Chap 15 : (Hơi) có chuyện

Chap 15

Nhật Bản đẹp, nhưng tôi chẳng được tận hưởng nhiều. Thời gian thì gấp rút, lo việc còn không xong. Xong cái tay lại còn cản trở công việc nữa.

Fan của P&P gì mà nhiều vậy? Tôi không nghĩ chúng nổi tiếng nhường ấy. Mới ra mắt được có hơn 3 tháng thôi mà? Haiz, thế là tôi cũng sống ở Hàn được 4 tháng rồi đây. 4 tháng mà tôi với Yoseob chẳng tiến triển gì nhiều, rốt cuộc chẳng có tình yêu, chỉ toàn trách nhiệm. Mà nghe nói sống với nhau bằng trách nhiệm sẽ lâu hơn bằng tình yêu. Aish, không yêu nhau sao mà hi sinh vì nhau được.

Tôi nằm vắt tay lên trán, mắt dán lên trần phòng khách sạn. Buổi fanmeeting diễn ra quá tốt đẹp, bây giờ tôi đang nằm trên giường. Khánh đã đi tắm. Gọi cho Yoseob thì có kỳ lắm không nhỉ? Tôi nghĩ ngợi một lúc, nên gọi hay nhắn tin, nhưng thấy nhớ giọng Yoseob quá nên bấm số. Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi. Không thấy bắt máy. Tôi chán nản quẳng điện thoại một bên. Đúng lúc ấy Khánh bước ra.

_Tắm đi Giang.

_Vâng. – Tôi đáp lại, cầm quần áo và khăn tắm đi vào.

Thời tiết bên Nhật có dễ chịu hơn một chút, căn bản vĩ độ cũng thấp hơn. Tôi tắm xong, đi ra thì thấy Khánh ngồi khoanh chân trên giường, cầm điện thoại của tôi.

_Nói chị nghe, mối quan hệ giữa hai đứa là thế nào?

Tôi dừng lau khô đầu, chẳng hiểu Khánh nói gì.

_Em nói em với Yoseob không có gì mà tại sao tên của cậu ta trong điện thoại của em lại là Yeoboya~?

Tôi giật mình.

_Sao chị lại lục điện thoại của em?

_Chị không lục lọi đồ của em. Lúc nãy có cuộc gọi tới, chị nhìn số hiện lên màn hình, là số của Yoseob, và cái tên.

_Em để tên của cậu ấy là Pig /:) cơ mà? – Tôi chạy lại, cầm điện thoại.

_Chị nói rồi, Giang ạ, nghệ sĩ thì nghệ sĩ, có mối quan hệ với họ sẽ rất phức tạp. Yoseob chị không để ý nhiều nhưng tin đồn về cậu ta chẳng thiếu đâu.

Tôi ngồi xuống giường, nhìn lại cuộc gọi lúc nãy, thở dài.

Thực ra... em với Yoseob chẳng còn đường lui nữa rồi.

Rồi ra ban công lau tóc, gọi lại cho Yoseob.

_Lúc nãy gọi sao không nghe hả? – Chưa gì đã chào tôi kiểu này.

_Khi đó tôi đang tắm.

_Vậy gọi có việc gì?

_Chỉ muốn khoe hôm nay tôi đã làm rất tốt thôi.

_Đang làm gì vậy?

_Chơi ở khách sạn với Khánh.

_Tôi nói này, có chuyện rồi.

_Sao vậy?

_Hình như bắt đầu rộ lên tin đồn tôi có bạn gái rồi. Có ai đó đã nhìn thấy chúng ta đi cùng nhau.

Tôi hốt hoảng.

_Hôm đi mua đồ hả? Vậy bây giờ làm sao?

_Cứ bình tĩnh. Hình như là từ hôm cô vừa đi vừa khóc, tôi lái xe theo ấy. Cũng chưa có gì lớn chuyện, từ nay tránh nhau ra là được. Chắc là cũng không thể đi cùng nhau nhiều như trước được nữa.

Tôi gật đầu, cứ vâng vâng dạ dạ mãi. Thực ra tôi cũng không muốn, tôi muốn cho cả thiên hạ thấy mình có người chồng tuyệt vời như thế nào, nhưng nếu ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh thì cũng chẳng hay ho gì.

_Hôm nay đi ngủ sớm đi. Mai fanmeeting ở Shibuya còn mệt hơn đấy. Ngủ ngon.

_Uhm. Ngủ ngon.

Tôi đi vào phòng, thấy Khánh đang nói chuyện với người yêu, tự nhiên cũng thấy hơi ganh tị. Chưa bao giờ Yoseob nói mấy lời ngọt ngào đó cả. Chắc vì chúng tôi chưa yêu nhau. Tôi cười, bôi thuốc, thay gạc, rồi trèo lên giường ngủ trước.

Hết mai là được về Hàn Quốc rồi. Chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn thôi.

***

_Giang, đi chơi đi.

_Không, ngại lắm.

_Đi đi mà.

_Không.

Yoseob cứ lẽo đẽo theo sau tôi. Đã gần 8 giờ sáng, tôi mải nấu ăn sáng và phơi đồ còn hắn thì cứ chạy theo mà khuyên nhủ dụ dỗ tôi đi chơi.

_Có phải mình cô là con gái đâu. Có cả bạn gái của những người khác mà, trừ mỗi thằng nhóc Dongwoon là không có ai thôi.

_Không là không. – Tôi quả quyết. Không phải tôi không muốn đi mà vì tôi đã được nhìn qua bạn gái của các thành viên khác, ai cũng xinh đẹp quyến rũ và nhỏ nhắn, còn tôi thì... Hình như tôi già nhất thì phải.

_Sao tự nhiên lại không muốn đi vậy?

_Tôi mệt lắm. Với cả mới hôm trước bảo phải tránh xa nhau ra cơ mà.

_Đi chơi để xả stress mà, lâu lắm rồi mới có dịp gặp mặt các thành viên thế này. Mà có ai biết chúng ta đi đâu mà sợ.

_Tôi vẫn gặp họ ở công ty đấy thôi. Cẩn tắc vô ưu, cứ ở nhà cho an toàn. Tôi chưa muốn bị mỗi người nhổ một bãi nước bọt mà cũng chết chìm được đâu. Tôi không biết bơi.

Yoseob khục khặc cười.

_Nhưng lần này là đi chơi mà, các thành viên đã có lời mời như vậy rồi. Cô chết thì đã có tôi, tôi biết bơi mà.

_Chết thì còn cứu làm gì?

_Để vớt xác đem chôn.

_Dở hơi. – Tôi vẫn (giả vờ) chăm chú với công việc của mình. - Họ đi với người yêu, sao anh không nhờ một cô nào đó trong công ty giả làm người yêu ấy.

_Các thành viên biết cô rồi mà. – Yoseob bắt đầu nhõng nhẽo. – Đi đi, mà.

Tôi thở dài, chẳng hiểu mình đã nghĩ gì nữa, đã kiên quyết không đi mà cuối cùng lại gật đầu cái rụp.

***

Chúng tôi hẹn nhau ở quán rượu. Tôi nhìn ngao ngán. Toàn người không uống được rượu mà lại đi hẹn hò ở đây. Ăn uống no nê rồi thì lại rủ rê chơi trò chơi. Lúc ăn, bạn gái của mấy ông cứ mời rượu tôi mãi, thì rượu ở Hàn có mạnh như vodka Hà Nội đâu, tôi cũng uống được mấy ly, nhìn qua thì Yoseob đã có vẻ không thích rồi, bây giờ lại còn chơi trò này nữa.

Chả nhẽ bọn nào cũng thích chơi trò này?

Vào cái giây phút bạn gái của Gikwang đề nghị chúng tôi chơi peppero, tôi đã nghĩ như vậy. Họ thì có vẻ rất hào hứng. Yoseob nhìn sang tôi và cũng có vẻ ngại.

_Ôi dào, hai người là vợ chồng cơ mà? Chuyện này phải gọi là quá bình thường ấy chứ? – Doojoon đập vai Yoseob rồi cười ha hả. Tôi nhìn thái độ của Yoseob ngán ngẩm chẳng thèm lên tiếng.

Từ lớn tới bé, mỗi đôi đều chơi, môi không chạm nhau mà mẩu bánh của họ còn rất bé. Đến lượt tôi với Yoseob, Yoseob cắn một đầu cái bánh dài, hất hất ý bảo tôi cũng chơi cùng đi.

Tôi mím môi, nhăn mặt lại, gồng mình lên để thể hiện rằng mình không hề run, hắn lại cầm luôn cả tay tôi,. Yoseob không muốn bị thua. Tôi cũng không nên làm bẽ mặt chồng mình, nhưng ngại quá. Với hắn, một nụ hôn cũng không là gì nhưng đó là nụ hôn đầu của tôi, à, dĩ nhiên nếu như môi chạm môi trong lần này.

Sao tôi phải khổ thế này chứ. Tôi có cảm giác mũi của hai đứa sắp chạm vào nhau rồi ấy, có thể cảm nhận nhịp thở rất nhẹ của Yoseob. Ôi tim tôi sắp nổ tung mất rồi.

_Aaaaaaaaaaaaaaaaa, chúng ta thắng rồi. Minhwa ơi. – Gikwang bỗng gào ầm lên. Tôi giật mình mở mắt ra. Mẩu bánh nằm trên tay Yoseob dài hơn tất cả. Dongwoon ngán ngẩm nhìn tôi, thằng bé là người cổ vũ tôi ác liệt nhất.

Woon à, không phải lỗi của noona mà.

Tôi nhìn lại mẩu bánh một lần nữa.

Chúng ta không yêu nhau phải không? Chỉ có em đơn phương anh phải không?

***

Tôi lết vào nhà. Trên đường về, Yoseob chẳng nói gì với tôi cả. Chi bằng trách mắng hoặc là nói chuyện linh tinh còn hơn, đằng này còn chẳng thèm nhìn tôi. Không yêu thì thôi, có làm sao, miễn là đừng im lặng thế này. Bình thường trêu trọc, nói năng với tôi, tôi còn cảm thấy mình có ích, thì kiểu công cụ mua vui cho hắn ấy, bây giờ như thể hắn coi tôi là người vô hình vậy.

Trên đường về, trời bắt đầu nổi cơn giông, gió to, chớp giật đùng đùng. Thấy Yoseob hơi sợ tôi cũng thấy lo. Bây giờ về tới nhà rồi mà hắn vẫn cứ im như hến.

_Yoseob. – Tôi đi đằng sau Yoseob, bước vào nhà.

_Sao?

_Chuyện hôm nay...  Tôi xin lỗi vì đã khiến anh thua.

_Không sao. Dù gì cũng không phải lần đầu.

Tôi cụp mắt xuống, có một nỗi buồn khó gọi tên len lỏi vào trái tim tôi.

Dù gì cũng không phải lần đầu.

Tôi không xinh đẹp bằng những người khác, không có một gia thế đáng tự hào, không thể chăm sóc anh tốt, cũng chẳng thể khiến anh nở mày nở mặt. Tôi thầm nghĩ và khóe mắt hơi rưng rưng.

_Chắc anh thất vọng về tôi lắm. – Nở nụ cười nhẹ, tôi đi qua Yoseob.

_Không phải vậy.

_Sao? – Tôi đã nghe thấy Yoseob nói nhưng giả vờ như không nghe thấy.

_Ngủ sớm đi.

Tôi không nói gì thêm, bước vào phòng. Tôi đã được nhận vào học thạc sỹ ở Kyunghee. Bài thi đạt kết quả cũng khá, còn bài luận được đánh giá cao.

Nếu đi học thì như Yoseob nói, tôi sẽ phải nghỉ làm ở công ty. Dù không phải là quá yêu thích công việc này thì cũng nửa năm rồi tôi gắn bó với nó, tình cảm đâu phải không có. Tôi bắt đầu đặt bút viết mấy bức thư cho bọn nhỏ P&P và các quản lý còn lại. Dù gì cũng phải có một bữa tiệc chia tay chứ.

Chưa kịp viết chữ nào, có tiếng sấm và sét, chắc mưa to đây. Tôi thở dài đi ra ban công phơi gọn quần áo vào mới phát hiện ra Yoseob ngồi trùm chăn kín đầu ở phòng khách.

_Sao vậy?

Nhìn bộ dạng đáng thương ấy bỗng nhiên tôi phì cười.

Yoseob sợ sấm sét, nhất là khi ở một mình.

Junhyung đã dặn tôi như vậy.

_Cười cái gì.

_Sợ thì vào phòng tôi ngồi.

_Tôi đâu có sợ.

_Xì, sĩ diện.

_Ai thèm. – Yoseob bỏ chăn đang trùm ra, vênh mặt cãi lại tôi.

Ánh chớp lại lóe lên, sét đánh cái ĐOÀNG.

_Á á á. – Yoseob gào lên rồi rên rỉ, trùm chăn lên, run run.

_Mất điện rồi. Có vẻ sét đánh trúng trạm điện. – Tôi nhún vai đi tìm đèn pin.

_Này, cô là kiểu con gái gì thế? Cô không sợ sét à?

_Có sợ nhưng không tới mức như anh thôi. Như này anh bảo vệ làm sao người khác chứ.

Yoseob thả hẳn chăn ra, nhìn tôi, cứ thế đứng dậy, dần dần tiến lại gần. Chết, hình như tôi mới nói gì đó không nên. Tôi cứ thế đi giật lùi cho đến khi lưng chạm tường thì để hai tay trước ngực. Đêm mất điện, trai chưa vợ, gái chưa chồng (á, nhầm, nam thanh nữ tú) nhỡ có chuyện gì thì sao. Cho đến khi thấy tiếng Yoseob ngay bên cạnh tai, hơi thở phả vào cổ, tôi mới nhận thức được một chút.

_Cô dùng nước hoa gì?

_Tôi... tôi không dùng nước hoa khi ở nhà. – Tôi run rẩy đáp lại. Trời ơi hắn mà làm gì chắc tôi chết luôn đấy.

_Sữa tắm?

_Có chuyện gì?

_Dầu gội đầu?

_Rốt cuộc có chuyện gì? – Tôi giãy nảy lên.

Bỗng điện sáng lên. Yoseob ngay lập tức tránh xa tôi ra, cầm cái chăn đi về phòng.

_Khoan đã. – Tôi túm áo hắn lại. – Rốt cuộc tôi có mùi gì?

_Không có gì.

_Nói đã. – Tôi bạo hơn, kéo tai hắn bắt phải nói thì thôi.

_Á á đau. Thả ra đã.

_Nói rồi thả.

_Muộn rồi cô định không cho tôi đi ngủ à?

_Bình thường 2-3 giờ sáng anh mới ngủ cơ mà, bây giờ mới hơn 12 giờ. – Tôi thả hắn ra. Hắn xoa xoa tai, vừa nói.

_Con gái con đứa gì mà... Bạn tôi mở cửa hàng nước hoa chính hãng nên tôi muốn mua tặng cô. Định cho bất ngờ một chút mà giờ... – Hắn thở mạnh một cái.

_Hi hi thật hả? – Tôi thả tai hắn ra, cười giả lả như thể chưa có chuyện tôi xúc phạm idol của mình.

_Chả thật thì gì?

_Sao không tự mua cho bản thân?

_Tôi thiếu gì.

_Có đắt lắm không?

_Lương của cô không mua nổi đâu.

Tôi lè lưỡi.

_Vậy thì thôi.

_Bị làm sao vậy? Nói, cô thích hãng nào tôi mua.

_Phải đi chọn mới biết được chứ.

_Uhm, vậy chiều mai đi làm xong thì đi mua.

_Cũng được. - Tôi gật đầu, mắt long lanh sung sướng.

_Chỉ giỏi bóc lột ví tiền của chồng thôi.

Tôi cười ngoác miệng tới tận tai. Đã nhận làm chồng của tôi rồi kìa.

_Anh bảo mua tặng tôi cơ mà. – Tôi ngúng nguẩy.

Trời ơi Yoseob đáng yêu quá đi!!!!

End chap 15

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: