Chap 7

Chap 7


Part 1


Ngoài bìa rừng


Kẻ lạ mặt vừa tiếp chiêu cùng Jaejoong đang vững bước bỗng lảo đảo tựa vào gốc cây gần đó. Vén tay áo lên, hắn nhíu mày nhìn tay mình chằng chịt những đường uốn lượn màu đỏ tươi như rễ cây nảy mầm trong da thịt, đau đớn vô cùng, gương mặt tuấn mĩ lấm tấm mồ hôi. Đưa tay lên môi huýt dài một tiến, tuấn mã đen tuyền tiến đến trước mặt hắn. Hơi thở nặng nhọc, hắn bám vào lưng ngựa, tuấn mã ngay lập tức khụy bốn chân nằm xuống. Hắn lên ngựa, thúc nhẹ, tuấn mã đứng lên phi nước đại mất hút với chủ nhân gục trên lưng.

Gần nửa ngày không nghỉ, tuấn mã dừng lại trước một hang động dưới núi, hí vang hai tiếng, dùng móng sắt gõ lên đá liên hồi. Từ trong hang động, một tiểu hài tử chừng sáu bảy tuổi, gương mặt xinh xắn đáng yêu, thân mặc hồng y bước ra. Tiểu hài tử nhíu mày, mặt phụng phịu lầm bầm:


-Ngươi không xem trọng ta nhưng đâu đến mức không thể gọi ta một tiếng, mà phải để con ngựa xấc láo kia gọi!


Nhưng khi thấy tình trạng của người trên ngựa, tiểu hài tử liền thay đổi sắc mặt dẫn ngựa và hắn vào trong. Chật vật nửa ngày, hài tử nọ mới kéo được hắn xuống ngựa, nằm trên đất. Rất nghiêm túc, nó kéo tay áo hắn lên kiểm tra, đôi mày nhỏ nhíu chặt lại nhìn cánh tay hồi lâu rồi lại dãn ra, đôi môi xinh nhếch lên cười tà:


-Tiểu tử Jung Yunho nhà ngươi, làm gì đến nỗi đắc tội với đại mĩ nhân Thánh độc thế, Dong Ahn ta thật vất vả với ngươi quá đi!


Nói rồi, tiểu hài tử Dong Ahn lúp xúp chạy vào sâu trong hang. Một lúc sau, Dong Ahn mang ra một chiếc lọ nhỏ, nó mở nắp rót dung dịch trong suốt bên trong vào miệng kẻ đang rên hừ hừ rất khổ sở kia. Chẳng bao lâu, hắn dần hồi phục hơi thở đều đặn, tinh thần cũng thanh tỉnh hẳn, lúc này hắn mới nhìn Dong Ahn đang loay hoay với 1 đống chai lọ, khàn giọng:


-Hừ, rốt cuộc là ta trúng phải thứ tà độc gì thế?


Dong Ahn xoay lại, vẻ giận dữ:


-Ngươi đó, sao lại mạo phạm đến người đó, ngươi phải biết đóa hoa kia tuy mê người nhưng đầy độc chất không!


Thấy Yunho nhíu mày Dong Ahn tiếp:


-Haizz, ta nói, dù ngươi có công phu xuất thần hay nội lực cao thâm thế nào cũng không nên nhất thân lưỡng đạo như vậy, đã là Thái tử thì tội gì phải bước vào bon chen chốn giang hồ làm gì chứ! Bình thường ta không quan tâm vì những kẻ ngươi từng chạm trán đều tầm thường nhưng lần này ngươi đã động đến người không nên động rồi, hậu quả là tính từ giờ mạng ngươi chỉ còn kéo dài được nhiều nhất là ba tháng thôi!


-Dong Ahn, nói rõ hơn xem!


-Hừ, tại sao ta lại thích ngươi chứ, lúc cần thì một tiếng Dong Ahn nghe thật êm tai, lúc không cần thì lão quái này lão quái nọ! A, đừng đi, đừng đi, ta nói đây! Hừm, người gây ra loại vết thương này chỉ có một người duy nhất trên giang hồ, chính là Thánh độc
và người chữa được cũng chỉ có Thánh độc!_ngừng 1 lúc, Dong Ahn tiếp_Độc chưởng đó ngay cả ta cũng không chữa được vì nó là Huyết độc thiên hoa chưởng, độc được xuất từ máu của Thánh độc. Độc đó không thể bào chế thuốc giải vì nó có nguồn gốc từ 1000 loài hoa độc khác nhau, tùy cơ thể mỗi Thánh độc mà liều lượng từng loại độc hấp thụ khác nhau và cũng xuất ra khác nhau. Thuốc giải chỉ có thể bào chế từ đúng 1000 loại độc hoa đó và đúng với liều lượng đó nếu sai ngươi sẽ chết ngay tức khắc. Nói cách khác, người giải được độc cho ngươi chỉ có một người, Thánh độc!


Dong Ahn nói xong gật gù ra vẻ hiểu biết. Yunho mỉm cười nghiêng nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì rồi đột ngột đứng phắt dậy, bước nhanh ra khỏi động. Phóc một bước lên lưng ngựa đang đợi sẵn, tuấn mã nhất hai chân trước hí vang đầy phấn khích, Yunho cười to vỗ vỗ lên chiếc bờm đen óng của nó:


-Hahahaha, được rồi, được rồi Hắc Phong!


Dong Ahn hớt hãi chạy ra:


-Trời ơi, đợi, Jung Yunho, mang ta theo với, cho ta theo!


Yunho ngồi trên ngựa cười khinh khỉnh:


-Ngươi đang nghĩ gì thế lão quái, mơ đi, tạm biệt!


-Yah, Jung Yunho, tên ăn cháo đá bát, yah!


Hắc Phong hí vang rồi lao đi xé gió. Dong Ahn dậm chân tức tối:


-Hừ, ngươi tưởng ta không biết tự đi sao, Youngwoongie a, chờ ta!


End part 1

Part 2

Hắc Phong dừng lại ở bìa rừng, Yunho xuống ngựa, ung dung sải bước vào rừng. Chưa đến Thánh Nguyệt cung, hắn đã nghe reo rắc tiếng huyền cầm cùng tiếng hát cao trong của nữ nhân hòa quyện. Dừng lại trước rừng hoa đỏ rực rỡ đang đắm mình trong ánh tà dương, trước mắt hắn, nơi cổng Thánh cung, một mĩ cảnh thoát tục. Youngwoong Cung chủ, thân khoác bạch y, ngồi xếp bằng, thư thư thái thái nhấm nháp chén rượu, bên cạnh là vị cô nương đang say sưa tấu huyền cầm và ngân nga hát. Tiếng hát êm ái quyện vào cảnh sắc.


Hoa nở hoa rơi rơi đầy trời tình đến tình đi tình tùy duyên


Nhạn đi nhạn về nhạn không đỗ triều dâng triều hạ triều không yên


Đêm dài trăng sáng mộng thuyền quyên ngàn vàng khó giữ bước hồng nhan


Ngắm cánh hoa xinh hoa lại nở chợt e duyên đến duyên lại tàn …


Dòng lệ băng giá


Như sao băng trong mưa


Cùng niềm nhớ rơi xuống vỡ tan rồi …


Thời gian luân chuyển


Quá khứ đã vùi sâu


Dáng hình ấy phai dần trong mộng !


Từ Côn Luân

 

Nhìn Bốn phương


Hoa tàn hoa …rơi rơi đầy trời


Hồng trần ấy


Sắc tàn phai


Trên cõi nhân gian ấy


Tình theo gió


Tình theo mây


Dạo khúc tỳ bà chợt đã ngàn năm


Duyên kiếp này


Hẹn kiếp sau


Biển thắm nương dâu….


Cùng tháng năm !


Hắn chìm đắm trong điệu buồn man mác của nhạc hay nỗi buồn trong đôi mắt đen huyền ảo long lanh kia. Bất ngờ, một chén rượu bay về phía hắn. Nhanh chóng dùng nội lực hãm lại tốc độ rồi bắt lấy, uyển chuyển không rơi một giọt rượu. Yunho uống cạn rồi dùng khinh công tung người lướt qua rừng hoa đến trước mặt Jaejoong. Yunho đặt chén rượu xuống, nhè nhàng ngồi trước mặt y, y không nói, chỉ từ tốn rót đầy rượu vào hai chén. Yunho lặng yên ngắm nhìn Jaejoong, Jaejoong lặng yên xa xăm tầm mắt, không gian vang vang tiếng huyền cầm tê tái buồn không tiếng hát. Bất chợt Jaejoong ngân nga.

Hoa nở hoa rơi rơi đầy trời tình đến tình đi tình tùy duyên


Nhạn đi nhạn về nhạn không đỗ triều dâng triều hạ triều không yên


Đêm dài trăng sáng mộng thuyền quyên ngàn vàng khó giữ bước hồng nhan


Ngắm cánh hoa xinh hoa lại nở chợt e duyên đến duyên lại tàn …


Thanh âm âm vang, trong trẻo lại có chút âm trầm tiếc nuối. Từ khi nào đêm đã buông, vầng bán nguyệt lơ lững, Jaejoong chuyển tầm mắt, y nhìn Yunho, đôi đồng tử đen lay láy như hữu tình. Nụ cười thoáng qua, như tiểu điệp y đột ngột rời đi, hướng đến rừng hoa trước mặt. Thả người như muốn nằm lên thảm hoa, đột ngột y xoay người thật nhanh như đang thực hiện 1 điệu vũ. Y lại lướt mũi chân trên hoa, hướng đến Yunho từ lúc nào đã đứng trên thềm ngây ngẩn nhìn. Yunho vẫn không nhường bước, lúc này Jaejoong đang đứng lơ lững trên hoa trước mặt hắn, rất gần. Bất ngờ, gương mặt xinh đẹp kia ngẩng lên, đôi môi ướt át đỏ huyết áp lên môi hắn. Yunho ngạc nhiên mở to mắt nhìn hàng mi dày đang khép hờ run run, sống mũi thanh tú ngay trước mắt mình. Nhưng rất nhanh hắn đã khép mắt khẽ nghiêng đầu phối hợp, đầu lưỡi lướt nhẹ mơn trớn qua cánh môi xinh đẹp rồi uyển chuyển tiến vào khuôn miệng nhỏ kia, tìm kiếm. Ngay lập tức, một khối mềm ấm ngọt lịm như mật được đầu lưỡi nhỏ nhắn đẩy vào miệng hắn, sau đó một hương thơm nồng nàn xôc thẳng lên khứu giác say đắm, đê mê cùng nụ hôn quyến luyến, day dưa. Bỗng nhiên, răng Jaejoong đột ngột nghiến xuống, vị mặn tanh đột ngột tràn vào khoang miệng hắn, là máu. Hắn vội vàng nâng tay định đẩy Jaejoong lui ra để xem xét nhưng đôi bàn tay hắn chưa chạm được đến vai y, lòng bàn tay đã cảm nhận lòng bàn tay mềm mại của y áp vào, kéo hạ xuống, những ngón tay thon luồng vào đan chặt lấy tay hắn. Giữa nụ hôn chiếc lười mềm của y mang theo vết thương cùng vị máu nồng đặc khuấy đảo, quấn lấy mê loạn. Yunho lập tức ý loạn tình mê, buông lơi mà đắm đuối. Nhưng đột ngột một luồng nội lực qua đôi tay áp chặt kia đẩy vào người hắn, ngay sau đó, nội lực từ cơ thể hắn ồ ạt bị rút đi. Muốn thoát nhưng nụ hôn kia không để hắn rời đi. Cứ như thế, dưới vầng bán nguyệt cả 2 quấn quýt hôn môi. Được một lúc, Jaejoong lại chủ động rời môi, đôi tay cũng buông ra, Yunho liền lảo đảo, hắn vì nụ hôn kia mà không biết mất bao nhiêu phần nội lực, nhưng chắc chắn không ít. Jaejoong dang tay, đạp nhẹ lên hoa lùi ra xa, đôi môi vì hôn mà đỏ lên căng mọng, khóe môi vương chút huyết tinh, dưới trăng nhạt nhòa thật yêu mị, đẹp nhưng nguy hiểm. Y mỉm cười tung người, lướt qua Yunho bay vào Thánh cung. Tiếng cười y cao vút như thanh âm ngọc vỡ mà vang lên khiêu khích:


-Hahahaha, Jung Yunho, ta giải độc cho ngươi, ngươi trả ta một phần ba nội lực, ta và ngươi không ai nợ ai, từ nay, ta chưa từng biết ngươi, ngươi không quen ta, chúng ta đường ai nấy đi, vĩnh biệt!


Yunho cũng cao giọng:


-Đa tạ Cung chủ, ta từ nay, không biết người nào là Youngwoong Cung chủ, vĩnh biệt!_hắn quay đi, khẽ liếm môi, hạ giọng thì thầm_hương vị thật tuyệt, bất quá mùi vị hoa mẫu đơn, máu cùng đôi môi kia đánh cắp hồn phách của ta, làm sao buông tha dễ dàng như thế, nên, sẽ sớm gặp lại thôi Vương tử Kim Jaejoong!


Hắn lướt qua rừng hoa rời đi, để lại tiếng cười ngạo nhân đầy khí phách vang cả rừng đêm.


End chap 7

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip