chương 3: Là tôi đã tự lừa dối mình
Vương Nguyên sau một ngày làm việc công ty, cậu mệt mỏi lê từng bước chân tới chiếc xe của mình . Leo lên xe lái đi, hôm nay cậu thật sự không muốn về nhà sớm vì cậu nhận được tin nhắn của chồng mình tối nay sẽ về trễ. Ngày nào cũng là 1 tin nhắn vỏn vẹn 4 chữ " về trễ, đừng đợi ". Từ lúc nào mà anh và cậu lại xa cách như vậy, tự hỏi cậu trong lòng anh thật sự không có bao nhiêu trọng lượng. Cậu còn không biết ngay cả vị trí trong tim anh lúc này, có nơi nào thật sự dành cho cậu!?
Dù biết anh không còn yêu mình, hay phải nói đúng hơn là từ trước tới giờ anh không thật lòng yêu cậu, nhưng cậu hoài nghi những tình cảm trước kia chẳng lẽ tất cả đều là giả hay sao ? Những ấm áp trước kia anh mang lại cho cậu, tất cả chỉ là một vở kịch thôi sao ? như vậy có phải là quá đầu tư hay không.
Mặc dù vậy cậu rất sợ, cậu sợ anh sẽ rời bỏ cậu. Vì cậu rất yêu anh , cậu không thể mất anh . Trong lòng trống rỗng, cậu lái xe đi khắp nơi trong thành phố . Bỗng có một thứ thu hút ánh mắt cậu, nhìn về phía quán bar trong khu hẻm nhỏ có 2 người bước ra . Người con gái có thân hình bốc lửa, gương mặt xinh đẹp đi bên cạnh người con trai rất đỗi quen thuộc không ai khác đó chính là chồng của cậu Vương Tuấn Khải . 2 người đang ôm ấp rất tình tứ, lâu lâu anh còn cúi xuống hôn lên má cô ta . Chứng kiến cảnh tượng này, toàn thân cậu bất giác run lên bần bật , đôi mắt bắt đầu nhòe đi . Cậu tự trấn an mình " có lẽ là mình nhìn nhầm, cũng có thể đó là đối tác của anh ấy", bước xuống xe đi theo sau 2 con người đó, cậu cố gắng giữ một khoản cách nhất định tránh không cho 2 người phát hiện. Cho đến khi 2 người đó đi vào bên trong khách sạn, cảm giác tim bắt đầu đau nhói đến mức khó thở. Cậu đứng đó nhìn anh và cô ta bước vào bên trong khách sạn, nước mắt cậu bắt đầu lăn dài trên gương mặt . Cậu thật sự rất đau, đau lắm cậu đã đứng trước khách sạn đó hàng tiếng đồng hồ ,nhưng vẫn chưa thấy anh ra.
Trở về căn nhà của anh và cậu, đặt mình nằm dài trên chiếc ghế sô pha lạnh lẽo. Gác tay lên trán, đưa đôi mắt nhìn lên tràn nhà nước mắt từ từ rơi xuống mỗi lúc một nhiều. Cậu khóc nấc lên từng tiếng, bây giờ cậu đã hiểu rồi thật sự đã hiểu. Nhấc điện thoại bấm một dãy số
_ Alo phòng thám tử Trương Kiện xin nghe
_ Alo tôi Vương Nguyên tổng giám đốc công ty giải trí Vương Thị
_ Chẳng hay cậu gọi tới là có chuyện gì?
_ Tôi muốn cậu điều tra mọi mối quan hệ, người tình từ trước tới giờ của chồng tôi Vương Tuấn Khải.
_ Ok, tuần sau tôi sẽ gửi cho cậu
_ Không sáng hôm sau hãy gửi toàn bộ cho tôi. Tôi sẽ trả công cậu hậu hĩnh
_ Chuyện này....
Không đợi người kia trả lời, cậu ngắt máy ném chiếc điện thoại lên bàn . Cậu lấy một tấm hình trong bóp tiền của mình ra, là tấm hình chụp anh và cậu cách đây rất lâu khi còn là học sinh. Ôm tấm hình trong lòng
" Tôi và anh đã từng là một đôi uyên ương , khiến bao nhiêu người phải ganh tị vì tình yêu của chúng tôi. Nhưng tại sao khi kết hôn , tình yêu của chúng tôi lại đi đến mức này. Tôi xin anh, hay nói rằng tất cả đều là hiểu lầm đi . Đừng khiến tôi phải rơi lệ, với tôi anh mãi là người duy nhất. Nhắm mắt lại, tôi nhớ về những kỷ niệm xưa, từ bao giờ anh lại thay đổi đến thế ... hay từ lâu con người anh vốn là như vậy... Chỉ là tôi đã tự lừa dối mình...Từ trước tới giờ, tôi luôn coi anh là ánh sáng chiếu rọi cho cuộc đời u tối của tôi, anh là điều tuyệt vời nhất mà ông trời đã tặng cho tôi. Tuấn Khải,....Anh là điều tôi luôn muốn trân trọng"
Cả đêm đó anh không về, câu nằm trên ghế sô pha mòn mỏi chờ đợi từng phút từng giây, suốt đêm qua cậu đã khóc rất nhiều mắt cũng đã xưng húp trông đến tội nghiệp. Khi kim đồng hồ điểm 7h sáng, trên điện thoại có tin nhắn gửi tới từ thám tử Trần kiệt. Đọc xong tin nhắn , cậu lấy chiếc cặp làm việc của mình lôi chiếc laptop ra mở nguồn vào hộp mail. Cậu trầm ngâm một lúc lâu, đọc đi đọc lại mail trong hộp thư và những hình ảnh được gửi tới . Nội dung mail là danh sách những mối quan hệ làm ăn, những người phụ nữ của chồng cậu rất chi tiết . Nhếch miệng cười cay, đôi mắt đỏ ngầu vì khóc hằn lên những kia giận dữ , cậu cắn chặt môi mình đến bật máu.
Đến 10h anh mới trở về nhà , bước vào nhà anh đã thấy cậu ngồi ở đó đợi sẵn. Nhìn thấy anh, cậu nở một nụ cười lạnh lẽo
_ Chào mừng anh về nhà.
Cảm thấy có gì đó khác lạ ở vợ mình, anh từ từ bước vào nhìn khắp căn nhà toàn bộ đồ dùng đều bị đập phá . Như có một trận càn quét quanh ngôi nhà, trông nó hoàng tàn đến thảm thương. Cậu đứng lên bước đến đứng trước anh , đưa những tấm hình ném vào mặt anh. Khi thấy những tấm hình, mặt anh dần đanh lại , thái độ của anh không hề biến sắc . Chỉ buông ra một câu lạnh lùng
_ Thì sao ?
Nhìn thái độ dửng dưng của người trước mặt, cậu không còn giữ được bình tĩnh nữa.
_ Thì sao, thì sao à ? Anh sau lưng tôi làm ra những chuyện này. Từ trước tới này tôi luôn chung thủy với anh, yêu anh toàn tâm toàn ý làm một người vợ. Tại sao anh lại phản bội tôi
_ Chỉ là tình một đêm, có gì mà phải to tát đến nỗi phải tức giận như vậy.
Lần này cậu thật sự đã tức giận, lao đến đánh tới tấp vào người anh. Anh bị đánh cảm thấy đau, nắm lấy 2 tay cậu hất cả người cậu té xuống đất. Một lần nữa anh buông lời tàn nhẫn
_ Nếu không chịu được thì ly dị . Vậy thôi
_......
Anh móc ra một tờ giấy ghi đơn, ký tên rồi ném vào mặt cậu . Cậu thẩn thờ ngồi nhìn tờ đơn trong tay, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống . Anh mặc kệ cậu, đi thẳng lên lầu . Anh thả mình nằm xuống chiếc giường kingsize. đưa ánh mắt nhìn vào khoảng không trong căn phòng anh nghĩ " em ấy không dám bỏ rơi mình đâu" . Anh biết rõ , cậu rất yêu anh nên không thể nào dễ dàng buông tay....Nhưng có lẽ anh đã quá tự tin vào mình rồi. Cậu khóc xong, lấy tay lau đi nước mắt bước lên phòng nhìn anh đang nằm ngủ một cách yên bình, trên môi cậu vẽ lên 1 nụ cười bước đến bên giường nhìn ngắm khuôn mặt anh. Đã bao lâu rồi, cậu không còn được nhìn anh kỹ như vậy, đưa tay vuốt lên gương mặt anh , bờ môi anh . Anh ở ngay bên cạnh mà sao lại quá xa xôi như vậy, suốt 1 năm sống trong cô đơn cậu cảm thấy dù có cố chấp giữ anh bên mình , cũng chỉ đem lại đau khổ. Thay vì tổn thương cả hai, cậu đành học cách buông bỏ . Gói gém đồ đạt bước ra khỏi nhà, trước khi rời khỏi cậu đã nấu một món ăn thật thịnh soạn cùng lời nhắn yêu thương cuối cùng " Anh yêu à, khi anh tỉnh dậy hẳn là rất đói em làm mấy món anh thích. Nhớ ăn nha, mà đừng quên là phải hâm nóng lại...À anh hay bị hạ đường huyết nên em có mua 1 bịch kẹo bỏ sẵn trong túi làm việc của anh rồi. Đến lúc em phải đi rồi có lẽ sẽ sau này không bao giờ có cơ hội gặp lại , sống thật tốt nhé. tạm biệt". Còn một phong thư bí mật cậu kẹp vào trong cuốn nhật ký của anh, để trên giá sách. Cậu biết là rất lâu rồi anh không còn viết nhật ký, nhưng biết đâu được một ngày anh sẽ lại mở trang nhật ký ấy ra ....Haha cậu tự cười chế giễu mình. Móc điện thoại ra nhắn tin cho người bạn thân thiết của mình là Chí Hoành, trước khi đi cậu muốn gặp người bạn này lần cuối trước khi rời Trung Quốc.
Tới Chiều khi anh thức dậy, mọi thứ đều đã được thu dọn trờ lại căn nhà sang trọng như lúc ban đầu ,anh cảm thấy rất hài lòng có lẽ lá đơn ly dị đã dọa được cậu. Bước tới phòng ăn, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn những món ăn mà anh thích nhìn thấy lá thư được để ngay ngắn trên bàn. Cầm là thư lên đọc, mặt anh dần biến sắc . Chạy thật nhanh lên lầu , mở toang tủ quần áo mọi quần áo của cậu đã không còn. Có gì đó nghẹn trong cuốn họng , anh chạy khắp nhà gọi tên cậu
_ Vương Nguyên, vợ yêu à em đang ở đâu. Trò đùa này không vui chút nào đâu
Lục tung cả căn nhà rộng lớn vẫn không thấy cậu, chân tay anh trở nên bủn rủn quỳ thụp xuống sàn nhà. Điện thoại trong túi quần đột nhiên reo lên inh ỏi, vội vàng nhấc máy
_ Alo Nguyên nhi
_ Xin lỗi ông Vương Tuấn Khải tôi là người bên văn phòng luật sư
_ Có chuyện gì nói đi, tôi đang không có tâm trạng.
_ Tôi muốn báo cho ông biết là Vương tổng đã gửi đơn ly dị , toàn bộ tài sản và cổ phần công ty đều nhường cho chồng mình là Vương Tuấn Khải. Tất cả thủ tục đều đã xong, phiền ông lên văn phòng luật ký tên xác nhận . Cảm ơn
Cúp máy mọi thứ dường như sụp đổ trước mặt Vương Tuấn Khải, anh điền cuồng lao khỏi nhà tìm Vương Nguyên người vợ yêu quý của mình. Anh gọi liên tục vào số điện thoại của cậu nhưng đáp lại thì là tiếng thuê bao, một nỗi sợ dâng lên trong lòng. Là anh đã sai rồi, anh thật sự đã quá tự tin vào mình. Trời bắt đầu đổ mưa, nhưng anh vẫn gào thét gọi tên cậu trên khắp con đường............
" Xin em hãy nhấc máy đi, xin em hãy xuất hiện đi . Cuộc đời này, nếu không có em tất cả đều là địa ngục. Anh không thể không có em Vương Nguyên. Xin lỗi em, phải chăng là vì anh đã quá tham lam.... Vương Nguyên à anh không thể thở được. Đừng nói với anh đây là kết thúc... Dù chỉ một ngày , anh cũng không thể sống thiếu em . Xin em hãy trở về đi,.."
" Em cuối cùng cũng có thể buông tay anh, để anh bước đi . Chuyện này từ trước tới giờ chưa từng xảy ra với em. Em không trách anh, chỉ là em không đủ lòng tin để tin vào anh nữa .... Sống thật hạnh phúc nhé khi không có em bên cạnh"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip