Chap 32(end)
Hôm nay đã là ngày cuối cùng của chuyến du lịch, Taehyung và Jungkook đã đứng sẵn ở sảnh khách sạn chờ mọi người nhưng sao chưa thấy ai xuống hết nhỉ?
- Làm gì mà giờ này còn chưa xuống nữa? – Taehyung nhăn nhó khó chịu, hắn ghét nhất là phải chờ đợi.
- Mọi người xuống rồi kìa! – Jungkook mỉm cười chỉ tay về phía thang máy, là HopeMin và Yoonwoo. – Huh ~ Jiminie với Woo bị sao vậy? – bé con tròn mắt khi thấy dáng đi khập khiễng của hai đứa.
- Yah ~ mấy đứa này còn hành động nhanh hơn mình nữa! – Taehyung cắn môi lẩm bẩm, chỉ cần nhìn thôi là hắn hiểu được vấn đề rồi.
- Chào! – Jimin khổ sở lên tiếng.
- Jiminie bị sao vậy? Cả Woo nữa!- Bé con lo lắng bước đến săm soi 2 đứa bạn của mình.
- Ờ thì... - cả 2 ấp úng quay sang nhìn 2 tên đang cười cười 1 cách ngu khó tả đứng kế bên với đống hành lý .
- Bé con à, chuyện của người ta em không cần biết đâu! – chợt kéo tay Jungkook ngược lại, cứu nguy cho con mều bếu và Hyunwoo đang dần đỏ mặt kia.
- Nhưng mà Jimin với Hyunwoo đang bị đau mà! – Jungkook giương đôi mắt ngây thơ lên nhìn hắn.
- Họ sẽ khỏi nhanh thôi mà! – hắn ghé sát tai Kook thì thầm.
- Nói vậy là họ bị bệnh sao? Mà sao lại bị cả 2 người? Là dịch bệnh à? – Bé con vẫn giữ nguyên bộ mặt trong sáng ấy.
- Uhm, cứ cho là vậy đi! - Mím môi cố nhịn cười, hắn gật đầu cho qua chuyện.
- Anh Taemin xuống rồi kìa! – Hoseok lên tiếng, mắt hướng về phía Taemin cùng với Jonghun bước ra khỏi thang máy.
Vừa nhìn thấy Jimin và Hyunwoo, Jonghun đã quay sang nhìn hai tên thủ phạm bằng ánh mắt khó tả :
- Hai người....ghê ha~ - cười đểu
- Cậu biết họ bị bệnh gì hả Jonghun?- Jungkook hớn hở
- Thôi được rồi, em mà cứ trưng ra cái bộ mặt này lần nữa thì dịch bệnh lây sang em ngay đấy! – Taehyung phì cười nhéo má bé con rồi khoác vai kéo bé đi trước. Đây hoàn toàn là những câu chữ thật lòng, hắn muốn dịch bệnh lây sang bé càng sớm càng tốt.
Trên máy bay:
- AIDA ~ ANH CÓ BIẾT LÀ ĐAU LẮM KHÔNG? – Jimin gào lên trong khi chân thì cứ đạp đạp Hoseok vì anh lỡ đặt cậu ngồi xuống ghế 1 cách không được nhẹ nhàng cho lắm.
- A ~ em còn đạp anh được mà! – Seok nhăn mặt né người sang bên trông vô cùng đáng thương.
-OAAAAA ~ ANH CÒN NÓI NỮA! ANH LÀ ĐỒ LỪA ĐẢO, ANH DỤ TÔI LÊN.....UMMM~!!! – Jimin nhắm tịt mắt lại mà gào mặc cho người ta dòm ngó, nó chẳng biết ngượng chút nào nhưng may mà anh đã kịp bay lại bịt chặt miệng nó lại trước khi nó nói ra cái vấn đề nhạy cảm ấy.
- Đừng la lớn vậy chứ! Mọi người đang nhìn kìa! – anh ngượng ngùng ngồi xuống gần nó mà lí nhí.
- MỌI NGƯỜI NHÌN THÌ SAO? LÀ AI LÀM TÔI RA NÔNG NỔI NÀY HẢ? - mều lại gào lên, nó hất mạnh tay anh ra mà gào lên làm cái mặt ai kia đỏ nhừ.
-Thôi mà, anh xin lỗi, Minnie muốn gì nói đi anh làm cho! – anh vòng tay ôm lấy thân hình tròn trịa của Jimin mà thỏ thẻ.
- Hức ~ em đau quá! – Jimin mếu máo nép sát vào người anh mà nhõng nhẽo nhưng dường như nó đã sai lầm.
- Đau ở đâu đưa anh xem? – Hoseok bất chợt cười gian đưa tay xuống mông của Jimin mà xoa xoa làm nó giật thót người.
- YAH ~ ĐỒ DÊ XỒM! - nó lại thét lên đẩy anh ra rồi anh lại cười cười kéo nó vào lòng, cứ thế, chỗ ngồi của 2 người này náo nhiệt cả vùng trời.
- Gi à, lấy dùm em cái headphone! Cả cây quạt nữa! – Hyunwoo ngồi ung dung ra lệnh cho Yoongi lấy hết cái này đến cái nọ, mặc dù cái balo đang nằm sát bên chưa kịp để vào ngăn đựng hành lý. –Haizzz ~ sao nóng bức khó chịu quá!
- Ờ...em nóng hả, có cần anh quạt cho không? – Yoongi vừa lục lọi tìm đồ vừa hỏi.
- Vậy cũng được! Nhưng mà là do anh tự nguyện chứ em không bắt buộc à! – Woo gật gù nhắm mắt lại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
-Tất nhiên rồi, là anh tự nguyện mà! – gượng cười – "Không tự nguyện để em băm anh ra à?" - số con người này cũng chỉ là 1 thằng sợ vợ không hơn không kém.
- Haizzz ~ ồn ào chết được! – Taehyung nhăn nhó khó chịu vì hàng loạt những âm thanh phát ra từ phía sau lưng mình, hắn cựa mình quay qua quay lại bức bối nhưng rồi khuôn mặt chợt dãn ra khi bắt gặp Jungkook đang ngồi nhìn mình 1 cách chăm chú – Làm gì mà nhìn anh dữ vậy? - hắn cười cười ghé sát mặt bé thầm thì.
- Huh ~ đâu có! – Kook giật mình cúi gầm mặt xuống, bé con lại đỏ mặt nữa rồi.
- Còn chối! Mau nói đi hay là muốn anh cho người ta mất máu! - hắn thích thú nhích lại gần bé con.
- Ơ...đừng mà! - Jungkook ngẩng phắt lên lắc đầu nguầy nguậy rồi lại cúi xuống – Thật ra thì em.....cảm thấy hơi là lạ, không biết có phải là mơ không khi mà lần bay trước anh không hề đếm xỉa đến em còn bây giờ thì chúng ta......- bé con lí nhí đáp.
- Ngốc quá! Tất nhiên không phải là mơ rồi, từ bây giờ anh sẽ không có những hành động ngốc nghếch như vậy nữa đâu! Anh sẽ mãi mãi giữ chặt em bên cạnh cho đến khi nào em chán thì thôi! - hắn vòng tay ôm lấy bé con vào lòng, miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
- Không đâu, em sẽ không chán đâu mà! – mỉm cười lắc đầu, bé con nép sát vào ngực hắn tận hưởng cảm giác ấm áp của hạnh phúc.
Seoul:
Taehyung nhíu mày đắn đo rồi thở hắt ra, hắn bước nhanh vào nhà.
- Con trai, con về rồi sao? – Kim Taejung đang ngồi ủ dột 1 góc rồi bất chợt đứng bật dậy chạy bổ đến chỗ hắn ngay khi nhìn thấy.
- Tôi có chuyện muốn nói với ông! - hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt ông ta.
- Chuyện gì để sau đi, con mau đi năn nỉ chủ tịch Lee gia hạn nợ cho ta thêm 1 thời gian nữa, ta không thể đánh mất TK! – lão gấp gáp lay lay tay hắn.
- Chuyện đó không liên quan tới tôi! - hắn vẫn giữ nguyên thái độ, giựt phắt tay lại.
- Sao lại không liên quan, TK là nơi nuôi sống mày đấy! – Lão bắt đầu tức tối.
- Vậy thì tôi cám ơn ông nhưng từ bây giờ thì không cần nữa! - hắn nhếch mép nói - Bắt đầu từ hôm nay, tôi và ông không có bất kì mối quan hệ nào, xem như ông chưa từng có đứa con như tôi đi! - hắn chậm rãi nói rõ từng từ một, những kí ức về 1 người cha đã từng yêu thương hắn trong phút chốc bị xóa đi không còn chút dấu vết, khoảng không kí ức ấy giờ chỉ là hình ảnh của 1 con người còn thua cả cầm thú đã từng hãm hại mẹ hắn và không ngần ngại đối xử với hắn 1 cách vô tình.
- Mày...- lão nhíu mày giơ cao tay lên toan tát hắn nhưng lại không dám xuống tay, lẳng lặng nhìn hắn quay lưng bỏ đi không chút tiếc nuối.
- Taehyungie à, nếu con đồng ý giúp ta, ta sẽ cho con qua lại với Jungkook! – lão xuống nước chạy vội lên chặn hắn lại.
Nhìn chăm chăm lấy lão mà trái tim quặng thắt, cha hắn là thế này đây.
- Lúc trước tôi ngu ngốc xa lánh Jungkook là vì không dám đụng đến ông, là vì tôi nghĩ ông là cha mình nhưng bây giờ thì không cần nữa, nếu ông dám đụng đến Jungkook thì đừng trách vì sao tôi bất hiếu! - hắn nhếch mép nói, ánh mắt ánh lên nét gì đó đáng sợ rồi bỏ đi.
- Mày...KIM TAEHYUNG!!! – lão gào lên nhưng rồi chợt đưa tay ôm lấy gáy mình mà khụy xuống, cơn tăng song lại bị hắn gợi lên 1 lần nữa. Từ lúc lão nhận những tờ giấy quyết định từ tay chủ tịch Lee, lão thật sự không còn gì nữa, công ty, nhà cửa, cả ả nhân tình mà lão 1 mực yêu thương cũng bỏ lão đi theo 1 tên ăn bám trẻ tuổi nào đó, và bây giờ là cả con trai lão .... Những việc làm nhẫn tâm, bây giờ hối hận liệu còn kịp?
Taehyung bỏ lại tất cả: thẻ ngân hàng, xe hơi cũng như những vật dụng cá nhân, hắn đi thẳng đến nhà Jimin, bắt đầu 1 cuộc sống không cần đến những đồng tiền dơ bẩn của Kim Taejung.
- CÁI GÌ? CẬU ĐẾN ĐÂY LÀM PHỤC VỤ Á? – Jimin hét toáng lên ngạc nhiên rồi lại ôm bụng cười nghiêng ngã – HAHAHA ~ tức cười chết mất, Kim thiếu gia đây sao?
- Con mều bếu này, có nhận không thì bảo? - hắn nghiến răng ken két nhào tới túm lấy cổ áo mều.
-Yah Yah Yah, cậu đi xin việc làm kiểu này đấy à? – Jimin bặm chặt môi không phản kháng mặc cho hắn muốn làm gì thì làm vì nó biết chắc hắn chẳng dám làm gì.
Siết chặt tay cố nén cơn giận, hắn lườm Jimin thêm tí nữa rồi hất cậu ngồi trở lại ghế.
- Ui da, đau quá! - mều xuýt xoa đưa tay xoa xoa hai cái mông mình, nó vẫn còn đau dữ dội.
- Cháu muốn làm ở đây thật sao? – ông Park lúc này mới lên tiếng vì bận quan sát nhân sự, từ ngoại hình đến hành động và hơi bị thất vọng khi biết hắn là 1 tên côn đồ.
- Vâng, chú nhận cháu đi, cháu sẽ làm mọi thứ! - Hắn gật đầu nhìn ông bằng đôi mắt thành khẩn.
- Uhm...nhưng cháu biết làm những gì? – ông nhíu mày lưỡng lự, dù gì hắn cũng là bạn của Jimin và Jungkook nên cũng không nỡ từ chối.
- Cậu ấy thì biết làm gì ngoài ăn, ngủ và tán gái, à ...cả trai nữa! – Jimin nhanh nhảu nhếch mép đáp giúp hắn.
- Cậu thôi đi! - hắn lại gắt lên rồi quay lại nhìn ông Park, giọng điệu nhỏ nhẹ hẳn ra – Chú nhận cháu đi ạ!
-Uhm, thôi được rồi, cháu cứ đến làm thử đi! – ông rộng lượng đã mở tấm lòng bao dung cao cả của mình ra mà chấp nhận hắn, bất chấp thiệt hại về sau.
- Thật ạ? Cám ơn chú, cám ơn chú! - hắn mừng quýnh lên cúi đầu cám ơn ông lia lịa nhưng cũng không quên đạp cho con mều bếu đang nhìn hắn bằng 1 cặp mắt châm chọc khó tả 1 phát đau điếng, dù biết là nó cũng không nỡ đuổi hắn về nhưng nhìn cái mặt là muốn quýnh rồi.
- Không có gì đâu, mai cháu đến làm việc luôn nhé! – ông mỉm cười vỗ vỗ lên vai hắn.
- Dạ không cần đâu, làm ngay hôm nay cũng được nhưng chú à....- hắn hăng hái nói nhưng rồi chợt ấp úng -....ở đây có chỗ ở cho nhân viên không ạ?
-Yah ~ được voi đòi tiên hả con khỉ đao kia! – Jimin lại 1 lần nữa nhảy vào họng hắn ngồi.
- Im đi mều bếu! Tôi bỏ nhà đi rồi cậu không biết sao? - hắn quay lại lườm nó 1 phát sắc lẻm làm nó phải xắn tay áo lên mà vênh mặt lườm lại.
Nhưng cũng may là ông Park đã kịp bay vào đẩy 2 đứa sang hai bên trước khi có chiến tranh xảy ra.
- Đằng kia có 1 phòng của đầu bếp trước đây nhưng mà anh ta mới nghỉ việc rồi nên cháu cứ tự nhiên ở đó nhé! – ông mỉm cười nói với hắn một cách ân cần.
- Vâng, quyết định vậy nha chú! – Taehyung quay lại nhìn ông mỉm cười tươi rói rồi bất chợt chạy đi – Bây giờ cháu đi gặp bé con xíu!
-Ơ huh~ - ông Park chỉ biết trố mắt ra nhìn, có lẽ ông đã sai lầm rồi.
- Chia buồn với appa nha! – Jimin bước tới vỗ lên vai ông rồi cũng bỏ lên phòng để lại 1 con người tội nghiệp với 2 hàng nước mắt lăn dài.
Một buổi chiều nữa lại tới, Jungkook lại tung tăng ra khỏi nhà để đến nhà hàng của appa Jimin, công việc làm thêm này cũng thích đấy chứ.
- Kookie! – 1 người bất chợt nhảy phốc ra chắn ngang trước mặt bé con.
Tròn mắt nhìn, Jungkook hơi nhíu mày lại suy nghĩ rồi chợt mỉm cười:
-A...chú là appa của Hoseok! Cháu chào chú ạ!
- Con nhận ra ta sao? – Ông Shin cũng mỉm cười tít mắt vì vui sướng.
-Chú tìm cháu có việc gì sao ạ? – Jungkook nghiêng đầu hỏi ông, nét mặt đáng yêu thật muốn nựng cho mấy phát.
-Ta có chuyện muốn nói với con! Không biết con có rảnh không, chúng ta tìm nơi nào đó ngồi xuống nhé! – ông chớp chớp mắt hỏi bé, cái nét nhí nhảnh vẫn không giảm tí nào.
- Bây giờ ạ, cháu... - Jungkook gãi gãi đầu nhưng chưa kịp nói hết câu thì bỗng lại có 1 người nữa xuất hiện kéo tay bé con ngược ra sau lưng mình.
- Chú à, Kookie bận rồi, không đi với chú được đâu! – là hắn, Kim Taehyung đang đứng trước mặt Jungkook và nhăn nhó từ chối ông Shin.
-Huh ~ cái thằng này! – ông trố mắt nhìn hắn, người ta đang chuẩn bị nối kết tình thân mà nỡ nào xen vào 1 cách vô duyên cớ như vậy.
- Taehyung à, chú ấy đang có chuyện muốn nói với em mà! – Kook lí nhí nói, tay thì khẽ giật giật áo hắn.
- Em ngốc quá, phải biết cảnh giác chứ, đàn ông không ai tốt cả, lỡ chú ấy có ý đồ gì với em thì sao? - Hắn quay lại khẽ thì thầm vào tai bé con.
- Thật sao? - Kook tròn mắt nhìn hắn.
- Chứ sao nữa, em không được tin ai ngoài anh hết biết chưa? - hắn gật đầu cái rụp, vẻ mặt nghiêm trọng khác thường.
- Dạ, em biết rồi! – bé con mím môi gật gật lia lịa, gì chứ bé rất chịu nghe lời hắn.
Nhưng:
'Bốp' – 1 phát ngay đầu Taehyung làm hắn chới với.
- Cái thằng ranh này, dám nói xấu ta vậy đấy à, cậu mới là người con ta không nên tin đấy! – ông Shin tức tối chỉ chỉ vào ngực hắn tới tấp.
- Khoan...khoan đã, chú nói ai là con chú? – Taehyung lùi người lại phía sau, tay vẫn che chắn không cho ông lại gần bé con.
-Ờ...thì....- ông chợt khựng lại, ông đưa mắt nhìn sang bé con đang ngơ ngác không hiểu chuyện đứng lấp ló phía sau lưng Taehyung.
-Thì sao? Con chú là Hoseok, nó đang ở nhà đấy, còn con dâu chú là Park Jimin, nó đang ở cái nhà kia kìa, Kookie không phải là gì của chú hết đó! – Taehyung vẩu môi lên nói, hắn lại chuyển hướng suy nghĩ sang chuyện Shin Seunghun muốn bắt dâu Jungkook.
- Ai bảo Kookie không phải là gì của ta? – ông trừng mắt, cắn môi vẻ bực bội, ông là người không thể kiềm nén khi bị khiêu khích.
- Là gì chứ? – hắn vênh mặt hỏi lại, bản chất láo lếu vẫn không bỏ.
- LÀ CON RUỘT CỦA TA CHỨ LÀ GÌ HẢ THẰNG QUỶ? - ông nhắm tịt mắt lại gào lên nói ra luôn cả sự thật.
-Cái gì? – 2 đứa nhỏ đồng thanh nhìn ông, 4 con mắt đang thi xem con nào to hơn.
- Chú mới nói gì ạ? – Jungkook bước vội lên phía trước Taehyung, nhíu mày nhìn ông hỏi rõ.
- Ta...thật ra ta...- ông ấp úng nhưng rồi cố lấy hết can đảm, ông nghiêm mặt nhìn thẳng bé con – Ta chính là cha ruột của con!
Mắt Jungkook lại 1 lần nữa mở to, bé con không thể tin vào tai mình được, đây chính là appa của bé. Tuy đã nghe umma kể về appa nhiều rồi, appa là 1 người tốt, bé con cũng muốn gặp appa lắm nhưng cảm giác bây giờ thật khó tả, có chút gì đó vui mừng nhưng cũng xen chút lạ lẫm.
- Xin lỗi con, ta đã không thể chăm sóc, lo lắng cho mẹ con con, ta không phải là 1 người cha tốt, con tha lỗi cho ta có được không Kookie? – ông Shin bước đến đặt tay lên vai bé con, ánh mắt của 1 người cha yêu thương con thật ấm áp.
- Con...- Jungkook ấp úng, đôi mắt bé con đã rưng rưng.
- Con tha lỗi cho appa nhé! – ông mỉm cười lặp lại lần nữa – Con cho ta 1 cơ hội bù đắp cho 2 mẹ con có được không?
- Hức ~ - Jungkook bất chợt bật khóc làm cho ông và Taehyung đồng loạt giật mình nhưng rồi – Appa! – bé con vòng tay ôm chầm lấy ông mà khóc nức nở, lần đầu tiên bé được gọi 2 tiếng appa thiêng liêng này.
- Con cưng của ta! – ông cũng vỡ òa trong hạnh phúc, cái cảm giác mà ông hằng mong ước bấy lâu.
Khẽ mỉm cười, Taehyung vẫn đứng đó nhìn họ, bé con của hắn đúng thật là xứng đáng có 1 cuộc sống tốt đẹp.
Vài ngày sau, tại nhà hàng của ông Park, bữa tiệc ăn mừng gia đình Jungkook đoàn tụ được tổ chức 1 cách thân mật.
- Taehyungie, bưng nồi lẩu ra đi chứ! – ông Park ngồi chễm chệ ra lệnh cho người làm mới, ngoài cái tính hay nổi cáu với những khách hàng khó khăn ra thì hắn cũng được việc lắm chứ, rất là siêng năng.
-Dạ, có ngay đây ạ! - hắn từ bên trong bếp nói vọng ra rồi sau đó nhanh chóng 3 chân 4 cẳng chạy ào ào tới, đặt cái nồi lên bàn.
- Lấy thêm bia đi! –ông Shin vỗ vỗ lên tay hắn ra lệnh.
- Thêm ít rau nữa! – Lee tỉ săm soi cái bàn rồi chẹp miệng nói.
- Nước ngọt nữa nha Taehyung! – Jonghun cũng tí tởn xen vào.
- Món này phải có nước chấm mới ngon! – Hyunwoo cũng không kém.
- YAH ~ TẠI SAO CÁC NGƯỜI KHÔNG TỰ ĐI LẤY ĐI! - hắn bực bội gào lên, nãy giờ chạy bàn cũng mệt lắm rồi, lại còn không được nói chuyện với bé con câu nào mặc dù bé đã đến gần 1 tiếng.
- KOOKIE! - cả bàn đồng loạt quay sang nhìn Jungkook.
- Huh~ dạ! Mọi người để con đi lấy cho, để cho Taehyungie nghỉ đi! – Jungkook vội vàng đứng lên nhưng:
- Bé con ngồi xuống đi, để anh làm được rồi! - hắn hậm hực nói rồi quay vào trong, ức hiếp 1 mình hắn bộ chưa đủ hay sao mà còn lôi cả bé con của hắn vào, bực bội.
- Haha ~ thằng nhóc này được đó! Anh gả Kookie đi là vừa! – Lee ca cười cười vỗ vai ông Shin.
- Ai cho phép chứ, Kookie của tôi sao có thể dễ dàng để nó cướp đi, cha con tôi còn nhiều chuyện để làm lắm cơ! – bĩu môi phản bác.
- Huh~ anh nói gì vậy? Em đã chấm Taehyunie làm con rể rồi, anh đừng hòng phản đối! – bà Jeon trợn mắt nhảy vào cuộc nói chuyện của họ.
- Ơ...anh có phản đối đâu, chỉ là không muốn gả Kookie sớm thôi mà. Mà em lo chuyện của mình đi kìa, từ nay Kookie phải đổi họ sang họ Shin đấy! – ông Shin vẩu môi lên cãi lại mặc cho Jungkook đang đỏ mặt ngại ngùng muốn chết mà không dám lên tiếng.
- Không được, Kookie phải theo họ em, giữ nguyên là Jeon Jungkook! – bà Jeon bặm môi, tay đập mạnh xuống bàn.
- Nhưng em họ Lee mà! – vẫn lì lợm.
- Giấy tờ của em bây giờ mang tên là Jeon Hye! - đứng bật dậy chống hông.
- Thôi thôi, 2 người thôi đi, chỉ có cái tên thôi mà! – Lee tỉ mệt mỏi kéo bà Jeon ngồi xuống.
- Đúng đó, thôi thì cứ giữ nguyên đi cho khỏi mất công làm lại giấy tờ! – ông Park gật gù đồng tình.
- Đúng đó, mấy người ồn ào quá! – Yoongi lắc đầu trong khi tay vẫn gắp thức ăn đều đều.
-Uhm ~ nhưng mà Kookie sẽ dọn đến nhà chú Shin ở sao? Vậy là không được gặp nhau thường xuyên rồi! – Jimin ủ rũ lên tiếng, mặt nó xụ xuống thấy rõ.
- Có sao đâu! Em lấy Hoseok thì sẽ thường xuyên gặp được Kookie thôi! – Taemin cười cười đưa ra gợi ý.
-Uhm ~ đúng đó! Anh Taemin nói chính xác! – Hoseok đang ăn thì nghe câu nói bắn trúng tim đen mình liền quăng đũa xuống mà đưa ngón tay cái lên tán dương Taemin.
- Anh nói nhảm gì vậy? – Jimin đỏ mặt huých vào vai anh, mấy người này cứ thích lôi nó ra làm trò đùa.
- Đồ mọi người cần đây! – Taehyung lại 1 lần nữa xuất hiện với 1 khay những thứ mọi người gọi lúc nãy.
- Được rồi, con ngồi xuống ăn đi Taehyungie! – bà Jeon mỉm cười nhân hậu nói 1 câu làm hắn muốn bay bổng lên không.
Vội vàng chạy lại ngồi kế bé con, hắn mong đợi giây phút này lâu lắm rồi.
- Bé con ăn gì chưa? Để anh gắp cho em nhé! Muốn ăn gì nào? - hắn hớn hở hỏi Jungkook đủ điều.
- Em ăn rồi mà, để em gắp cho anh! – Jungkook mỉm cười cầm lấy chén của hắn mà gắp đầy thức ăn vào làm tim hồng bay khắp bàn, khiến mọi người ghen tị.
- Mà Taehyungie à! Chuyện công ty của cha con, ta sẽ trả nó lại cho con, con tiếp quản nó nhé! – Lee ca chợt nghiêm túc hẳn ra.
Hơi khựng lại, nụ cười của hắn tắt hẳn.
- Không cần đâu ạ, chú đã thâu tóm nó rồi thì sao lại trả lại cho cháu! - Hắn mỉm cười nhẹ nói.
- Chuyện đó chỉ là do bọn ta muốn trừng phạt Kim Taejung thôi, bây giờ ông ta trở nên điên loạn bọn ta cũng không muốn, con cũng như con của chúng ta, giao công ty lại cho con là chuyện hợp lý mà! – Lee tỉ tiếp lời thuyết phục hắn.
- Con sống như vậy là được rồi, con không cần công ty đâu! - hắn kiên quyết lắc đầu rồi ăn tỉnh bơ.
- Yah ~ thằng kia, ta nói cho con biết, bây giờ Kookie đã khác rồi nhé, nếu mà con cứ sống như vậy thì đừng hòng ta gả Kookie cho nhé! – ông Shin quăng đũa lớn tiếng xen vào hăm dọa.
- Yah ~ anh muốn chết sao mà cũng có ý nghĩ phân biệt giai cấp hả? – bà Jeon lớn tiếng không kém, tay vỗ mạnh vào đầu chồng.
- Thôi thôi, chuyện này để sau đi, đang vui mà! – ông Park đứng lên hòa giải – Chúng ta đi tăng 2 đi!
- Uhm ~ đúng đó, đi Karaoke đi! – Yoongi vỗ tay đồng tình.
- Ok ok, đi thôi! – Taemin, Jonghun, Hoseok và Jimin đồng loạt đứng lên, họ không muốn mất không khí vì 1 lý do lãng xẹt thế này.
- Đi thì đi, nhưng Taehyung ở nhà dọn dẹp đi! Chừng nào xong rồi hãy tới biết chưa? – ông Shin hậm hực ra lệnh, đúng là cha vợ con rể có khác.
- Huh~ nhưng mà appa à...! – Jungkook nhăn mặt ý kiến. - Nếu vậy con ở lại dọn phụ Taehyungie, chừng nào xong thì tụi con sẽ tới!
- Con đừng có nói giúp nó, cứ để nó vừa dọn dẹp vừa suy nghĩ đi! – Lee tỉ chu mỏ lên nói trong khi người đã nhích đến túm lấy Jungkook lôi đi.
Mọi người nhanh chóng đi khỏi đó bỏ lại mình hắn với 1 đống chén đĩa khổng lồ nằm ngổn ngang trên bàn.
Khẽ thở dài, hắn bắt tay vào dọn dẹp.
2 tiếng trôi qua, bây giờ đã là 10h đêm, Taehyung cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ rửa chén bát và bây giờ chỉ cần lau bàn nữa là xong. Nhưng mệt quá rồi, hắn ngồi bẹp xuống ghế rồi nằm lăn ra bàn, suy nghĩ miên man 1 lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Cạch – cánh cửa nhà hàng khẽ mở ra. Là Jungkook, bé con đã trốn thoát khỏi những con người tàn bạo vô nhân đạo giờ này vẫn còn đang say xỉn ở quán Karaoke.
Nhẹ nhàng bước vào trong, bé con tiến lại gần hắn. Mỉm cười nhìn khuôn mặt say ngủ 1 cách yên bình, bé con cởi áo khoác của mình ra rồi đắp nhẹ lên người hắn.
- Taehyungie ngủ ngon! – Bé lí nhí nói vì sợ đánh thức ai kia rồi lại rón rén quay đi.
Nhưng:
-Huh ~ - Kook giật mình khi bất chợt có 1 vòng tay ôm lấy bé từ phía sau.
- Bé con về rồi sao? – Taehyung nhắm mắt tựa cầm lên vai bé tìm kiếm hương thơm quen thuộc.
- Uhm! Mà em làm anh thức giấc hả? – bé con mím môi, đầu hơi xoay lại nhìn hắn.
- Anh cũng mới thiếp đi thôi, không sao đâu! - hắn mỉm cười đáp 1 cách nhỏ nhẹ - Lâu rồi anh không được ôm em như thế này, thích thật!
- Muốn ôm em... vậy là có chuyện buồn rồi đúng không? – bé con đưa tay khẽ vuốt nhẹ mũi hắn.
- Không hẳn là vậy nhưng...nếu anh chỉ là 1 nhân viên phục vụ thì em sẽ không lấy anh thật sao? - hắn siết chặt vòng tay, giọng trầm buồn khẽ phả vào tai bé.
- Không có đâu, appa chỉ nói đùa thôi mà, anh đừng tin! – Jungkook vội vàng lắc đầu nguầy nguậy làm hắn bật cười.
- Vậy là em sẽ lấy anh à? – môi hắn khẽ cong lên thành 1 nụ cười cực đểu.
- Huh? – Kook tròn mắt khi biết mình bị mắc bẫy, đôi má lại đỏ rần lên, bé con cúi gầm mặt xuống phụng phịu.
- Sao không trả lời? - hắn cười cười cạ mũi mình lên má bé làm mặt bé như muốn nổ tung ra vậy.
- Em không biết! – bé con nhăn mặt nói rồi gỡ tay hắn ra, bé đã ngượng đến mức không chịu nổi nữa rồi.
Nhưng:
-Um...- đôi mắt Jungkook mở to hết cỡ khi bị hắn nắm tay kéo lại và ấn vào 1 nụ hôn cuồng nhiệt.
Hai tay hắn ôm chặt lấy eo bé, miệng không ngừng mút mát vành môi ngọt lịm. Cảm nhận nụ hôn đã xa cách khá lâu, bé con từ từ nhắm mắt lại để mặc cho lưỡi hắn luồn vào khoang miệng mình mà sục sạo. Cúi nhẹ người bế bổng bé lên, hắn tiến thẳng vào phòng, 2 đôi môi vẫn dính chặt lấy nhau không rời.
Đặt bé con xuống giường, hắn nhanh chóng trườn lên trên, luyến tiếc dứt môi khỏi nụ hôn, hắn mỉm cười vuốt nhẹ cái má đỏ gay của bé.
- Trở thành người của anh nhé? Cho anh đêm đầu tiên của em! - hắn nói thật rõ để bé con ngốc nghếch của hắn có thể hiểu được.
- Em...- người Jungkook run lên bần bật, cái giọng khàn khàn của hắn nghe khác thường quá, lại còn đề cập đến vấn đề đó nữa, biết phải làm sao đây.
-Em có yêu anh không? - hắn vẫn giữ nguyên nụ cười ân cần.
- Có! – bé con rụt rè đáp.
- Uhm, vậy thì tin anh chứ? - hắn nhướn mày tiếp tục.
- Em tin anh! – bé con gật gật lí nhí đáp.
- Vậy thì chịu nhé? - hắn quay trở lại vấn đề chính.
Im lặng nhìn hắn 1 lúc lâu, bé con lại như bị thôi miên bởi đôi mắt kia, nhắm tịt mắt lại gật đầu, hi vọng quyết định của bé là không sai.
Mỉm cười thảo mãn, hắn lại cúi xuống nuốt trọn đôi môi bé, bàn tay nhanh chóng đưa lên cởi từng chiếc cúc áo trên người bé ra. Chiếc áo nhanh chóng về với mặt đất, nụ hôn cũng hạ dần xuống chiếc cổ thanh mảnh. Đánh dấu đỏ sở hữu lên làn da mịn màng, hắn lại đưa tay xuống cởi thắt lưng bé ra.
-A, Taehyung à! – Jungkook giật mình níu tay hắn lại, đôi mắt bé đã rưng rưng.
- Sao vậy? - Mỉm cười trườn lên hôn chóc lên môi bé, hắn dịu dàng hỏi.
- Em ngại! – bé con không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, giọng nói nhỏ xíu run run cất lên – Không cởi đồ có được không?
- Khụ! – hắn bật ho khi nghe câu nói của bé, bé con của hắn thật biết cách sốc óc người khác – Không cởi đồ thì sao mà làm được? - hắn cố nhịn cười giải thích.
-Nhưng mà em ngại mà! OAAA~ – Jungkook chợt bật khóc nức nở làm hắn giật mình.
-Oh Oh, đừng khóc, bé con ngoan đi mà! - hắn vỗ vỗ nhẹ lên đầu bé dỗ dành. – Em đã đồng ý với anh rồi mà, giờ muốn nuốt lời sao? - hắn chu môi lên vẻ giận dỗi.
Nín khóc, bé con nhìn hắn, trong lòng có hơi áy náy, đúng là quá ngây thơ rồi mà.
- Anh đừng giận, em không nuốt lời đâu mà! – bé con lí nhí giựt giựt áo hắn.
- Thật sao? Vậy anh tiếp tục nhé! - hắn lập tức nở nụ cười tươi rói nhìn bé.
Gật gật đầu, bé con thật sự không muốn hắn giận.
Nhanh chóng cởi áo mình ra, hắn để lộ khuôn ngực săn chắc làm Jungkook muốn độn thổ để giấu đi 2 ông mặt trời kia quá. Mỉm cười nhìn bé con úp mặt vào gối thẹn thùng, hắn lợi dụng tình thế cởi luôn cả quần trong lẫn quần ngoài của bé ra để rồi bị đơ người khi bắt gặp cơ thể hoàn mỹ đang hiện diện trước mắt.
Jungkook vẫn úp chặt mặt vào gối, bé con hơi co chân lên che đi phần nhạy cảm. Nhưng vài chục giây trôi qua rồi, sao mà im lặng quá, bé con cắn môi len lén đưa mắt nhìn hắn thì liền bắt gặp cặp mắt đục ngầu đang dán chặt vào cơ thể mình.
- Đừng nhìn nữa mà! – Bé lại vục mặt xuống gối, tay đập đập lên ngực hắn.
Phì cười, hắn trườn lên thì thào vào tai bé:
- Ai bảo em đẹp quá làm gì? - vừa nói, bàn tay hắn vừa đưa xuống tách chân bé ra.
Nhưng:
-A, khoan đã ! – bé con lại níu tay hắn lần nữa.
-Lại gì nữa! - mạch cảm xúc bị gián đoạn làm hắn hơi bực.
- Làm chuyện người lớn đau lắm đúng không? – bé rụt rè hỏi.
- Sao em biết, là ai nói thế? - hắn mở to mắt nhìn bé hơi ngạc nhiên – "Là tên đê tiện nào dạy hư bé con của ta vậy hả?"
- Là Jiminie nói đó! – bé con thật thà đáp.
"Lại là cái con mều bếu!" - hắn bặm môi đầy căm phẫn, tự thề với lòng nếu hôm nay không thịt được bé thỏ thì sẽ sang cắt cổ con mều ngay lập tức.
- Taehyung! – Jungkook khẽ lay lay hắn.
-À...ừ.. - giật mình, hắn quay lại với thực tại – Anh sẽ nhẹ nhàng mà, không sao đâu, em đừng lo! - hắn mỉm cười dụ dỗ.
Mím môi tin răm rắp, bé con buông tay hắn ra. Âu yếm hôn lên làn môi gợi cảm lần nữa, hắn cuốn bé con vào vũ điệu tình yêu nóng bỏng của 1 đêm khá dài.
Sáng hôm sau, những tia nắng đầu tiên rọi thẳng vào mặt đánh thức bé con. Nhíu mày cố mở mắt ra, bé con cảm nhận được hơi ấm vẫn còn đang bao phủ lấy mình. Ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt quen thuộc đang ôm chặt lấy mình mà ngủ kia, bé khẽ mỉm cười rướn người hôn chóc lên đôi môi kia như 1 cách thức chào buổi sáng nhưng bất chợt hắn lại mở mắt làm bé giật mình rụt người lại.
- Bắt quả tang bé con hôn lén anh nhé! - giọng hắn è è vẻ nghiêm trọng.
- Không có mà! – Kook đỏ mặt vùi gấp vào ngực hắn trốn tránh.
- Còn chối nữa, ngẩng lên cho anh hôn lại coi! - hắn bặm môi nâng mặt bé lên làm bé giẫy giụa đánh thức cơn đau dưới hạ bộ.
-A ~ - bé con khẽ rít lên.
- Sao vậy? Em đau à? – hắn lo lắng hỏi, 2 chân mày đã nhíu lại.
-Tại anh đó! Đã nói là nhẹ nhàng mà lại...! – Jungkook phụng phịu đánh bốp vào ngực hắn.
-Anh xin lỗi mà, lần sau anh sẽ nhẹ hơn nữa! - hắn chu chu mỏ lên năn nỉ.
- Còn lần sau nữa á? – bé mở to mắt ra giật mình.
- Tất nhiên! Và lần sau đó là...- nụ cười của hắn chợt trở nên nham hiểm -...Ngay bây giờ! - dứt lời, hắn lại đè lên bé con chuẩn bị cho 1 buổi sáng nóng bỏng không thua kém đêm qua.
-AAAAAAAAA!!! - tiếng hét của bé giờ là vô ích.
Mấy tháng sau:
- Cô dâu chú rể chuẩn bị xong hết chưa? – bà Jeon và Lee tỉ nhốn nháo chạy khắp nơi la lối um sùm để thúc giục mọi người. Hôm nay là lễ cưới của 2 đôi phu thê sáng lộng lẫy: Taekook và HopeMin .
- Haizzz ~ chỉ là cái đám cưới thôi mà có cần phải nhốn nháo vậy không? – ông Shin lắc đầu bĩu môi mệt mỏi.
- Đúng đó, cứ thong thả như anh em chúng ta có phải hay không? – Lee ca cũng gật đầu đồng tình.
- Quá chính xác, chúng ta nâng ly nào! – ông Park cũng hùa theo, hôn lễ chưa bắt đầu mà đã bày bàn nhậu.
- Mấy người thong dong quá ha, mau ra phụ coi! – 2 quý phu nhân đã nhanh chóng có mặt xách tai 3 ông lên làm cuộc hội họp bị gián đoạn.
-AAAA ~ biết rồi, biết rồi! - cả 3 đồng thanh kêu la inh ỏi, nhà thờ hiện tại hết sức là ồn ào.
Trong khi đó:
- May mà chúng ta quyết định ra trường mới cưới nên cũng đỡ nhốn nháo! – Hyunwoo mỉm cười trong khi tay đang chỉnh lại mấy bó hoa.
- Nhưng anh thì lại thích nhốn nháo! – Yoongi phụng phịu bứt hoa phụ Woo.
-YAH ~ anh làm gì vậy, hoa của người ta! – Woo hốt hoảng giật bó hoa lại rồi đưa mắt lườm – Anh lại muốn tạo phản đúng không?
- À, không anh không có! – xua tay lia lịa, gì chứ vợ đánh là đau nhất.
- Vậy thì tốt! – Hyunwoo mỉm cười đắc ý, con người này nhỏ mà có võ.
Mọi người vẫn đang xôn xao cho công việc thì bỗng:
-AAAAAAAAA ~ 2 CÔ DÂU MẤT TÍCH HẾT RỒI!!! – Namjoon và Jin đồng thanh la toáng lên.
- CÁI GÌ? – Mau đi tìm tụi nó ngay! – Lee tỉ banh họng lên mà gào ra lệnh rồi hối thúc mọi người đi tìm.
Và sự thật là:
Phòng chú rể Hoseok:
- Anh yêu, kí vào tờ giấy này cho em đi! – Jimin hí hửng chìa tờ giấy ra trước mặt Hoseok. Lễ phục của mều là vest trắng và anh là vest đen.
- Giấy gì? – anh tròn mắt hỏi nó.
- Gia quy! Anh phải tuân thủ mấy cái nội quy trong đây đó nha! – mều chu mỏ lên giải thích.
- Móa? Cái gì mà là chồng thì không được cãi vợ, chồng thì phải để vợ đánh bất cứ lúc nào, lúc vợ giận dù đúng hay sai chồng cũng là người phải xin lỗi, .....- anh đọc cho 1 tràng và rồi anh chợt gào lên – ANH KHÔNG KÍ!
- Không kí thì khỏi cưới! – Jimin nhăn nhó giựt lại tờ giấy rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
- Ế, anh kí mà, anh kí mà! – là chồng thì không được cãi vợ là đây.
Ban công:
Jungkook rón rén bước lại gần Taehyung. Hắn lại đang đứng ngắm mây trời.
- Lại nói gì với umma đó! – Bé con bất chợt vòng tay ôm lấy hắn, miệng nở nụ cười tươi rói.
- Anh đang khoe với umma về con dâu xinh đẹp này nè! - hắn xoay người ôm bé rồi đưa tay nhéo nhẹ mũi bé con.
- Hihi ~ umma trên thiên đường chắc đang chúc phúc cho chúng ta anh nhỉ? – bé con khúc khích cười rồi ngẩng mặt nhìn lên trời, thế giới riêng của hắn đã được bé khám phá, cái thế giới đó có mẹ hắn đang mỉm cười dõi theo.
- Tất nhiên rồi! - hắn gật gù đáp rồi chợt nghiêm mặt lại – Bé con à, cám ơn em!
- Sao lại cám ơn em? – Jungkook tròn mắt hỏi.
- Vì em đã mang lại cho anh tất cả! - hắn thì thào nói trước đôi mắt đáng yêu kia rồi từ từ hạ thấp người, trao lên đôi môi bé 1 nụ hôn ấm áp. – My all is in you!!!
-END-
Cuối cùng cũng hoàn rồi! Mừng quá đi ~
Coi như đây là quà Valentine nha~
Cảm ơn m.n đã ủng hộ mình! Luv all~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip