Ánh mắt thú dữ (22)

Cậu hít sâu, cố ổn định nhịp thở rồi bước về phía cầu thang.

Vừa đặt chân đến tầng dưới — RẦM!

Cửa chính bị đạp mạnh đến mức bản lề kêu “kétt” chói tai, cả dinh thự rung lên một nhịp. Daniel giật nảy, suýt té bậc thang.

Tiếng cười hô hố kéo dài ngay sau đó.

“Ê mở cửa nhẹ nhàng thôi không gãy bản lề đấy!” – giọng Goo the thé, nghe rõ cả tiếng chìa khóa va nhau lách cách.

Cánh cửa chính mở toang, gió lùa ào vào làm rèm cửa quật vào tường bốp bốp. Goo xuất hiện đầu tiên, áo sơ mi mở ba cúc, tóc rối bù như vừa cãi nhau với gió. Sau lưng hắn là Kitae, lưỡi rìu còn nhỏ giọt thứ chất đen đặc quánh xuống sàn, để lại vệt kéo dài

Ngay sau đó là tiếng kim loại va vào tường choang khi Kitae vứt rìu xuống sàn đá, mảnh vụn văng tung tóe.

"TAO VỀ RỒI ĐÂY!!” – tiếng Goo oang oang vang khắp sảnh. – hắn hét như đang thông báo cho cả khu phố.

Daniel đờ ra, mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy não mình ong ong.

"....Mấy thằng này không bao giờ biết mở cửa nhẹ nhàng sao?" –Daniel thầm rủa trong đầu, bất lực nhìn Goo đập giày bịch bịch lên sàn, còn Kitae thì đá luôn cánh cửa cho nó đóng sập lại RẦM một phát.

Phòng khách náo loạn trong vài giây. Goo ném chìa khóa xe lên bàn "keng!" cởi áo khoác vắt lên sofa như chỗ không người.

“Ê cưng!” – hắn hô lớn khi thấy Daniel bước xuống. “Lại đây, tao có quà.”

Goo moi từ túi áo ra một chiếc hộp nhung đen, ném tung hứng trong tay như đồ chơi.

Daniel đứng chết trân, không nhúc nhích. DG thả lỏng người trên sofa, thản nhiên nhả khói. “Đi đi, nó không có giết mày đâu.”

Cậu chậm rãi bước lại. Goo giơ cái hộp trước mặt, búng nắp bật mở. Bên trong là một đôi bông tai bạc sáng loáng, lấp lánh dưới ánh đèn trần. Daniel đứng khựng lại, nhìn Goo với vẻ cảnh giác.

“Đeo vào đi, hợp lắm.” – hắn nhếch môi cười, giọng kéo dài.

Daniel lắc đầu ngay lập tức. “Tao… không cần.”

Goo nhướn mày, ánh mắt tinh quái sắc bén:

“Quên rồi à, cưng? Ai là kẻ trên rồi sao?”

Daniel cứng người, cậu nuốt khan, giọng run run:

“Em…không cần.”

“Không đeo?” – giọng Kitae chen vào, khàn khàn, thô bạo.

Hắn ném rìu xuống sàn RẦM, cán rìu suýt trúng chân Daniel khiến cậu giật lùi, lưng đập vào thành ghế.

“Đeo đi, trước khi tao dùng cái này xuyên lỗ cho mày.” – hắn gằn giọng, nụ cười rộng ngoác, răng trắng lóa dưới ánh đèn.

Cậu cứng đờ, nuốt khan. Goo cười trở lại, siết chặt cằm cậu, ngón cái nghiến vào xương quai hàm.

“Đừng làm tao mất hứng. Ngoan một chút.”

Daniel run lên. Cuối cùng cậu đành gật đầu, đưa tay nhận hộp.

"Đấy, có phải dễ thương không.” – Goo cười, vòng tay qua gáy cậu, ngón cái hắn ấn sát vào gáy, buộc cậu ngửa cổ lên. Một tay còn lại hắn cầm bông tai bạc, từ từ ấn xuyên qua lỗ tai chưa từng xỏ.

Tiếng “tách” vang lên khi Goo mở khuyên. Hắn ấn mạnh vào dái tai cậu, xuyên qua làn da.

“Á!” – Daniel kêu khẽ khi kim bạc xuyên qua da, máu lập tức rịn ra thành giọt đỏ tươi.

“Suỵt…” – Goo ghé sát, đầu lưỡi liếm nhanh máu trên vành tai cậu, cố tình dùng ngón cái chà nhẹ lên lỗ tai rướm máu của cậu, khiến Daniel rùng mình.

Cảm giác nhột buốt lan dọc sống lưng.

“Thôi đừng… đau…” – cậu khẽ cầu xin, giọng như sắp khóc.

“Còn lỗ bên kia nữa đấy cưng.” – Goo bật cười, rồi lặp lại động tác với bên còn lại, cố tình ấn mạnh hơn.

Máu lại chảy, nhỏ xuống cổ áo. Goo hôn ngay vết máu, răng cắn nhẹ vào vành tai.

“Hoàn hảo” – hắn thì thầm, giọng tràn đầy khoái cảm.

Ngay lúc đó, DG từ sofa lười biếng ngẩng đầu, mắt dán vào Daniel. Một tay hắn với lên bóp nhẹ phần ngực mỏng của Daniel, cảm nhận từng nhịp thở dồn dập.

“Mềm thật.” – DG khẽ cười, giọng khàn khàn, khói thuốc phả thẳng vào người cậu. “Mỡ nhỏ thế này, vừa tay tao. Chắc nắn quen tay mất.”

Daniel nghiến răng, người căng cứng. Cảm giác bị ép đứng giữa hai kẻ bệnh hoạn khiến cậu như sắp nghẹt thở

“Nhìn em ngon thế này, anh mà không hôn một cái thì tiếc đứt ruột.”

Nói xong, Goo đột ngột dí môi mình xuống môi Daniel, hôn ép bạo, gần như cắn. Daniel vùng vẫy, nhưng Goo chỉ bật cười, lùi ra một chút, ngón tay trượt dọc cổ cậu.

Rồi bất ngờ Goo cúi đầu thấp hơn, môi hắn áp sát yết hầu Daniel, răng nanh cắm phập xuống.

“—!!” Daniel giật mạnh người, hai tay bấu chặt vai Goo, tiếng nấc nghẹn bật ra trong cổ họng. Máu nóng rỉ ra, chảy theo cổ xuống xương đòn.

Goo rút răng ra, đầu lưỡi liếm chậm vệt máu, tận hưởng từng giọt. Nụ cười hắn nhếch rộng, thỏa mãn đến rùng mình.

Xong xuôi, Goo chỉ xoa đầu cậu như khen một con chó ngoan:

“Giờ thì đi nấu bữa tối đi, đầu bếp mới của bọn anh.”

Daniel loạng choạng đứng dậy, hai chân như không nghe lời. Máu từ vết cắn trên yết hầu vẫn chảy thành vệt, chậm rãi len qua xương quai xanh, trượt xuống khe ngực. Vết đỏ đậm nổi bật trên nền sơ mi trắng, nóng rực như muốn thiêu cháy da thịt.

Cậu run rẩy đưa tay lên che, nhưng máu dính ra cả bàn tay. Goo khoanh tay đứng nhìn, nụ cười quái đản vẫn dính trên mặt hắn.

“Lau đi, rồi xuống bếp.” – hắn khúc khích ra lệnh

Daniel lảo đảo bước ra khỏi phòng khách, gần như chạy vào bếp. Cậu kéo vội tấm khăn vải thô treo ở chạn, ép chặt lên cổ. Máu thấm ra ngay lập tức, vệt đỏ loang rộng.

Mùi sắt tanh quện trong mùi gỗ ẩm và gia vị trong bếp, khiến cậu suýt nôn. Cổ họng vẫn đau rát, nhịp tim còn đập thình thịch nhưng cậu buộc phải hít sâu, mở ngăn tủ, lấy dao và nguyên liệu.

Ánh đèn vàng trên trần phản chiếu gương mặt tái mét của cậu trong tấm kính lò nướng. Cậu nhìn thấy bản thân: tóc rối, vệt máu kéo dài từ cổ xuống ngực, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn quay lại bàn bếp, bắt đầu cắt gọt rau củ. Lưỡi dao va vào thớt phát ra tiếng cạch khô khốc

Daniel đang cúi người cắt thịt thì một luồng khí thuốc lá len vào từ cửa.
Cậu giật bắn, ngẩng đầu — DG đứng tựa vào khung cửa, bóng đen của hắn che một góc bếp.

Điếu thuốc cháy dở kẹp giữa hai ngón tay, tàn đỏ rực hắt ánh sáng lên gò má hắn. DG không nói một lời, chỉ quan sát. Ánh mắt hắn dán chặt vào vệt máu còn loang trên cổ Daniel, kéo dài xuống đến mép áo.

Daniel nuốt khan, tay cầm dao cứng đờ. Cậu có cảm giác từng thớ thịt trên người mình đang bị soi rọi, bóc trần từng lớp một.

DG chậm rãi bước vào, tiếng đế giày đập lên sàn đá vang khô khốc. Hắn ngồi xuống ghế cao ở quầy bếp, chống cằm nhìn cậu.

“Máu chảy nhiều thật.” – giọng hắn trầm khàn, như tiếng kim loại kéo lê.

Daniel không dám đáp, chỉ cúi đầu tiếp tục thái rau. Tay run khiến dao sượt qua ngón, một vệt máu nhỏ khác ứa ra.

DG khẽ bật cười, nhả một vòng khói.

“Cẩn thận. Đừng có làm rách tay, tao không thích ăn đồ lẫn máu người.”

Hắn không rời đi ngay mà ngồi đó suốt lúc Daniel chuẩn bị bữa tối, như một con thú kiên nhẫn rình mồi. Cảm giác bị nhìn xuyên thấu khiến mồ hôi túa ra dọc lưng Daniel, áo dính bết vào da.

Chỉ đến khi Goo gọi vọng từ phòng khách, DG mới đứng lên, gạt tàn thuốc vào chén sứ rồi bỏ đi.

Daniel thở phào khi bóng DG khuất hẳn sau cánh cửa. Không khí trong bếp dường như nhẹ hơn đôi chút, nhưng tim cậu vẫn đập dồn dập.

Cậu lùi lại quầy gia vị, mở cánh tủ gỗ để lấy lọ tiêu.

KéttChoang!

Một lọ thủy tinh nhỏ từ ngăn trên cùng rơi xuống. Âm thanh va chạm chói tai vang lên, vỡ tan trên nền đá. Bột trắng mịn tung ra, vương vãi khắp chân Daniel.

Cậu giật mình, cúi xuống nhặt mảnh thủy tinh. Mùi thuốc đắng gắt xộc thẳng vào mũi. Daniel nheo mắt — đây không phải gia vị. Một phần nhãn trên lọ vẫn còn nguyên, chữ viết tay nghiêng nghiêng: Sedativum.

Thuốc ngủ.

Daniel sững người. Không phải gia vị. Là thuốc ngủ – lại còn là loại được pha chế đặc biệt, đủ mạnh để hạ gục cả một vampire nếu cần.

Một ký ức chợt hiện về: đêm trước, cậu nghe Goo cười cợt bảo với DG — “Uống nhiều thì khỏi phải lo tỉnh giữa trưa, đỡ khó chịu khi mặt trời ló lên.”
Chúng dùng nó cho chính mình.

Tim Daniel đập thình thịch. Đây chính là cơ hội – cậu không thể dùng chỗ bột trên sàn, nhưng trong tủ chắc chắn còn.

Cậu ngẩng lên, nhìn vào ngăn tủ. Ở sâu bên trong, vài lọ khác vẫn còn nguyên vẹn, xếp lẫn giữa những chai rượu và hộp thủy tinh đựng thảo dược

Bàn tay run run, Daniel rút một lọ, giấu vào lòng bàn tay, rồi nhanh chóng đóng tủ lại.

Tiếng bước chân từ hành lang vang lên. Cậu giật mình, nhét vội lọ thuốc vào túi áo sơ mi.

Daniel vội vàng quét số bột còn sót lại sang một bên, vứt mảnh vỡ vào thùng rác, lau sạch quầy.

“Rớt gì thế?”

Giọng Goo vang lên ngay sau lưng, gần đến mức Daniel suýt hét lên.

Cậu xoay người, lắc đầu thật nhanh:

“Không… chỉ là lọ muối bị rơi.”

Goo nhướng mày, bước lại gần. Hắn không thèm nhìn xuống sàn mà dí mặt vào sát cậu. Hơi thở hắn phả ra mùi rượu ngọt, tiếng cười khe khẽ:

“Nhìn mày run kìa. Đang giấu gì hả, cưng?”

Daniel siết chặt nắm tay. “Không có.”

Goo cười đểu, cúi người áp sát, vỗ mạnh mông Daniel: “Nhìn thấy không? Mày đang giấu tao hả? Nếu tao phát hiện… sẽ không chỉ là trò này đâu.”

Daniel nhăn mặt, thầm chửi: “Biến thái…”

“Gì cơ?” – Goo ghé sát, nụ cười rộng hơn. “Muốn tao chứng minh cho mày thấy tao còn biến thái đến đâu không?”

Daniel im bặt, tim đập dồn, hai tai đỏ bừng

Hắn nháy mắt rồi rảo bước ra cửa, bỏ lại Daniel cứng đờ tại chỗ.

Cậu nghiến răng, quay lại quầy bếp. Bột thuốc ngủ còn vương vãi mỏng dưới chân

Cùng lúc đó, trên lầu, Gun đang mặc áo sơ mi chuẩn bị xuống ăn tối. Hắn bước đến bàn gỗ, định lấy bật lửa thì thấy

Ngăn kéo hơi hé

Ánh mắt hắn tối sầm. Ngón tay kéo ngăn kéo, tiếng kẹt kim loại vang lên chậm rãi. Bên trong, những vật dụng xếp gọn gàng trước đây nay xáo trộn, nhưng điều khiến hắn nhíu mày là dao bạc đã biến mất.

Hắn nghiêng đầu, hít một hơi sâu, mắt dừng lại ở khoảng không nơi Daniel từng chạm vào. Khóe môi nhếch thành một đường cong mơ hồ

"Gan thật” – hắn thì thầm, giọng trầm thấp, lạnh lùng. Gun nhếch môi, nụ cười kéo dài thêm chút nữa, ánh mắt lóe lên vẻ kích thích khó tả, vừa ngạc nhiên vừa hài lòng – vì Daniel đã táo bạo đến mức khiến hắn phải thừa nhận, con mồi biết cách “chơi trò” với kẻ săn mồi.

Gun không nói gì thêm chậm rãi đẩy ngăn kéo đóng lại, âm thanh cạch vang lên lạnh lẽo

Rồi hắn thản nhiên bước ra khỏi phòng, đi xuống lầu như thể mọi thứ đều bình thường.

Bữa tối được chuẩn bị xong. Daniel mang đĩa thức ăn ra bàn. Kitae và Goo ngồi sẵn, ánh mắt thăm dò, biến thái, trong khi DG đứng gần ghế, tay vẫn đặt hờ lên eo Daniel, nhịp thở dồn dập và đôi mắt dán sát từng cử chỉ của cậu.

Gun là người cuối cùng tiến vào, hắn ngồi xuống ghế, ánh mắt như muốn bóp nghẹt Daniel. Cậu cầm đũa, tay run đến mức một chiếc rơi xuống sàn.

Không khí nghẹt thở, mỗi tiếng cắt dao, tiếng chạm đũa vang lên đều bị ánh mắt Gun đè nặng lên người cậu. Daniel cúi đầu, tim đập thình thịch, cố ngoan ngoãn, biết mình chỉ còn cách sống sót bằng cách phục tùng tuyệt đối.

Gun nhấp môi, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm. Ánh mắt ấy đủ để khiến Daniel cảm nhận rõ từng nhịp tim, từng cử động nhỏ đều bị quan sát kỹ lưỡng. Một bữa tối tưởng bình thường, nhưng trở nên nặng nề đến nghẹt thở.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip