Chap 8 : Ông ăn chả, bà ăn nem và một ngày cùng nhau ở nhà :)

Chap 8

Đúng là Junhyung đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Từ ngày lấy chồng, tôi bây giờ mới thấm thía lời dạy của mẹ rằng dù thế nào cũng phải vì chồng trước tiên. Nào là Yoseob thích ăn cái này, không thích ăn cái kia, thói quen của Yoseob là thế này, sở thích của Yoseob là thế kia, Yoseob ghét điều này, đam mê điều kia,… bao nhiêu thứ về Yoseob mà Junhyung cung cấp, tôi thuộc làu hết. Và nhất quyết có chết cũng không được quên rằng Yoseob vô cùng quý con Audi R8 ấy.

Hơn nữa, anh còn bảo “Có lẽ em chính là người mà bọn anh cần tìm cho Yoseob.” Xong lại còn bảo cả bọn, lúc Yoseob báo là đã lấy vợ thì đã há hốc mồm mép như thế nào. Gikwang còn đau khổ nghĩ tới việc Yoseob lấy phải một cô vợ ở quê, bố mẹ gán ghép,… chứ không ngờ lấy được mỹ nữ như tôi *lại ngượng*

Dĩ nhiên cả bọn đã ngạc nhiên nhưng vẫn cố gắng giữ bí mật cho Yoseob, đến cả các hyung cũng không biết. Tình đầu của Yoseob ư? Tôi đáp lại “em chỉ là vợ thôi, không phải người yêu”. Junhyung cười xòa, bảo tôi dĩ nhiên anh biết. Trong BEAST, anh, Doojoon với Yoseob thân nhau nhất mà. Doojoon thì nhiều việc quá nên cũng không có nhiều thời gian để giúp đỡ tôi. Lại còn bảo “giao hết việc chăm sóc Yoseob” cho tôi nữa. Trời ơi anh ta có bé nhỏ tới mức vậy không mà được hết thảy các anh nam đẹp trai (thật ra cũng vừa vừa vì nhìn nhòe mắt rồi) chăm sóc vậy?

Dù gì tôi cũng phải làm tốt.

Với suy nghĩ đó, quyết tâm của tôi tăng lên gấp đôi. Có sá gì, miễn là tôi cần anh, tôi đối xử tốt với anh, sẽ có ngày anh hồi tâm chuyển ý mà yêu tôi.

Chắc chắn tôi sẽ giữ nguyên quan điểm, suy nghĩ ấy, suy nghĩ tuyệt vời ấy, suy nghĩ của một bà vợ có chồng chưa quan tâm tới mình ấy nếu như sự việc Yoseob có bạn gái không bị bàn tán khắp nội bộ công ty.

Yoseob đang hẹn hò với KyuRi? KyuRi trong nhóm P&P mà tôi đang quản lý?

Tôi cười nhạt, không được lộ vẻ đau đớn hoặc buồn bã trong trường hợp này. Tôi không thể để lộ cho mọi người biết chúng tôi là vợ chồng, ngoài các thành viên trong nhóm và chủ tịch Hong ra, không ai biết điều này. Điều làm tôi buồn là tại sao chuyện tôi với anh là vợ chồng thì không ai biết, anh hẹn hò với người khác thì cả công ty biết.

À, phải rồi, anh ghét tôi cơ mà. Anh ghét tôi và dành hết tình cảm cho con bé đó.

Tôi đang ghen tị với một con bé kém mình những 4 tuổi.

Quán cà phê đối diện công ty mà tôi đang ngồi khá vắng, lúc này, cảm giác cô độc lại dâng lên trong lòng.

Tôi không thích chỗ đông người, ồn ào, các loại mùi xộc vào mũi, nhiều loại người, hơn hết tôi không thích động chạm vào cơ thể người khác. Tôi càng ghét hơn nơi nào vắng vẻ tới mức này, không gian im ắng tới mức tôi có thể nghe tiếng bước chân vội vã ngoài thềm quán, những tiếng thì thào nói chuyện khá nhỏ của một vài người bạn ngồi ở góc quán. Tôi nghĩ mình sắp khóc tới nơi rồi.

Bỗng có người xuất hiện trước mặt tôi.

Là Ky0.

_Long… Ky0 à. – Tôi cúi mặt xuống, cố gắng không để cậu ấy thấy đôi mắt đỏ hoe của mình. Phải rồi, tại sao tôi không tìm cậu ấy để hỏi về chuyện này nhỉ?

_Ở đây Giang có thể gọi Long là Long.

Tôi ngạc nhiên. Đấy, rõ ràng linh cảm của tôi không sai mà.

_Sao hôm trước giả vờ như không quen?

_Vì ở đó có mọi người.

Tôi ngập ngừng. Người nổi tiếng là vậy? Giấu nhẹm mối quan hệ của mình đi?

_Giang đừng buồn vì anh Yoseob.

Tâm trí tôi như bị sét đánh. Làm sao thằng bé biết tôi đang buồn vì Yoseob? Cố lấy lại bình tĩnh, tôi cười.

_Giang đang nhớ nhà.

_Không, lúc ngồi ở đây, Long thấy Giang chỉ nhìn lên tầng 3, phòng tập nhảy ở trên đó, suốt giờ nghỉ trưa, Yoseob ở đó một mình, luyện tập vũ đạo nên Long đoán vậy.

Tôi cười trừ. Chắc hẳn cậu ấy phải quan sát tôi nhiều lắm mới nhận ra được thế này. Và hóa ra phép che giấu tình cảm của tôi chẳng ăn thua chút nào.

_Cũng đúng lúc thật đấy. – Long kéo ghế, ngồi xuống. – Thế này, chúng ta có cơ hội nối lại tình cũ rồi, Yoseob có người yêu rồi mà.

Tôi vội vàng tránh ánh mắt đi nơi khác, đứng dậy thanh toán, Long đã chụp tay tôi lại. Cậu đã thay đổi quá so với ngày tôi quen, cao hơn, đẹp trai hơn, bạo dạn hơn, đúng lúc hơn và khiến tôi xao động nhiều hơn.

Bỗng nhiên trong giây phút nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, tôi chợt nghĩ có phải mọi thứ xung quanh sẽ trở nên tốt đẹp vô cùng nếu như tầm mắt của tôi sẽ chỉ có mình Long? Không ghen tuông, không sầu muộn, không cần phải đợi chờ, cũng chẳng cần phải suy nghĩ nhiều quá cho người khác. Sẽ có người lo lắng, có người sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với mình.

***

Lịch trình hôm đó, P&P có buổi ghi hình tại Music bank, hơn nữa phải rời đi khá sớm nên có xe tới đón tôi. P&P ra mắt tuần trước, cũng có tiếng vang vì phong cách trình diễn và gu âm nhạc khác lạ. Khánh bận việc nên chỉ có tôi và một quản lý nữa đưa P&P tới. Trước giờ tôi không để ý nhiều tới KyuRi, chỉ đơn giản thấy con bé khá nghịch ngợm mà thôi, nhưng hôm nay mới được chiêm ngưỡng.

Có lẽ tôi già rồi, nhìn con bé, tôi không thấy mình còn trẻ nữa. Nhìn stylist trang điểm cho nó, tôi chợt nghĩ có lẽ phần nào đã hiểu vì sao Yoseob lại chọn nó. Xinh xắn, có phong cách,… đấy mới chỉ là vẻ ngoài. Tính cách sôi nổi cũng hợp với anh nữa.

Ghi hình xong là 6h chiều, lịch trình sau đó có quản lý khác tiếp nhận, tôi trở về công ty, xách cặp định bước vào thang máy, tính gọi taxi để về thì Yoseob xuất hiện trước mặt. Sao lại ở đây vào đúng lúc tôi không muốn gặp thế này?

_(Về cùng đi.)

Giọng Yoseob nhẹ tênh, chưa bao giờ tôi thấy ăn nói dịu dàng với tôi đến vậy. Sao cứ làm tôi phải để tâm từ câu nói cho tới từng hành động như thế này? Chẳng phải Yoseob tôi biết rất ấm áp sao? Sao cứ đứng trước tôi là lại hóa thành một tảng băng như thế này?

Ngồi trên xe, tôi chỉ nhìn ra bên ngoài. Gần đây, chạy theo P&P khiến tôi bận rộn tới mức còn chẳng kịp check xem BEAST có những hoạt động gì, bỏ lớp trang điểm ra, thấy quầng mắt Yoseob thâm vào tôi mới biết chắc gần đây mệt mỏi lắm.

Mà liệu hỏi chuyện anh với KyuRi thì có bị giận không nhỉ? Nhưng không hỏi thì bứt rứt lắm.

_(Tôi… / _Anh…)

Tôi nhường anh nói trước.

_(Ngày kia, BEAST sẽ đi Mỹ 1 tháng.)

Tôi hơi buồn. Cứ tưởng về nhà là ở nhà với tôi. Cố tỏ vẻ điềm tĩnh, tôi hỏi lại.

_(Anh về chuẩn bị đồ đạc?)

_(Đồ đạc đã chuẩn bị xong rồi.)

_(Vậy anh về để làm gì?)

_(Mẹ tôi gọi, mắng mỏ một hồi vì lúc nào cũng bỏ cô ở nhà một mình.)

Tôi ngạc nhiên, cứ tưởng sẽ trách vì tại tôi mà bị mắng, ai ngờ lại chẳng ý kiến gì.

_(Tôi ổn mà.) – Hai tay đan vào nhau, tôi cảm thấy lòng mình rối bời.

_(Dĩ nhiên tôi biết cô ổn. Nhưng đừng trẻ con đến mức hơi chút mách mẹ như thế. Tôi có nhiều việc phải quan tâm hơn một cô vợ chẳng thể tự chăm sóc cho mình.)

Tôi đâu có gọi cho mẹ nào than thở gì đâu. Tôi nghĩ trong đầu nhưng chẳng thể cất tiếng. Tôi đủ lớn để có thể chăm sóc bản thân, kể cả nỗi buồn tôi cũng đâu có kể cho ai. Chỉ biết ngồi cậy cậy móng tay vì chẳng có việc gì để làm và hơn hết tôi có cảm giác cắn rứt trong lòng, thực sự Yoseob là dạng người thích nói những lời làm tổn thương người khác sao?

_(Tôi dẫn cô đi ăn. Từ ngày sang Hàn đến giờ, ngoài đi làm bận rộn như vậy, cô chẳng được đi đâu cả.)

Khẽ cười với tôi, Yoseob lại bắt đầu tràng dài luyên thuyên về những món ăn và cái cách nấu nướng không hợp khẩu vị của tôi. Rốt cuộc con người này có bao nhiêu cái mặt vậy?

_(Kimbab lần sau cho ít bột canh thôi, phải có đồ chấm mới hợp khẩu vị của tôi. Tôi thích ăn thịt gà,… Món cá lần trước rất ngon…) – Những điều này, Junhyung đã nói cho tôi biết trước rồi nhưng vẫn có cảm giác như lần đầu được nghe vậy.

Dường như tôi đang dần tiến đến gần Yoseob rồi.

Chúng tôi đến nhà hàng Việt.

_(Tôi chỉ biết mỗi chỗ này bán đồ ăn Việt ngon, Phở cũng ngon. Lần sau sẽ dẫn cô tới chỗ khác.)

_(Vào đây có sợ bị chụp ảnh không? Tự nhiên hôm trước thấy P&P nói chuyện tôi mới nhận thức ra điều này.) – Tôi rụt rè.

_(Quán này chia phòng mà.) – Tôi liếc qua kiến trúc cổ cổ kiểu Hàn Quốc mà lại là nhà hàng Việt. – (Chẳng ai biết đâu. Vào thôi. Tôi không lo thì thôi, cô lo gì?)

_(Lo bị chọi gạch.)

Tôi cười, đi theo sau Yoseob vào tiệm.

Được thôi, lần sau, em sẽ nấu cho anh ăn nhiều món ngon hơn nữa.

***

Đêm hôm đó, tôi đau bụng.

Chết tiệt, Yang Yoseob, cho tôi ăn thứ gì thế này?

Tôi nằm trên giường không chịu nổi, đêm đi toilet tận vài ba lần, sáng hôm sau mê mệt, ngủ tới tận 10 giờ. Tỉnh dậy mới thấy...

Đến tháng. Đau bụng. Đi ngoài. Đấy là “đặc điểm nhận diện” của tôi. Mà may sao 1 tuần “chạy việc” của tôi đợt trước, bây giờ Khánh lại “chạy bù”. Uể oải nhắn tin báo cho Khánh hôm nay tôi nghỉ, trăm sự nhờ chị, cố gắng lết vào toilet, dùng cái thứ ai cũng nên biết là cái gì đấy (may sao mẹ bảo tôi đem tạm một ít sang nhỡ chưa biết đường đi mua), đem drap bỏ vào máy giặt, thay drap khác, tôi lại nằm bẹp lên giường. Đau thế này thì đi đâu, chỉ biết nằm trên giường thôi. Lưng lại còn mỏi, người thì lạnh nữa.

Sáng sớm, hắn đã đi đâu đó rồi. Tôi không quan tâm, vì giờ sức khỏe của tôi đáng lo hơn nhiều. Tầm 11 rưỡi trưa, hắn về, lục lọi bếp chán rồi thì gào tướng lên.

_Giang.

Tôi chẳng còn sức mà đáp nữa. Nghe tiếng gõ cửa thì cũng lật chăn ra, thều thào nói được mấy chữ rồi lại trùm chăn kín người.

_(Vào đi.)

_(Sao bếp lạnh tanh lạnh ngắt thế hả? Hôm qua cô bảo sẽ làm cá cho tôi ăn mà?)

Tôi dĩ nhiên là nhớ, tối qua nói bao nhiêu là chuyện, lâng lâng như trên mây, tôi nhớ từng cái một, nhưng với cái tình trạng này thì chỉ có thể bò đi chứ tôi không đứng được mà nấu với chả nướng, cá với chả mực nữa.

Hắn lại lộ diện bản chất của đàn ông Hàn rồi, lật tung chăn của tôi lên.

_(Con gái mà thế này hả? Ngủ tận trưa mới dậy, cơm nước thì không…)

Có lẽ bộ dạng của tôi thê thảm lắm nên hắn chưa nói hết câu đã sờ tay vào mũi tôi.

_(Còn sống à?)

_(Không sống thì lúc nãy ma bảo anh vào phòng à?) – Tôi tức quá, đáp lại một câu rồi lại kéo chăn lên tận đầu.

_(Sao vậy? Ốm hả?)

_(“Ốm” hàng tháng.)

Hắn “à” lên một tiếng, gật gù ra vẻ hiểu biết.

_(Uống thuốc chưa?)

Tôi lắc đầu.

_(Bị đau bụng tháng mà không uống thuốc à?)

_(Tôi chỉ đau bụng đi ngoài vì lạnh bụng thôi, nó sẽ tự khỏi.)

Yoseob đi ra khỏi phòng, một lát sau thì quay lại, đưa cho tôi cái bánh ngọt, hộp sữa và ít thuốc, chắc là thuốc giảm đau. Với tay lấy chai nước trên bàn, rót ra cốc, đưa cho tôi.

_(Ăn tạm đi rồi uống thuốc. Tôi đi nấu cơm vậy nhé.)

Nói rồi thì bước ra khỏi phòng.

***

Yoseob phải đổi tên thành Yang “phá hoại” đi thôi vì có mỗi cái việc nấu cơm cũng hỏng. Trứng rán khét lẹt, cơm nấu sống như không cho tý nước nào, rau nhặt không hết lá úa. Tóm lại, chẳng có một chút khiếu nấu nướng nào hết. Nằm trong phòng, nghe tiếng xoong nồi rơi cái xoảng, tôi cũng muốn dậy để giúp lắm nhưng bụng nặng và đau vô cùng.

Cuối cùng, khi đã đỡ hơn, tôi định bước chân xuống giường thì thấy hắn bê cả hộp pizza vào phòng. Thì ra đã đầu hàng với việc nấu nướng nên đành gọi pizza về.

Hai đứa vừa ăn vừa cười.

Tối hôm đó, đã đỡ hơn, tôi dậy nấu cơm, hắn đang ở trong phòng, vội ra giúp tôi nhặt rau. Tôi lườm một cái, yêu cầu hắn rửa tay đi chỗ khác, đừng quấn chân tôi nấu nướng. Hắn rửa tay rồi ngồi ở bàn ăn nghịch ngợm.

_(Cô có dùng twitter không?)

_(Có.)

_(Cho tôi đi.)

_(Để làm gì?)

_(Xem cô nghĩ gì về tôi.)

_(Điên rồ.)

_(Toàn nói xấu tôi hả?)

_(Dĩ nhiên. Anh có gì tốt đẹp đâu.) – Tôi lè lưỡi.

_(Tôi đáng yêu thế này cơ mà.)

_(Nhưng anh già rồi.) – Tôi đáp, như mở cờ trong bụng vì cuối cùng cũng đá đểu được hắn một câu. Vớt quả trứng gà luộc, bóc vỏ sạch sẽ, tôi đưa cho hắn.

_(Cái này để làm gì?) – Hắn ngạc nhiên.

_(Lúc nó còn nóng ấm thì lăn vào mắt đi, như thế này này.) – Tôi cầm quả trứng lăn lên vùng thâm quanh mắt hắn làm hắn giãy nảy lên vì nóng. – (Sẽ đỡ quầng thâm trên mắt đầy.)

Hắn nhìn tôi trân trối như thể mang ơn lắm.

_(Tôi chỉ là không muốn mang tiếng với các anh em của anh là không biết chăm sóc chồng thôi.)

Hắn tủm tỉm cười.

_(Mấy người đó ghen tị lắm.)

_(Sao tị?) – Tôi cố nín cười nhưng thực chất sướng muốn chết.

_(Vì tôi “được” đeo gông vào cổ quá sớm.)

Tôi liếc xéo hắn cái suýt cháy quần cháy áo.

_(Hehe. Mấy thành viên của BEAST trước giờ toàn có người yêu là người Hàn Quốc nên không có cơ hội tiếp xúc với nhiều nền văn hóa như tôi.)

Tôi làm mặt mèo. Cái gì mà nhiều nền văn hóa, rõ là đá đểu tôi mà.

_(Chẳng phải anh cũng có người yêu Hàn Quốc sao?) – Tôi buột miệng.

Yoseob không nói gì. Aish, đúng là cái miệng hại cái thân mà.

_(Đã bảo ở Hàn Quốc đừng tin ai rồi mà.)

Tôi xoay người lại nhìn hắn. Là sao chứ? Ý là không phải sự thật ấy hả?

Tôi thở dài, hi vọng là vậy.

_(Ăn cơm thôi.) – Dọn dần thức ăn ra bàn, tôi ngồi xuống ghế đối diện.

_(Trình độ nấu ăn cũng lên tay rồi đấy nhỉ?) – Yoseob nếm thử một miếng rồi mở miệng khen ngợi.

Gần đây, Yoseob dễ thương hơn nhiều rồi.

End chap 8

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: