Chap19
Trong phút chốc, Sowon cảm thấy như chết đi khi nghe những lời mà cô chưa bao giờ ngờ tới trước đây. Cảm giác chết lặng len lỏi khắp cơ thể, biến thành cơn đau nhức nhối nện vào trái tim cô. Máu trong người như đông lại, lưỡi cô như bị trói chặt. Cô không bao giờ muốn phản bội cô ấy.
Nhưng cô có thể nói gì được? Làm sao cô có thể thốt ra bất cứ lời biện hộ nào khi mà mỗi chứng cứ đều là bất lợi? Cô sẽ không bao giờ có thể giải thích về nó với Eunha. Không thể làm gì hơn. Nhưng... chỉ là nhưng, chuyện này không thể kết thúc ở đây, hay kết thúc như thế này. Sau tất cả nó là một sự hiểu lầm to lớn. Nó không được phép kết thúc thế này. Cô thậm chí còn không nhận ra Yerin đã để lại dấu son trên cổ áo của mình từ lúc nào.
Mọi thứ chưa bao giờ trở nên phức tạp như thế này, cô tuyệt vọng nghĩ. Nhưng cô biết mình không thể cứ đứng im một chỗ. Cô phải cố gắng, dù cô đoán là nó sẽ vô ích thôi. Nhưng ít nhất cô đã cố gắng.
Sowon về phòng của mình; cửa đã bị khóa trái từ bên trong. Từ trong phòng, cô thậm chí có thể nghe rõ tiếng khóc nức nở tuyệt vọng của bạn gái mình, hay bạn gái "cũ", nếu nhất thiết phải nói lại. Điều đó làm cô thậm chí cảm thấy đau đớn hơn, thực sự. Với đôi mắt ngập nước và giọng nói lạc đi, cô gõ cửa.
"Eunha~aaaa...Làm ơn hãy nghe Sowon nói...Cho Sowon cơ hội giải thích mọi chuyện. Em hiểu lầm rồi," cô thận trọng nói. Không có phản hồi nào từ cô ấy.
"Eunha~aaa...," cô gọi cô ấy một lần nữa.
"Đi đi. Đi đi, Sowon!" Cuối cùng cô ấy cũng đáp lại; gần như hét lên; giọng cô ấy cũng lạc hẳn đi.
"Sowon sẽ không đi cho đến khi em cho Sowon cơ hội nói chuyện với em."
"Tôi đã phát mệt để nghe xin lỗi rồi, Sowon!"
Và Sowon cũng mệt mỏi với việc nói xin lỗi rồi, Eunha...Nhưng tình yêu Sowon dành cho em...là thứ lớn lao hơn tất cả... Và nó khiến Sowon có thể làm bất cứ điều gì vì em...
"Sowon biết em bị tổn thương vì Sowon... Và Sowon cũng rất đau lòng, Eunha à...khi thấy em như vậy. Nhưng em hiểu lầm Sowon rồi."
"Lẽ nào cậu đang cố nói rằng mắt tôi không nhìn thấy vết son đó, mũi tôi không ngửi thấy mùi hương đó, và tai tôi không nghe thấy lời thú nhận của cậu?"
"Thế quái nào mà cậu có thể cố nói rằng mắt tôi, mũi tôi tai tôi đã đánh lừa tôi???" cô ấy hét lên một cách mỉa mai.
"Sowon không nói vậy," Sowon nhanh chóng nói, bảo vệ mình.
"Thấy chưa?? Vậy thì kết thúc tranh luận ở đây."
"Ôi vì Chúa, Eunha!" Sowon hét trở lại vì bực bội. "Sao em không chịu nghe Sowon cơ chứ?"
"Giờ thì cậu nói cứ như sau tất cả cậu là nạn nhân vậy! Tuyệt thật, Sowon!"
"Không phải! Và không có ai là nạn nhân ở đây hết, Eunha, nếu em chịu nghe Sowon!"
"Nếu cậu là tôi, cậu vẫn muốn nghe lý do sao???"
Sowon im lặng trong phút chốc, tưởng tượng nếu họ đổi chỗ cho nhau và nếu vậy cô sẽ nghe cô ấy nói...Ít nhất cô sẽ cho cô ấy một cơ hội để giải thích...bởi cô tin tưởng cô ấy. Nhưng bằng cách nào? Eunha thậm chí còn không muốn nghe cô. Chẳng phải nó có nghĩa là cô ấy không còn tin tưởng cô nữa hay sao? Và bây giờ, có gì đáng để tiếp tục... một mối quan hệ không có sự tin tưởng đúng nghĩa thực sự. Chết tiệt...
"Thành thật mà nói, Sowon sẽ nghe. Bởi vì Sowon tin em," Sowon nghiêm túc trả lời. Không còn sự cao giọng trong lời nói của cô. Eunha nhíu mày và ngạc nhiên trong giây lát khi nhận ra sự thay đổi ngữ điệu của Sowon.
"Sowon nghĩ em đã đúng. Chúng ta kết thúc rồi."
Eunha choáng váng vì kinh ngạc trên giường. Gì cơ??? Cậu ấy nói chúng ta đã chấm dứt??? Không...mình là người thốt ra lời đó trước tiên và giờ tại sao mình lại cảm thấy suy sụp khi nghe thấy nó. Là mình chưa sẵn sàng cho chuyện đó sao?
"Nếu em không tin Sowon, vậy thì chúng ta không còn gì để làm với chuyện này nữa," Eunha nghe Sowon nói tiếp sau cánh cửa.
"Chúng ta đã cố gắng và giờ cả hai đều thấy kết quả, Eunha. Chúng ra không thể lừa dối rằng cả hai đều dần cảm thấy mệt mỏi vì tất cả mọi thứ. Cuối cùng chúng ta phải thừa nhận và chấp nhận sự thật rằng chuyện này không đi đến đâu cả."
Eunha cảm thấy tan vỡ khi nghe những lời Sowon nói. Nó nằm ngoài dự đoán của cô. Cô không bao giờ nghĩ Sowon có thể nói ra những lời như vậy. Sâu trong tim, cô mong chờ Sowon sẽ đấu tranh để giành lại trái tim cô một lần nữa và làm lành với cô...Nhưng...có phải đã quá muộn để rút lại những lời cô nói? Phải không? Cô là người...đề cập đến chuyện này trước...và cô không thể rút lại nó...
Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân rời đi, dần dần biến mất bên tai cô. Cô ấy không còn đứng ở đó nữa.
Đã hơn 12 giờ đêm và Eunha vẫn thẫn thờ nghĩ tới những cảnh tượng trước đó và thậm chí cô không thể nhắm mắt lại. Cô mải miết suy nghĩ một lúc lâu cho tới khi tiếng chuông điện thoại kéo cô khỏi sự mơ màng. Cô giật mình vì bất ngờ và nhíu mày trong phút chốc khi nhận ra ai đang gọi tới. Là ba cô. Không thể tin được. Sao ba lại gọi cho cô... sau nửa đêm... và cô đoán hẳn là có chuyện gì đó cấp thiết ...Mặc dù cô hoàn toàn không có tâm trạng để nói chuyện với bất cứ ai, nhưng cô biết mình không thể phớt lờ nó...
Cô hờ hững nhấc máy và nghe thấy giọng của ba mình.
"Hi, Eunha. Con đã ngủ chưa?" ba cô cất tiếng.
"Con chỉ đang...cố ngủ...Có chuyện gì vậy, Appa?"
Cô nghe tiếng ba mình hắng giọng và có tiếng nói ồn ào xen lẫn trong đó.
"Appa không thể nghe rõ, con yêu," ba cô nói. "Giờ con đang trong phòng ngủ sao?"
"Vâng...giọng của con...vẫn không rõ sao?"
"Hu-uh," ba cô đáp. " Appa nghĩ tín hiệu điện thoại của con hơi yếu."
"Appa cần nói với con một chuyện quan trọng. Con có thể ra khỏi phòng không? Ba nghĩ con sẽ thu được tín hiệu tốt hơn ở bên ngoài."
"Vâng. Appa chờ chút," cô nói và rời giường, bước ra ngoài. Cô nín thở vài giây và cảm giác có gì đó khác thường khi cô nhận ra Sowon đã rời khỏi. Cô ấy không còn ở đây nữa; nhưng Eunha đã hy vọng...cô có thể thấy cô ấy vẫn đứng đó, trước cửa phòng cô... và mỉm cười thấu hiểu như thường lệ... rồi họ sẽ tha thứ cho nhau và làm lành... họ sẽ ôm và hôn nhau sau tất cả... Nhưng dường như...điều đó sẽ không xảy ra lúc này.
Bên ngoài rất tối và Eunha ghét điều đó. Thường ngày, Sowon sẽ không bao giờ quên bật đèn và lúc này cô bắt đầu cảm thấy rấm rứt hối hận.
Eunha lần theo tường, cố gắng tìm công tắc mở đèn, nhưng rồi cô nghe thấy có tiếng gì đó trong nhà. Cô cảm thấy ớn lạnh... Có thứ gì đó... thứ gì đó ở đây...
"A-ai...Ai đó..."
Không có tiếng trả lời.
Và tiếng động lạnh người đó lại bắt đầu vang lên.
"Không vui chút nào đâu! Ai đó???" cô thấy giọng mình run run; cô đã quên bẵng cuộc gọi của ba mình.
"Sowon... Em cần Sowon...," cô lẩm bẩm một cách vô thức trong khi cảm nhận cả người mình run lên nhè nhẹ.
Ngay giây tiếp theo cô nghe thấy tiếng súng nổ và cô không thể kiềm chế mà hét lên tên của Sowon.
"SOWON!!!!!!"
"HAPPY BIRTHDAY TO YOU... HAPPY BIRTHDAY TO YOU... HAPPY BIRTHDAY HAPPY BIRTHDAY... HAPPY BIRTHDAY EUNHA!!!"
Tất cả đèn trong phòng bật sáng và Eunha nhận thấy có một đám người hiện ra trong tầm mắt cô. Cô choáng váng trong sự kinh ngạc và đờ người tại chỗ. Cô chật vật làm bản thân bình tĩnh trở lại và nhận diện những khuôn mặt đó... Tim cô đập nhanh và đầu óc cô vẫn chưa thể lý giải nổi chuyện gì đang diễn ra.
Đứng trước mặt cô, là một người đàn ông...cô chưa bao giờ ngờ tới...Là ba của cô.
"Appa?"
Sau đó cô nhận ra Sowon, Yerin, và một cô gái cô chưa từng gặp trước đây, đứng bên cạnh. Gương mặt họ đều rất vui vẻ; đôi mắt lấp lánh hài lòng vì đã làm cho cô bất ngờ.
Ba cô mỉm cười và trước khi cô kịp hoàn hồn, Sowon đã bước tới; cầm trên tay một chiếc bánh sinh nhật và đứng trước mặt cô.
"Thổi nến và ước một điều, được chứ, Eunha?" cô ấy hỏi và mỉm cười.
Eunha có cảm giác muốn khóc và cô không thể kìm nén thêm được nữa. Cô mỉm cười, cảm thấy vô cùng cảm động và gật đầu. Cô nhắm mắt và ước.
"Mình ước...Sowon và mình sẽ không bao giờ xa nhau..."
Sau đó cô thổi nến và nhận được tràng vỗ tay chúc mừng từ phía mọi người. Vẫn với vẻ sững sờ, cô chuyển ánh nhìn về phía Sowon; hy vọng cô ấy sẽ giúp cô giải thích chuyện đang diễn ra.
Sowon tiến lại gần và tặng cô một nụ hôn chúc mừng sinh nhật lên má.
"Chúc mừng sinh nhật, tình yêu của Sowon, Jung Eunha," cô ấy thì thầm sát bên tai cô sau đó tinh nghịch dứt ra.
"S-Sowon...Appa...Thực ra đã có chuyện gì?"
"Tất cả là ý tưởng của cô ấy," ba cô chỉ vào Sowon, người đang cười nhăn nhở.
"Con chắc chắn rất may mắn khi có một người trợ lý như cô ấy. Cô ấy rất tốt với con," ba cô nói.
Con thực sự may mắn, Appa. Và với con, cậu ấy còn hơn cả một trợ lý, nếu con có thể nói với ba.
Eunha mỉm cười với ý nghĩ của mình.
"Em có muốn cắt bánh và chia cho mọi người bây giờ không?" Sowon đề nghị.
"Được...chắc chắn rồi!" Eunha mỉm cười và nhanh chóng cắt bánh; sau đó cô do dự vì không biết nên đưa bánh cho ai trước tiên. Cô nhìn Sowon và Sowon chỉ mỉm cười và ra hiệu cho cô đưa bánh cho ba cô, chỉ bằng ánh mắt. Eunha vui vẻ gật đầu và tiến lại gần ba mình.
"Con mời ba."
"Chúc mừng sinh nhật, Eunha," ba cô nói và hôn lên má cô, sau đó nhận lấy miếng bánh từ cô.
"Appa về lúc nào vậy?"
"Một tiếng trước," ông ấy đáp và mỉm cười; khiến Eunha giật mình.
"Chúa ơi...ba...chỉ vừa bay về...và tới đây? Chắc ba mệt lắm rồi."
"Đừng lo, con yêu," ba cô trấn an. "Không có gì...Ba... ba nên làm tốt hơn lúc này," ba cô nói chân thành. Eunha lắc đầu.
"Ba... Ba không cần phải nói vậy...Con rất mừng vì ba đã ở đây...Và...oh, vì ba thực sự đã mệt sau chuyến bay, không vấn đề gì nếu ba nghỉ ngơi ở đây...trong phòng của ba," Eunha chỉ vào một căn phòng.
"Con chắc chứ?" ba cô không thể giấu nổi cảm giác mệt mỏi vì trái múi giờ đang xâm chiếm khắp cơ thể.
"Vâng...appa cứ nghỉ ngơi đi. Con sẽ trở lại với appa sau."
"Con thật tốt, Eunha. Một lần nữa, chúc mừng sinh nhật. Ba yêu con."
"Con cũng yêu ba."
Sau khi ba cô rời khỏi căn phòng, Eunha lấy một miếng bánh nữa và không chút chần chừ cô tiến về phía Sowon và ngọt ngào đút bánh cho cô ấy.
"Sao Sowon có thể làm chuyện điên rồ này với em?" cô lầm bầm và nhăn mặt.
"Em không biết đâu," Sowon khẽ cười trong khi nhai bánh.
Mắt họ dán chặt vào nhau.
"Sowon nói đúng. Em ghét Sowon," cô thì thầm.
"Oh, Sowon đoán là em đã biết rồi đó," Sowon nghịch ngợm đáp lại.
"Hey, Eunha! Cậu không định đút cho tớ với à?" đột nhiên Yerrin la lên và Eunha nhanh chóng xoay người lại.
"Yerin!" cô vui vẻ hét trở lại. "Đừng lo, tớ sẽ!" cô cắt một miếng bánh nữa và đi về phía cô ấy.
"Tớ chắc là cậu cũng có phần trong vụ này," cô nhướng mày trong khi đút bánh cho cô ấy.
"Tớ giận đó nha," Yerin cắn một miếng và nhếch miệng cười. "Cậu biết không," cô ấy thì thầm. "Tớ hơi lo lắng với phản ứng của cậu lúc đầu. Nhưng bạn gái cậu buộc tớ tiếp tục."
"Tớ...," Eunha lưỡng lự trong giây lát và nghĩ về dấu son môi một lần nữa.
"Cậu sao?" Yerin thắc mắc.
"Tớ muốn hỏi cậu về mùi nước hoa và dấu son tớ tìm thấy trên áo của Sowon," đột nhiên giọng Sowon chen vào, hoàn thành câu nói của cô. Eunha nghiêng đầu và thấy cô ấy đã đứng ngay sau lưng cô; và tay thì vòng qua eo cô. Cô bất ngờ nhưng không đẩy ra.
"Oh có phải tớ đã...?" Yerin có vẻ sửng sốt và Sowon phá lên cười.
"Thấy chưa? Cậu ấy thậm chí còn chẳng nhận ra, Eunha~aaa," Sowon nói với cô.
"Ehemmm," cô gái đứng cạnh Yerin đột nhiên hắng giọng và điều đó khiến cả Sowon lẫn Yerin chợt nhận ra rằng họ gần như đã quên giới thiệu cô ấy với Eunha.
"Đây là Hwang SinB," Yerin nói.
"Cô ấy là bạn cùng trường với Sowon," Sowon bổ sung.
"Và?" Eunha nhướng mày, vẫn chưa nắm bắt được có gì liên quan với nhau.
"Tớ là bạn gái cô ấy," Cuối cùng SinB cũng lên tiếng. Nụ cười kiêu hãnh hiện trên gương mặt cô ấy và cô ấy đột ngột ôm lấy Yerin khẳng định chủ quyền
"Sao?" Eunha hỏi, sửng sốt.
"Em nghe thấy rồi đấy, Baby," Sowon nói.
"Nhưng em đã nghĩ...Yerin và Sowon...," Eunha bối rối và nhìn tới nhìn lui Yerin và Sowon.
"Babo!" Yerin khúc khích cười và gõ vào trán Eunha.
"Sao cậu có thể nghĩ rằng cậu ấy lừa dối cậu??? Cậu không biết là cậu ấy phát cuồng vì cậu sao?"
"Hey đừng nói thế với cô ấy!" Sowon làm bộ phản đối. "Nó sẽ chỉ làm đầu cô ấy lớn hơn thôi."
Eunha lườm Sowon, lập tức khiến cô ấy ngậm miệng.
"Đúng vậy, Sowon yêu cậu rất nhiều. Và cậu biết sao không, khi cậu ấy thực sự yêu một người, cậu không cần phải nghi ngờ về sự chung thủy của cậu ấy," SinB bổ sung. "Tớ cam đoan rằng cậu ấy chắc chắn có thể chết vì người mình yêu."
Eunha cảm thấy rất áy náy khi nghe những lời đó. Cô cũng thấy cắn rứt vô cùng vì đã tát Sowon mạnh như vậy.
"Giờ để Sowon nói cho em biết sự thật," Sowon nói. "Sowon làm công việc của một tài xế riêng vào những buổi tối đó."
"Vì sao???" Mắt Eunha mở to.
"Vì nó," Sowon nói và lấy ra một vật từ trong túi áo.
Đó là một chiếc dây chuyền rất đẹp và mắt Eunha lấp lánh vui mừng khi trông thấy nó.
"Để Sowon đeo nó cho em, được chứ?" Sowon ngọt ngào hỏi và Eunha hơi cúi người và ngả về phía trước. Sowon đeo nó lên cổ cô ấy, sau đó mỉm cười mãn nguyện.
"Cảm ơn Sowon...," cô ấy nói với đôi mắt long lanh nước. "Cảm ơn..."
"Em thích không?" cô hỏi.
"Em không thể nói gì hơn...Em rất thích nó, Sowon...," cô ấy không thể kiềm chế mà ôm cô thật chặt cho tới khi Sowon cảm thấy có chút khó thở.
"Sowon đã làm việc vất vả vì nó sao? Sowon...Sowon không cần phải..."
"Ssssh...Sowon cần và Sowon muốn làm vậy, Eunha...Sowon muốn tặng em phần thưởng tuyệt nhất cho ngày sinh nhật...Vì em xứng đáng với nó..."
Sau một lúc, họ dứt khỏi cái ôm và Sowon đặt một nụ hôn lên trán Eunha.
"Thật ngọt ngào và lãng mạn làm sao," Yerin bình luận, khiến họ một lần nữa nhận ra sự hiện diện của hai người còn lại. Eunha đỏ mặt khi nhận ra SinB vẫn là một người lạ với họ và cô ấy đã chứng kiến hết thảy.
"Đừng lo vì cô ấy, Eunha~aaaah," Yerin cười khúc khích khi thấy Eunha đỏ mặt vì SinB.
"Bọn tớ thậm chí có thể ngọt ngào hơn cả hai người các cậu," cô ấy le lưỡi sau khi thoáng nhìn SinB.
"Yeah, không cần phải ngại trước tớ," SinB khẽ cười.
"Và bây giờ, Sojung, tớ cần một lời giải thích về dấu son môi," SinB trở lại vấn đề.
"Ah yeah," Sowon gật đầu và hồi tưởng lại chuyện vài ngày trước.
"Sowon, tớ có chuyện cần nói với cậu," Yerin nghiêm túc nói qua điện thoại.
Sowon nhíu mày, cảm giác có gì đó khác thường trong giọng của cô ấy.
"Về chuyện gì, Yerin?"
"Là về Eunha," Yerin nói và ngừng lại một chút. "Cô ấy nói... gần đây cậu thường về nhà muộn."
Sowon vẫn giữ im lặng, sẵn sàng lắng nghe cô ấy nhiều hơn.
"Làm ơn dừng hiểu lầm cô ấy. Cô ấy chỉ là không thể chịu được và cần chia sẻ với ai đó..."
"Đừng lo, Yerin. Tớ sẽ không hiểu lầm," Sowon mỉm cười khi nghe ra sự lo lắng của cô.
"Tớ hiểu rõ bạn gái của mình," cô tự tin nói thêm.
"Yeah, thế cho nên tớ không cần nói cho cậu biết cô ấy phàn nàn về điều gì, phải không?"
"Ừ," Sowon nói. "Nhưng tớ phải làm vậy. Tớ không có lựa chọn. Tin tớ đi, nó thực sự khó khăn với tớ."
"Tớ biết, Sowon. Tớ chỉ muốn biết lý do, nếu cậu không ngại."
Sowon im lặng trong giây lát trước khi cuối cùng cũng lên tiếng trở lại.
"Được rồi, tớ sẽ nói cho cậu biết sự thật. Nhưng hãy giữ bí mật, được chứ?"
"Chắc chắn rồi. Là gì thế?"
"Cậu biết đó, sắp tới là sinh nhật cô ấy...Và... đến ngày đó, tớ muốn tặng cô ấy một món quà đặc biệt. Tớ cần làm việc chăm chỉ để đủ tiền mua nó, Yerin."
"Owhhh...," cô nghe tiếng Yerin thốt lên kinh ngạc.
"Đó là lý do tại sao tớ phải để cô ấy lại một mình. Tớ làm tài xế riêng vào buổi tối."
"Công việc như thế nào?"
"Tớ để lại số điện thoại trên quảng cáo và mọi người có thể dễ dàng gọi cho tớ bất cứ khi nào họ cần tài xế. Hơn nữa việc đó được trả rất nhiều tiền."
"Fiuhhh...," cô nghe tiếng Yerin thở phào. "Tớ nhẹ cả người khi nghe được điều đó."
"Tất nhiên rồi," Sowon khúc khích. "Cậu đã mong chờ loại tin tức gì chứ?"
"Cậu nghi ngờ sự chung thủy của tớ?" Sowon hỏi tiếp.
"Không...không phải vậy," Yerin nói. "Tớ chỉ...thỉnh thoảng nghĩ...có những thời điểm khó khăn khi cậu nghĩ cậu sẽ không thể chịu đựng hơn nữa... Nói với tớ nếu tớ sai..."
Sowon lại im lặng; trầm ngâm trước lời nói của Yerin.
"Cậu đã bao giờ... trải nghiệm điều đó chưa, Yerin?" cô hỏi.
"Thành thật mà nói, rồi," Yerin đáp. "Tớ biết cô ấy từ rất lâuuu rồi. Và dĩ nhiên tớ đã trải qua những ngày tháng khó khăn cùng với cô ấy. Một lần khi cô ấy cư xử hết sức khó chịu tớ đã nghĩ rằng mình không thể chịu đựng hơn nữa; nhưng khi tớ nhìn lại khuôn mặt cô ấy và hiểu rằng... cô ấy rất dễ tổn thương và thực tế cô ấy không cố tình lựa chọn trở thành con người như vậy... tim tớ tan chảy một lần nữa và tớ đã hứa sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy."
"Tớ hoàn toàn đồng ý, Yerin." Sowon thừa nhận.
"Phần nào, tớ có cùng suy nghĩ với cậu. Nhưng điều khác biệt là, tình cảm tớ dành cho cô ấy là tình yêu, không chỉ là tình cảm yêu mến giữa chị em. Tớ cũng hiểu, cô ấy thực sự không lựa chọn trở thành con người như vậy, nhưng cuối cùng tớ nhận ra, cô ấy đã thay đổi... thành một cô gái tốt hơn... thành một con người như ngày hôm nay... và tớ không mù mà không nhận ra... cô ấy thay đổi bởi vì tớ... Tớ đã, đang và sẽ luôn tự hào về cô ấy. Và không phải là cô ấy may mắn khi có tớ, mà ngược lại, tớ rất may mắn khi có cô ấy trong cuộc đời mình. Cô ấy khiến tớ cảm thấy mình còn tồn tại và đáng giá hơn cả những gì tớ nghĩ mình có thể... Đó là lý do tớ sẽ không bao giờ khiến cô ấy thất vọng..."
"Tớ không thể nói được gì," Yerin thẳng thắn nói và Sowon mỉm cười.
"Tớ thực sự mừng cho hai cậu," cô ấy nói. "Và trời ạ... tớ thấy ghen tị quá đi mất!"
"Ha ha...," Sowon phá lên cười. "Đừng, Jung Dê," cô nói. "Sao cậu không ra ngoài và cố gắng mở rộng trái tim mình? Tớ chắc chắn nếu cậu..."
"Ehem... Đừng bắt đầu dạy đời tớ, Kim Sojung," cô ấy nói. "Thật ra, tớ đã tìm được một người."
"Thật sao??" Sowon có vẻ ngạc nhiên. "S-sao cậu không nói với bọn tớ?"
"Cậu sẽ biết khi tới thời điểm thích hợp," Yerin nghịch ngợm đáp.
"Geezzzz... Tớ không thích giọng điệu của cậu."
"Hahaha... Được rồi, được rồi... Tối nay thì sao?"
"Tối nay?"
"Ừ... Tối nay cậu rảnh không?"
"Cậu không nhớ là tớ phải làm việc tối nay à?"
"Không. Đó là lý do tại sao tớ thuê cậu."
"Cái gì?"
"Cậu nghe thấy rồi đó, Kim So Jung."
"Có phải cậu nói là muốn thuê tớ?'
"Ah-ha."
"Tốt thôi. Nhưng vì tớ thực sự cần nhiều tiền cho Eunha, hy vọng cậu sẽ ổn nếu tớ không giảm giá."
"Đừng lo, đồ ngốc!" Yerin cười lớn. "Tớ thậm chí sẽ trả thêm nếu cậu làm tốt."
"Ah, tuyệt!" Sowon bật cười. "Được, gửi cho tớ thời gian và địa điểm."
"Cậu nhận được rồi đó! Bye, Sowon!"
---
Đã gần 11 giờ tối khi Sowon đến câu lạc bộ. Cô kiên nhẫn chờ trước cửa ra vào và tự hỏi liệu Yerin có gây ra chuyện gì trong đó không. Cô nhét tay vào túi áo khi những cơn gió lạnh của buổi tối tháng Năm bắt đầu thổi. Không lâu sau đó cô nghe tiếng cửa mở ra và một giọng nói quen thuộc gọi tên cô đầy phấn khích.
"Sowon~aaa!!!"
Cô quay đầu nhìn sau khi nhận ra đó là cô ấy.
"Hi, Yerin! Cậu làm gì ở đây thế?" cô thắc mắc.
Yerin mỉm cười với cô mà không trả lời và cô ấy thậm chí còn không nhìn bước đi của mình nên bị vấp vào hòn đá rồi ngã sấp về phía cô.
May mắn thay, Sowon khéo léo đỡ được cô ấy và ôm chặt cô ấy để giữ thăng bằng.
Sowon ôm cô ấy một lúc để chắc chắn rằng cô ấy không sao và đó là cách mọi chuyện xảy ra...
Môi của Yerin vô tình cọ vào cổ áo cô... và vì họ đã ôm nhau một lúc nên mùi nước hoa của cô ấy cũng lưu lại trên áo Sowon.
Họ đã không để ý lúc đó.
Và khi Sowon định buông Yerin khỏi cái ôm, một tiếng hét đột ngột vang lên từ phía sau.
"Yahh, TÊN CAO KỀU!! NHÀ NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ?"
Sowon cảm thấy bị xúc phạm và lừ mắt nhìn chủ nhân của giọng nói; nhưng ngay sau đó mắt cô trợn tròn; nhận ra cô ấy.
Đó là một cô gái cao ráo xinh đẹp với làn da trắng; mái tóc dài và ngoại hình ấn tượng; cô ấy lại gần Yerin và ôm lấy Yerin từ phía sau đầy chiếm hữu.
"Seobang," Yerin vội vàng xen vào, sợ cô ấy sẽ nổi giận. "Đừng hiểu lầm cậu ấy."
Nhưng thật kì lạ, ngoài dự đoán của cô, cô gái bỗng mỉm cười quái dị và khi Yerin nhìn Sowon, cô cũng thấy cô ấy cười đáp lại.
"Hwang...SinB?"
"Kim...Sojung?"
Sau khi hôn phớt lên má Yerin một cái, SinB từ từ buông cô ấy ra và chạy về phía Sowon. Họ vui sướng ôm chầm lấy nhau.
"Chúa ơi!!!! Là cậu sao???"
"Tớ cũng không thể tin được lại là cậu, Sojung!"
"Cậu thật quá xinh đẹp SinB~aaa!"
"Sssst...Tớ thừa biết điều ấy. Nhưng đừng nói vậy trước mặt bạn gái tớ. Tớ không muốn cô ấy ghen!" SinB tinh nghịch đáp và cố tình nói đủ rõ để Yerin nghe thấy. Cô nhìn qua vai Sowon để xem phản ứng của Yerin và nở nụ cười chiến thắng khi thấy Yerin lườm cô.
"Cậu nghiêm túc hả???" Sowon choáng váng vì ngạc nhiên một lần nữa, sau đó dời ánh nhìn về phía Yerin.
"Vậy... Đây là bạn gái cậu, Yerin???"
Yerin lạnh lùng gật đầu.
"Ôi, thế giới này thật nhỏ bé! Tớ rất vui vì biết điều này!"
"Các cậu... quen nhau?" Yerin bối rối hỏi.
"Hơn cả quen nhau ấy chứ. Chúng tớ còn hơn cả bạn thân, Yerin!"
"H-hai cậu có... mối quan hệ gì đó không???" Yerin bắt đầu lắp bắp và nhận được tràng cười ngặt nghẽo từ cả Sowon lẫn SinB.
SinB nghịch ngợm nhéo mũi cô ấy.
"Không như Yerin nghĩ đâu."
"Đúng vậy. Cậu ấy không ngọt ngào được như Eunha của tớ. Sao tớ có thể đổ vì cậu ấy kia chứ?" Sowon châm chọc thêm vào.
"Hey, tớ cũng không thích cậu. Cậu chẳng sexy như Yerin của tớ!" SinB nhanh chóng đáp trả và mặt Yerin đỏ bừng khi nghe thấy nó.
"Dù sao thì, bọn tớ là bạn cũ," Sowon nói và huých mạnh vào sườn SinB.
"Ouchhh. Thấy không? Cậu ấy quá thô lỗ để làm bạn gái," SinB nói với Yerin.
"Rin chưa bao giờ thấy Sowon cư xử thô lỗ, Seobang!" Yerin nhận xét và Sowon nhếch miệng cười chiến thắng.
"Thấy chưa, bây giờ ngay cả bạn gái cậu cũng về phe tớ!"
SinB giả bộ làm mặt buồn bã và khoanh tay trước ngực.
"Vậy được. Cứ việc về nhà với cậu ấy. Tôi sẽ gọi xe khác," SinB đe dọa.
"Seobang~aaa," Yerin câu dẫn và vòng tay quanh eo SinB. "Rin luôn đứng về phía Sinie," cô mỉm cười dễ thương.
"Huh, Sinie không thấy điều đó."
"Thế này thì sao?" cô kiễng chân và đặt một nụ hôn thật lâu trên má SinB; khiến SinB không thể giả bộ tức giận được nữa.
"Rin chỉ làm vậy với Sinie, thấy không?" Yerin nháy mắt với cô ấy.
"Đó là sự thất bại của Sinie," SinB cười khúc khích.
"Cậu thật là sến súa phát ớn, SinB!" Sowon bình luận và cũng cười theo.
"Tớ không bao giờ ngờ được!"
"Tớ cũng vậy," cô ấy nói. "Cậu không hiểu được tớ cảm thấy may mắn thế nào khi biết cô ấy là của tớ đâu!" SinB nháy mắt với Yerin.
"Seobang~aaa," Yerin thẹn thùng lắc đầu. "Giữ bớt lại sự ngọt ngào của em, được chứ?"
"Đừng lo. Sinie sẽ không thiếu những lời ngọt ngào nếu là dành cho Rin," SinB tinh nghịch đáp và xoa đầu cô ấy.
"Vậy, tài xế, làm ơn đưa chúng tôi về nhà, được chứ?" cô nháy mắt và ném chìa khóa cho Sowon.
"Rất hân hạnh, thưa ngài," Sowon nháy mắt đáp lại và mỉm cười.
"Vậy... Đó là sự thật, Eunha," Sowon kết thúc câu chuyện trong khi chăm chú nhìn bạn gái mình; trông cô ấy có vẻ sững sờ khi nghe toàn bộ câu chuyện.
"Xin lỗi... Xin lỗi, Sowon... Em thật quá ngu ngốc khi buộc tội Sowon lừa dối em..."
Sowon dang tay và ôm cô ấy vào lòng một lần nữa. Eunha dụi đầu vào ngực cô và Sowon dịu dàng xoa đầu cô ấy.
"Sowon không muốn em khóc trong sinh nhật của mình; nếu đó không phải là những giọt nước mắt hạnh phúc. Em hiểu không?"
Sowon gật đầu và ngẩng lên nhìn cô.
"Em rất hạnh phúc, Sowon... Em không thể đòi hỏi gì hơn... Em rất hạnh phúc... vì có Sowon trong cuộc đời... Em thậm chí không thể đong đếm được phúc phận của mình...Và... Em cũng hạnh phúc... khi có được những người bạn như họ...trong cuộc đời... Từ khi em có Sowon... em nghĩ mình sẽ không cần bất cứ điều gì hơn nữa... Cảm ơn Sowon vì đã để bản thân bước vào cuộc đời em... Cảm ơn vì đã không từ bỏ em... Cảm ơn vì đã giữ gìn mối quan hệ của chúng ta... Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất em từng nhận,... Sowon~a... em yêu Sowon rất nhiều..."
to be continued...
---------*---------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip