Chương 3: Làm thân

Đã tròn 3 tuần kể từ khi Duy Anh chuyển đến lớp.

Con Ly, theo lời cậu thì nó là bạn cùng lớp của cậu, làm quen cậu được 3 ngày, đang ảo tưởng đủ các tình huống giữa nó và cậu trong tương lai. Hôm nay nó sẽ tiếp tục tác chiến.

Đã qua bước 2: Làm thân.

Nay nó lại giở bài cũ, hỏi bài Lý, đơn giản rằng chỉ bằng hỏi Lý thì nó sẽ làm được thêm rất nhiều chuyện khác, thêm vào đó đây cũng là một cách để "mở đầu ấn tượng" theo Google chỉ dạy.

Nó hét to về phía cậu:
-Hú, Duy Anh ơi.. ơi.. ơi.. ơi.. ơi.. ơi..

Hôm qua, suy nghĩ thật kĩ thì nó thấy phong cách trò chuyện của nó chẳng dễ thương chút nào cả. Nó có hỏi Google, nhưng xui làm sao đang tra cứu thì nhà nó cúp điện, chắc Google muốn nghỉ phép một ngày chứ nó nhòm xung quanh thì có mỗi nhà nó gặp tình huống éo le vậy thôi.

Nó phải chạy đến tận 500m để qua nhà bạn thân của nó, Đỗ Khánh An.

Nói đến Khánh An, con bé là một học sinh ưu tú, học khá giỏi, gái chuyên Hoá. Tính tình thì điềm đạm, ít nói, nhưng chơi với con Ly lâu nên hình thành một Khánh An thứ 2 rất nhây, rất nhoi. Tuy nhiên, lúc nào bạn con bé cần thì nó luôn luôn giúp đỡ, đặc biệt, Khánh An thích Duy Anh, thích lắm lắm mà không dám nói, tự ôm trong lòng mãi.
An Ly lại chẳng biết điều này, nó thường xuyên kể về Duy Anh (theo chiều hướng tiêu cực) cho con bé nghe. Bạn thân với nhau nên con bé cũng chẳng để ý đâu, nhưng chắn chắn rồi, con bé sợ, hai đứa sau này đều thích Duy Anh.

Cũng do con Ly tính tình vô tư, nên Khánh An mới an tâm đôi phần.

Quay lại nguyên nhân tại sao con Ly lại kéo tiếng ơi dài như khi hát cải lương, thì đó chính là mẹo mà Khánh An cho nó.

Nó đã học hỏi từ con bé cả tối hôm qua. An dặn khi nói chuyện với crush, thì phải ngân tiếng thật dài, thật trong vào, tỏ ra ngây ngô, đáng yêu nhất có thể.

Mặc dù Duy Anh chẳng phải crush của nó, nhưng muốn tán đổ thì bản thân phải đặt mình trong hoàn cảnh đó thôi, vậy mới dễ bày mưu tính kế được.

Trở về thực tại, con Ly thấy mắc ói quá.

"Tại sao mình có thể kêu nó bằng cái giọng ẻo lả như vậy chứ? Cho con đi lại nước này được không? Rõ ràng con An hôm qua ví dụ thì dễ thương lắm mà ta?"– Nó nghĩ.

Đúng như dự đoán, Duy Anh ngẩng đầu lên nhìn nó, thành công rồi!
Vui mừng chưa được lâu, thì màn đêm tăm tối lại xuất hiện, cậu nhìn nó bằng gương mặt lạnh nhạt.

Sượng lắm rồi.

Nó chữa cháy ngay:
-Bày tao Vật Lý đi mày!
-Bộ trong tiết mày không nghe giảng hả?
-Có (có nghe chứ hiểu thì không biết).
-Hết nói với mày mà, ngồi xuống đây. Nhưng tao hỏi nè, trong lớp có phải mình tao học Lý được đâu mà hỏi mỗi tao vậy? Khánh Nhi tuyển Lý để trưng hả?
-Tao, tao...
Chết rồi, nó chưa nghĩ tới trường hợp này. Tim nó đập loạn xạ, mồ hôi nhễ nhại khắp trán.
-À, à do mày giảng dễ hiểu ấy!
-Mày có hỏi bài Khánh Nhi lần nào chưa mà nói có mình tao giảng dễ hiểu?
Ly luống cuống, không ngờ cậu nhạy quá, không giấu được nữa rồi ư?
-...

Tùng...Tùng...Tùng
Đánh trống vào lớp, hết giờ ra chơi.
Duy Anh vờn nó tổng cộng hết 9 phút 5 giây.

Không sao không sao, thua keo này ta bày keo khác.

Vào lớp được 5 phút, Duy Anh lấy sách Văn dưới gầm bàn thì cấn cấn cái tay. Có gì dính dưới này.
Cậu gỡ ra thì thấy một tờ giấy note nho nhỏ xinh xinh đầy hoa, mở ra xem thì ngay lập tức mặt tối sầm lại. Tờ giấy ghi những chữ thiệt to:
"Duy Anh học bài cũ chưaaaaaa???"
Nó đưa mắt qua An Ly ngay lập tức, thấy nó đang nở một nụ cười rất khờ, rất đơ và rất đần.

Đây được gọi là mẹo làm thân từ từ. Nước chảy đá mòn mà, cứ làm thế này đến khi nào nó quen thì thôi. Lần đầu nó chơi cái trò cần nhiều liêm sỉ như vậy cũng sợ nhưng vì chức Lớp phó thì nó chấp nhận mặt dày tí cũng được.

Cách này của An Ly đã đáp ứng mọi yêu cầu đề bài: Mở đầu "ấn tượng", đúng chủ đề, thú vị, thường xuyên và trên hết là ánh mắt và nụ cười.

Trong suốt một tuần đó, hết 40 nghìn tiền giấy note, hơn cả chục nụ cười ngu đần và nghe giảng mớ Vật Lý rối rắm thì Ly đã chai mặt với việc làm thân này. Duy Anh ngày đầu còn ngờ ngợ, dần thì sinh quen, cậu còn lạ gì cái tính quái đản của nó nữa. Ấn tượng ban đầu cũng chẳng phải người trầm tính gì.

Nhưng cậu không hề biết, nó, một người còn chưa nói chuyện với hết bạn cùng lớp, nhưng lại sẵn sàng tạo một ấn tượng trái ngược khó quên như vậy. Đây có được xem là một "đặc quyền" không?

Tiến độ công việc của An Ly dần đi lên, Duy Anh đã hết bơ nó rồi, cũng là vì thói quen hay bắt chuyện và muốn đi chung vào giờ ra về của nó suốt cả tuần nay.
-Ê ê, Duy Anh, chờ tao!

Cậu khá bất ngờ, nay nó đi cổng sau giống cậu.

-Phù! Đuổi theo mày mệt đứt hơi đó, đi nhanh vậy, mà còn đỡ hơn bình thường, tao kêu mãi mà mày không nghe hay sao á, về trước hoài.
-Nay mày đợi ai mà xuống cổng sau đây?
-À, tao đi xe đạp.

Đúng rồi đó, Ly vì muốn đẩy nhanh kế hoạch làm thân mà sẵn sàng lôi chiếc xe đạp màu nê ông cũ ra để đi, nó nói với bố mẹ là sẽ tự lập dần, đỡ phải nhờ bố mẹ, dù gì nhà cũng không xa trường.

Duy Anh lần này cũng tỏ ra bất ngờ đôi chút, nhưng nhanh chóng lấy lại gương mặt lạnh như băng hằng ngày, cậu nói:
-Thôi tao về, cũng trưa rồi.
-Nhà mày ở đâu, cùng đường thì về chung.
-Thôi, nhà tao ở tít trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa lận, gần cao đẳng Việt-Hàn.
-Xa vậy?

Nhà nó ở đường Sư Vạn Hạnh, mà đạp bở hơi tai rồi á. Hôm bữa mẹ nó chở đi chơi trên đó, chạy xe máy cũng phải 10 phút, nắng nóng vầy mà nó đạp được, nghị lực thật.
-Ít ra thì... còn chung đường Nguyễn Duy Trinh, lên tới đó thì đường ai nấy đi, chứ đi một mình buồn lắm.
-Tuỳ mày.

Quãng đường về thật sự rất yên ắng, nếu không phải vì tiếng còi, tiếng xe xung quanh thì nó cứ ngỡ tai nó đã ngừng hoạt động luôn.

Duy Anh không nói một câu nào.

An Ly khó xử lắm, giờ không có vở Lý, biết nói gì giờ?

Đành đánh liều, nó khơi trước:
-Duy Anh nè, mày có thích bánh tráng trộn không?
-Không, tao ít ăn bánh trái, mà sao?
-Thích trái cây không?
-...
Cậu phũ quá.
-Này, thật sự tao có phải bạn...
-Táo.
Táo hả, trùng hợp thật, mẹ nó vừa mua 2kg táo khi sáng.
-Mai ăn táo không, tao đem?
-Th..
-Ok!! Vậy nhá tạm biệt!

Nó đạp thật nhanh, nhanh đủ để không nghe được tiếng "thôi". Kệ cậu, nó cứ giả điếc mà tiến lên phía trước, chạy nhanh về làm bài tập rồi còn lên kế sách chứ.
Táo, nó sẽ thích loại trái cây này cho mà xem.

Quy trình làm thân của con Ly tuy chỉ toàn nó chủ động, nhưng ít ra, Duy Anh cũng không hoàn toàn tránh nó.

Cơ hội giành lại chức Lớp phó học tập tăng 0.1%.

Bắt chuyện, làm thân, rồi từ từ bước tán đổ sẽ tới thôi. Tất nhiên phải sớm hơn thời gian ôn thi cuối kì rồi.

"Hãy đợi đấy, Trịnh Hoài Duy Anh."

















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip