! – hắn quay mặt đi chỗ khác đáp 1 cách lạnh nhạt.
- Cậu có chuyện gì sao? – bé con cúi mặt xuống, không nhìn hắn nữa.
- À không...tôi...là vé đi JeJu, không thích nên cho cậu đấy! – hắn ấp úng đẩy mấy tấm vé về phía bé.
- Cái này mình có rồi! – Jungkook nhìn chúng rồi ngẩng lên đáp.
-Vậy sao? Vậy thì thôi! – hắn cầm vội mấy tấm vé lên nhét lại vào túi – "Ngốc thật, tất nhiên là Lee Taemin sẽ mời bé con rồi!" – nghĩ đến đây đáng lẽ hắn phải vui vì đã như ý hắn mong muốn rồi chứ nhưng sao lại khó chịu quá, hắn đưa mắt lên nhìn Jungkook, để lộ ra con người thật của mình lần nữa – Cậu...sẽ đi chứ?
- Cậu có muốn mình đi không? – bé con giương mắt nhìn hắn, không biết từ bao giờ lại trở nên sắc sảo như vậy rồi. – "Taehyung vẫn còn quan tâm đến mình mà đúng không?"
-Cái đó là tùy cậu thôi, sao lại hỏi tôi, chẳng phải cậu thích Lee Taemin sao? – hắn nhếch mép rồi bước đi thật nhanh, nếu còn nói nữa thì sẽ lộ mất thôi.
- Mình sẽ đi! – Jungkook đáp nhưng không quay lại nhìn hắn, bé con vẫn ngồi tại chỗ.
Bàn chân hắn chợt khựng lại nhưng rồi lại nhanh chóng mỉm cười, nụ cười chua xót không ai nhìn thấy – "Đúng ý mày rồi đó, hài lòng chưa Kim Taehyung?"
- Nhưng là nếu có cậu đi cùng! – Jungkook đứng phắt lên tiếp tục câu nói dang dở.
Trái tim hắn chợt vỡ òa ra, thật muốn quay lại mà ôm lấy con người kia vào lòng quá, nhưng không được, hắn cắn môi rồi lại cố bước thật nhanh ra khỏi lớp – "Không được, Kim Taehyung, mày không được làm hại bé con nữa!"
- Mình sẽ đợi cậu ở sân bay! Mình rất muốn đến JeJu, thực sự rất muốn đến đó 1 lần...nhưng không có cậu, mình sẽ quay về! Là thật đấy Taehyung! – Jungkook lớn tiếng nói với theo hắn, bé con đang tự gieo hi vọng hắn vẫn còn quan tâm đến bé nhiều lắm, hắn sẽ làm tất cả những gì bé muốn, hi vọng rất nhiều.
"Đi hay không? Thật khó quá bé con à!"
-END CHAP 27-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip