Chap 7
Eugene:
_Ở đấy khó chịu chứ?
_Về đây ở vui hơn.
Daniel:
_Jin à, tôi mới đến được 3 ngày =))))
Eugene:
_Có gì khác à?
_Về đi, Yuseong có gì muốn cho cậu xem này.
*Đã gửi một ảnh*
Nhìn chằm tấm ảnh xám xịt trong màn hình cùng với cái dấu loading đứng im, hẳn là không phải do nguồn mạng của Daniel kém rồi.
Daniel:
_Tôi không xem được.
Eugene:
_Yuseong bảo về đây mới xem được.
Daniel:
_?
_[Gấu bố vô cảm]
Daniel nhướn mày cong khóe môi thích thú, đồ muốn cho xem ư, để bao giờ về rồi tính nhé. Phải chi gửi luôn có phải hơn không dù sao Daniel cũng tò mò, Yuseong thường tặng mấy thứ rất dễ thương đại loại như vài khóm hoa và mấy chú gấu bông.
Hơi khó tin khi Eugene lớn hơn cậu 1 tuổi trong khi nhìn cậu ta trẻ măng, chăng cũng chỉ có cái tính nết trưởng thành sớm. Lúc nào cũng chắp tay sau lưng, đi đứng, ăn nói như một ông cụ đang đợi lương hưu.
Eugene sẽ giết mình nếu cậu ấy biết được suy nghĩ này.
Daniel nộp hồ sơ xin học tại một ngôi trường công lập ở địa phương, chỗ mà có mức học phí vừa ổn với thu nhập của nhà cậu nói trắng ra là thấp. Dẫu có nghe qua vài lời miêu tả của các bác hàng xóm nhưng Daniel chưa nghĩ đến việc nó lại tệ đến vậy.
Khuôn viên trường khá to còn trồng nhiều cây xanh, mấy toà nhà dạy học toát lên vẻ lâu đời qua lớp sơn bạc màu và đám rêu phủ kín mấy khe nứt trên tường.
Đi dọc trên con đường xi măng cũ mèm dẫn vào trường, thật sự thì Daniel có vài cảm tưởng rằng nơi này quá thích hợp cho việc học lắm. Thấp thoáng đằng xa, Daniel thấy mấy thiếu niên mặc đồng cao lớn túm tụm hút thuốc lá, mấy tốp còn quây lại đánh bài. Giáo viên coi chừng chẳng để tâm đến bọn chúng, họ chỉ nhìn lướt qua, đánh cái thở dài rồi đi tiếp. Thoạt bất lực khôn cùng.
Giọt mồ hôi lăn dài bên thái dương Daniel thầm an ủi chính mình.
Không được đánh giá người ta qua góc nhìn phiến diện. Hãy nghĩ đến những bài học mà bản thân đã nhận được trong phim đài.
Rồi, suy nghĩ lại kéo Daniel lên tận mây khiến cậu ta vô ý đâm sầm vào con người phía trước. Daniel thiếu chút là ngã chúi xuống nhưng có một bàn tay đã kéo cậu lại.
Bị đâm vào tấm lưng cứng tựa đá làm đầu Daniel cứ ong ong, mất một lúc cậu mới sắp xếp lại đầu óc, đứng thẳng nghiêm ngắn.
"Tớ xin lỗi, bạn này bạn không sao chứ?"
Daniel thấy người nọ cười khúc khích.
"Đùa gì vậy, cậu còn xuýt nữa ngã ra đấy."
Người kia đứng đối diện Daniel, thân hình dong dỏng thư sinh, khó mà tin được bên dưới lớp áo đó cậu ta có để tấm kim loại nào không. Lúc nãy đâm vào đến giờ trán cậu vẫn hơi nhức. Khuôn mặt nọ ưa nhìn, có vẻ hợp đại đa số các tiêu chí 'Oppa Đại Hàn'.
"À à tớ xin lỗi!" Daniel xoắn quýt.
"Sao xin lỗi hoài vậy? Trông cậu lạ hoắc bộ học sinh mới hả?"
Thiếu niên ấy xoa xoa tóc còn nở nụ cười thân thiện hỏi thăm.
"Oa tên mình là Daniel Park!"
"He he Gì đây? Đúng sao? Tên tớ là Dave Lee"
Rồi Dave nhòm cái tờ giấy note trên tay Daniel. Đó là tên phòng học mà cậu sẽ đến, ngôi trường sắp xếp lớp kì cục cậu đã đi loanh quanh gần nửa giờ chỉ để tìm nó. Thật may mắn khi Daniel đã đi sớm để dự phòng các trường hợp khó khăn.
"Ố, cậu học đây hả? Chung lớp nè để tớ dẫn cậu đi, nó cũng ngay đây thôi."
Dave tựa như thiên sứ vươn đến nhành ô liu cho Daniel.
Nhìn đống hào quang đó kìa.
Đi cùng Dave thêm một đoạn, việc Daniel không tìm được lớp đã có thể lý giải. Không biết bạn học sinh nào lại nghịch ngợm để một cái khăn trắng lên trên tấm biển đề tên che đi dòng tên lớp.
Dave cũng chú ý đến anh mắt của Daniel, anh ta nhìn lên rồi quay phắt lại đối với cậu, khuôn mặt đầy vẻ hối lỗi.
"Xin lỗi cậu, chắc mấy bạn trong lớp lau dọn xong để quên trên đấy. Daniel đừng để tâm nhé."
"Ổn mà ổn mà!" Daniel vội xua tay, cậu còn lạ gì mấy cái trò trẻ con này.
Dù gì thì trước đó lũ kia hành xử còn tệ hơn nhiều.
Chuông đã reo từ lâu, Dave mở cửa ra các học sinh bên dưới đều ngẩng đầu lên chú ý. Thầy giáo đứng trên bục vừa nhìn thấy Daniel liền nhăn mặt xong lại dãn ra.
Daniel buồn thiu, chỉ vì không tìm được lớp mà ngay ngày đầu tiên cậu ta đã bị muộn học rồi còn khiến giáo viên tức giận nữa.
"Hôm nay thầy cũng muốn giới thiệu với lớp mình một bạn mới! Em vào đi." Thầy giáo nói lớn.
Liếc nhìn Dave bên cạnh thấy anh cong miệng cười, Daniel tiến lên đi đến giữa bục rồi quay xuống đối mặt với mọi người.
"Vãi ma mới trông đẹp trai phết!"
"Con trai sao! Chán thế!"
"Uầy bạn ấy đẹp trai quá!"
"Không phải là boy phố đấy chứ? Đẹp vậy?"
"Đếch phải con gái mà chúng mày cứ nhòm nó thế!"
"Vl nhìn mũi bạn ấy kìa, như cái cây beng nhà tao!"
"Mũi đéo gì đi so với cây beng?!"
Tiếng bàn tán ầm ĩ về ngoại hình làm mặt Daniel nóng lên bỏng rát. Cậu viết tên lên bảng và nói:
"Chào mọi người, tớ tên Daniel Park. Hãy giúp đỡ nhau nhé."
"Daniel, em xuống bàn trống góc kia ngồi nhé."
Lúc vào chỗ ngồi, bọn học sinh cứ chòng chọc dõi theo bóng Daniel, cậu còn nhận ra cái bàn bên cạnh cậu hoá ra là chỗ của Dave. Không biết phải nói sao với sự trùng hợp này nữa.
Trông Dave có vẻ khá thích thú anh ta giơ nắm tay lên để mở ngón trỏ và ngón cái. Làm một động tác bắn súng ngầu lòi về phía Daniel, anh thì thầm 'biu' một tiếng rồi thu tay lại giả bộ thổi đi lớp khói vô hình trên đầu ngón.
?
Daniel bối rối.
_____
Cá: Nhân vật mới! ;))) viên thuốc làm Dan biến bede.
Đừng đặt quá nhiều kì vọng vào thằng chả.
(Tui đang trong giai đoạn ôn thi đh nên ra chap muộn xíu.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip