28. Khi bình minh tới tớ sẽ đến gặp cậu đầu tiên

Ánh nắng gắt gao mùa hạ trực tiếp xuyên qua lớp rèm cửa màu vàng nhàn nhạt rọi thẳng vào ngũ quan thanh tú của thiếu niên, khiến cho những chiếc nhan sắc ấy chẳng khác gì đang toả ra hào quang vạn người mê.

Bốn vị thanh niên này đều sở hữu khí chất hơn người, tuy là chụm đầu vào nhau yên vị trong một góc khuất, thế nhưng tỉ lệ ngoái đầu nhìn của người qua đường vẫn cao ngất ngưởng.

Trương Gia Nguyên nằm nhoài trên mặt bàn ra vẻ sắp gục ngã đến nơi, chằm chằm nhìn vào mớ phương trình hoá học ngay trước mặt như kẻ thù một mất một còn, trong lòng chỉ muốn thoát khỏi mớ bòng bong rối hơn tơ vò này.

Doãn Hạo Vũ bên cạnh cũng tỏ vẻ ủ rũ không kém, vốn dĩ cậu học môn này không hề tệ, nhưng mà crush ngồi bên cạnh nở một nụ cười ngọt ngào hơn cả siêu thần tượng thế này, ai mà học vào nổi cơ chứ?

Sau lần thứ mười cậu mất tập trung vào bài giảng, anh Bá Viễn liền lấy đầu bút gõ nhẹ vào đầu đứa nhỏ một cái.

Rõ là anh dùng lực rất ít, chỉ sợ bạn nhỏ bị đau, vậy mà đối phương lại giương đôi mắt to tròn long lanh như thỏ con ngân ngấn nước ngoái sang nhìn khiến anh không khỏi chột dạ một chút.

Doãn Hạo Vũ đau lòng lấy bút vẽ nguệch ngoạc lên tờ giấy nháp, phương trình hoá học này cậu cân bằng được rồi, còn phương trình tình cảm này, cậu toát mồ hôi hột giải mãi không xong.

Đầu nhỏ đột nhiên loé lên một ý nghĩ kì lạ, cậu quay sang cong cong khoé miệng cười toe toét, đáy mắt dường như hội tụ ngàn vạn vì sao trong đó.

"Anh Viễn này, công thức hoá học của anh có phải là C2H4 không ạ?".

Bá Viễn một mặt đầy dấu chấm hỏi nghi hoặc quay sang nhìn bạn nhỏ bên cạnh.

"Vì nhìn anh em cứ bị u mê và tan chảy ấy".

Bá Viễn lặng lẽ quẳng một câu xanh rờn.

"Tên gọi hoá học của CH4 mới là metan, còn C2H4 là etilen".

Doãn Hạo Vũ chết tâm gục ngã tại chỗ, Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ ngồi bên cạnh không nhịn nổi liền công khai cười mấy cái vào mặt bạn.

Quê là quê là quê chúng mình quê nhiều, quê là quê là quê chúng mình quê quá. Bạn ơi mình biết là bạn rất tội nghiệp, nhưng chờ mình cười xong rồi mình an ủi bạn sau nhé.

Doãn Hạo Vũ bực bội cắn một miếng bánh bao kim sa trên tay, vị ngọt thơm của sữa tươi kết hợp với vị mằn mặn beo béo của trứng muối vẫn không thể làm dịu bớt cục tức trong lòng cậu. Đứa nhỏ đưa cánh tay trắng mềm lên ra sức vẫy anh soái ca phục vụ lại gần.

"Cho em order một ly trà đá crush ra khỏi cuộc đời vì crush quá ngu có được không ạ?".

Anh phục vụ bối rối cười trừ, quay sang dùng ánh mắt cầu cứu những người còn lại. Nhưng cậu nhóc kia vẫn không dễ dàng buông tha cho anh.

"À không, cho em một ly nước ép dứa nhé, vì ít ra là nó có mắt, còn crush thì không".

Người nào đó chột dạ ngồi im thin thít nãy giờ, anh phục vụ hốt hoảng lắp ba lắp bắp dè dặt hỏi lại vị khách trông có vẻ đang muốn dằn mặt ai đó kia.

"Dạ của anh là một ly nước ép dứa ạ?".

Nhưng đối phương đang quay mặt sang hướng khác dằn dỗi, mặt bí xị như cái bánh đa nhúng nước, môi đã bĩu ra dài cả thước, làm gì còn tâm trạng nghe thấy lời anh nói cơ chứ.

Châu Kha Vũ liếc thấy vẻ mặt bất lực của anh trai nọ bèn nhịn cười lên tiếng giải vây.

"Còn ai uống gì nữa không, em bao".

Dường như chỉ chờ đợi giây phút này, bạn bồ nhỏ bên cạnh liền nhanh nhảu đáp lời.

"Cho em một ly trà đào đâu ra người tốt với em như Châu Kha Vũ".

Bạn lớn nghe thấy thế liền không thèm che giấu cười tủm tỉm, trên má ưng ửng một vầng hồng nhàn nhạt, trái tim trong lồng ngực cũng theo đó nở hoa cả trăm cái.

Anh cúi đầu sang khẽ mỉm cười với bạn nhỏ, nét ôn nhu ngập đầy trong khoé mắt chậm rãi rỉ ra ngoài.

"Vậy bạn tính trả tiền nước cho anh thế nào đây?".

Trương Gia Nguyên giả bộ lục hết túi trong túi ngoài trống rỗng của mình rồi ảo não than thở.

"Em không có tiền, vậy trả bằng một cái ôm được không?".

Nói rồi liền quay sang trao cho người kia một cái ôm đầy bất ngờ nhưng cũng thật nồng nhiệt.

Những cánh bướm trong lồng ngực cũng theo đó há miệng chấp chới bay ra, vòm miệng như được rót một lớp mật ong ngòn ngọt, vị ngọt dịu nhẹ đọng trên đầu lưỡi khiến con người không khỏi nảy sinh những cảm giác rung động mơ hồ.

Cảnh tượng này trực tiếp chọc mù đôi mắt chó của hai vị cẩu độc thân còn lại. Bá Viễn hận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức dùng tay tách đôi cặp cẩu uyên ương đang công khai thồn cơm chó no đến mức khiến anh phát nghẹn, cục tức này đúng là không thể nuốt trôi được mà.

Bấy giờ hai người bọn họ mới bối rối tách nhau ra, Trương Gia Nguyên đằng hắng vài cái, cố gắng chuyển sang chủ đề khác để chữa ngượng.

"Bây giờ em hỏi mọi người nhé, kiểu người như thế nào sẽ lọt vào mắt xanh của mọi người?".

Doãn Hạo Vũ đỏ mặt nhìn sang người bên cạnh, thanh âm hạ thấp đến mức nhỏ như muỗi kêu.

"Trưởng thành, ấm áp, dịu dàng".

Bá Viễn lại dùng tư duy thẳng nam vô cùng trực tiếp đáp trả.

"Sao cũng được, mắt anh có mù đâu".

Trương Gia Nguyên ôm đầu đỡ trán bất lực cực độ, cái ông anh này là thể loại khó đỡ gì vậy trời?

"Anh độc thân đúng là đáng đời".

Bá Viễn tỏ vẻ khổ sở ra mặt, anh cũng không muốn như vậy mà.

"Mày không hiểu đâu, đường tình duyên của anh trắc trở lắm".

Trương Gia Nguyên khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, anh mà cũng xứng nói câu đó sao?

"Cả một đường chẳng có ai, thuận lợi thế còn gì?".

Bá Viễn cau mày trừng mắt nhìn đứa em nhà mình, hôm nay nó muốn tạo phản rồi đúng không?

Châu Kha Vũ ngồi bên cạnh thủng thẳng bồi một câu.

"Tiêu chuẩn của anh cao lắm, vừa vặn giống Nguyên, vừa vặn là Nguyên".

Sau đó còn quay sang nhẹ nhàng nhéo chiếc má Mochi trắng mịn kia một chút, xúc cảm mềm mịn truyền đến từ đầu ngón tay quả thật khiến người ta yêu mến mãi không thôi.

"Sao dì Trương lại sinh ra được một người dễ thương như bạn nhỉ?".

Bạn nhỏ ngượng ngùng đẩy đẩy tay bạn trai ra khỏi mặt mình, môi xinh đã chu chu lên ra vẻ phân trần.

"Nhưng mẹ không thấy em dễ thương".

Nói xong còn đưa tay lên gò má quạt quạt vài cái cho bớt nóng. Châu Kha Vũ thấy thế liền bật cười thành tiếng, sao bạn nhỏ của anh làm cái gì cũng đáng yêu muốn chết vậy nhỉ?

"Vậy bạn là tiểu khả ái duy nhất của anh rồi".

Nói xong liền nhìn đối phương mỉm cười thật dịu dàng, khiến Trương Gia Nguyên cảm thấy nơi mềm nhất dưới đáy tim được một bộ lông mèo sượt nhẹ qua, thoải mái đến mức khiến người ta lưu luyến không rời.

Trái ngược với tâm trạng yêu đương nồng nhiệt của cặp đôi trẻ tuổi, Bá Viễn lúc này chỉ hận không thể chém đôi cẩu nam nam này một phát cạn cây máu.

Anh bực bội kéo tuột bạn nhỏ bên cạnh bỏ đi một nước, khiến cho Doãn Hạo Vũ trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ, con mình lên lớp một thì nên học trường nào nhỉ?

Trương Gia Nguyên ngạc nhiên quay sang nhìn người còn lại, chỉ đổi lại được một cái nhún vai vô hại của Châu Kha Vũ.

Nhìn vẻ mặt chán nản của đối phương, anh liền lặng lẽ lấy hộp kem macca từ phía sau lưng mình âm thầm đẩy về phía bạn nhỏ.

Trương Gia Nguyên nghi hoặc vươn tay đón lấy hộp kem, sau khi cầm trên tay liền vứt hết mọi thắc mắc lẫn ngờ vực trong đầu nhỏ để xúc một thìa thật đầy nhét vào miệng mình, vị kem thanh mát mang theo chút béo bùi của hạt macca tan ngay trên đầu lưỡi, dường như cũng chậm rãi xua tan đi những âu lo phiền não trong lòng cậu.

Cậu không hề nói điều gì, chỉ chậm rãi yên lặng xúc từng thìa kem đưa vào miệng, cũng chừng ấy thời gian người kia chuyên chú nhìn cậu không chớp mắt, khoé môi không tự chủ được nhếch lên mấy phần.

Qua một lúc khá lâu, dường như tâm trí đã tìm được đường về nhà, cậu giật nảy người một cái, thảng thốt phát biểu.

"Có phải bạn cảm thấy em là đứa cuồng kem lắm đúng không?".

Châu Kha Vũ lắc lắc đầu, sau đó dường như nghĩ ra điều gì đó lại lặng lẽ gật đầu. Anh đưa tay ra xoa rối mớ tóc suôn mềm của cậu, sau đó quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu, trịnh trọng lên tiếng.

"May mà bạn thích kem, để mỗi khi bạn dỗi anh còn biết phải làm thế nào. Thích kem rất tốt, thích anh thì tốt hơn".

Nói xong liền nhìn người đối diện cười thật ngọt ngào, ngọt đến mức vị kem trên đầu lưỡi cậu dường như tan chảy trong cuống họng, mềm nhũn cả mật gan.

Nắng vàng óng ánh là em, cầu vồng rực rỡ là em, kem que ngọt lịm là em, tất cả đều là em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip