2.
*Boong*
Âm thanh va chạm giữa người và vật vang lên, bé con lảo đảo ôm lấy cái mũi đau nhức mà chưa kịp hoảng hồn thì biết bản thân lại sắp ngã và phải chịu thêm một cú đau nữa, theo phản xạ tự nhiên em nhắm chặt mắt lại.
Vô thức nín thở, vài giây ngắn ngủi trôi qua tưởng chừng lưng sẽ đập xuống nền đất, em lại cảm thấy mình đang được một đôi tay ai đó đỡ từ sau.
Hé mở mắt, em choáng váng nhìn vào khuôn mặt hắn từ gốc độ này cảm thấy bản thân thật nhỏ bé so với người đàn ông cao ráo, cơ thể săn chắc cộng thêm gương mặt có chút sắc lạnh và trên môi là một vết sẹo nhìn cứ như xã hội đen kia.
Nhưng trái lại hắn lại mang trên người một mùi hương khác với vẻ ngoài có phần đáng sợ đó, là mùi bạc hà thanh mát thoang thoảng trong không gian.
Có lẽ việc biến đổi thành Omega đã cho em biết được mùi pheromone của đối phương và thứ Pheromone ấy đang dần dần bám xung quanh cơ thể khiến Hyung Suk rợn người.
(Ẻm không biết việc bị Pheromone tấn công là quấy rối do mất kiến thức của những tiết học giáo dục giới tính thường nằm ngủ vì mệt mỏi)
Em luống cuống không biết làm sao, theo phản xạ liền thoát khỏi vòng tay của người kia, lúng túng cúi đầu cảm ơn hắn. Hắn cười nhẹ, đưa tay lên xoa đầu bé con.
Hyung Suk bối rối gương mặt trắng nõn của em hơi ửng hồng lên vì người đàn ông này lại đột nhiên xoa đầu mình như một đứa trẻ.
***
Sau một hồi nói chuyện xã giao để thoát khỏi sự ngượng ngùng thì em cũng biết hắn tên là Jake (Kim Ki Myung) và rất vui tình nhưng vui tính hơi thái quá.. em không ngờ vẻ ngoài của hắn hoàn toàn khác xa với tính cách đến như vậy.
Bỏ qua việc vừa rồi em tạm biệt hắn và lại bước đi trên đường về nhà, đột ngột tiếng chuông điện thoại vang lên."Có lẽ là mẹ gọi mình" nghĩ không sai, em liền nghe máy.
-"Alo mẹ ạ có chuyện g-"
Chưa để em nói dứt câu, đầu dây bên kia đã ngắt ngang nói một câu như tiếng sét đánh ngang tai em.
-"Cậu có phải người nhà của Bà Park không? Bà ấy gặp tai nạn giao thông và đang trong tình trạng nguy kịch ở trong bệnh viện XXX tại phòng 102"
*Tút...Tút...*
Không để bản thân suy nghĩ thêm mà em lao như bay đến bệnh viện không màng tới những người qua đường đang nhìn em. Nước mắt bắt đầu tuôn rơi lã chã xuống 2 bên má, đôi mắt em mờ đi, cảm giác cơ thể bị đè nặng mà cố chạy vừa cầu mong mẹ mình bình an trong sự tuyệt vọng.
<Tại phòng 102>
Tới nơi em liền đến mở cửa thật nhanh, đập vào mắt là khung cảnh người mẹ của em đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, toàn thân được băng bó và những sợi dây từ các máy móc nối vào người. Trái tim em thắt lại cảm giác đau đớn tột cùng, đi đến quỳ xuống bên cạnh giường bệnh, em nắm lấy bàn tay gầy gò chai xạm của mẹ.
-"Hức.. M-mẹ ơi.. huhu.."
Em khóc nức nở câu nói bị ngắt quãng, nấc liên tục đến nghẹn ứ trông họng.
Nghĩ tới những việc em đã từng làm và nói với mẹ chỉ vì một phút nông nổi mà sự hối hận muốn bản thân chết đi để thay thế cho mẹ mình có thể sống. Nhìn người phụ nữ đã hi sinh tất cả dành hết mọi thứ tốt đẹp nhất cho em và yêu thương em vô bờ bến, những suy nghĩ ấy chỉ càng làm em thêm đau lòng.
Bác sĩ bước vào xoá tan đi những mây đen trong tâm trí em, ông ấy mời Hyung Suk ra ngoài và đưa một tờ giấy cho em về hoá đơn của ca phẫu thuật.
Cậu thiếu niên nhìn tờ giấy mà chết lặng toàn thân suy sụp, số tiền đó đối với em mà nói là quá lớn đến mức dành cả nửa cuộc đời em mới thể trả được..
Trong cơn lo lắng vò đầu bứt tóc, em bất ngờ thấy một cậu thiếu niên chạy về phía mình.
-"Ahhh anh Hyung Suk!!"_ bóng dáng của thiếu niên ấy càng tiến gần hơn nhìn thoáng qua em liền nhận ra ai.
-"Tori, sao em lại ở đây!? Anh nhớ em đã về nước rồi mà"_ em thắc mắc hỏi khi thấy cậu chạy đến quấn lấy mình như cún con.
-"Em quay lại vì nghe tin mẹ nuôi nhập viện do tai nạn nhưng may là có người cứu mẹ em nên giờ em định thăm người ấy"
-"Ơ mà sao anh lại đến đây?"
Khi nghe cậu hỏi Hyung Suk khựng lại, tinh thần em bắt đầu sa sút hơn, cổ họng bị nghẹn lại một lần nữa không thể nói ra.
Nhận ra anh ấy không thể trả lời cậu vô tình chú ý những ngón tay của Hyung Suk vô thức siết chặt vào vạt áo. Với đôi mắt nhìn thấu hồng trần của bản thân cũng đủ để cậu biết đã có chuyện gì đó xảy ra, đôi mày cậu nhíu lại nắm lấy tay Hyung Suk và hỏi.
-"Đã có chuyện không ổn xảy ra rồi đúng không anh?"
Vẫn là sự im lặng không hồi đáp. Cậu lo lắng nhìn em và có chút bực bội mà đánh vào bên vai em, Giật mình Hyung Suk ngớ người mà nói.
-"Ah... Anh bộc lộ lắm à.."
-"Chứ còn gì nữa, mặt anh hiện rõ 2 chữ không ổn luôn đấy!"
-"Nhưng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh trong đây"
Hyung Suk nhìn cậu thiếu niên trước mặt mà cũng không muốn dấu diếm gì Tori nhưng việc kể những khó khăn mà mình gặp phải cho người khác đối với em là chưa từng.
Cuối cùng Hyung Suk cũng nói ra mọi chuyện, nghe xong Tori mới hoài nghi và thầm nghĩ "Sao lại trùng hợp như thế được? Chắc hẳn mẹ anh ấy đã cứu mẹ nuôi mình".
-"Anh đừng lo, em sẽ giúp anh tri trả ca phẫu thuật để trả ơn vì mẹ anh đã cứu mẹ em"_cậu nói không một chút do dự và vỗ ngực.
-"Nhưng.. nhưng tiền đâu ra cơ chứ!?"_Hyung Suk mở to mắt nhìn cậu thiếu niên trước mặt mà bỡ ngỡ dù biết Tori giàu (mình ảo tưởng sức mạnh tí TvT) đi chăng nữa nhưng việc này có phải là quá kì không?
-"Không cần phải lo em sẽ giúp anh, nếu mà phản đối thì em sẽ không làm bạn nữa"_cậu nhóc dùng thủ đoạn đe doạ để Hyung Suk không thể phản bác được mà chỉ có thể gật đầu chấp nhận dù trong lòng đang áy náy.
(Giải thích nhỏ vì sao mình lại nhận ra Daniel khi ngoại hình đã thay đổi là do linh cảm của con mụ tác giả đó:))
<Ngày hôm sau>
Sau khi Tori giúp em trả khoảng tiền đó thì cũng là lúc mẹ được đưa đến phòng mổ. Ngồi ngoài ghế đợi, em lo lắng 2 tay siết chặt nhau đến mức đau nhức muốn chảy máu vì móng tay ấn mạnh vào làn da mỏng.
Chỉ mới 2 tiếng trôi qua không hơn không kém mà đối với em như ngàn vạn thiên niên kỉ trong sự căng thẳng tột độ, Tori ngồi cạnh xoa lưng và cố gắng an ủi Hyung Suk bằng những lời động viên.
*Cạch*
Cánh cửa mở ra, thấy bác sĩ em vội chạy đến, thầm cầu mong mọi thứ đều ổn.
-"Bác sĩ, ca phẫu thuật sao rồi ạ?"
-"Ca phẫu thuật rất thành công nên cậu Park không cần phải lo nữa"_ông ấy nói và nhìn thiếu niên với gương mặt đẫm nước mắt mà xót đến thương.
Câu nói của bác sĩ như kéo em thoát khỏi địa ngục nơi em tự tạo ra để dằn vặt bản thân giờ đây đã tan biến.
-"Hức..cảm ơn.. cảm ơn bác sĩ rất nhiều..!"_em vừa nói vừa lau đi nước mắt cố để chúng thôi tuôn rơi.
Em như dùng cả đời để cảm ơn ngài bác sĩ, được nghe những lời cảm kích từ cậu thiếu niên xinh đẹp kia như mình có công lớn, Tori nhìn vị bác sĩ cũng thấy mũi ông ấy đang vểnh lên cả mấy tất luôn rồi.
Mới chỉ vài giây sau đã thấy một số y tá đang đẩy giường bệnh từ phòng phẫu thuật đi ra.
Hyung Suk và Tori theo sau, không khỏi nhìn vào mặt Bà Park và cánh tay gầy gò được chuyền bình nước biển.
______________________________________
Hơi ngắn các tình yêu thông củm nhe:'3💦
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip