ii: Chủ nhân chiếc xe đạp

Lưu ý: Truyện khác với nguyên tác, bản quyền nhân vật thuộc về tác giả (không phải tôi) , OOC nặng, văn phong và cốt truyện còn nhiều khuyết điểm, có chi tiết phi logic ở chỗ phần họ hàng, mong mọi người bỏ não trước khi đọc.

AU Việt hóa, nhân vật nói tục chửi thề.

By: Awainhatnheo.

-----------------------

Note:

Park Hyungsuk - Phác Hương Tích

Park Jong Gun - Phác Tông Kiên

Lee Jihoon - Lý Trí Hoan

(Cre: page Jake x Samuel - ĐNTĐPNTG)

-------------------------

3,

"Đến nơi rồi.. dậy, dậy lẹ!" Kiên vừa gác chân chống thì mới phát hiện Tích đang ngủ ngon lành ở yên sau.

"Tao bảo mày dậy mà!? Dậy coi cái thằng này! Đến nơi rồi kìa!! Nhà mày kìa, vào nhà mà ngủ!!! Đừng có dựa lưng tao nữa, nước dãi dính tèm lem rồi kìa!!!!" Gã nhăn mặt đưa tay lay mạnh đứa nhóc đang ôm eo mình.

"Ưm.. anh ồn ào quá.. để em yên.." Nó còn chẳng thèm mở mắt mà tiếp tục dụi dụi khuôn mặt lem nhem của mình vào lưng gã.

"Agh!!!! Mẹ nó!!!! Cút xuống cho tao!!!" Gã mất hết bình tĩnh mà xách cổ áo nó lên rồi thả cái bịch xuống đất.

"U oa, đau quá đi mất!!!" Nó mơ màng xoa xoa mông mình, khung cảnh trước mắt cũng dần rõ ràng hơn.

"Đau đau cái con khỉ! Vào nhà mà ngủ, mày làm tao mất cả ngày rồi này. Lẹ vào đi để tao còn về." Gã chẳng thèm đỡ nó dậy mà quay lưng muốn rời đi.

"A a, anh ở lại ăn cơm rồi về." Nó la lên mà túm lấy áo gã khiến gã đang hướng về phía trước mà theo quán tính liền ngã nhào về phía nó.

"Con mẹ n-..." Gã mở miệng ra muốn chửi nhưng phát hiện ra bản thân chẳng bị sao thì im lặng mà nhanh chóng lăn ra chỗ khác tránh đè chết nó.

"Em xin lỗi!!" Nó chẳng để ý việc bản thân bị gã té đè lên mà chỉ thút thít nói.

Mà sao gã lại cảm thấy tội lỗi nhỉ? Là do nó kéo gã lại mà? Hay là do gã sợ nó đau?

Những suy nghĩ tào lao cứ thế mà ngập tràn đầu gã.

"... đứng lên đi, mày mà cứ ngồi suốt lỡ người ta tưởng tao đang bắt nạt mày thì khổ." Gã chọn cách gạt bỏ đống suy tư kia mà phủi đất đứng dậy.

"Anh vào ăn cơm tối với nhà em nha." Nó chẳng chịu ngồi dậy mà cứ ở yên đấy.

"... mày không đứng lên thì tao đi về." Gã mỏi mệt mà buông giọng đe dọa nó.

"Em.. em đứng lên liền, anh vào nhà ăn cơm với em nha." Nó lập tức đứng dậy mà nhào tới bám lấy gã.

"... vậy thì mày phải buông tao ra thì tao mới đi được chứ?" Gã thở dài thường thượt trước cái nết bám dai như đỉa nó.

"Vâng!" Nó nghe đến thế thì đôi mắt đen liền sáng rực như bầu trời đầy sao, tay liền buông gã ra mà vui vẻ nhảy chân sáo vào nhà.

"..." Gã im lặng đi theo sau nó.

Lần đầu tiên trong đời, gã phải làm theo lời ai đó mà mình chẳng thích, điều này, lạ thật đấy.

Đến cả bố mẹ gã còn chẳng thể sai khiến gã, nhưng đứa nhóc này lại có thể.

Có lẽ, đời gã và đứa nhóc này sẽ còn dính với nhau dài dài.

4,

"Mời cả nhà ăn cơm!" Nó vui vẻ nói rồi nhanh tay gắp cái đuôi cá trong dĩa. Hiện tại, mọi người đang ngồi trên bàn ăn.

"Mời mọi người ăn cơm." Kiên nói rồi cũng bắt đầu động đũa. Gã ngồi phía bên phải của nó, đối diện mẹ nó.

A, đã lâu lắm rồi gã mới có một bữa ăn cùng người khác như vậy.

"Kiên, ăn thoải mái đi cháu." Mẹ thằng Tích mỉm cười mà nói với gã.

"Đúng vậy đó, anh hãy ăn nhiều như em nè." Nó ngồi bên cũng khúc khích phụ họa.

"Ăn nhiều như con cho Kiên nó mập như heo à?" Bố Tích- người cũng là chú của gã cũng cười khà khà mà tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Aaaa... bố này, con có ăn nhiều dữ vậy đâu chứ?!" Nó nghe bố đùa vậy thì lại dãy đành đạch lên.

"Bố nhóc nói đúng quá còn gì, đèo nhóc làm tao mệt rã rời." Gã vẫn chăm chú ăn cơm mà thản nhiên nói.

"Oa!!! Mọi người hùa nhau bắt nạt con!!" Nó tỏ vẻ tội nghiệp mà mếu máo nói.

Cái dáng vẻ đó không những không khiến mọi người thương mà lại khiến họ bật cười.

"Vui thật.." Gã khẽ nói.

...

"À mà Tích." Bỗng chú gã lên tiếng.

"Dạ?" Nó khó hiểu nghiêng đầu nhìn bố mình.

"Con có biết cái xe đạp của nhà hàng xóm đâu không? Thằng Hoan con ông hàng xóm lúc nãy có qua hỏi bố đấy." Nghe bố nói mà nó giật mình.

"À, thì ra là của hàng xóm." Gã lẩm bẩm khi nhớ về chiếc xe đạp ban nãy bị mình vứt chỏng xó bên ngoài kia.

"Cháu biết hả Kiên?" Cô gã ngồi gần bên có thể nghe rõ lời gã vừa nói.

"Vâng, lúc chiều c-..." Chẳng để gã kịp nói xong thì nó đã đưa tay bịt mồm.

"Ahaha, không có chuyện gì đâu, con với anh Kiên không biết gì hết á." Nó nở nụ cười ngu ngơ cố lảng sang chuyện khác.

"Vậy à, vậy mà bố thấy con đang giấu giếm gì đó à nha." Bố nó nheo đôi mắt mà cười nhìn về phía nó.

Nụ cười khiến nó lạnh cả gáy.

"Làm phiền cả nhà mình chút a." Một giọng nói lạ chen vào, một cậu trai trẻ cùng lúc ấy bước vào trong nhà.

Cái mái đầu màu hồng của cậu ta thật sự nổi bật, ít nhất là đối với gã.

Vừa thấy cậu ta thì nhóc Tích liền cúi đầu chăm chú ăn cơm mà không ríu rít như ban nãy nữa.

"Hoan đó à cháu, không phiền gì đâu. Cháu cứ thoải mái đi." Mẹ nó mỉm cười ôn hòa nhìn đứa trẻ tên Hoan ấy.

"Vâng ạ, cảm ơn mọi người nhiều lắm." Hoan vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế còn trống, phía bên trái nhóc Tích.

"Cháu ăn tối chưa? Chưa thì ăn cùng mọi người cho vui. À mà cháu thấy xe đạp chưa ấy?" Bố Tích cũng rất tự nhiên mà đi vào bếp lấy ra cái chén và đôi đũa, tựa như đã làm rất nhiều lần.

"Cháu chưa ăn ạ, làm phiền mọi người quá. Mà cháu cũng mới vừa tìm thấy xe ạ." Cậu ta cười nói mà nhận lấy bát đũa từ tay bố nó.

"Ồ, vậy thì tốt rồi." Bố nó gật đầu nói.

"Mà, đây là ai vậy ạ?" Hoan chỉ sang gã đang ngồi bên cạnh Tích với vẻ nghi hoặc.

"À, giới thiệu với cháu, nó là bà con xa của gia đình chú, tên Kiên. Kiên, đây là thằng nhóc hàng xóm của chú, tên Hoan." Bố nó nhanh chóng giới thiệu đôi bên.

"Chào cậu." Cả hai lạnh nhạt bắt tay chào, còn nó vẫn ngồi cúi gằm mặt ăn cơm.

"Con ăn xong rồi, con lên lầu trước." Dứt lời nó liền bỏ chạy mất hút, gã thấy vậy cũng đứng dậy mà dẹp bát.

"Mọi người ăn tiếp đi ạ, cháu xin phép lên trước." Rồi gã cũng rất tự nhiên mà theo đuôi nó mà lên lầu.

"...Có vẻ cháu không được lòng mọi người lắm." Hoan ra vẻ khó hiểu nói.

"Không phải đâu cháu, chắc là do tụi nhỏ nó no rồi thôi. Mà cháu ăn nhiều lên nhe, nếu được thì tối nay ở lại cùng nhà chú cũng được." Bố Tích mặc kệ hai đứa là con cháu của mình mà lại chọn quan tâm con ông hàng xóm hơn.

"Nếu Tích không phiền thì cháu xin tối nay ngủ cùng ẻm. Mà cậu Kiên tối nay cũng ở lại ạ?" Hoan từ tốn gắp phần cá còn dư trong dĩa.

"Ừa, dù gì cũng tối rồi, con nít đi đêm cũng không tốt." Mẹ Tích cũng đã đứng dậy dẹp chén mà lấy ra đĩa trái cây tính cùng chồng mình nhâm nhi.

"Vâng, vậy cháu ăn xong rồi, xin phép cô chú cháu lên phòng trên ạ." Rồi Hoan cũng dọn chén đũa rồi đi thẳng một mạch lên phòng Tích.

---------------End--------------

Anh Hoan (DG) của chúng ta lên sàn rồi mọi người ạ, anh Kiên vẫn cọc quá nhưng mà ảnh sắp bị conditinhyeu quật rồi haha.

P/s: Bộ này short nên chắc cỡ đến chương 10 là hết á, hihi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip