27.

"Alo."

"Boss, cảng ở Busan có một thùng hàng vận chuyển tới, nói là của cô."

"Có cùng một người từ các lần trước không?"

"Có, thưa Boss."

Khóe môi Ahn Hye cong lên, trong đôi mắt bỗng hiện ra chút độ ấm: "Vận chuyển lên Seoul càng nhanh càng tốt. Còn nữa, điều một xe ở đây đến nhà bà nội tôi, ba tiếng nữa."

"Vâng thưa cô chủ."

Đầu dây bên kia trả lời cung kính sau đó cô cúp điện thoại. Kéo khăn choàng lên cao hơn, cô nhúc nhích ngón nhân trong đôi giày, đang chuẩn bị bước đi thì một giọng nói vang lên:

"Ahn Hye, từ từ đã."

Là Seokjin.

Cô xoay người lại và nhướng mày: "Tưởng anh sẽ tiếp tục ngồi trong kia tiếp chuyện chứ. Ra đây rồi thì xỏ giày vào đi, đi dạo một lát."

Anh đảo tròn mắt. Mục đích của anh là thế mà.

Và hỏi chuyện nữa.

Khuôn viên nhà bà nội rất lớn, lại được chú trọng đầu tư quang cảnh xung quanh, không gian xanh mướt với cây cỏ và hoa lá, rất thích mắt, cũng làm không gian sáng bừng lên. Có điều vì đang là giữa mùa đông, thế nên có kha khá cây trơ trọi lá và bầu trời trắng xám cứ thế mở ra trước mặt họ, nhưng thảm cỏ dưới đất thì vẫn còn nguyên. Tiêu điều, nhưng vẻ tiêu điều này cũng rất đẹp, theo cách riêng của nó.

Hai người sóng vai nhau đi dạo, xung quanh không có lấy một ai. Ban đầu, im lặng bao trùm, đâu đó nghe thấy tiếng chó sủa vọng lại và tiếng côn trùng ẩn trong lớp cỏ, là một vùng quê điển hình.

"Thế..." Seokjin mở lời, cô không nhìn vào anh mà nhìn thẳng về phía trước, hai tay đang vào nhau và đặt sau lưng.

"Thế làm sao?" Cô hỏi.

Seokjin nhìn vào mắt cô, hàng loạt thắc mắc của anh bỗng dưng biến mất.

"Với tất cả những gì em đang có hiện tại, tại sao em lại chọn đến Bighit làm việc?"

Seokjin biết, và anh thừa hiểu, những gì cô vừa mới nói ở trong kia là thật.

Với những gì Ahn Hye có ở hiện tại, có lẽ anh sẽ phải mất mười năm hoặc hơn mới có thể đuổi kịp, vậy mà cô nhóc lại chọn đến một nơi tồi tàn hơn nơi mình đáng được ở?

Ahn Hye đảo mắt suy nghĩ, sau đó mỉm cười: "Em đến trả nợ đấy, được chưa?"

Anh trố mắt: "Thà bảo Bighit nợ em đi chứ em có nợ nần gì với tụi anh?"

Khoan đã, trừ khi...

Anh quay đầu nhìn Ahn Hye với vẻ mặt không thể tin nổi.

Cô nhún vai: "Không phải cứ nợ là nợ tiền đâu, anh Seokjin."

"Thế chẳng lẽ... em là fan?" Anh thảng thốt, có lẽ là vì suy nghĩ của chính mình. Ahn Hye tặng anh một cái nhìn kì quái.

"Anh nghĩ chủ tịch sẽ để một người hâm mộ làm việc và tiếp xúc cự ly gần với idol như thế à?" Cô nhanh chóng trả lời "Cái nợ này hơi đặc biệt, khi nào anh biết thì anh sẽ hiểu thôi."

"Vậy..." Seokjin mím môi.

Nhưng cô không mất thời gian quá lâu để hiểu anh muốn nói gì: "Có nói với mọi người hay không là tuỳ anh. Có điều, họ sẽ không quá thoải mái khi có một người như vậy ở bên cạnh đâu. Chắc anh không quên bố đẻ em là ai chứ."

Park Kyung Joo. Chủ tịch Công ty giải trí HM.

Vừa vặn lại là công ty từng muốn nuốt trọn họ.

"Em cắt đứt quan hệ với ông ta từ lâu rồi, nếu anh muốn biết. Thế nên không cần lo lắng gì đâu."

Lúc Ahn Hye nói câu đó, dường như có tia khinh thường bật ra từ nơi đáy mắt, và anh bỗng thấy thương cảm cho cô nhóc.

Anh chìa tay ra, và Ahn Hye nhướng mày vì hành động này của anh, nhưng rất nhanh chóng cô cũng giơ tay ra.

Và cả hai bắt tay nhau.

"Hợp tác vui vẻ. Mà như thế này có được tính là hợp tác không nhỉ?"

Ahn Hye nhún vai: "Cứ cho là thế đi, nhưng không hoàn toàn là như vậy đâu."

Giọng Seokjin có gì đó nóng nảy, nhưng cô biết đó là vì mục đích đùa vui: "Này sao phức tạp thế?"

"Thì nó vốn dĩ phải vậy mà!" Cô đáp trả.
______________

Buổi tối.

Ahn Hye ngồi trên bộ sofa màu ghi đắt tiền của mình, chân duỗi dài trên ghế, bàn tay liên tục xoa bụng vì quá no.

Cô ở lại ăn tối ở nhà bà nội, bị bà ép ăn quá nhiều, lại toàn những món khá nhiều đạm, khiến cô còn nghĩ rằng cô bị đầy bụng đến nơi rồi.

Ahn Hye nhìn ra bên ngoài. Đây không phải là căn hộ đơn sơ ba gian phòng ở Hongdae nữa, căn hộ nằm trên tầng 32 thuộc Samseong là một trong những căn hộ đắt tiền nhất ở Seoul, bản thân giá trị khu vực này cũng đang không ngừng tăng lên, người người tranh nhau mua.

Cơ mà không phải ai cũng có đủ khả năng để chi trả.

Kể từ khi mua căn nhà này, hình như đây mới là lần thứ ba hay thứ tư gì đó cô ở lại đây. Hầu hết thời gian cô đều ở gần Hongdae, vì khu đó rất tiện để đi chơi và đi làm. Nơi này là khu đô thị mới, vì thế cách trung tâm và trụ sở công ty khá xa, và cô không thích điều đó.

Hít một hơi thật sâu, thở ra, cô bỗng thấy thật thư giãn. Bên ngoài là đô thị phồn hoa rực rỡ ánh đèn, còn cô đang thưởng thức vẻ đẹp đó.

Lúc này, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa, tốc độ không nhanh nhưng rất đều, sau đó là hai tiếng chuông, cuối cùng là ba bước chân giậm thật mạnh lên nền nhà.

Đó là ám hiệu riêng mà Ahn Hye đặt ra cho thủ hạ của mình.

Cô đếm ngược ba mươi giây, sau đó đứng dậy, đút tay vào túi áo và đi ra mở cửa.

Đặt ngay ngắn dưới nền nhà, là một kiện hàng đóng bằng thùng xốp, bên ngoài được bọc rất cẩn thận bằng (có lẽ cả) nghìn lớp băng dính bên ngoài.

Cô mỉm cười. Ba mươi Tết, và có lẽ đây là tiền mừng tuổi sớm của cô nhỉ?

Áng chừng không quá nặng, Ahn Hye bê thùng hàng lên, dùng chân đẩy cửa, sau đó bước một mạch vào phòng bếp.

Vào đến nơi, cô đặt lên bàn ăn, lấy con dao gọt hoa quả ra và rọc bỏ lớp băng dính bên ngoài.

Mở thùng hàng ra, thứ đầu tiên cô cảm nhận được, đó là mùi đồ ăn nhè nhẹ. Nhìn vào thùng hàng, màu sắc có phần rực rỡ, không quá chói mắt, nhưng dường như màu nào cũng có.

Hầu như tháng nào cô cũng được nhận một kiện hàng như thế này. Bên họ ngoại của Ahn Hye có một người bác Việt kiều ở Mỹ làm trong ngành vận tải biển, mỗi tháng đều có những chuyến tàu từ Việt Nam tới Mỹ, nhưng đều dừng lại ở cảng Busan hai ngày, rồi lại tiếp tục hành trình.

Ahn Hye mỉm cười hài lòng, tay bắt đầu phân loại. Một hộp chả rán sơ sơ qua, một túi chả cá, một cái giò, hai chiếc bánh chưng (cô đang nghĩ xem làm sao để ăn hết chúng), một ít đào SaPa, một ít hồng giòn, một ít quýt và hai chai mật ong. Giơ lên nhìn thử, màu trong, mật đặc và sánh, xem ra là mật ong rừng.

Và hai bộ áo dài cách tân màu xám nhạt và trắng sữa, được bọc những ba lần túi, có lẽ là món đồ được bọc kỹ nhất trong thùng hàng toàn đồ ăn.

Không cần phải đoán cô cũng biết, cái này là do anh cô và bác Lam sắp xếp.

Bên họ nội sắp đồ, bên họ ngoại vận chuyển, mối quan hệ hai bên được gắn kết lại vì một đứa cháu gái là cô.

Cất hết đồ ăn vào tủ lạnh, Ahn Hye cầm bộ áo dài trên tay, mở điện thoại ra, nhắn tin cho ông anh trai mình:

Ha Hà Hạ:
Alo.

Đẹp trai :>
?

Ha Hà Hạ đã gửi một ảnh

Ha Hà Hạ:
Nhiều đồ quá
Mình em ăn sao hết?

Đẹp trai :>
Thì cứ ăn đi
Ai bảo mày gầy quá
Anh không gói đâu, bác Lam làm cả đấy.

Ha Hà Hạ:
Nhưng mà so với năm ngoái em có gầy đi nhiều đâu?
Từ năm ngoái đến giờ mới gặp bác đúng một lần 😞 buồn

Đẹp trai :> đã gửi một ảnh

Ha Hà Hạ:
🙂 anh chụp lén em à
Mà chụp ngon đấy, khi nào á

Đẹp trai :>
Hôm đám cưới ai đó không nhớ
Nhưng mà gầy
Anh đưa ảnh cho bác xem, xong hai hôm sau bác gửi anh thùng hàng đó.

Ha Hà Hạ:
....
Thôi được rồi.
Sáng mai có gì video call cả nhà sau nhé, em đi ngủ đã.

Đẹp trai :>
Ok
Mặc dù bên đó cũng chưa tới nhưng mà
Năm mới vui vẻ nha em gái.

Cô đọc mấy dòng tin nhắn đơn giản, từ đáy lòng dâng lên thứ cảm xúc ấm áp hiếm có, nở một nụ cười có lẽ là ấm áp và hạnh phúc thực sự cuối cùng của năm cũ.

Ha Hà Hạ:
Ừ chuẩn luôn
Chắc ở nhà cũng chưa hết Táo Quân đâu ha?
Nhưng mà năm mới vui vẻ nhé.
Giờ thì em ngủ đây.
😘 yêu anh.

Đẹp trai :>
Gớm sến rện.

Ha Hà Hạ:
Thôi đi
Thích mà còn thẹn
😉

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip