Bức Thư Tình
"Ôi Bright à nhất cậu rồi đấy, đàn chị lại gửi sữa cho cậu này! Lần này còn có cả thư tình luôn hehe". Laville vừa hí hửng nói, vừa đưa mấy thứ ấy cho chủ nhân của chúng. Với tông giọng cao vang của mình, cậu ta vừa dứt lời thì cả lớp liền ồ lên mấy tiếng rõ to, khiến cho Bright vốn đã ngại còn ngượng hơn.
"À ừ... Cảm ơn cậu đã nhận giúp tớ nhé. Nhưng lần sau chị ấy có đưa thì từ chối hộ tớ nha huhu. Chẳng biết là ai mà cứ tặng như thế này... Tớ thật sự không thể nhận thêm được nữa". Bright cười khổ cầm lấy lá thư, còn hộp sữa thì lắc đầu, dúi lại vào tay Laville.
Dạo gần đây, ngày nào đến lớp Bright cũng nhận được sữa của một đàn chị ở trường. Nhưng chị ấy luôn nhờ Laville đưa giúp thay vì trực tiếp đưa, thậm chí còn nhất quyết bảo Laville không được nói cho cậu tên của chị. Vì ngại sao? Qua lời kể của cậu ta, Bright chỉ biết được rằng chị xinh đẹp, ôn hòa, dịu dàng và rất thích cậu. Nhưng làm cách nào biết được cậu nhỉ? Bright thậm chí còn không nhớ rằng mình có quen một đàn chị như thế. Có thể vì mỗi ngày đến trường đều chạm mặt nhau nhưng cậu chẳng để ý gì mấy.
"Ơ sao thế! Chị ấy thích cậu lắm đó! Đẹp người đẹp nết như chị ấy chẳng phải rất hợp với cậu hay sao?". Cậu chàng tỏ vẻ mặt không phục chất vấn Bright. Laville thật sự rất tiếc nếu như họ không thể gạo nấu thành cơm, từ người dưng thành người nhà đó huhu.
"Cậu biết đấy, tớ vốn đã có người trong lòng, sữa mà trước giờ chị ấy nhờ cậu chuyển giúp tớ đều mang cho em trai. Hơn nữa tớ còn chẳng biết chị ấy là ai. Vả lại tớ cứ nhận nhiều như vậy, nếu cậu là chị ấy chắc chắn cũng sẽ nghĩ là tớ có tình cảm đúng không?". Bright thở dài đáp lại.
Phải rồi, Bright có người mình thích, người mà từ trước đến nay đối với cậu chính là kỉ vật vô giá. Chỉ tiếc là kỉ vật ấy không thuộc về cậu, không bao giờ thuộc về cậu.
"Chị ấy mà biết hẳn sẽ buồn lắm đó! Haiz thôi được rồi, dù tớ hơi tiếc cho cả hai nhưng cũng không thể làm gì được... Lần sau tớ sẽ nói với chị ấy nhé". Laville ôm mặt buồn bã, lí nhí nói.
Rõ ràng là chuyện của Bright mà cậu ta cũng bận tâm đến vậy. Có thể vì Laville thật sự rất lo cho Bright, cậu ấy đã từng rất thích một người anh lớn hơn bọn họ một tuổi từ hồi còn năm nhất trung học cơ sở. Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn còn chừa một chỗ trống trong tâm dành cho anh ta, cái kẻ vốn không đặt cậu vào trong mắt ấy.
Nhắc đến hắn ta - Lorion, Bright lại có chút buồn. Hắn là học sinh năm 2 của trường, chủ nhiệm câu lạc bộ bóng rổ mà cậu tham gia, cũng là lí do cậu chọn bóng rổ thay vì bóng chuyền. Chắc chắn hắn ta được ông trời thiên vị, gương mặt góc cạnh với ngũ quan hài hòa, chiều cao bắt mắt, vóc dáng cân đối, chính xác là gu của đa số các nữ sinh. Lorion từng là tiêu điểm của mọi cuộc trò chuyện giữa các học sinh lúc mới vào trường, khen có ganh tị có, tất tần tật đều xoay quanh hắn.
Và trong dịp các câu lạc bộ của trường giới thiệu và kêu gọi các em năm nhất tham gia, cậu đã nhìn thấy hắn.
Lúc ấy tim cậu như khẽ rung rinh, cậu chẳng biết đó là gì, chỉ tạm xem như là chút hứng thú nhất thời. Nhưng cho đến sau này, cái rung động ấy chẳng thể gọi là nhất thời nữa rồi, đó chính là toàn tâm toàn ý giao tất thảy tình cảm của mình cho hắn. Nhưng bao nhiêu lời thương trong lòng đều không thể nói ra.
Lorion vậy mà đã có người yêu.
Dẫu thế, tình cảm này vẫn không hề phai, cậu chỉ có thể lặng lẽ chôn giấu nó giữ kín trong lòng qua năm tháng.
"Cậu... vẫn chưa quên hắn ta sao? Đã lâu như vậy rồi mà... dù sao thì cũng chả trách cậu được. Haiz, đúng là tình yêu, cứ làm chúng ta đau khổ nhỉ? Thích người mà họ đã có người khác rồi ấy, tổn thương thật đó". Laville cất lời cắt ngang đoạn suy nghĩ vừa rồi của Bright.
"Ừ, tớ cũng không ngăn nổi bản thân thích anh ấy". Bright nói với giọng chua chát. Đúng nhỉ, đã ngần ấy năm rồi mà cảm xúc của cậu vẫn vậy, vẫn còn xao động khi tâm trí bất giác nghĩ đến hắn. Vừa hạnh phúc vừa tiếc nuối. Hạnh phúc vì có hắn, cuộc sống của cậu bỗng được điểm tô thêm sắc màu. Và tiếc nuối vì hắn và cậu chỉ là hai đường thẳng song song, nước sông không phạm nước giếng, một tiền bối một hậu bối, một chủ nhiệm một hội viên, từ đầu đến cuối đều không thể gắn lên nhau cái mác 'người yêu' xa xỉ, mà chỉ là 'người quen cũ'.
"Thôi được rồi, tim mình đau thì mình bồi bổ bao tử đi ha! Xuống canteen với tớ đi, hôm nay có cơm sườn đó hehe~". Laville bỗng nắm lấy hai vai của Bright lay mạnh.
"Tớ không đói lắm, cậu ăn ngon nhé". Bright cười cười đuổi Laville đi. Cái tên này rõ là huynh đệ tốt, nhưng thật sự ở cùng rất đau đầu, với cả cậu đang mang tâm trạng ảo não, có ăn cũng chẳng thấy ngon.
Sau khi Laville lôi kéo không thành, cậu ta quyết định xuống một mình, sẵn tiện uống luôn hộp sữa đó. Hôm nào còn ở lại với Bright chứ hôm nay có cơm sườn, nghe thôi nước dãi đã chảy ròng ròng.
Chờ Laville đi mất dạng, Bright nằm dài ra bàn thở dài, lười biếng ngắm nhìn sân trường qua khung cửa sổ lộng gió mùa thu. Dưới sân phủ đầy lá, từng nhóm học sinh không theo trật tự rải kín sân, mỗi bước chân đều kêu lên tiếng xào xạc vui tai. Mái tóc xanh trắng dài của cậu chàng xõa lên vai, có vài lọn tóc dưới làn gió dịu dàng thổi mà theo vai nhẹ nhàng đáp xuống bàn, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, mà người trong tranh ấy vốn dĩ đã mang trong mình nét đẹp thuần khiết, nay còn được vẽ nên đôi mắt long lanh đượm buồn ấy, khiến cho ai nhìn thấy cũng bị cuốn sâu vào đáy mắt cậu, chẳng thể thoát ra.
Khung cảnh bên ngoài thoạt nhìn yên tĩnh, thế nhưng trong lòng cậu nhói lên từng hồi. Đau, đau lắm. Thích nhiều đến vậy, thương nhiều đến vậy, nhưng cuối cùng thứ tình cảm ấy cậu vẫn luôn cất giấu. Nếu lúc đó cậu dũng cảm bày tỏ cảm xúc của mình, liệu họ có thể bên nhau lúc này không? Hay ít nhất là cả hai đều đặt đối phương vào trong tâm, đều để bản thân yêu và được yêu? Câu trả lời cho câu hỏi ấy rất mơ hồ, thậm chí không tồn tại, vì cậu chưa từng nghĩ đến việc gửi hắn những yêu thương bằng lời.
Chán nản một lúc, cậu chợt nhớ đến bức thư của người chị kia, bèn đưa tay xuống hộc bàn lấy nó ra. Bức thư màu hồng được gấp cẩn thận, có ngốc cũng biết đấy là thư tình. Bright nhẹ nhàng mở nó ra, điều đầu tiên cậu nhìn thấy chính là những con chữ nho nhỏ được viết nắn nót, thoạt nhìn sơ qua có thể chắc rằng người viết đã bỏ hết tâm sức của mình vào từng câu chữ. Thế nhưng lướt mắt từ trên xuống vẫn không hề thấy tên của người viết. Bright tò mò rũ mắt đọc thư.
Thân gửi Bright,
Tôi khá chắc rằng em sẽ cảm thấy khó xử khi mình liên tục gửi sữa cho em. Nhưng không cần phải ngại đâu, đó chỉ là chút tình cảm của tôi thôi, mong em sẽ uống chúng thật ngon.
Có vẻ em cũng đoán được tâm tình của tôi nhỉ, đừng lo nhé, vốn dĩ tôi chỉ cần em nhận chúng, em không thích tôi cũng chả sao.
Thật tiếc vì khi còn ở cạnh, tôi đã không bày tỏ với em. Nhưng tôi cũng sợ rằng em sẽ từ chối, sợ rằng sẽ đánh mất đi tình bạn ấy dù rằng chúng mình không thân thiết gì cho cam. Hèn thật đấy. Nhưng từ giờ sẽ không.
Dù sao thì tôi cũng không giấu nổi nữa đâu.
Tôi thích em muốn điên lên đi được. Ngỡ rằng thời gian lâu như vậy sẽ quên, nhưng rồi tôi lại vô tình nhìn thấy bóng dáng ấy, nụ cười ấy, liền không kiềm được lòng mà muốn ôm em, muốn có em ở cạnh, thiếu điều còn muốn mang em thu nhỏ rồi nuốt vào trong bụng.
Uầy cứ như biến thái ấy, nhưng thật sự là như vậy, tôi thích em lắm Bright à.
Một ngày nào đó hãy ngoảnh lại nhìn tôi nhé, một mình tôi thôi, dù cho có mỗi nửa giây tôi cũng mãn nguyện rồi.
Yêu em
Đọc xong dòng cuối cùng, lòng cậu bỗng dấy lên một cỗ cảm xúc khó tả xen với thắc mắc. Bright không nhớ rằng mình đã từng có bạn là một đàn chị. Ta đã không thể chắc chắn rằng đây là nữ nếu Laville không tận tay nhận nó từ chị ấy rồi đưa lại cho cậu. Mà, với tình cảm nam nữ mà nói, con gái bây giờ đều dữ dội đến vậy sao? Theo như bức thư này xét theo vai vế, cậu cứ cảm thấy như mình 'bị' chị ấy đặt ở kèo dưới ấy... Mà cũng chẳng quan trọng gì mấy, cậu cũng không thích người ta, cớ sao phải bận tâm.
Bright cảm thấy biết ơn vì chị đã thích mình nhiều đến như thế. Nhưng phải làm sao đây khi cậu đã mang Lorion đặt vào trong lòng, dù có là ai cũng không thể đem hắn ta ra khỏi đó rồi thay vào vị trí quan trọng ấy được.
Phải chi anh chính là người viết nhỉ, Lorion - cậu thầm nghĩ. Tưởng tượng ra cảnh hắn cặm cụi viết rồi đem thư đến cho cậu, vui sướng biết bao. Nhưng mơ chỉ là mơ, không gì hơn một chữ 'mơ', bởi mơ không có thật và sẽ không bao giờ có thật.
-----------------------------
Đây là lần đầu tớ viết fic vì cực kì thích CP này hehe.
Nếu có góp ý, tớ rất sẵn lòng. Dù chưa nghĩ ra diễn biến tiếp theo là gì, nhưng tớ chắc chắn fic của tớ sẽ luôn có Happy Ending~
Các cậu đọc vui vẻ ạ ^-^
P/S: Bìa fic là tớ vô tình nhìn thấy trên pin rồi lấy về edit, nhưng tớ không biết nguồn huhu TvT
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip