7.

Wendy trở về nhà sau khi đã hoàn thành xong công việc. Đồng hồ đã điểm 7h tối. Cậu cảm thấy hơi đói, định sẽ lái xe đi tìm chút gì lót dạ, nhưng đột nhiên lại đổi ý chạy thẳng về nhà. Vừa đến nhà, cậu đã nghe nồng nàn mùi thức ăn. Irene lại nấu ăn rồi!

Mỗi khi nghe mùi của thức ăn, Wendy lại nhớ đến những bữa cơm của mẹ mình. Từ khi cậu mở công ty, rất ít khi cậu có được 1 bữa ăn đúng nghĩa với gia đình mình. Nhưng sống chung với Irene, cảm giác thèm bữa cơm nhà lại cồn cào trong cậu hơn bao giờ hết. Cậu nhẹ nhàng đi đến bếp, quan sát con người nhỏ bé ấy đang loay hoay nấu ăn. Lòng cậu lại một lần nữa trở nên bình yên đến lạ.

-Hôm nay chị có vẻ siêng nấu ăn!

Irene nghe tiếng thì giật mình quay lại. Là Wendy.

-Em về rồi sao...Em đã ăn chưa?

Wendy khẽ lắc đầu. Irene khẽ mím môi, cô rất sợ bị từ chối, nhưng cô sẽ thử một lần nữa.

-Chắc em cũng đói rồi...Em tắm rồi...ra ăn tối nhé?

Wendy nhìn Irene thật lâu. Cô gái trước mặt cậu vẫn luôn rụt rè như vậy. Thấy cậu im lặng, cô nghĩ chắc là cậu sẽ từ chối.

-Em...em không muốn ăn cũng được...chị...

-Chị làm nốt phần còn lại đi. Tôi quay lại phải xong đấy!

Nói rồi Wendy đi ngay vào phòng ngủ. Irene lại ngơ người, cô có nằm mơ cũng không dám tin điều này. Cả ngày hôm nay Wendy không hề từ chối điều gì từ cô cả. Sau hơn 4 tháng cả hai như người dưng, thì đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Wendy thật gần gũi như thế này.

Irene nhanh chóng hoàn thành món ăn của mình. Cô đem tất cả sự tinh tế và yêu thương của mình vào đó, là vì đây là món ăn mà Wendy sẽ thưởng thức, cô muốn mọi thứ thật hoàn hảo. Cô bày biện thức ăn lên dĩa, cẩn thận trang trí cho thật đẹp mắt rồi dọn lên bàn.

Khi Wendy trở ra cũng là lúc Irene dọn lên xong. Cô ngượng ngùng ngồi vào bàn ăn, nhìn sắc mặt của Wendy có vẻ khá thoải mái. Cô nhìn cậu, rồi lại nhìn vào chén của mình. Thật sự như thế này có chút không quen.

Nhưng Wendy đã nhanh chóng dập tắt không khí này. Cậu chủ động lấy cơm cho cô trước rồi mới đến mình. Sau đó còn gấp cho cô thức ăn.

-Chị ăn đi. Sao cứ nhìn tôi mãi thế?

-Ơ...ăn thôi...em ăn đi!

Irene bất ngờ bị bối rối trước hành động của Wendy. Cả hai ngày nay cô không thể ngủ được, vì bận suy nghĩ. Cô vẫn không thể tin được mọi chuyện đang dần trở nên tốt hơn, 4 tháng qua cô đã phải chịu đựng rất nhiều rồi...

-Chị nghĩ gì vậy? Ăn đi!

Wendy thấy Irene cứ như đang trên mây, cố kéo cô về thực tại vì thức ăn nguội sẽ không ngon. Irene cúi đầu cười ngại và tiếp tục ăn. Wendy vô tình bắt gặp được nụ cười đó, lòng cậu bỗng lâng lâng lạ thường. Sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi, có được một bữa cơm ấm cúng như thế này đúng là không còn gì bằng. Bằng một cách nào đó, Wendy cảm thấy thật biết ơn Irene.

-Em thấy thức ăn như thế nào...có vừa miệng không?

Irene dù ngượng nhưng vẫn muốn biết ý kiến của Wendy như thế nào để cô có thể làm cậu hài lòng hơn sau này.

-Đây là những món tôi thích, và chị nấu ăn tốt đấy!

Wendy mỉm cười. Nụ cười ấy vô tình làm tim Irene đập nhanh hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên Wendy cười với cô dịu dàng như thế.

-Sau này....xong việc em cứ trở về nhà được không? Chị...chị sẽ nấu ăn..dù sao ăn ở nhà cũng sẽ thoái mái hơn!

-Tôi sẽ về ăn tối nếu điều này không phiền chị!

Lại kết thúc câu nói bằng một nụ cười. Irene sẽ phát điên mất. Cô cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh nhất có thể, nhưng thật sự lồng ngực của cô muốn nhảy ra ngoài lắm rồi.

-Không đâu chị không thấy phiền gì cả...bây giờ chị là...chị là vợ của em...nên...

-Tôi hiểu mà. Cảm ơn chị. Ăn đi thức ăn nguội hết rồi kìa!

Irene gật đầu và cười tươi. Hình ảnh này khiến Wendy không thể cưỡng lại mà cũng vẽ môi mình thành một đường cong. Không ai nói với ai điều gì cả, nhưng họ biết mối quan hệ này đã vượt qua được giai đoạn khó khăn ban đầu.

Sau khi ăn xong, Irene mau chóng dọn dẹp chén dĩa xuống bếp. Wendy cũng giúp cô một tay. Thấy trên mặt cô lấm tấm vài giọt mồ hôi, Wendy đã bảo cô hãy ra phòng khách nghỉ tay.

-Chị ra phòng khách ngồi đi. Hôm nay tôi sẽ rửa chén!

-Nhưng mà em làm việc cả ngày rồi, để...

Không để cô nói nhiều, Wendy đã nắm lấy tay cô và kéo cô ra phòng khách. Mặc dù có hơi bất ngờ nhưng Irene vẫn để mặc cho chân mình đi đến nơi mà Wendy đã dẫn dắt.

-Chị nghỉ tay đi!

Nói xong Wendy quay trở lại bếp và dọn dẹp. Irene lén nhìn cậu từ phòng khách, Wendy thật sự rất ôn nhu và trầm tính. Hai hôm nay Irene đã rất vui và bất ngờ khi Wendy đang dần mở lòng với cô hơn trước. Đây là một dấu hiệu tốt. Chỉ là những hành động bình thường thôi nhưng với cô đã quá đủ cho con tim bé nhỏ này rồi.

Đang mải mê ngắm Wendy rửa bát thì Irene nghe tiếng tin nhắn ở gần đó. Là tin nhắn của Wendy. Cậu có thói quen hay đặt điện thoại của mình ở phòng khách.

-Wendy...em có tin nhắn!

-Chị xem dùm tôi ai nhắn thế?

Irene chần chừ nhưng rồi cũng cầm điện thoại của Wendy lên xem. Tin nhắn đến từ một số điện thoại không được Wendy lưu tên.

-Số này em chưa lưu tên...

-Chị đọc tôi nghe đi!

Irene nhìn Wendy rồi nhìn vào màn hình. Cô rụt rè mở tin nhắn.

"Hello Wendy! Park Sooyoung đây! Cảm ơn vì cuộc hẹn ở quán coffee hôm nay nhé! Tôi mong chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều hơn nữa! Wendy ngủ ngon!"

Nội dung tin nhắn làm Irene cảm thấy người mình run lên. Park Sooyoung là ai? Tại sao cô ấy là muốn gặp gỡ Wendy nhiều hơn nữa? Hàng ngàn câu hỏi làm cho Irene quay cuồng, cô không thể suy nghĩ thấu đáo hơn nữa...

-Chị đọc lên xem!

Tiếng của Wendy cắt ngang dòng suy nghĩ của Irene. Nhưng cô không có đủ can đảm để đọc lên, cô cầm điện thoại và tiến vào bếp, đặt nó ở bàn ăn.

-Tin nhắn riêng tư của em mà...em rửa chén xong rồi đọc...chị...chị xin phép vào phòng trước!

Irene nói xong thì quay đầu đi ngay vào phòng ngủ. Wendy nhận ra được sự kì lạ của Irene. Cậu ngay lập tức tháo găng tay ra và kiểm tra tin nhắn xem của ai mà đã làm Irene trở nên như vậy.

Là Park Sooyoung. Và tin nhắn của cô ấy sặc mùi câu dẫn.

Wendy nhìn về hướng phòng ngủ của Irene. Có lẽ cô đã buồn vì đọc được tin nhắn này. Nhưng tất cả mọi thứ đều nằm ở Sooyoung, Wendy không hề có chút tình cảm nào với cô ấy cả! Wendy muốn đi ngay vào đó để giải thích cho Irene hiểu, nhưng rồi cậu lại tiếp tục đeo găng tay rồi hoàn thành nốt đống chén còn dang dở.

Irene quyết định đi tắm để làm mình trở nên tỉnh táo hơn. Dưới dòng nước ấm, cô vẫn nghĩ đến tin nhắn lúc nãy. Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác không an toàn, Wendy chỉ vừa mở lòng với cô hai hôm nay thôi, nhưng bên cạnh cậu lại có thêm một cô gái nữa...Irene không chắc mối quan hệ của cả hai là gì, nhưng qua cách nhắn tin, Irene có thể nhận ra được cô gái ấy hẳn là có ý với Wendy...Tắm xong Irene quyết định sẽ đi ngủ sớm, cô không muốn phải suy nghĩ đến những thứ tiêu cực nữa. Nhưng càng nhắm mắt, cô lại càng để tâm đến chuyện này.

Irene là một người vô cùng nhạy cảm. Luôn nghĩ những thứ tiêu cực rồi tự mình chịu đựng. Cô đã từng chờ Wendy suốt 10 năm, nay đã là vợ của cậu nhưng vẫn chưa thể nói chuyện thoải mái với cậu như cái cách mà cô gái bí ẩn kia đã thể hiện. Irene bất chợt cảm thấy tủi thân hơn bao giờ hết. Chiếc giường rộng rãi như vậy, nhưng vẫn chỉ có mỗi mình cô nằm trên đó thôi. Vì vốn dĩ Wendy đã không có hứng thú gần gũi với cô...

Hai hôm nay Wendy bỗng nhiên chủ động với cô như vậy, có phải là để khéo léo kết thúc với cô hay không? Irene không dám nghĩ đến chuyện Wendy sẽ yêu một người khác. Nước mắt của cô thi nhau rơi xuống, con người ta khi yêu thật lòng mới trở nên thế này..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip