Chap 5
- Taehyung
Sau Giáng sinh, tôi và Bangtan có quá nhiều lịch trình, các lễ trao giải cuối năm, tổng duyệt, sân khấu đặc biệt, các màn kết hợp,... tôi tự cho phép bản thân bị cuốn tôi vào vòng xoáy của công việc, vậy là tốt nhất, cho tôi, cho cả em ấy. Thời gian sẽ phai mờ tất cả, đó là niềm tin mong manh mà tôi bám lấy như tấm gỗ giữa biển khơi, đó là thứ giữ cảm xúc của tôi luôn ở trạng thái cân bằng mỗi khi nói chuyện hay chơi đùa với Jungkookie. Trước khi tôi phát hiện thấy những thứ cảm xúc không tên này, Jungkook với tôi luôn là đứa em trai tôi yêu quí, quá đơn giản để che mắt mọi người về mọi thứ thay đổi tôi cảm thấy gần đây.
Khi chúng tôi bên nhau, Jungkook dường như có điều gì muốn nói, đôi mắt đen nâu đăm chiêu đôi lúc lại lén lút nhìn tôi, hàng lông mày cau lại, đôi môi chu ra hờn dỗi. Tôi luôn nở nụ cười những lúc như thế, theo thói quen lại đưa tay xoa mái tóc em,
"Sao thế?" - Lần thứ chín trong ngày. Sau khi chúng tôi vừa tổng duyệt cho lễ trao giải của SBS.
"Không có gì đâu ạ." - Cũng là lần thứ chín.
Tôi bật cười, tôi có thể đoán ra em đang rối bời chuyện gì, chắc hẳn liên quan đến hôm ở bệnh viện. Em không phải người dễ dàng bộc lộ cảm xúc hay tình cảm của mình. Vậy mà hôm ấy tôi gần như có thể chết chìm trong dòng xúc cảm em không tài nào ngăn bản thân mình lại, những thứ tình cảm giản dị và quá đỗi ngọt ngào khiến việc cưỡng lại ham muốn hôn lên đôi mắt sáng trong tuyệt đẹp, hay bên gò má với vết sẹo nho nhỏ tôi luôn thấy thu hút gần như là tội ác. Mọi người đều ra ngoài uống coffee, trong căn phòng chờ rộng rãi chỉ còn hai chúng tôi, nó khiến việc cưỡng lại điều ấy càng trở nên khó khăn với tôi, tôi thầm cười khổ.
Không hề biết từng lớp sóng hỗn độn đang trào dâng trong tôi, Jungkook ngồi sát lại gần khoe tôi về thành tích mới của em trong bảng xếp hạng trò chơi, miệng vẫn nhồm nhoàm gói snack, hương nước xịt tôi tặng em khi trước thoang thoảng trong không khí, khiến tôi không chủ ý nghiêng đầu ngồi sát em hơn, chỉ là mùi hương này nếu ngửi kĩ sẽ không giống như cái đêm hôm đấy, nó còn có mùi của riêng Jeon Jungkook nữa, giống như chất an thần vậy.
Trong khi tôi đang vất vả vật lộn với mớ bòng bong mang tên em thì em bất ngờ quay sang muốn nói gì đấy nhưng khoảng cách quá gần, như một điều tất yếu, môi em chạm vào khóe môi tôi. Nếu tôi còn chút lý trí, tôi nên quay đi ngay lập tức, dãn dài khoảng cách giữa chúng tôi. Nếu tôi còn chút tỉnh táo, tôi sẽ nói vài câu đùa như tôi vẫn hay làm để khiến bầu không khí trở lại bình thường. Và nếu thật sự tôi kiểm soát được cảm xúc của mình ngay từ ban đầu, tôi đã không để em ngồi quá sát gần tôi. Không, có lẽ tôi nên theo mọi người ra ngoài thì tất cả những điều trên sẽ không xảy ra. Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ, khi nhìn vào đôi mắt đang mở to vì ngạc nhiên của em, khi nhìn thấy mọi đường nét trên khuôn mặt em rõ ràng ngay trước mắt, đó là nghiêng mặt, để đôi môi tôi vừa vặn lên đôi môi em, ấn nhẹ một cái rồi luyến tiếc rời đi.
Tôi nhăn mặt, một mặt nghĩ đến hậu quả có thể của hành động nông nổi vừa nãy, một mặt chìm đắm trong cảm giác mềm mại dịu ngọt nơi môi em mang đến dù nó chỉ thoáng qua. Nhưng là tôi quá chủ quan rồi, chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân hay tìm lời bào chữa cho hành động bồng bột vừa nãy thì Jungkook tiến sát đến gần tôi một lần nữa, mặt đối mặt rồi cúi xuống hôn tôi, em bắt tôi mở miệng một cách thô bạo, đưa một miếng snack vị bơ em đang ăn vào miệng tôi, rồi rời đi ngay lập tức, toàn bộ chưa mất đến ba giây, vậy mà tôi cảm thấy như cả một thế kỉ vậy.
"Miếng snack anh cần vừa nãy, giờ em đưa anh." - Lời Jungkook nhỏ đến mức tôi hầu như không nghe thấy, rồi em bỏ ra ngoài, để tôi ngồi lại phòng chờ nhung nhớ vị bơ từ môi em. Tôi bối rối nhìn quanh vẫn không tin điều vừa rồi là sự thật, đống quần áo, đồ trang điểm, thức ăn vặt ngay cả những tấm gương, tất cả như đang đồng lõa gây nên tình cảnh của tôi bây giờ vậy.
Suốt trong lễ trao giải, Jungkook hành động giống như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi cũng vậy. Dường như nụ hôn ấy là mơ vậy, như tất cả những giấc mơ trước đó của tôi. Tất cả chỉ có vậy.
"Chỉ có vậy mà thôi." - Tôi thì thầm một cách kiện định nhưng không thể ngăn bản thân thỉnh thoảng vẫn dòm đôi môi ấy, lòng ngập tràn hạnh phúc nhớ lại vị bơ ngon nhất mà tôi từng được nếm.
Nhưng vị môi em mới là điều duy nhất dính lấy tâm trí tôi suốt buổi lễ đêm nay.
---
Trở về kí túc xá, ai cũng mệt mỏi, nói vài điều cơ bản, dặn dò cho buổi sáng hôm sau rồi phòng ai người nấy về. Sau khi tắm rửa xong tôi cũng không ngoại lệ, thiếp đi trên giường, ngủ giấc ngủ đầy mộng mị. Những căng thẳng gần đây tôi cố gắng kiểm soát quay trở lại ám ảnh tôi trong giấc ngủ. Giữa đêm tôi tỉnh dậy vì cơn ác mộng tôi không còn nhớ rõ, quá mệt mỏi để chìm vào giấc ngủ lần nữa, tôi đến nhà bếp kiếm chút đồ ăn nhẹ hay một ly nước ấm, bất cứ thứ gì khiến tôi bình tâm lại. Tôi thở một hơi dài, chẳng phải liều an thần mạnh nhất chính là Jeon Jungkook hay sao, vậy mà giờ đây tôi không thể chạy đến ngủ chung giường với em, thoải mái tìm điểm tựa bình yên mà ngủ một giấc dài như hồi trước nữa.
Nhà bếp không sáng điện nhưng những ánh đèn đường vẫn tìm cách len lỏi qua cửa sổ, đủ để tôi nhìn thấy bóng hình ngày đêm hiện hữu trong giấc mơ không đầu không cuối của tôi đang ngồi thu lu một góc bếp, trên tay là chai bia đã uống được non nửa, bên cạnh là hai chai khác đã cạn, vẻ trưởng thành toát ra từ người em khiến tôi không biết nên buồn hay nên vui.
Tôi giành chai bia từ tay em, uống một ngụm nhỏ, một để gây chú ý, hai cũng vì muốn thử hiểu vị bia có gì ngon mà giữa đêm khuya em lại ngồi đây uống đến mức không để ý có người đến gần vậy. Hyung-line mà xuất hiện thì Jungkook chỉ còn đường tử. Và nhóc con, liệu có để ý mai có lịch trình sáng sớm không mà lại làm ra cái trò này, tôi thở dài một tiếng.
Thành công lấy được sự chú ý của em, Jungkookie ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt đờ đẫn đầy nét buồn, hai má đỏ ửng lên vì lạnh và say, chắc em ngồi đây lâu rồi.
"Đi nào, anh đưa em về phòng. Nghỉ sớm đi, mai chúng ta có lịch trình." - Tôi kéo Jungkook đứng lên, thằng bé không có ý định phản kháng nhưng cũng không có sức lực để đứng vững. Tôi gần như phải dùng hết sức lực để vừa đưa vừa kéo vừa đẩy em về phòng. Nhưng lần này Jungkook lại bướng bỉnh không chịu nằm xuống giường mặc cho tôi dùng cách gì đi chăng nữa. Khuôn mặt phụng phịu nửa tỉnh nửa say cứ nhìn chằm chằm vào tôi như tôi nợ tiền thằng bé vậy.
Thở không ra hơi, tôi chính thức đầu hàng rồi. Ngay giây phút tôi quay người bỏ đi, Jungkook dùng lực kéo mạnh khiến tôi nằm xuống giường, mặt tôi hướng về bàn làm việc đối diện giường, em ôm tôi siết chặt đằng sau, sát đến nỗi tôi có thể nghe thấy nhịp đập bình ổn nơi trái tim em trong không gian yên tĩnh thế này. Vòng tay của em quá yên ấm và an yên đến nỗi tôi không có ý định làm gì để phá vỡ khoảnh khắc này. Ngay khi tôi đã tưởng Jungkook ngủ rồi thì em hơi co quậy, ngẩng đầu lên, phả vào gáy tôi hương bia say nồng khiến đầu óc tôi cũng lâng lâng,
"Tờ giấy..." - Quả thực là có duy nhất một tờ giấy đã được gấp đi gấp lại đến mức nhăn nhúm đặt trơ trọi trên bàn. Một thoáng ngạc nhiên, đó là tấm thiệp giáng sinh của tôi.
"Kookie à, anh..." - Nhìn em đau khổ đến nỗi phải tìm bia giữa đêm khuya, ngồi một mình tự gặm nhấm nỗi buồn bực không ai khác do tôi gây ra khiến lòng tôi quặn đau thương xót. Rõ ràng là lỗi của tôi mà em lại phải gánh chịu.
Em không cho tôi nói hết câu, đôi môi em kèm vị bia tìm tới, sự ngọt ngào khiến tôi suýt nữa tiếp nhận nụ hôn. Lý trí vẫn mách bảo tôi phải dừng lại, cố chống cự nhưng em chỉ siết mạnh tay hơn, giọt nước mắt bỗng chảy tràn khóe mi em,
"Xin lỗi anh." - rồi em nới lỏng vòng tay rời đi, co người lại thành cái kén tự bảo vệ bản thân mình khỏi tổn thương hơn nữa, tự bảo vệ bản thân khỏi tôi.
"Đừng xin lỗi." - Tôi vươn tay ra lau nước mắt cho em, đưa tay khắc họa từng đường nét trên khuôn mặt em, dịu dàng và cẩn thận.
"Đừng xin lỗi." - Tôi lặp lại, dùng một tay kéo khuôn mặt em lại gần.
Em nhìn tôi với đôi mắt dại khờ đầy đau khổ.
Không chần chừ, tôi trao cho em một nụ hôn. Một giọt nước mắt duy nhất lăn dài qua khóe mắt em chảy xuống miệng.
Nụ hôn ngọt ngào mặn vị nước mắt, người tôi yêu thương mỉm cười, nụ cười vương vấn nét buồn thương, rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
END CHAP 5
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip