29. Cách dải ngân hà chúng ta gặp nhau
Một ngày cuối tháng năm, bầu trời Vô Tích nở đầy hoa lựu đỏ, dưới ánh nắng gắt gao từng cánh hoa mỏng manh xếp chồng thành từng lớp rực rỡ lấp lánh dưới nắng hạ, mang theo hương vị gắt gao của mùa hè ùa vào mọi ngóc ngách trong thành phố.
Trương Gia Nguyên sốt ruột xoay chiếc ống hút trong tay với tốc độ kinh người, ly nước ép dưa hấu màu đỏ tươi giống hệt sắc hoa lựu cũng vì thế mà nhanh chóng tạo thành những đợt xoáy nước nho nhỏ thay phiên nhau nổi ùng ục, vậy nhưng chủ nhân của chúng lại không chịu buông tha một chút nào, trái lại vẫn tiếp tục dằn nó thật mạnh.
Doãn Hạo Vũ đã không thể nhìn tiếp được nữa, cậu vội vàng giựt phắt lấy chiếc ống hút trong tay bạn mình, những đợt bong bóng nước ngay lập tức biến mất.
Trương Gia Nguyên gấp không chịu được, túm chặt lấy tay bạn mình càu nhàu một tràng dài không dứt.
"Này, hay là bạn bỏ cuộc đi, ông anh tui hết thuốc chữa thật rồi".
Doãn Hạo Vũ thở dài đánh sượt một cái, nãy giờ cậu không thể đếm được mình đã phải lặp lại tình trạng này bao nhiêu lần.
"Nhưng đây là nhất kiến chung tình, nhất kiến chung tình bạn hiểu không?".
Rồi như sợ bạn mình không get được trọng điểm, cậu thiếu niên người Thái còn dùng ngón tay chỉ vào phía trái tim bên ngực trái ra vẻ chứng minh tình cảm đậm sâu bỏ thì thương vương thì tội.
"Cậu không biết đâu, tình yêu chính là tự lấy dây thừng buộc vào cổ mình. Lúc phát hiện đã vô oán vô hận không thể rời bỏ. Nếu dễ dàng dừng lại như vậy, thế thì tình cảm đó chắc chắn chỉ là thoáng qua nhất thời, đâu khiến người ta cầm lên được lại không buông xuống được như thế".
Trương Gia Nguyên cũng bắt chước bạn thở một hơi thật dài từ tận sâu lồng ngực, tất nhiên là cậu biết chứ, nếu bây giờ có ai đó bảo cậu từ bỏ Châu Kha Vũ, chắc chắn cậu cũng không làm được.
Chỉ là cậu sợ bạn mình bị tổn thương, vì bạn nhỏ Doãn Hạo Vũ thực sự rất đáng yêu, chính là cái kiểu hoa gặp hoa nở người gặp người yêu ấy.
Càng nghĩ càng giận ông anh mình, đột nhiên Trương Gia Nguyên nghĩ ra một chủ ý tự bản thân cậu cảm thấy rất được.
"Này, hay là cậu cứ tỏ tình đi, nếu anh tui dám không đồng ý, tui sẽ bỏ ảnh lên xích đu cho ảnh dạo chơi giữa vũ trụ ngân hà, đảm bảo một đi không trở lại luôn".
Doãn Hạo Vũ giật mình thon thót nhớ lại lần trước đi chơi công viên thành phố với đứa bạn này, rõ ràng cậu đẩy xích đu cho bạn cực kì nhẹ nhàng từ tốn, thế mà bạn chỉ cần vận lực đẩy thật mạnh một phát, cậu tưởng mình sắp đăng xuất khỏi trái đất tới nơi.
Viễn cảnh này đáng sợ quá mức, Doãn Hạo Vũ vừa nghĩ vừa toát hết mồ hôi trộm, phải đưa tay vuốt vuốt mấy cái cho bớt rén.
Đã mấy ngày trôi qua nhưng chỉ cần nhớ đến là cậu lại hoang mang như lần đầu, vội vàng lắc đầu nhỏ nguầy nguậy mấy cái.
"Thôi cho tôi xin, bạn làm điều gì bình thường chút cho tôi nhờ".
Trương Gia Nguyên vỗ mấy phát vào lồng ngực ra vẻ bạn cứ tin tui đi, đảm bảo không sai đâu, nếu sai ngày mai hai đầu gối tui bằng nhau.
"Anh tui mà bạn dùng cách bình thường là không thông não cho ông ấy được đâu".
Vừa nói xong câu này khóe tai liền bị nhéo một cái đau điếng. Trương Gia Nguyên đứng phắt dậy, hùng hổ quay đầu xem là đứa gan to bằng trời nào dám động đến thằng bố mày, vừa vặn chạm phải ánh mắt của người phút trước mới bị nhận xét là "không bình thường" trong miệng cậu.
Trương Gia Nguyên xấu hổ ngồi rụt người co rúm lại thành một bé mèo ngoan ngoãn, Châu Kha Vũ vừa mới đến bắt gặp cảnh này liền len lén cười trộm một cái.
Bạn nhỏ không nhịn được quay sang mắng yêu anh bồ lớn, thanh âm lí nhí như muỗi kêu, người ngoài nghe được chỉ cảm thấy chẳng khác gì đang làm nũng người yêu mình cả.
"Bạn dám cười em?".
Nói xong liền meo meo chu môi lên hờn dỗi. Châu Kha Vũ thấy thế liền bật cười, sau đó mới vươn tay nhào nặn chiếc khăn vải màu trắng mềm mại bên người, hình vẽ mèo con đang híp mắt cười cũng theo đó nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Đột nhiên trong lòng có chút ngứa ngáy không nhẹ, cực kỳ mong muốn véo má mèo thật sự của bạn nhỏ nào đó một cái.
Anh âm thầm chờ đợi hai người kia không để ý tới phía này, sau đó liền vội vàng kéo bạn nhỏ thật nhẹ về phía mình.
Hai bàn tay không nhịn được gấp gáp vươn ra vuốt ve gương mặt Trương Gia Nguyên, thịt má núng nính đàn hồi như bánh Mochi tràn ngập khắp các kẽ tay, cảm giác dễ chịu thoải mái đến mức khiến anh không nỡ ngừng lại.
Bạn nhỏ dùng ánh mắt sáng rỡ trong trẻo để nhìn về phía anh, không hề ngăn cản đối phương mà chỉ lắc lắc đầu nhỏ mấy cái, mớ tóc đen tuyền suôn mềm được dịp bung xõa trong gió, tựa như bông hoa nhỏ lặng lẽ nở rộ giữa nắng hạ.
Châu Kha Vũ không nhấc nổi mắt sang hướng khác, bạn nhỏ tỏa sáng rực rỡ đến mức khiến cả trái tim anh đều trở nên ấm áp mềm mại.
Chứng kiến toàn bộ một màn cơm chó chất lượng cao này, Bá Viễn hậm hực ngồi xuống chỗ trống còn sót lại, bạn nhỏ bên cạnh liền biết ý đẩy chiếc bánh ngọt duy nhất trên bàn sang cho anh, khiến cho đối phương không khỏi lâm vào tình trạng hoài nghi nhân sinh, sao em ấy lại biết anh thích món này chứ?
Doãn Hạo Vũ một chữ cũng không nói, chỉ lẳng lặng xắn một miếng bánh đưa đến bên miệng anh, miệng nở một nụ cười ngọt ngào như lớp kem sữa trắng mềm đọng lại trên đầu lưỡi.
Khoảnh khắc ấy, Bá Viễn cảm thấy trái tim mình giống như bị một mũi tên bắn trúng, mũi tên của thần tình yêu.
"Anh này, em thích anh từ lâu lắm rồi, anh có thể làm bạn trai của em được không?".
Doãn Hạo Vũ xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng sắp vắt ra cả xô máu, dường như gom hết toàn bộ dũng khí gần hai mươi nồi bánh chưng để hôn cái chóc vào má đối phương một cái.
Người kia chỉ ngẩn ngơ nhìn cậu chằm chằm không hề đưa ra bất cứ phản ứng gì, khiến cho cậu càng xấu hổ hơn trước.
Đã lỡ phóng lao thì phải theo lao, cậu chộp lấy hai má của người kia, ép buộc đối phương thực hiện một nụ hôn hồi đáp hạ cánh trên má mình.
Sau khi thực hiện hành động có phần táo bạo này, cậu liền ngại ngùng đến mức nảy sinh ý định chạy như bay tẩu thoát khỏi hiện trường, thế nhưng người còn lại nào cho phép cậu thực hiện được ý đồ này.
Bá Viễn hấp tấp nắm chặt tay kéo người về phía mình, sau đó liền dùng giọng nói ôn nhu hơn ngày thường nhìn thẳng vào mắt đối phương dịu dàng đáp.
"Em vội đi đâu thế, anh còn chưa kịp đồng ý với em cơ mà".
Nói xong liền kéo bạn nhỏ thẳng một đường rời khỏi quán nước, bỏ mặc hai bóng đèn sáng choang ngồi ngốc tại chỗ vì vẫn chưa nắm bắt nổi tình hình.
Trương Gia Nguyên ngán ngẩm quay sang dùng chiếc nĩa chọc chọc vào phần bánh ngọt nãy giờ vẫn chưa được ai động vào, cảm giác mất mát trong lòng là không tránh khỏi.
"Sao em cứ có cảm giác củ cải nhà mình bị heo ngốc nhà hàng xóm đào đi mất rồi nhỉ?".
Sau đó bèn nhăn nhó nhét một miếng bánh vào trong miệng, hừ, chẳng ngon tẹo nào.
Châu Kha Vũ liền ôn nhu lấy tay xoa xoa đầu bạn nhỏ, đáng yêu thế này chẳng phải là phạm luật rồi sao?
"Bạn không thích ăn thì đừng có ăn nữa, anh dẫn bạn đi ăn kem".
Anh xoay lưng lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt sáng ngời của đối phương, bạn nhỏ cười thật khẽ, khoé môi trái tim khẽ cong lên giống như một đoá hoa anh đào vừa hé nở, khiến cả trái tim người đối diện cảm nhận được mùa xuân ôn nhu mềm mại dưới đáy tim, "Vâng ạ".
Thế nhưng ánh mắt sáng rực kia lại ngầm phát ra thông điệp, "Em chờ câu nói này từ lâu lắm rồi".
Châu Kha Vũ bèn cảm thấy ngày hôm nay bầu trời bỗng tràn ngập nắng, nắng ngay trên đầu, nắng cả trong tim.
Ăn kem xong xuôi, cả hai lại dẫn nhau vào nhà Châu Kha Vũ xem phim. Bố Châu mẹ Châu hôm nay có hội thảo ở thành phố C, có thể mấy ngày nữa mới về đến nhà.
Hai người bọn họ không một chút kiêng dè chiếm cứ toàn bộ chiếc ghế sopha duy nhất trong phòng khách, ngang nhiên dựa sát vào nhau bật phim tình cảm lên cùng xem.
Đến đoạn cao trào của cốt truyện, vì không thể tiếp tục kéo dài thêm được nữa, nữ chính dù trong lòng đau đến mức vỡ ra hàng trăm hàng ngàn mảnh cũng gắng gượng dứt khoát nói lời chia tay.
Nam chính ngồi thụp xuống đất khóc lớn, năn nỉ hết lời, nhưng duyên nông tình cạn, có níu kéo cũng chỉ khiến bản thân càng khó chịu hơn.
Trương Gia Nguyên gục đầu vào vai đối phương ngái ngủ, lúc này đột nhiên nhẹ giọng cảm khái một câu.
"Thực ra em là người ích kỉ, nếu sau này hai đứa mình chia tay, chắc chắn em sẽ không thể làm bạn với bạn được nữa đâu".
Châu Kha Vũ siết chặt vòng ôm hơn trước, đem người giam giữ trong lồng ngực ấm áp của mình, sau đó mới cúi đầu dịu dàng hôn lên mái tóc suôn mềm của người kia.
"Thế thì họa may chỉ có kiếp sau, kiếp này anh và bạn vĩnh viễn không bao giờ chia tay được nữa rồi".
Trương Gia Nguyên đã hoàn toàn tỉnh ngủ, nhỏm đầu dậy chăm chú nhìn vào mắt đối phương.
"Vì sao bạn lại thích em? Em ngốc nghếch, gàn dở, khó chiều, không vui vẻ, hơn nữa còn rất chậm nhiệt".
Châu Kha Vũ không nhịn được lấy tay xoa xoa cặp má tròn ủm của bạn nhỏ nào đó, khóe môi cũng vô thức nhấc cao lên mấy phần.
"Anh cũng thế, cũng ngốc nghếch, gàn dở, khó chiều, không vui vẻ, hơn nữa còn rất chậm nhiệt".
"Nhưng mà bạn là nhà của anh".
Sống trong gia đình không lấy mình là trung tâm yêu thương chiều chuộng, Châu Kha Vũ sớm đã quen với việc độc lập sống một cuộc đời chẳng dựa dẫm vào ai.
Chính là Trương Gia Nguyên đã nhặt nhạnh lại từng chút từng chút một tự tôn cho anh, thắp lên mảnh hơi ấm nhỏ bé nhưng bất diệt ở nơi tận cùng đáy lòng anh.
Vậy nên đối với Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên không chỉ là bạn bè, là hàng xóm, là người yêu, em còn là nhà của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip