Chap 11.1
Quần tôi ướt nhem loại chất lỏng màu đỏ ấy, tôi sợ hãi cảnh tự mình nhìn thấy mình phải chết nên đã vội vã nhắm mắt, chờ đợi cái chết chỉ đến ngay tức khắc thôi và đem hình bóng của chị sang tận thế giới bên kia. Nhưng qua một hồi lâu, tôi lại chẳng cảm thấy cổ họng mình bị đau, hơi thở vẫn còn được lưu thông bình thường. Hơn nữa, tôi đột nhiên mở mắt vì trong lòng nảy lên sự hoài nghi. Đối diện tôi vẫn là chồng của chị, nhưng kì lạ là khuôn mặt ông ta không hề đáng sợ giống như lúc nãy mà lại trông khá hiền, trên miệng lại còn nở một nụ cười.
"Tôi hình như vẫn chưa chết phải không?"
Tôi ngốc nghếch hỏi một câu, tự cảm thấy tình huống này có gì đó khá lạ lùng và khả nghi. Tại sao khi bị bắn tôi lại chẳng thấy đau, hơn nữa, tôi đột nhiên chậc lưỡi khi đầu óc đến bây giờ mới cảm nhận rõ ràng cái thứ mà tôi tưởng là máu trong miệng mình.
Tại sao máu lại có vị đắng thế này, nghi ngờ đem nuốt xuống họng, đáp trả lại toàn một vị đắng. Loại đắng này chính xác là rượu rồi.
"Tôi mà dám bắn chết cháu thì tôi sẽ chết chắc với anh của tôi." Ông ta trả lời, kèm theo hành động đưa tay quẹt ngang giữa cổ họng mình.
Đầu tôi nghiêng nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, ra vẻ khó hiểu. Ông ta rốt cuộc đang diễn trò con mèo gì!
"Không những là anh tôi giết tôi mà cháu của tôi còn giết tôi nữa. Son Seungwan, tôi từng nghi ngờ khả năng nhìn người và chọn người của cháu tôi nhưng đến bây giờ thì tôi thừa nhận rồi, tôi đã sai, anh của tôi cũng sai. Cháu là người xứng đáng nhất."
"Tôi không hiểu ông đang nói cái gì cả?"
"Hahaha, có khí phách, có bản lĩnh, nhưng lại khá ngốc. Xem ra cháu của tôi phải đào tạo lại cái đầu của cháu rồi Seungwan."
Đến lúc này, tự dưng cánh cửa phía bên trái tôi mở ra. Tôi nhìn sang, nhìn thấy một người đi vào. Tướng tá cao lớn, đầu tóc bạc một nửa nhưng khí phách lại ngược với màu bạc lão trên đầu. Là ba của chị. Tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình khi thấy ông ấy xuất hiện ở đây.
Ông ấy từ từ đi đến bên tôi, tuy đã ba năm rồi chưa gặp nhưng chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhìn ra, có thể nhận ra được bộ mặt của người đã cắt đứt nhân duyên của tôi và chị đến hai lần. Nghĩ đến điều này, ánh mắt tôi không giấu nỗi liền lóa lên một tia tức giận.
"Tức giận như thế để làm gì, dù sao cháu cũng thắng rồi Seungwan."
Ông ấy đi đến bên tôi rồi ngồi xuống một cái ghế. Câu mở đầu chính là nói với tôi một câu như vậy.
"Gura, em cởi trói cho con bé đi."
"Dạ vâng."
Nếu tôi không lầm thì Gura là chồng của chị, theo vai vế đáng lẽ ba chị phải gọi ông ta bằng con mới phải, tại sao lại gọi bằng em nhỉ. Có vô vàn sự thắc mắc nãy giờ làm tôi phải hoài nghi tính chân thật trong cuộc bắt cóc đe dọa này.
Dây thừng được cởi, tôi xoa xoa cổ tay, mắt liếc người đàn ông tên Gura đó nhưng liền bị ba của chị nạt cho một trận.
"Là chú của Joohyun đấy, đừng có liếc lườm người ta như vậy.
Joohyun chưa hề có chồng."
Điều kì diệu trong đời của tôi là được gặp chị rồi lại được gặp chị một lần nữa. Nhưng có lẽ ông trời vẫn còn cảm thấy tôi quá tội nghiệp nên đã ban thêm cho tôi một điều kì diệu nữa. Tôi đang nghe mà như không thể tin nỗi vào tai mình, chị chưa có chồng thật sao?
"Nhưng không phải chính bác ba năm trước đã nói với cháu là chị ấy có chồng rồi sao?"
"Ta chỉ muốn làm cháu chết tâm. Ai ngờ tình yêu của cháu cứng đến như vậy." Ông thở dài rồi tiếp tục "Seungwan, cháu có biết Joohyun chính là viên ngọc mà ta trân quý nhất hay không, ta làm vậy cũng chính là có cái lý của ta. Sẽ không có cha mẹ nào yên tâm nỗi khi giao đứa con gái mà mình xem là viên ngọc vào tay một đứa không nghề không ngỗng, ngay cả học hành cũng quá tệ, đạo đức thì phải ra vào trường giáo dưỡng như cháu cả."
Nghe đến đây vai tôi chùn xuống. Ông nói đúng. Tôi quá tệ, tôi cái gì cũng không có, không xứng với chị. Thứ tôi có chỉ là tình yêu, loại cảm xúc có thể có được đơn giản và mất đi cũng rất giản đơn.
"Nhưng Joohyun con bé này quá mức cố chấp và càng ngạc nhiên hơn ta đã tin vào sự cố chấp của con bé. Ta tin rằng, tuy cháu không có những thứ ta muốn nhưng cháu có thứ khiến ta tin tưởng giao con bé cho cháu Seungwan à, thứ đó chính là mạng sống của cháu. Ngoài kia, có rất nhiều người yêu Joohyun nhưng sẽ chẳng có ai dùng mạng sống để bảo vệ con bé như cháu. Đến bây giờ, sau một tháng thử thách cháu thì ta tin rằng ta có thể an tâm về khoảng thời gian sau này của Joohyun khi ở bên cháu rồi. Ta không thể nào chia cắt được hai đứa được nữa."
"Thì ra, đây chỉ là một sự thử thách, chị ấy không hề có chồng, chị ấy chưa hề có chồng .. " Sự vui mừng thể hiện trong giọng nói và cả những giọt nước mắt của tôi rơi rớt vì một con đường tương lai sáng lạn đang chào đón cả hai người.
Ông cười, nhún vai thể hiện sự tự hào "Đúng, Joohyun hiện tại hai mươi ba tuổi, chưa có chồng và là Tổng giám đốc của Tập đoàn tài chính TGBT có tổng vốn là 3981,1 tỉ USD."
Tôi há hốc mồm, ngẩng đầu lên, tưởng tượng như nước bọt sắp thi nhau chảy hết ra ngoài "Tổng giám đốc???"
"Joohyun kín miệng với cháu quá nhỉ, nhưng đó vốn là tính cách của con bé, rất cứng đầu với những gì mình đã quyết định. Có muốn nghe thêm về chuyện liên quan tới con bé và có cả cháu ở trong không?" Ông dựa người vào ghế, đợi chờ câu trả lời của tôi và không cần đợi quá lâu thì ông đã nhận được câu trả lời mà ông ưng ý nhất.
Ông nở nụ cười "Đó là vào hai tháng trước ..."
.....
2 tháng trước.
Bảo vệ mở toang cánh cổng sắt, đón chào chiếc xe limo sang trọng màu đen bóng lưỡng đang chầm chậm tiến vào bên trong ngôi biệt thự. Dọc đoạn đường mà chiếc xe đi có hai bên hai hàng cây phủ kín bóng râm lên thân mình xe, ánh nắng chói chang như mừng rỡ chào đón sự trở về của một người con gái sống xa nhà đã lâu.
Ôm cua một vòng hồ phun nước xinh đẹp. Chiếc xe chầm chậm lại rồi dừng hẳn. Người làm trong nhà vội vã chạy ra, nhanh chóng mở lấy cánh cửa xe đằng sau rồi cúi người, thể hiện thái độ cung kính. Chỉ cần nhìn như vậy thì cũng đủ biết thân phận của người ngồi trong xe kia chắc chắc không hề nhỏ nhắn gì.
Từ trên xe bước xuống, một thân cao khoảng một mét sáu hai, cộng thêm đôi guốc tám phân, chiều cao đã chạm ngưỡng mét bảy kiêu sa rất xinh đẹp. Phối theo một chiếc váy đen công sở cùng áo somi màu xanh nhạt càng làm tô điểm thêm vẻ thanh thoát lẫn sức hấp dẫn của người con gái đang đứng trước ngôi biệt thự này.
Nàng bước xuống, tay nâng lên và chỉnh lại cặp kính cận của mình. Vừa xinh đẹp, lại giàu có, hơn nữa lại còn rất tri thức, nhìn vào là đã biết không nhà con nhà công cũng là con nhà phượng.
"Tiểu thư Bae, tiểu thư Bae!"
Từ trong nhà chạy ra một người đàn ông thoạt nhìn đã quá bốn mươi, to tiếng gọi nàng.
"Tiểu thư Bae lâu quá không về nhà, mọi người thật sư rất nhớ cháu."
Người đàn ông chạy đến, không ngại ngùng nắm tay nàng và tỏ thái độ thân thiết gần gũi. Người con gái được gọi là Tiểu thư Bae cũng không hề rút tay ra mà ngược lại còn nắm rất chặt, chứng tỏ mối quan hệ của hai người không hề kém phần thân thuộc.
"Cháu cũng nhớ chú nữa. Ôm một cái nào! Nhưng đừng gọi tiểu thư Bae nhé, nghe xa lạ lắm." Nàng dang tay, bộ dạng kiêu kì lúc nãy đã nhanh chóng biến mất đi, thay vào đó là một bộ dáng trông giống như một đứa trẻ con hơn nhiều.
"Vậy phải gọi là gì đây Tiểu Thư Bae, lúc cháu đi vẫn còn nhỏ lắm nhưng bây giờ về ra dáng phụ nữ thành thục sang trọng rồi. Làm chú đây ngạc nhiên quá."
"Hãy gọi là Joohyun nhóc con xinh đẹp lém lỉnh dễ thương ah~"
"Hahaha, hai mươi ba tuổi rồi, vẫn còn đùa giỡn như trẻ con vậy sao?" Người đàn ông cười lớn.
"Cháu vẫn chưa có chồng, vậy chưa tính là lớn."
Hai người dang tay, ôm nhau thật chặt để tỏ rõ sự nhớ nhung rồi cùng người đàn ông mà nàng gọi là chú đi vào trong nhà.
"Chú Gura, ba cháu có ở nhà không?"
"Hôm nay là chủ nhật mà, đương nhiên là có rồi. Hơn nữa biết tin cháu về nước nên đã đợi cháu ở nhà rồi."
"Thật vậy sao?" Nàng ngạc nhiên. Thực ra, tình cảm giữa nàng và ba không được tốt cho lắm. Nguyên do không được tốt thì chính là vì tên ngốc nào đó mười tám tuổi.
"Dù gì hai người cũng là cha con mà. Chuyện gì nên giải quyết được thì vẫn là hòa giải đi."
Gura cười, ông là chú của nàng, tự nhiên là biết chuyện không tốt giữa anh mình và cháu mình nhưng dù gì cũng là chuyện của hai người, ông tự biết mình không nên xen vào quá nhiều mà chỉ nên khuyên vài câu để giảm bớt căng thẳng giữa hai người cứng đầu cứng cổ này. Cha con đúng là cha con, không giống lông, cũng giống cánh. Joohyun khéo nhất là đi giống tính cố chấp với những quyết định của mình, nếu đã quyết thì nhất định sẽ không chịu buông.
"Về rồi sao?"
Hai người đang cười cười nói nói đi vào trong nhà liền bị giọng nói này làm cho giật mình. Joohyun nhìn thẳng trực diện vào nơi phát ra thanh âm kia, sau sáu năm, cuối cùng nàng cũng đã tự tập cho mình cách nhìn thẳng mà không sợ hãi khi phải nhìn người mà mình gọi là ba.
Gura ở bên cạnh thấy tình hình căng thẳng nên liền chen ngang, nói đỡ "Anh hai, con bé mới về, hay là để hôm khác.."
"Anh không nghĩ vậy đâu. Joohyun đã về chắc chắn chỉ muốn chuyện kia mà thôi. Cũng được, cả hai người đi theo ta."
Không cần biết hai người kia có đồng ý hay không thì ba của nàng vẫn quay người đi. Joohyun ở bên cạnh lẳng lặng đi theo, đúng, nàng về đây là để thực hiện lời hứa của ba mình dành cho nàng. Những công sức mà nàng đã bỏ qua trong sáu năm qua ở bên Mỹ đã đến lúc cần được đền đáp xứng đáng rồi.
Không gian yên tĩnh đến mức đáng sợ khi cả ba người cùng nhau tiến vào phòng làm việc của ba Joohyun. Ba tách trà được người làm đặt lên bàn, bốc khói nghi ngút mời gọi sự thưởng trà nhưng chẳng có ai mảy may bận tâm. Qua một lúc, ba của nàng, ông Bae MinKyung là người lên tiếng trước để bắt đầu cuộc nói chuyện.
"Joohyun, sau sáu năm, ta nghĩ con đã có những suy nghĩ đúng đắn về chuyện tình cảm của mình phải không?" Rất nhanh, một câu đã vào thẳng chủ đề. Nói chuyện thẳng thắn là tính cách đặc trưng của gia tộc nhà Bae.
Nếu không phải là lúc này thì e là sẽ chẳng còn là lúc nào nữa. Joohyun ngồi thẳng người, nhìn trực diện ba mình, cứng rắn gật đầu "Dạ vâng."
"Vậy, quyết định của con là gì?" Ông nhấp môi tách trà ngon.
"Vẫn như cũ, con vẫn yêu em ấy."
Tách trà thơm ngon trong miệng bỗng trở nên đắng chát. Là người đã thưởng đủ loại trà ngon nên ông tin rằng ông chỉ mua những loại trà ngon và mắc tiền nhất nhưng không hiểu sao khi nghe con gái mình nói xong câu kia thì trà trong miệng lại biến thành bãi nước vô vị chát chúa.
"Vẫn như cũ?" Đặt mạnh tách trà xuống, giọng ông không lớn nhưng hai người đối diện ai cũng biết là ông đang tức giận.
"Vâng. Con không thay đổi quyết định của mình. Sáu năm trước chúng ta đã thỏa thuận rồi mà phải không? Nếu sau sáu năm con quản lý tập đoàn tài chính TGBT, làm cho nó thành công mà vẫn không quên Seungwan thì ba sẽ đồng ý tất cả mọi điều kiện của con."
Nàng nhắc lại những gì trước kia ông và nàng đã từng giao kèo ở sân bay Seoul sáu năm trước. Rằng nếu nàng quản lý được TGBT lọt vào một trong top mười tập đoàn tài chính thành công nhất thì ông sẽ chịu toàn bộ mọi điều kiện của nàng. Vì vậy, nàng đã bỏ cả mơ ước bác sĩ của mình chỉ vì điều này, chỉ vì đứa nhóc ấy. Nàng biết ông cứ nghĩ nàng sẽ thất bại, bởi vì nàng không hề yêu kinh doanh, cũng không hề muốn trở thành thương nhân. Thứ nàng muốn chính là cầm dao mổ và chữa bệnh nhưng nàng đã vì đứa nhóc đó mà cố gắng để đến bây giờ biến TGBT từ một công ty tài chính nhỏ biến thành tập đoàn. Cứ nhìn vào TGBT thì sẽ biết, tình yêu của Bae Joohyun đối với Son Seungwan là lớn đến mức nào.
"Những gì ta nói đương nhiên ta vẫn nhớ. Nhưng Joohyun, ta có thứ muốn cho con xem đây. Gura, đưa cho nó đi."
"Nhưng .. " Gura lưỡng lự. Joohyun nhìn nét mặt lo lắng của ông, tự nhiên nổi lên loại lo lắng to lớn vô cùng.
"Chú Gura, có chuyện gì mà cháu không biết sao?" Nàng hỏi chú nuôi của mình.
"Chuyện này .."
"Em cứ đưa cho nó coi đi, con bé sẽ tự biết phải làm gì." Lại điềm đạm nhấc tách trà uống dở lên miệng, ông hất đầu, ra hiệu cho Gura đi lấy thứ mà mình muốn cho nàng xem. Gura khó khăn đứng lên đi ra ngoài, một lúc sau quay trở vào cầm trong tay một xấp tài liệu rồi đưa cho Joohyun.
"Của cháu đây."
Nhìn xấp tài liệu màu vàng trong tay chú mình, trong lòng Joohyun tự nhiên nóng như lửa đốt. Mơ hồ nhận ra đây chỉ là thứ chứa toàn bộ nội dung không hề tốt lành gì nên nàng sợ hãi, nửa muốn cầm, nửa lại không muốn cầm.
"Sáu năm qua con hẳn là nhớ đứa con gái đó nhiều lắm nhưng chắc chắc không hề phái người điều tra phải không. Ta đã điều tra giùm con, cầm và đọc đi. Xem thử người con yêu bây giờ sống thế nào rồi, là tốt hay là xấu khi không có con."
Nghe ba mình nhắc đến Seungwan, Joohyun liền không kiềm được sự tò mò cầm lấy. Ba nàng nói đúng, sáu năm qua tương tư khó dứt, sợ chính mình không kiềm nhớ nhung chạy về tìm tên ngốc ấy nhưng giao kèo đã hẹn. Chỉ có khi thành công mới có đường được quay về, nếu quay về giữa chừng thì chính là phá vỡ giao kèo, sẽ mãi mãi không được gặp Seungwan nữa nên dù lòng có nhớ thì chân nhất quyết vẫn không chạy đi.
Cầm tài liệu trong tay, trên mặt không giấu được vẻ hạnh phúc. Nàng nhanh tay mở ra xem, bên trong trang đầu tiên là có ảnh của Seungwan, khuôn mặt mà đêm nào nàng trong giấc ngủ cũng luôn mơ thấy. Mơ nhiều đến mức gây ám ảnh khiến cho nàng không dám ngủ nhiều vì sợ mình sẽ buông bỏ hết tất thảy mọi thứ, không có gì trong tay chạy về quê tìm Seungwan. Sáu năm rời đi, sự rời xa chính là cơn ác mộng đem bám Joohyun đằng đẵng không tha.
"Seungwan ah.."
Cho dù là nhớ, nhưng nhất quyết không kiếm tìm. Không cho người điều tra, không nhập tên vào ô tìm kiếm google, không làm gì cả. Chỉ ngồi im và mặc cho nỗi nhớ tra tấn chính mình, dùng nỗi nhớ làm động lực, buông bỏ cả giấc mơ chỉ để đổi lại quãng đời bình yêu về sau bên người. Tình yêu của Joohyun, nói nhỏ không nhỏ, lớn không lớn, chỉ có thể nói rằng, ít ai làm được như nàng.
Chạm tay vào gương mặt thân quen, nỗi xúc động quen thuộc liền dâng lên nhưng nàng đã kịp che giấu nó lại. Ở đây không có cậu ấy nên tuyệt đối không được khóc. Sáu năm thiếu hơi ấm của gia đình lẫn tình yêu nơi đất khách chính là thứ đã tôi luyện của Joohyun cứng rắn đến mức độ nhường này.
Lật trang tiếp theo, sự xúc động cơ hồ muốn vỡ tung khi nhìn thấy cậu ôm hôn một cô gái khác. Không nghĩ đến mình cũng có ngày bị Seungwan phản bội, nàng lật nhanh những trang tiếp theo như để chối bỏ sự thật những gì mình vừa thấy. Một tấm, hai tấm, ba tấm, hôn nhiều lắm. Son Seungwan, giỏi lắm! Em giỏi lắm!
"Gura, nói đi."
Ba nàng lên tiếng, bắt buộc Gura phải làm một việc gì đấy. Chú nàng nghe xong mặt mày nhăn nhó khó coi nhưng rốt cuộc dưới ánh mắt vạn tiễn xuyên tâm của anh mình cũng phải nói ra những điều mà ông cũng cho là nó gây tổn thương lớn nhất với đứa cháu mà mình rất yêu thương này.
"Son Seungwan. Mười tám tuổi, học sinh lớp mười hai trường RV, thành tích học hành tệ hại. Đạo đức tệ hại, vào trường giáo dưỡng một lần vì tội đánh ba của mình. Hay tụ tập ăn chơi với những thành phần bất hữu và ... ngủ với con gái .."
"Thôi đủ rồi. Chú đừng nói nữa."
Tài liệu bị quăng lên bàn. Joohyun tựa người vào thành ghế rồi thở dài một hơi. Thì ra, đây chính là cách Seungwan của nàng cám ơn lại nàng những công sức mà nàng trong bao năm qua đã cố gắng. Tính của Joohyun căn bản rất cố chấp, nàng biết nàng yêu Seungwan thì sẽ không bao giờ buông tay nhưng bây giờ tay Seungwan nàng thậm chí còn không giữ được thì không biết Joohyun phải vì ai mà cố chấp cho tình yêu của chính bản thân mình.
Cố chấp trong tình yêu, không nhất thiết là sẽ được báo đáp công bằng. Điều này Joohyun chắc chắc sẽ nhớ rõ nhưng có nhiều chuyện lý trí không thể chen vào được, nàng đáng lẽ nên hận mới đúng, nhưng tại sao chỉ có yêu thêm thế này?
"Đó là người con yêu đấy sao? Joohyun, ta tin tưởng tình yêu của con nhưng ta không tin tưởng người mà con yêu. Sau sáu năm thì con nhìn xem, con bé đó đã thay đổi ra sao rồi mà con vẫn còn ngồi đây và mơ tưởng vậy? Con có tiền, có quyền, lại xinh đẹp. Hà cớ gì phải ôm một mối tình trẻ con đến mức ấy?"
Bị Seungwan làm cho thất vọng, bị ba nàng nặng lời công kích. Trong nhất thời không biết cách phản bác ra làm sao nên nàng chỉ yên lặng ngồi một chỗ và nhắm mắt. Giá như Seungwan lúc này có ở đây và tặng cho nàng cái ôm thì nàng sẽ biết mình nên làm cái gì. Hơi ấm đó bây giờ đã dành cho người khác rồi, còn là rất nhiều người. Joohyun cười nhạt, vì cớ gì mà chính mình phải lao tâm khổ tứ ở nơi xa xôi vì một người mà sợ rằng ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ tới mình?
"Ta nghĩ ta sẽ chờ con quyết định. Con có thời gian Joohyun, ta sẽ không ép con. Cứ ở lại Hàn Quốc đến khi nào mà con muốn và hãy chắc chắn rằng con sẽ mang cho ta một câu trả lời mà ta ưng ý nhất nhé."
"Ba, nghe con nói."
Cho dù bị mấy tấm hình che đi lý trí nhưng con tim luôn có cảm nhận riêng của nó. Tầm mắt nghi hoặc đặt lên mấy tấm hình. Vì sao lại cảm thấy có chút giả dối, Seungwan hôn rất nhiều người nhưng kì lạ lại không hề ôm ai, hôn là phải ôm nhưng hình chỉ toàn là hôn mà không hề ôm, không hề giống cách mà cậu đã ôm nàng vào chiều hôm ấy. Cái ôm là đại diện cho sự ôm ấp bảo vệ chở che và rung động, vì suy nghĩ mong manh mừng vui này, Joohyun lại một lần nữa can đảm đặt cột hết niềm tin của mình vào một sợi chỉ được treo lay lắt giữa những cơn gió biển thổi mạnh bạo, chỉ cần đặt sai, có thể rớt toàn bộ xuống đáy biển sâu mà không hề lấy lại được nữa.
"Con vẫn chọn em ấy."
"Đến mức này con vẫn ngu muội như vậy?" Không kìm được sự tức giận, đến lúc này ba của nàng cuối cùng cũng đã hỏi một câu với sự nghiêm trọng không hề được giấu đi trong câu chữ.
"Con vẫn cảm thấy có gì đó không đúng giữa những bức ảnh này." Joohyun điềm tĩnh trả lời, nàng thật sự thấy nghi ngờ, cho dù tim nàng đau đến chết đi. Tình yêu chính là biện hộ ra toàn bộ mọi lý do mà đến cả bản thân mình còn cảm thấy khó tin nhưng chỉ cần bảo vệ được Seungwan thì Joohyun vẫn đồng ý thực hiện nó.
"Ý con là ta cho người sắp xếp?"
"Ý con là ba đã làm gì đó với em ấy phải không?"
Nàng nghiêm mặt, nàng không tin Seungwan thay đổi. Tình yêu vào chiều hôm đó hiện diện trong mắt Seungwan là hoàn toàn chân thật, nàng không tin rằng mình không đủ tâm nhãn để nhìn rõ người. Trên đời này, thứ mà Joohyun tự tin nhất không phải là nhan sắc lẫn sự giàu có của mình mà là sự thấu hiểu được những suy nghĩ của người khác. Chính vì vậy mà nàng mới chắc chắc Seungwan là có tình cảm với mình bởi nàng nhìn thấu được tình yêu trong ánh mắt của cậu ấy, cho dù nó khá mơ hồi bởi số tuổi mười hai của cậu ấy nhưng nó rất chắc chắn trong cách cậu che chở và ôm ấp nàng.
"Ta năm trước lúc gặp con bé, ta đã nói với nó là con đã có chồng."
Joohyun đan chặt mười ngón tay vào nhau khi nàng đặt nó trên đầu gối của mình để đè nén tâm tư tức giận. Nàng đúng là đoán không sai. Ba của nàng không hề giữ lời hứa! Ông đã can thiệp vào tâm tư của cậu.
"Sao ba lại làm vậy?"
"Nếu ta không làm vậy thì con có thể thấy đứa trẻ này sống sa đọa như vậy sao?"
"Nếu ba không nói, em ấy đã không buông thả như vậy."
"Con không phải là con bé, làm sao chắc chắn con bé buông thả là do con mà không phải do hoàn cảnh xã hội. Cứ cho là do con, thì chính là tình yêu của con bé không đủ lớn nên mới dễ dàng sa đọa như vậy. Joohyun, con bé chỉ mới mười tám. Ta cho dù năm đó đã hứa nhưng đến hiện tại vẫn không thể an tâm giao phó con cho con bé được. Con phải hiểu điều này!"
Joohyun chôn chặt mình vào trong lòng bàn tay. Chẳng lẽ Seungwan thật sự không cần nàng thật sao? Bao nhiêu tâm tư của nàng bị cậu đạp hết tất cả xuống sông sâu thật sao? Tình yêu của nàng không thể chết yểu như thế này được, nàng không thể dễ dàng buông tay. Seungwan nếu muốn buông thì phải đường đường chính chính đứng trước mặt nàng nói, có như vậy mới làm chết tâm nàng được.
"Joohyun, quên Seungwan đi. Con có điều kiện để có những người tốt hơn con bé gấp trăm, gấp ngàn lần!" Ông khuyên bảo. Nhìn Joohyun như vậy, người làm cha mẹ không ai là không đau khổ.
"Nếu quên được, con đã quên từ rất lâu. Ba biết không, từ lúc con đi xa khỏi em ấy thì đêm nào con cũng thấy nhớ, và nỗi nhớ cứ thế tăng lên từng ngày khiến cho con rất muốn bỏ hết mọi thứ để quay về."
Nàng buông tay khỏi mặt mình, lúc này mới đem tâm tư của mình chân chính lộ ra trước mặt hai người đàn ông lớn tuổi với đôi mắt đỏ hoe.
"Con không biết em ấy có phản bội con hay không, con chỉ biết cho dù có thì con cũng không có khả năng quên đi em ấy. Ba, nếu em ấy phản bội con thì hãy để con kiểm tra. Lần cuối thôi, hãy để tự con kiểm tra em ấy và nếu thực sự em ấy phản bội con thì con sẽ theo ý ba, lấy người mà ba muốn."
Nước mắt rớt xuống. Trong đầu cầu xin sao Seungwan đừng phản bội mình, hoặc cho dù là nếu có thì cũng đừng để cho nàng biết, quá nhiều ..
"Sao con cố chấp quá vậy Joohyun?" Ông thở dài, nhìn con gái mình hao gầy tiều tụy vì một đứa con gái nhỏ hơn cả con gái ông năm tuổi, cảm giác đau lòng này làm cho ông có ao ước chỉ muốn lập tức bóp cổ chết cái đứa mang tên Son Seungwan kia.
"Ba cũng không phải cố chấp giống như con lúc yêu mẹ sao?" Nàng cười trong sự tuyệt vọng "Cứ để con cứu lấy tình yêu của mình một lần sau cuối đi."
"Con muốn làm gì?"
"Con sẽ đi nhuộm tóc."
Ông nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu lắm những gì mà con gái mình đang nói "Ý con là gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip