Chap 25 _ HAPPINESS
"Lúc anh đọc lá thư này hẳn tôi đã ra đi rồi. Ổn mà. Tôi chưa bao giờ thích mấy kiểu từ biệt sướt mướt cả.
Anh thể nào cũng giận tôi. Tôi biết hành động của mình thật nông nỗi và ích kỉ, nhưng chẳng còn cách nào khác để kết thúc câu chuyện đời tôi. Anh thừa biết tên hèn nhát đang lẩn trốn ở Suna ấy đã làm gì song thân tôi, và hẳn anh cũng biết tôi không thể lãng quên điều đó.
Nếu anh đang tự hỏi vì lí do gì mà trước đó tôi lại không hành động, tôi phải thừa nhận, vì tôi cảm thấy anh vẫn cần tôi. Có lẽ đâu đó trong tâm, tôi vẫn tin rằng anh mãi là đứa trẻ ngốc ngếch của mười năm về trước, tên nhóc ranh chẳng biết lúc nào thì cần im miệng và trông cậy vào tôi hoặc Tobirama để kéo anh ra khỏi mớ rắc rối của mình.
Nhưng tôi đã lầm. Anh thay đổi rồi, và ngày càng tốt hơn. Tôi tự hào về anh.
Tôi nghĩ Mito sẽ làm tốt việc giúp anh tập trung. Trước đây, tôi không chú ý lắm đến cô ấy, nhưng sau một cuộc đối thoại ngắn, tôi có thể nói rằng cô ấy thực sự quan tâm đến anh. Cô ấy gai góc hơn bề ngoài nhiều.
Còn về gã, tôi không chắc chuyện này sẽ kết thúc thế nào, và tôi thật lòng hy vọng tất cả sẽ rõ ràng, nhưng anh đang mạo hiểm đấy, và tôi e ngại điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra. Chứng minh rằng tôi sai đi, Hashirama. Anh xứng đáng tìm được hạnh phúc.
Anh là một thủ lĩnh tốt của tộc chúng ta, và tôi tin chắc anh sẽ là thủ lĩnh tốt của Konoha. Tôi thấy vinh dự vì có được đặc ân gọi anh là bạn, và tôi mong anh có thể tha thứ cho tôi về việc vứt bỏ tính mạng mình thế này, nhưng nếu không làm vậy, tôi sẽ không bao giờ có thể an nghỉ.
Giờ, nếu anh cho phép cô gái ngu xuẩn này thực hiện ước nguyện cuối cùng của mình, tôi sẽ vô cùng biết ơn.
Tôi không muốn bất kì đứa trẻ nào phải chứng kiến những điều mà tôi – chúng ta – từng chứng kiến. Tôi không muốn chúng ai oán bên thi hài của song thân, bên nấm mồ của anh chị em hay người mình thương yêu, để rồi bị quở trách vì để lộ cảm xúc. Tôi biết bản thân đã đòi hỏi quá nhiều, nhưng anh – anh là trụ cột của Konoha. Nếu anh có thể mang lại những điều tốt đẹp hơn cho thế hệ trẻ bằng bất cứ cách nào, tôi sẽ vô cùng mãn nguyện. Ít ra chỉ cần anh cố gắng, thế là đủ rồi. Xin anh đấy.
Tôi xin lỗi.
Toka."
--- oOo ---
"Cô ấy đã viết cho tôi một lá thư." Mito xoay xoay tách trà nóng giữa hai lòng tay, nhìn xuống làn khói mong manh đang bốc lên từ thứ chất lỏng sẫm màu, dù cô chưa vội uống. "Cô ấy cũng viết một lá cho Hashirama nữa, nhưng anh ấy không để tôi xem." Cô nhận ra sự bất mãn trong giọng người đối diện, và ngước nhìn nét mày cau có cậu đang trưng ra, đôi mắt đỏ dán chặt lấy điều chi bên ngoài khung cửa.
"Đấy hẳn là nội dung riêng tư." Mito nhẹ nhàng đáp, nhớ ra cô đã trông thấy Toka viết gì đó khi ghé thăm cô ấy. Cứ như thể cô đã viết ra cái chết của chính mình; khép chặt số phận và hài lòng với việc đó. Mito cảm thấy vô cùng bất lực. Cô ước gì mình có thể nói với Toka rằng mọi chuyện không nhất thiết phải như thế, rằng "số phận" mà cô ấy đang gánh vác có thể thay đổi được. Mito đã từng nghĩ hệt như thế. Cô từng tin rằng không điều gì quan trong hơn gia tộc, và số phận của mình là vậy. Cô ước sao có thể giải thích cho Toka hiểu, rằng định mệnh không điều khiển con người, mà chính con người quyết định số phận của họ. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn vào mắt Toka, cô biết rằng bản thân không thể nói gì hơn nhằm thuyết phục cô ấy.
Dù vậy, chẳng cách nào để con người có thể sinh tồn; ngoan cố khép lòng vì một mục tiêu nhất định, bất kể tốt xấu.
"Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra sau chiến tranh?" Mito hỏi, ánh mắt Tobirama dịch chuyển về phía cô. Trà quán vẫn yên ắng như vốn thế, và có chút vắng vẻ hơn ngày thường.
"Sau chiến tranh, chúng ta cần để mắt đến Madara." Cô yên lặng một lúc.
"Cậu không nghĩ ngài ấy có thể xoay sở được –"
"Không, tôi không nghĩ vậy. Lúc này, bọn tôi có chung kẻ thù, nhưng một khi xác định được ai sẽ là người cầm quyền... Tôi không nghĩ gã sẽ lấy làm vui vẻ với việc anh trai tôi được chọn thay vì gã." Mito chầm chậm nâng cốc chạm môi, nhẹ nhàng thổi trà cho nguội trước khi hớp một ngụm nhỏ. Vô vị làm sao.
"Mọi chuyện rồi sẽ rõ ràng thôi." Cô khẽ đáp, hạ cốc xuống và đặt tay lên đùi. Tobirama nhìn cô nghi hoặc, khuỷu tay tựa mặt bàn với hai cánh tay khoanh lại, cốc trà của cậu vẫn còn nguyên trước mặt.
"Sao chị biết điều đó?" cậu hỏi, nụ cười của Mito xem chừng chỉ khiến cậu thêm bối rối.
"Madara sẽ nhượng bộ thôi, Hashirama sẽ buộc anh ta nhượng bộ, hoặc Konoha sẽ tan rã. Mọi chuyện rồi sẽ rõ ràng thôi." Tobirama tựa người vào ghế, nhìn chằm chằm vào Mito như thể mới trông thấy cô lần đầu.
"Chị có lối nhận xét lãnh đạm đến lạ lùng đấy, tiểu thư Mito."
"Những vấn đề này nằm ngoài khả năng của tôi. Tất thảy những điều tôi có thể làm là bày tỏ ý kiến của mình. Nếu có ý định can thiệp vào thì tôi đã làm lâu rồi." Cô hướng mắt đến hai cậu trai trẻ huyên náo đang bước vào quán, một người chắc chắn thuộc tộc Hyuuga, người kia thì không. Một tương lai còn bỏ ngỏ cho hai người họ. Họ sẽ có cơ hội trải niệm cả cuộc đời cùng nhau mà không bị chia rẽ bởi dòng tộc của mình. Liệu sau này, khi già đi, họ có hiểu mình phải biết ơn ai vì điều đó không?
Mito không muốn thấy Konoha phải đối mặt với những viễn cảnh tăm tối như thế - ngôi làng đã làm cô kinh ngạc, tựa hồ một câu chuyện thần tiên khiến cô lóa mắt với ánh sáng phủ tràn chuyến đi đầu tiên của cô. Cô muốn bảo vệ chốn thiên đường ra đời từ ảo mộng của những kẻ theo đuổi hoài bão dại khờ; vậy mà, bản thân cô lại không đủ dại khờ để tin rằng mình có thể làm nên điều khác biệt. Cuộc tranh đấu giữa hai người đã khai sinh ra mảnh đất tràn trề hy vọng này, có chiều sâu lịch sử, và nỗi đau, cũng như tình yêu mà cô không thể can thiệp.
"Cậu biết cả hai người họ lâu hơn tôi; cậu biết quá khứ họ đã cùng nhau trải qua. Mối liên kết giữa họ là sợi tơ bền chặt nhất tôi từng thấy, vậy nhưng cũng thật... mong manh. Chỉ một va chạm nhỏ cũng khiến cung đàn đứt dây." Cô tiếp tục. Trước sự im lặng bất thường của Tobirama, cô nhìn lại cậu, và bối rối cực độ trước ánh mắt ngạc nhiên trên mặt cậu. "Tôi đã... đã nói gì sai sao?" Cậu vội lắc đầu.
"Không, không hề. Tôi chỉ không ngờ chị... à thì, chị khác hẳn với những điều tôi hình dung." Cô nhướn mày, và cậu thở dài. "Không có ý công kích đâu, nhưng tôi nhận ra chị có một khuôn mặt xinh đẹp, với cái đầu rỗng như búp bê."
"Chẳng phải ác ý đâu nhé. Nhưng chắc chắn là cậu đần hệt như những gì tôi tưởng tượng." Mito đáp chẳng chút bận tâm. Thường thì, những dự đoán của người khác về cô luôn ngã về hướng có lợi cho cô. "Nhưng dù sao cũng cảm ơn vì lời khen." Cậu bối rối nhìn cô. "Cậu đã bảo tôi có một khuôn mặt xinh đẹp phải không?"
"Ah. À thì, er, không có gì." Cậu ngượng ngùng đáp, tránh nhìn vào mắt người kia bằng cách nhìn ra cửa sổ, dịch ghế để ngồi ngay ngắn hơn. Mito khá buồn cười trước hành động này.
"Thật xin lỗi. Tôi không có ý làm cậu khó chịu." cô nói như thường lệ, dù chẳng từ nào là thật.
"Tôi đâu có... khó chịu. Chỉ là... hơi mất tập trung thôi." Cậu càu nhàu, bắn cho cô một tia nhìn bất mãn. Cô khúc khích, và cậu thở dài, hơi đỏ mặt khi đứng dậy.
"Về sớm vậy sao? Chúng ta mới vui vẻ được chút ít thôi mà."
"Chỉ có chị vui vẻ bằng cách nói móc tôi thôi."
"Nói móc cậu? Tôi không làm những điều như thế đâu, thưa quí ngài." Mito đáp trơn tru. Tobirama không hề bỏ sót cái nhếch mép nhỏ vừa hiện ra trên môi cô. "Ngạc nhiên thật đấy. Thế mà tôi nhớ anh trai cậu từng bảo rằng cậu rất tự hào với khả năng tán tỉnh người khác giới của mình. Hay đây chỉ là một phần của cả quá trình?" Tobirama nheo mắt.
"Ổng nói vậy sao?" Một quãng im lặng ngắn. "Ổng không hề nói vậy với chị."
"Không, nhưng vì cậu chẳng bận tâm đến việc phủ nhận, tôi chắc rằng nhận xét ấy cũng đúng."
"Chị là một con sói đội lốt cừu, tiểu thư Mito ạ." Cô khúc khích, tựa đầu vào lòng tay với một nụ cười khôi hài.
"Tôi tự hỏi liệu như thế có khiến cậu trở thành con mồi của tôi không?"
--- oOo ---
Gã tìm ra anh đang ngồi tựa vào một gốc cây gần bãi tập, nhìn xuống mẩu giấy đang cầm trong tay. Madara đứng đằng xa một lúc, chờ Hashirama nhận ra gã. Khi người kia cuối cùng cũng nhìn lên, Madara tiến đến chỗ anh, tò mò nhìn xuống mảnh giấy. Trong những ngày vừa qua, họ chẳng mấy khi chuyện trò cùng nhau, nhưng sau khi nghe tin Toka bị giết, gã không cưỡng nổi mong muốn đến xem Hashirama thế nào. Ngạc nhiên thay, dù trông có vẻ hơi dỗi, thoạt trông anh vẫn ổn.
Gã lấy mảnh giấy từ tay Hashirama, nhận ra đó là một lá thư. Chàng trai Senju giữ im lặng trong lúc người kia đọc lướt qua. Anh đã đọc nó bảy lần rồi, và vẫn khó lòng nghĩ ngợi được bất cứ chuyện gì ra hồn. Đây là những lời cuối cùng của Toka. Tất thảy còn vang vọng nơi tâm trí anh. Những lời cuối cùng của Toka.
"Người sống không nên mang lấy gánh nặng vì những nguyện vọng của người đã khuất." Hashirama ngước nhìn Madara trả lá thư lại cho mình, ngồi xuống cạnh anh với sự điềm tĩnh tuyệt đối, bắt chéo hai tay khi tựa người vào thân cây. Hashirama đặt lá thư sang một bên.
"Cậu nói đúng. Họ nên cảm thấy được khích lệ mới phải." anh cuối cùng cũng đáp, và nhận lại một ánh nhìn hoài nghi.
"Ngươi nghĩ điều đó khả thi sao, ở một nơi như thế giới của chúng ta?"
"Phải. Toka không hề để lại gánh nặng cho tôi. Điều đó chỉ củng cố thêm quyết tâm của tôi thôi."
"Nhưng cô ta đâu chỉ để lại di nguyện của mình." Madara chỉ ra, căng thẳng nhìn anh khắp lượt. Hashirama nhăn mặt và né tránh ánh mắt của gã, nhìn chằm chằm xuống nền cỏ trước mặt mình. "Ta có thể nói ngươi đang đau buồn. Ngươi muốn trả thù."
"Không phải thế. Suna là mối đe dọa với Konoha."
"Konoha chỉ là cái cớ - ngươi muốn trả thù." Madara kiên quyết lặp lại. "Ngươi có thể mang mớ lí tưởng của mình ra lải nhải nếu muốn, nhưng sự thật là cô ta chết rồi, và những điều còn lại trong ngươi là căm phẫn và thù hận."
"Madara- "
"Sao ngươi có thể nói rằng nguyện vọng của người đã khuất sẽ củng cố thêm quyết tâm của mình, trong khi tất thảy chỉ khiến ngươi khao khát báo thù?" Gã tiếp tục, phớt lờ ngữ điệu gay gắt trong giọng của Hashirama.
"Không phải thế!" cuối cùng anh cũng quát lên, không có tâm trạng dây dưa với tính bi quan của Madara. "Vấn đề không phải tôi muốn gì. Mà là việc tôi làm, và tôi chỉ đang làm việc này vì lợi ích của Konoha. Tôi chẳng đạt được gì bằng cách ôm lấy thù hận cả."
"Tch. Ngươi mới cao quí làm sao." Madara mỉa mai chua chát, đoạn đứng dậy. "Đứng dậy đi. Đấu một trận nào." Gã nói, gần như ra lệnh cho Hashirama. "Ngươi muốn trút giận mà, chẳng phải sao?" cậu trai Uchiha nói khi thấy Hashirama cau mày, đã bắt đầu tiến ra bãi tập. Sau vài giây, Hashirama quyết định theo gã tới cùng, nhận ra làm thế sẽ tốt hơn ngồi một chỗ và tự hành xác.
Đã khá lâu từ sau lần cuối họ đấu một trận giao hữu, nhưng khi trận đấu bắt đầu, họ trở lại nhịp độ cũ dễ dàng như thể trận cuối chỉ vừa diễn ra hôm qua. Thoạt tiên, Hashirama đã cố kiềm chế; dù chỉ là thể thuật, anh vẫn không muốn xới tung cả bãi cỏ.
Một cú đấm trượt dễ dàng để lại lỗ hổng to tướng trên mặt đất – cú ấy, nếu Madara không tránh kịp, ít nhất cũng gãy mất vài xương sườn. Trong lúc Hashirama cố kiềm chế khi bắt đầu, Madara không hề nương tay chút nào – dù cũng có khựng lại đôi chút khi cậu trai Uchiha ra một đòn đủ mạnh khiến Hashirama rách môi.
"Sao thế? Có vẻ như ta đang thắng thì phải." Madara giễu anh, trong lúc Hashirama dùng lưng bàn tay quệt máu khỏi miệng.
"Cậu sẽ sớm lấy làm tiếc vì đã nói vậy."
Hashirama xông vào trận đấu dữ dội hơn khi họ giáp lá cà, buộc Madara phải phòng thủ, vì gã khó lòng chịu được những cú đấm của Hashirama – gã cảm thấy mình không bị gãy xương. Dù đang bị dồn ép, gã lại cực kì hứng thú với tia nhìn đầy phẫn nộ phản chiếu trong mắt Hashirama. Tia nhìn ấy không nhắm vào gã, chắc chắn thế, song gã hiếm khi thấy chàng trai Senju cuồng nộ đến mức này.
Hàng loạt nắm đấm và cú đá tung ra, Madara lui lại vài bước thủ thế và giữ khoảng cách giữa hai người – Hashirama xem chừng chẳng hứng cho phép chuyện này. Đến khi Madara phải đỡ bằng cả hai tay, sức mạnh từ cú đấm lớn đến độ khiến gã dội ngược lại, lưng va vào một thân cây. Hashirama ngừng cú đấm của mình ngay trước mặt Madara khi nhận ra giới hạn thời gian mà cậu trai Uchiha không thể tránh đòn thêm nữa, và chầm chậm hạ tay xuống.
Họ yên lặng một lúc, trong khi Madara nhìn chằm chằm vào Hashirama, và Hashirama nhắm nghiền mắt, cả hai đều thở dốc sau trận đấu dữ dội. Chỗ môi bị rách của chàng trai Senju lại bắt đầu rỉ máu, một dòng nhỏ chảy dài xuống cằm. Madara nhăn mặt, dùng ngón cái của mình quệt đi khiến Hashirama ngạc nhiên nhìn gã vì cử chỉ đường đột này.
"Lại lần nữa nào."
Nói cách nào đó, trong lúc Madara rõ ràng đang tận hưởng trận đấu, gã biết mình làm điều này vì Hashirama hơn là vì bản thân. Thật hụt hẫng khi thấy người kia dao động; người khác khó lòng nhận định chính xác được, song, Madara chỉ cần nhìn vào mắt anh là có thể nhận ra ngay, cái chết của Toka ảnh hưởng đến anh nhiều hơn những gì anh biểu lộ ra mặt.
Nên gã cầm cự vài giờ, trong khi Hashirama trút hết nỗi tuyệt vọng của mình lên gã, đến khi cả hai đều kiệt sức. Hashirama có phần mỏi mệt hơn Madara – kẻ hầu như chỉ phòng thủ, dù gã cũng bị ăn vài đấm ra trò. Khi họ kết thúc, mặt trời đã lặn từ lâu, cả hai đều mất khái niệm về thời gian. Tàn cuộc, cả bãi tập gần như bị xới tung; các vết nứt và hố lớn rải rác khắp nền đất, vài thân cây gục đổ đó đây, song không có gì quá nghiêm trọng.
Hashirama lau mồ hôi trên trán, cảm thấy khá hơn đôi chút khi giải tỏa mọi thứ. Gió đêm mát lạnh dễ chịu phả vào làn da nóng rực, và anh nhìn quanh, xem xét những thiệt hại mình đã gây ra. Madara đứng trước mặt anh, nhận ra hôm sau bản thân sẽ có thêm vài vết bầm, dù gã chẳng mấy để tâm. Hashirama có vẻ bình tĩnh hơn nhiều so với khi trận đấu chưa diễn ra, nhưng xem chừng cơn giận chỉ bị thay thế bởi nỗi sầu muộn.
"Giờ đã thấy khá hơn chưa?" gã bình thản hỏi, bước đến chỗ chàng trai Senju, vừa đi vừa chỉnh lại y phục xốc xếch của mình. Hashirama khẽ cười với gã.
"Phần nào." Anh đáp, nhích lại gần hơn, và trườn một tay quanh hông, kéo gã lại gần hơn. "Cậu tinh ý hơn những gì người khác đồn đãi nhiều."
"Ngươi đang cố bày trò lãng mạn đấy à?" Madara đáp khô khốc, gạt tay Hashirama khỏi người gã, khiến chàng trai Senju vô cùng bất mãn. "Không phải giữa bãi tập." biểu cảm của Hashirama tối tăm hẳn, và Madara bỗng nhận ra bản thân bị kéo sát vào anh lần nữa, hai cánh tay anh vòng quanh lưng dưới gã.
"Tôi muốn cậu." Hashirama thì thầm vào tai gã, khiến một cơn rùng mình khoan khoái chạy dọc sống lưng.
"Ngươi làm trò gì đó?" Madara gằn giọng, cố đẩy ra, dù gã khựng lại đôi chút khi cảm nhận được môi người kia áp trên cổ mình. "Nếu có ai thấy thì sao –"
"Không đâu. Chúng ta sẽ nghe thấy nếu có người đến mà." Hashirama thì thầm. Madara nghiến răng, xoay sở đẩy Hashirama ra đủ xa để nhìn vào mắt anh, và điều gã trông thấy thật chẳng vui vẻ gì. Gã đẩy chàng trai Senju ra với một ánh nhìn cáu bẵng.
"Ta sẽ không trở thành công cụ để ngươi xả giận đâu, tên đần." gã quả quyết. Hashirama cau mày một lúc trước khi nắm lấy tay Madara, hôn dọc theo các đốt ngón tay, ánh mắt đồng thời như thiêu đốt Madara, kẻ không tài nào nhìn đi nơi khác.
"Hôn một cái cũng không được sao?" Madara im lặng một lúc, đặc biệt sửng sốt khi Hashirama cho ngón giữa của người kia vào miệng anh, nhìn gã say đắm trong khi mút lấy ngón tay ấy, khiến Madara tức thì hồi tưởng lại đêm hoan lạc trước đó vài hôm, và đũng quần gã bắt đầu chật cứng.
"Ta nghĩ cả hai ta đều biết cái hôn đó sẽ dẫn đến chuyện gì, ngươi đúng là tên giảo hoạt." Madara cằn nhằn, giật tay khỏi Hashirama, kẻ đang bất mãn toàn tập. Chà, giờ Madara không thể bỏ anh lại một mình được. Anh thể nào cũng lại tự kỉ cho xem, và điều đó thật quá sức thê thảm. "Đi nào, tìm gì đó ăn thôi." Gã bất chợt lên tiếng. Thoạt tiên, Hashirama không đáp, và Madara thở dài. Gã rướn người tới, cảm thấy có chút xấu hổ khi nắm lấy tay Hashirama. "Không phải ta đang nài nỉ đâu đó, Senju. Đi nào." Gã hơi mất kiên nhẫn, lay nhẹ tay Hashirama.
Nụ cười toe toét vừa nở ra trên mặt Hashirama khiến cử chỉ ngượng ngùng kia còn hơn cả xứng đáng.
"Được rồi, nhưng cậu đãi đó. Tôi quên tiền ở nhà rồi."
"Tên kẹt xỉn chết tiệt."
--- oOo ---
Những ngày cuối tuần chóng vánh trôi đi khi cả làng chuẩn bị cho cuộc chiến sắp diễn ra. Hashirama biết, những khoảnh khắc anh sẻ chia cùng Madara cho đến lúc ấy sẽ vô cùng ngắn ngủi, và cố trân trọng mọi thứ. Anh không thích cảm giác như thể đang dồn bản thân đến điểm cuối cuộc tình giữa họ, nhưng anh cũng thấy Madara ngày càng khó chịu hơn trong mỗi cuộc họp thảo luận chiến lược mà họ tham gia cùng thủ lĩnh các tộc khác. Vẫn chưa có quyết định chính thức, và cũng chưa ai vội bàn đến, nhưng việc người nào sẽ nắm quyền chỉ huy đã rõ như ban ngày, cả việc ai sẽ đứng đầu làng sau chiến tranh nữa. Họ đang tránh né một vấn đề bất khả kháng, và cả hai đều biết thế.
Hai người không mang việc đó ra bàn. Nếu không cần thiết thì tránh đi là tốt nhất; nói ra chỉ hủy hoại mọi thứ. Song, khi ngày đó đến, ngày họ phải rời khỏi Konoha để ra trận, đối đầu với Suna, Hashirama – thấy lưu luyến quá đỗi khi vận giáp trên người và đứng ngay trước cổng làng – quay sang trộm nhìn Madara, kẻ đang đứng cách anh một quãng khá xa cùng với thân tộc của gã. Họ thoáng chạm mắt.
Sự ngờ vực, nỗi âu lo, và cả phấn khích; hỗn hợp những xúc cảm ấy chỉ khiến anh thêm bồn chồn, tự hỏi cả hai sẽ đi về đâu sau khi chuyện này kết thúc. Hashirama phải làm gì đó nhằm giữ họ bên nhau. Anh đã hứa hẹn với Madara nhiều đến thế, và anh sẽ giữ lời, vậy nhưng mọi sự xem chừng thật xa vời, khi mà anh cứ không thôi tự hỏi liệu Madara có tin lời mình. Dù thế nào chăng nữa, anh cũng không thể đơn thương độc mã. Câu hỏi duy nhất là liệu Madara có chịu dẹp bỏ lòng tự tôn và đồng lòng với anh không.
"Mọi người đã sẵn sàng ra quân." Hashirama nhìn sang bên cạnh, Tobirama vẫn đứng đó hệt như ngày nào. Em trai anh có vẻ bồn chồn khác thường trước trận chiến này, song lại né tránh mọi câu hỏi có ý quan tâm đến hành vi của cậu. Hashirama thắc mắc cậu đang nghĩ gì – nhưng giờ không phải lúc để hỏi han những chuyện đó.
Họ hướng ra tiền tuyến.
--- End chap 25 ---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip