Chap 9


  - Thiên sứ?

-Sát thủ học đường!

-Gì vậy? – Yoongi mắt đang sáng long lanh bỗng cụt hứng quay nhìn Jimin – Cái tên gì mà thấy gớm à?

-Cậu thì biết gì mà nói! – Jimin bĩu môi.

- Cậu thì biết chắc, làm như là quen người ta không bằng!- Yoongi lè lưỡi đáp.

-Tất nhiên là biết nhiều hơn cậu rồi!

2 người cứ thế mà lời qua tiếng lại, chẳng ai chịu nhường nhịn ai. Jimin thật sự không chỉ khắc khẩu với một mình Hoseok mà có thể là với toàn trường, đã bao gồm mấy bé mẫu giáo.

Trong khi đó:

-Hyunwoo !!! – Jungkook mỉm cười gọi lớn.

Nghe tiếng gọi, người đó quay phắt lại, đưa tay đẩy nhẹ cái gọng kính trên mặt:

-Jungkook, Jimin???


-Hai cậu học ở đây đấy à? – Hyunwoo chậm rãi tiến lại gần chỗ những người kia.

-Uhm, còn cậu? –Jungkook gật đầu đáp.

- Mình học ở đại học Seoul! – Hyunwoo mỉm cười đáp rồi quay sang Jimin - Jimin, cậu vẫn khỏe chứ?

-Hì hì ~ không gặp cậu tất nhiên là khỏe rồi! – Jimin cười miễn cưỡng. Không biết là nó đã ngừng cãi nhau với Yoongi từ khi nào nữa. Chỉ ước chừng là lúc Yoongi nghe được giọng nói thánh thót kia thì đã bay ngược lên mây, ai rảnh đâu mà tranh cãi nữa.

- Jiminie à! – Jungkook hất vai Jimin nói nhỏ - Đừng nói vậy mà!

- Không sao đâu, mình thích Jimin thẳng thắn vậy mà! – Hyunwoo mỉm cười tít mắt nhưng tay thì vỗ phạch phạch lên bắp tay Jimin đau điếng.

-A haha ~ Hyunwoo, lâu rồi không gặp, bây giờ cậu đang làm gì thế hả? – Jimin quay sang nắm lấy cái bàn tay nhỏ nhắn mà mạnh bạo kia bóp chặt. Chuyển cuộc đối thoại quay lại điểm xuất phát.

-Mình chỉ đang làm hội trưởng hội học sinh đại học Seoul thôi! – Hyunwoo vẫn giữ nguyên vẻ mặt nhưng tay thì bóp ngược lại tay Jimin.

- A haha ~ "chỉ là" hội trưởng thôi à! – Jimin gượng cười rồi bỏ tay ra, quay lại nhìn Jungkook, gương mặt hậm hực khó tả.- Thấy chưa? Mình mà qua đại học Seoul học là tiêu rồi! – Jimin vỗ lên vai Jungkook 1 cái chát rõ kêu.

- Ui ~ biết rồi mà! – Jungkook ôm vai rít lên.

- Chào cậu, cậu là Hyunwoo hả? Mình là Yoongi! – Yoongi tranh thủ thời gian nhảy vào chìa tay ra trước mặt Hyunwoo.

- Ai vậy? Bạn của cậu hả? – Hyunwoo đưa mắt nhìn Jimin.

- Ai?– Jimin nhíu mày hỏi Hyunwoo rồi quay sang nhìn chăm chăm lấy Yooongi trong khi cậu ta  đang mỉm cười thân thiện nhìn con mều với vẻ "Chúng ta là bạn thân mà!" – Người này đấy à?.... Không! Mình mới gặp lần đầu thôi! – Lắc đầu, rồi nhìn thẳng mặt Yoongi – Cậu là ai thế?

-Yah ~ Park Jimin, cậu...! – Máu dồn lên tới não, Yoongi hét lớn nhưng chợt không muốn mất điểm trước ai kia nên bỗng dịu lại, đưa tay vuốt vuốt vai áo Jimin, giọng nói nhẹ nhàng nhưng thật chất là đang nghiến răng ken két. – Jimin, cậu nói gì vậy, mình là bạn thân nhất của cậu mà! Mình sẽ chở cậu về đến tận cổng nhà!

- À... Hyunwoo à, đây là bạn thân của mình, Min Yoongi! – Jimin thay đổi thái độ hẳn, đưa tay choàng vai Yoongi, hăng hái giới thiệu với Hyunwoo.

-Hihi ~ là vậy đó! – Yoongi mỉm cười nhìn Hyunwoo.

- Hì ~ chào cậu!!! – Hyunwoo gượng cười đáp– "Những người chơi được với Park Jimin chẳng có ai bình thường ngoại trừ Jungkook nhỉ?"


- Mà sao cậu lại ở đây vậy? – Jungkook kéo Hyunwoo khỏi cái không khí vô cùng vô duyên kia.

-À, mình có việc đi ngang đây ấy mà! – Hyunwoo mỉm cười rồi quay nhìn chiếc xe buýt đang chạy đến – Thôi, xe đến rồi, mình đi trước đây, tạm biệt các cậu! –Vẫy tay.

-Uhm. Chào cậu! – Jungkook mỉm cười vẫy tay chào lại.

- Chào! – Jimin chẳng mấy vui vẻ lên tiếng trong khi Yoongi rất là nồng nhiệt mặc dù Hyunwoo chẳng thèm để ý:

-Chào cậu, rất vui được gặp cậu, hẹn gặp lại nha, cậu về cẩn thận...! – Cười tít mắt.

-Thôi đi, người ta đi rồi! – Jimin đánh bốp lên đầu Yoongi để thức tỉnh.

Nhưng Yoongi chẳng có vẻ gì là giận, quay lại hớn hở:

- 2 cậu quen cậu ấy hả?

-Uhm. Tụi mình học chung hồi cấp 3! – Jungkook gật đầu đáp.

-Vậy sao lại gọi là sát thủ học đường vậy? – Yoongi tò mò.

-Hỏi làm gì, bảo cái tên đó thấy gớm mà! – Jimin kênh mặt.

- Ai mà thèm hỏi cậu! – Yoongi bĩu môi rồi quay sang Jungkook – Jungkook à!!!

-À...thì Hyunwoo được mệnh danh như vậy là vì trong tất cả các cuộc thi về học thuật, nếu cậu ấy không tham gia thì thôi mà nếu đã tham gia thì nhất định phải được hạng 1. Cùng với cái kỉ lục chưa bao giờ đạt 99 điểm nữa! – Jungkook giải thích tỉ mỉ.

- Ha~ vậy là mình hơn cậu ấy rồi còn gì, mình đã có 1 lần được 99 điểm vào hồi lớp 6! – Yoongi tự hào.

-Thôi đi anh hai! – Jimin bĩu môi – Người ta chưa bao giờ đạt 99 điểm tức là từ mẫu giáo đến giờ toàn là 100 điểm thôi đó, chứ không phải như anh đâu!

-Cái gì? Giỏi vậy á? – Yoongi mở to mắt.

- Uhm. Thật sự không thể tưởng tượng được nếu như cậu ấy bị 99 điểm thì sẽ ra sao nữa. Chắc dám nhảy lầu tự vẫn lắm đây! – Jimin lắc đầu, chậc lưỡi.

- Nhưng mà hình như cậu ghét cậu ấy thì phải? – Yoongi nhíu mày nhìn Jimin.

-Không phải là ghét bình thường!- Mỉm cười rồi ngẩng lên - Mà là rất ghét! –giọng nói ôn nhu lịch thiệp nhưng rồi bỗng hét lên đầy căm phẫn.- Nhờ cậu ấy mà trong 3 năm trung học mình đã phải lên phòng hiệu trưởng uống trà 137 lần vì tội lỡ nói chuyện trong lớp thôi đó!

-HAHA ~ tưởng gì, nhiều chuyện như cậu bị vậy là đáng! – Yoongi ôm bụng cười nghiêng ngã.

- Yah ~ mình mà nhiều chuyện hả, bộ cậu không thấy mình rất ít nói sao?

-Ừ, ít nói mà mới có 1 tuần mà cái lỗ tai bên trái của mình sắp điếc rồi đây này! – Yoongi chỉ chỉ vào cái lỗ tai.

- Mệt quá, nói tóm lại cậu ấy không phải là người tốt, làm việc chẳng biết trọng tình nghĩa gì cả!- Jimin xua tay.

- Hyunwoo là người thế nào hả Jungkook? – Yoongi lơ Jimin quay sang Jungkook mỉm cười hỏi.

-Ngoài cái tính thích làm việc theo nguyên tắc ra thì cậu ấy là người rất tốt! – Jungkook thật thà đáp.

-Thấy chưa? – Yoongi quay lại nhìn Jimin với ánh mắt kiêu ngạo.

-Đối với Jeon Jungkook thì ai mà chả tốt! Bây giờ cậu ấy nói V tốt cậu có tin không? – Jimin kênh mặt.

- Tin!!! – đáp không một chút do dự.

-Cậu...- cứng họng. – Không nói với cậu nữa, cậu bị tình yêu làm mờ mắt rồi! – bỏ đi.

-Cậu đang ganh tị nhan sắc với Wooie của mình chứ gì! – Yoongi mỉm cười ngạo nghễ.

Jimin nghe đến đây thì tức không đi nổi, quay phắt lại:

-Wooie của mình! – nhái giọng Yoongi – Hồi nào vậy? ...Mà cậu nghĩ sao mà dám nói mình ganh tị với cậu ấy hả? – Chống hông – Mình cũng đẹp phết đấy nhá! – đưa tay vuốt tóc, chân nhịp nhịp xuống đất.

-Chân ngắn ngũn! – Yoongi bĩu môi.

-Yah ~ mình vẫn còn cao hơn Lee Hyunwoo đó nha! – Jimin gào lên.

- Chân Wooie tuy hơi ngắn nhưng vẫn rất xinh đẹp! – lè lưỡi chọc quê con mều.

- Không cần biết! Mình đẹp! Park Jimin rất đẹp! – Nhắm mắt hét hết công suất.

- Ừ, đẹp, đẹp đến nỗi ra đường phải hét lên " Heo mi"!!! – Yoongi gật gù.

- Tất nhiên, đẹp ra đường người ta bu đông quá nên phải kêu cứu thôi! – Jimin lấy lại bình tĩnh, mỉm cười.

-Không phải! – Yoongi tiến lại gần Jimin thì thầm– "Heo mi" tức là "Heo y mi" ý!!! (Heo's me = Heo is me) rồi bỏ đi.

Đầu Jimin như bốc khói, mặt thì đỏ gay, hai mắt chứa đầy căm phẫn, môi mím chặt, 2 tay nắm thành 2 nắm đấm – " Tất cả là tại cậu, Jung Hoseok. Từ khi cậu phát biểu ra câu nói đó thì cả trường đã dấy lên một tin đồn thất thiệt không thể tưởng tượng được, một tin đồn không có thực, một tin đồn phi thực tế, một tin đồn phản khoa học là....Park Jimin rất béo!"

-Át xì!!! - Ở phương xa nào đó có một người đang hắt hơi liên tục, tự dưng lại lôi mình vào, nhưng...mình nói đúng mà.

Jungkook như biết trước chuyện gì sắp xảy ra, vội dùng tay che chặt 2 mắt mình lại.

Và hậu quả thì ai cũng biết, một chiếc giày bay thẳng vào đầu Yoongi, bất tỉnh tại chỗ.




Sáng hôm sau:

- Cậu sao rồi! Khi không lại đổ bệnh! Hồi sáng đã bảo ở nhà rồi mà! – Jimin nhăn nhó sờ trán Jungkook.

- Tớ không sao mà, chỉ tại uống thuốc vào thấy buồn ngủ tí thôi! – Jungkook nở 1 nụ cười mệt mỏi đáp.

- Ầy ~ hay xuống phòng y tế nha!

-Không cần đâu! Tớ lên lớp đây!- Jungkook lắc đầu rồi chạy đi.

- Nè, Kookie...! – Jimin toan chạy theo sau nhưng bất chợt bị giữ lại.


- Huh ~ gì vậy? – Jimin ngơ ngác nhìn 2 người bên cạnh, là 2 đứa học chung lớp chứ đâu.

- Thầy Kang bảo tụi mình đi lấy tài liệu về cho lớp! Đi thôi! – Một đứa choàng vai Jimin kéo đi không để cho con mều kịp phát biểu lời nào.




Jungkook ngồi trong lớp mà mắt cứ díp lại. Là do tác dụng của thuốc, bé con bị bệnh thật rồi. Ông thầy đứng trên bục hệt như tiến sĩ gây mê làm cho bé con cứ từ từ, từ từ gục xuống và....thăng.


V đang ngồi ngắm bầu trời cao vút kia như mọi khi, bất chợt quay sang thì bắt gặp hình ảnh bé con đang ngủ mê man, người hơi co ro lại vì lạnh, khuôn mặt đỏ gay có vẻ khó chịu lắm. Hắn chợt nhíu mày lo lắng, đưa tay sờ nhẹ trán Jungkook, chỉ hơi nóng 1 chút thôi, không có gì đáng lo cả. Hắn quay lại đóng nhẹ chiếc cửa sổ, tạm biệt bầu trời hắn yêu thích chỉ vì không muốn những cơn gió vô tình kia làm cho bé con của hắn phải run lên. Cởi chiếc áo khoác ngoài, hắn nhẹ nhàng khoác lên cho bé con.

Như cảm nhận được hơi ấm chợt ập đến, gương mặt Jungkook giãn ra, trông thoải mái hơn hẳn. Hai lần nhận lấy hai tấm áo từ hai con người khác nhau. Một lần thì rất rõ ràng, còn một lần.... sao lại mơ hồ đến thế.

Ngồi tựa lưng vào thành ghế, hắn ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần kia, lúc ngủ trông Jungkook lại càng đáng yêu hơn bao giờ hết, rất yên bình. Vuốt nhẹ mái tóc Jungkook sang bên, bàn tay hắn dịu dàng xoa lên trán bé con – nơi mà hôm qua hắn đã thô bạo quăng bóng vào một cách không thương tiếc – "Có phải tôi đã quá mạnh tay với em rồi không bé con?" – Khẽ thở dài, hắn lại đưa ngón tay cái xuống miết nhẹ cái má bầu bĩnh – "Nhưng biết làm sao được, tôi thật sự không thích em gần gũi với bất kì người nào khác ngoài tôi!"

Bé con bất chợt nhoẽn miệng cười rất tươi nhưng khuôn mặt thì ngố không thể tả. Điều đó làm cho hắn cũng bất giác bật cười nhưng trong nụ cười có phần gì đó hơi chua xót– "Đang mơ thấy gì mà vui vậy? Chắc không phải là tôi rồi đúng không?" – Rồi hắn như nảy ra ý định gì đó, vội loay hoay lôi cái điện thoại ra. 'TÁCH' – hắn chụp lại khuôn mặt đáng yêu ấy.




- Cái lũ đê tiện, vô nhân tính. Rủ đi lấy tài liệu mà mỗi đứa cầm có một cuốn rồi bỏ chạy, bắt mình ôm hết chồng này đây! – Jimin hậm hực ôm chồng tài liệu cao ngất bước dọc hành lang, vừa đi vừa rủa. Cái miệng thật chẳng bao giờ ngừng hoạt động được.

- Ủa, Jimin, lấy tài liệu cho lớp ấy hả? – Một đứa chung lớp chạy đến đi kế bên Jimin.

-Ừ, đúng rồi, gặp cậu thiệt may quá! Cậu...- Jimin hớn hở quay sang cậu bạn cứu tinh nhưng:

- Thôi, vậy cứ rinh từ từ nha! Mình đi đây! – Cậu ta tung tăng chạy đi khi chưa kịp nghe Jimin nói hết câu.

-Yah~ - Jimin bực bội hét lên rồi ủ rủ nuốt hận vào lòng – Rõ ràng là đang hội đồng trả thù mình vụ chung nhóm với tên sao chổi đây mà!


Đang mếu máo lê từng bước nặng nề, Jimin chợt bị trẹo chân, người sắp đổ ập về phía trước. Tiêu rồi, chồng tài liệu.........


Jimin nhắm chặt mắt chuẩn bị đón vận xui nhưng lại một lần nữa, có ai đó đã kịp thời đỡ lấy chồng tài liệu và cả con mều bếu.


- Hoseok! – Jimin mở to mắt nhìn, vội vàng đứng ngay ngắn lại.

- Sao không rủ ai đi chung mà lại bê một chồng cao như vậy! – Hoseok cũng sửa tư thế, chỉnh lại chồng tài liệu trên tay trước khi chúng đổ ập hết xuống đất.

- Thì tất cả cũng là tại......- Jimin chống hông định hét vào mặt Hoseok nhưng chợt khựng lại – "Không được, mình chửi hắn lỡ hắn không bê giúp mình nữa thì sao!"

- À...tại không có ai rảnh ý mà! – vuốt tóc dịu dàng.

- Vậy để tôi bê giúp cho, cậu ôm phụ một ít phía trên đi! – Hoseok khụy chân xuống để Jimin sang bớt một ít tài liệu.

-À, cám ơn cậu! – Jimin mỉm cười thân thiện, đưa tay ra làm theo lời Hoseok, lúc đầu thì đưa xuống hơi sâu nhưng từ từ lại nhích dần lên trên – "Cầm ít thôi, ngu gì mà ôm một đống! Muahahaha!" – cuối cùng thì con mều gian manh ôm chưa tới ¼ đống đó.

- Được rồi, đi thôi! – Hoseok mỉm cười nói với Jimin.

'PHẬP' – tim ai đó đã bị trúng tên – "Huh ~ cậu ấy cười...cười với mình sao? Ui~ đẹp trai quá! Cái nụ cười ấy..." – Jimin đơ như cây cơ thục bi – da lỗ đứng nhìn theo bóng dáng ai kia mặc dù người ta đã đi khá xa.





Sau một giấc ngủ dài, Jungkook lờ mờ mở mắt ra. Lúc này cũng đã đến giờ nghỉ trưa, trong lớp chẳng còn ai, chắc là lại xuống cái canteen sang trọng như nhà hàng 5 sao hết rồi. Jungkook loay hoay một hồi mới chợt nhận ra trên người mình đang khoác một cái áo của ai đó.

-Áo ai thế nhỉ? – Jungkook kéo cái áo xuống, nhìn một hồi rồi lắc đầu, không nghĩ ngợi thêm điều gì, bé con gấp cái áo lại ngay ngắn rồi đặt lên bàn, lôi hộp cơm trong cặp ra. – Lên ăn chung với anh Minie thôi, còn phải xin lỗi anh ấy chuyện hôm qua nữa! – bé con mỉm cười tươi tắn rồi đứng lên đi.

Nhưng vừa bước được 2, 3 bước thì:

- Muốn đi đâu đó? – V từ ngoài bước đến trước mặt Jungkook, trên tay cầm một cái túi gì đó.

-Mình...đi ăn trưa với bạn! – Jungkook hơi giật mình, ấp úng đáp.

-Bạn nào? – Mặt hắn lạnh tanh.

- Là...là bạn mình thôi mà! – Jungkook cúi gầm mặt xuống, bé con không muốn hắn lại nổi điên lên như hôm qua.

Hắn bước đến, nhẹ nhàng áp tay lên trán Jungkook, vẫn còn hơi nong nóng. Bé con thoáng ngạc nhiên vì những cử chỉ dịu dàng của hắn. Đưa mắt nhìn hắn đầy khó hiểu.

- Không đi đâu hết, ngồi xuống đây! – hắn đẩy Jungkook ngồi vào chỗ, rồi giựt phắt lấy hộp cơm trên tay bé con, ngồi xuống cạnh bên, thản nhiên mở nắp và cầm muỗng xúc ăn ngon lành.

-Huh ~ cơm...của mình mà! – Jungkook sốt ruột lên tiếng, hôm nay lại tính bỏ đói mình đây sao.

Hắn không đáp mà lôi ra từ cái túi lúc nãy một cái hộp khác:

- Ăn cái này đi! – Hắn mở nắp rồi đẩy sang phía bé con, là cháo bào ngư vẫn còn nóng hổi.

- Không! Mình muốn ăn cơm! – Jungkook lắc đầu, mắt đã rươm rướm nước.

- Có ăn không? Hay là đợi tôi đút cho! – hắn trừng mắt.

Jungkook vội vàng kéo cái hộp về phía mình, xúc một muỗng lớn đưa vào miệng, vừa ăn vừa khóc:

-Hức ~ ơm ủa umma à! (Cơm của umma mà!)

Hắn bật cười trước thái độ của Jungkook, tiếp tục ung dung ăn hết phần cơm của bé con.




- Uống thuốc đi! – V đưa ra một bọc thuốc.

-Thuốc...thuốc gì vậy? - Jungkook nhìn hắn e dè.

- Bệnh thì phải uống thuốc chứ, tôi không cho em uống thuốc độc đâu mà sợ! – Hắn vừa nói vừa mở chai nước.

- Mình không uống đâu! – Không phải nghi ngờ gì hắn nhưng bản chất của bé con là vậy, vô cùng sợ uống thuốc, sáng nay  umma dụ dỗ con thỏ uống được đúng là một kì tích.

- Được rồi, để tôi mớm cho! – Hắn cầm viên thuốc toan đưa vào miệng.

- Ơ ~ được rồi, để mình uống!- Jungkook sợ hãi giựt lấy rồi bỏ vào miệng, nóc hết gần cả chai nước.


- UI ~ đắng quá! Kẹo!!! – Jungkook nhắm tịt mắt hét toáng lên, loay hoay lục lọi mấy viên kẹo trong cặp.

Bất chợt, V kéo mạnh Jungkook vào lòng, áp môi mình lên môi bé con và đưa lưỡi vào trong khoang miệng ấm nóng kia. Đúng vậy, không còn là cái chạm môi bình thường mà lần này là....Chiếc lưỡi điêu luyện của hắn lùng sục khắp nơi trong khoang miệng Jungkook. Nó cuốn lấy chiếc lưỡi rụt rè của bé con rồi lại nhẹ nhàng mút mát lấy nó.

Bất ngờ cộng với cảm giác lạ lẫm, Jungkook cứng đờ người, đầu óc mụ mị chẳng còn biết gì cả.

- Đã hết đắng chưa, bé con? – Hắn dứt khỏi nụ hôn, tay vuốt nhẹ cái má hơi đo đỏ của Jungkook, miệng vẽ lên một nụ cười dịu dàng khác hẳn với những nụ cười trước đây của hắn, là một nụ cười thực sự.

Jungkook vẫn còn đang rất đơ, vì nụ hôn và vì cả nụ cười ấy, khuôn mặt không chỉ càng lúc càng đỏ mà còn nóng hừng hực như sắp nổ tung lên.

- Sao vậy? Muốn nữa hả? – Hắn bật cười nhéo nhẹ vào mũi Jungkook.

- AAAAAA!!!! – Jungkook bừng tỉnh hét toáng lên, úp hẳn mặt xuống bàn mếu máo – "Hức ~ cậu ấy mới làm gì vậy chứ? Sao tự nhiên lại ân cần như vậy? Thà như lúc trước có phải tốt hơn không? AAAAAAAAA ~ cậu là người khó hiểu nhất trên đời!!!"

Hắn lại mỉm cười, đứng lên đưa tay vuốt nhẹ đuôi tóc Jungkook:

- Ngủ đi cho khỏe, chiều nay còn phải tập nữa!!!

Sau đó bỏ đi khỏi lớp.




END CHAP 9. 



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: