#15:

"Cậu biết hắn ta rất nguy hiểm không?" Hyung Seok nói với người đang nằm dài trên lưng mình.

Sangi rất không thoải mái khi bị hỏi về chuyện này nhưng nể tình Hyung Seok đang cõng mình về thế nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.

"Tớ biết."

"Thế vì sao lại còn dây dưa với hắn?"

Sangi bĩu môi, cô đã kể hết cho Hyung Seok về tất cả những thứ mình biết, tất nhiên thì chỉ có về "dịch vụ cho thuê người yêu" và những khách hàng đen của công ty.

"Vì tiền chứ sao. Tớ cần tiền, tớ còn phải đi học và Im Ru cũng vậy, thế nên với những tên khách hàng đen này tớ lại có được tiền tip và thưởng thêm rất lớn! Giờ tớ sẽ đi báo cáo với quản lý, tớ sẽ cho tên đó vào danh sách đen, không bao giờ gặp lại nữa!"

Hyung Seok không đáp lại, Sangi không biết gì về lũ tội phạm, thứ cô ấy biết chỉ là "dịch vụ cho thuê người yêu" và những khách hàng đen nhưng không được tiết lộ thông tin của bọn họ.

Khi nghe đến "dịch vụ cho thuê người yêu" Hyung Seok đã im lặng không nói rất lâu. Nhưng vì Sangi chẳng còn cách nào nào nữa.

Cậu chỉ thở dài một hơi trách cứ. "Cậu ngốc thật đấy!"

.

"Sangi, dậy nào, đến rồi!" Hyung Seok nhẹ nhàng đánh tỉnh cái người đang ngủ trên lưng mình.

Trụ sở chính của LoB, nhà hàng AYA. Đúng là trông thật hoa lệ, không dám tưởng tượng đây chính là nơi mà bọn tội phạm kia lộng hành.

Hyung Seok không muốn để Sangi đi vào nhưng cô đã nói, trụ sở chính rất thiên vị người trong ngành này vì những người như cô đều là con gà đẻ trứng vàng của công ty thế nên với một người đứng đầu bảng vàng như Sangi họ sẽ rất giữ gìn.

"Cảm ơn cậu nhé!" Sangi bước xuống, đeo giày cao gót lên lại. "Về trước đi, nhà tớ gần đây, tớ về sau!"

Hyung Seok nhìn chiếc đồng hồ treo tường bằng vàng đầy mỹ lệ gần đó rồi gật đầu. Đợi đến khi Sangi khuất dạng sau cánh cửa nhà hàng mới quay về.

Cảm giác mềm mại lúc tiếp xúc gần với Hyung Seok vẫn còn vương lại khiến đầu óc Sangi như bay bổng.

Cảnh tượng này cô đã từng mơ không biết bao nhiêu lần, chẳng thể tưởng tượng được có ngày nó lại thành sự thật, tình yêu - thứ mà một người làm trong nghề "thuê người yêu" tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ có được lại đang nắm được nó.

"Ăn tối đã Ho Jin."

"Mình không đói mà!"

Tiếng trò chuyện kéo Sangi trở về hiện thực. Cặp đôi đang trò chuyện gần đó là hai người một nam một nữ, cô gái kia nét mặt lạnh lùng khó gần lại đang cằn nhằn với cậu con trai.

Sangi ngay lập tức nhận ra hai người này là người của LoB bởi vì cô đã từng thấy họ lui tới chi nhánh lớn rất nhiều lần, có lẽ là quản lý.

"Cậu đã bỏ ăn sáng và ăn trưa rồi, đừng nghĩ tôi không biết."

Một cô nàng chỉ tầm 17 tuổi với mái tóc ngắn ngang cổ xoăn nhẹ nhuộm màu trắng và hồng nhạt, có một hình xăm giọt nước nhỏ ở dưới mí mắt, cô ấy đeo tai nghe không dây rất lớn, lấp cả tai và có vẻ lại là người ngoại quốc.

Một người là con trai, cũng chỉ 17 tuổi với mái tóc nâu nhạt không có gì đặc biệt, chỉ là quần áo rộng thùng thình so với tạng người.

Người con trai có vẻ hoạt bát và khá nghịch ngợm khi liên tục lắc chân còn cô gái đứng cạnh cậu ấy thì có vẻ khá trầm lặng.

Họ đi dần ra phía sau quầy lễ tân nơi mà khách hàng và nhân viên không được phép đi vào.

Vậy có lẽ... là quản lý chăng...?

Đúng vào lúc này lại có tiếng cãi vã vang lên thu hút sự chú ý của Sangi và mọi người về phía lễ tân.

Một người đàn ông túm cổ áo cô gái tiếp tân chửi mắng và cô gái đi cùng hắn thì cố kéo hắn ra nhưng không thể kéo được.

Sangi biết hai người này!

Hai người này là Park Sae Rim và Cha Won Seok của Hostel bên Gangdong.

Họ từng giúp Im Ru quay về nhà khi em ấy bị lạc.

Họ không phải là người xấu đâu, thế nhưng họ đang làm gì vậy chứ?

Park Sae Rim rất tức giận, Cha Won Seok cũng vậy, anh hét vào mặt cô tiếp tân.

"Tao biết mày (giữ) thằng bé!"

"Mày đừng nghĩ (thằng bé) là trẻ vô gia cư nên (mày muốn) làm gì thì làm!"

"Đồ ăn không hợp với khẩu vị của quý ngài sao ạ?" Ho Jin là người hiểu ra tình hình trước tiên, cậu ta lập tức tiến tới quầy lễ tân lên tiếng.

"Quản... quản lý..." cô lễ tân như nắm lấy được cọng rơm cứu mạng liền gọi với ra.

"Mày là người (cuối cùng) đi với Do Su, biết điều thì thả thằng bé ra trước khi tao san phẳng chỗ này." Thế nhưng Won Seok không quan tâm đến Ho Jin thay vào đó tóm lấy cổ áo của cô nàng lễ tân không buông, lạnh giọng cảnh cáo

"Thưa ngài... tôi..." cô lễ tân sợ đến phát khóc.

Ho Jin và cô gái tóc ngắn đi cùng hắn không nói gì nhưng rất nhanh Ho Jin đã giữ lấy tay Won Seok, một lực tay rất mạnh ép anh phải thả cô lễ tân ra.

"Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện nhé! Nếu ở đây sẽ làm ảnh hưởng tới những người khác mất!" Cậu trai tóc nâu cười nhỏ nhẹ cười tít mắt.

Won Seok định nói gì đó nhưng lại bị Sae Rim cản lại. Sae Rim đồng ý tìm chỗ nói chuyện với hai người kia thế nên Won Seok cũng không làm ầm lên nữa.

Có vẻ phải có việc gì đó mới khiến hai người quản lý ra chỗ khác nói chuyện.

Sangi ban đầu định đi tìm khách hàng nhưng sau đó lại thay đổi quyết định lập tức đi theo họ, cô lén đi theo họ ra ngoài sảnh của nhà hàng và nơi họ nói chuyện lại là ở ngoài cửa.

Ôi trời, thế này chẳng phải là quản lý đang đuổi khéo hai người kia đi sao?

Nhưng Won Seok chẳng để họ đi dễ dàng vậy được.

Anh đến trước mặt Ho Jin, chiều cao khủng khiếp của anh hoàn toàn áp đảo hắn ta.

"Bọn mày làm ăn phi pháp nhưng lại đội lốt nhà hàng, tao đã có video mà Do Su gửi, rõ ràng người cuối cùng mà thằng bé gặp chính là con lễ tân của cái nhà hàng này."

Thế nhưng trái với Won Seok và Sae Rim nghĩ, cậu ta bị phát hiện nhưng chẳng tỏ ra sợ hãi hay có một chút suy nghĩ gì, trái lại còn rất tự nhiên bào chữa.

"LoB chúng tôi là một công ty đồ ăn thôi mà, chúng tôi kinh doanh nhà hàng và quán cà phê thôi."

"Ngừng sủa."

Sắc mặt của cô gái đứng cạnh Ho Jin nháy chốc tối sầm lại sau câu nói của Won Seok.

Thế nhưng Ho Jin vẫn vắt vẻo trên lan can mấy cái ngón tay xăm trổ của cậu ta lộ ra bên ngoài chiếc áo rộng thùng thình khiến Chae Won Seok càng thêm mất thiện cảm.

"Chúng mày nhốt Do Su ở đâu?"

"Chúng tôi đã nói rồi! Chúng tôi chỉ là kinh doanh bình thường! Không làm chuyện phạm phá—"

Chưa dứt lời một cơn gió quét ngang qua khiến Ho Jin bất ngờ. Won Seok đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt cậu và nắm đấm của anh ta cũng khựng lại gần ngay chóp mũi.

Chỉ là nắm đấm đó đang bị một bàn tay khác chặn lại.

"Không nói chuyện đàng hoàng thì cút." Cô gái với vết xăm hình giọt nước màu xanh ở dưới mí mắt phải đứng cạnh Ho Jin mặt không đổi sắc, nói câu đầu tiên kể từ khi có cãi vã. "Đừng có chạm vào người yêu tao."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip