Tim Có Bốn Ngăn, Một Ngăn Dành Cho Người
" Ý anh là sao?". Hai hàng lông mày của Bright nhíu chặt lại khó hiểu hỏi. Loại chuyện này thật sự có thể đem ra đùa vui vẻ như vậy sao? Bright vốn nhạy cảm với tình yêu, bởi cậu là người hiểu rõ nhất từng nỗi đau xé lòng mà nó mang lại. Lorion thế mà lại trước mặt cậu xem rẻ nó, mang nó ra đùa giỡn hết lần này đến lần khác. Người thương trước mắt phút chốc trở nên đáng ghét vô cùng.
"Anh xin lỗi". Lorion thấy vẻ mặt của Bright liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Hắn vốn dĩ không muốn đùa như vậy một chút nào, mồm của người khác, hắn quản không được.
"Xin lỗi em làm gì". Bright nghe vậy chỉ biết cười trừ. Chỉ là cảm thấy bốc đồng nên mới góp ý như vậy, không ngờ hắn lại xin lỗi. Mà cũng có ý nghĩa gì đâu chứ. Lorion có bạn gái hay không cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Dứt lời, Bright tiếp tục cầm điện thoại lên, trung thành với nó mà lướt lướt. Cậu khấn trời vái đất trong lòng cầu cho chị ấy mau chóng đến cứu cậu khỏi cái không gian quỷ quái nghẹt thở này. Nghĩ đến cũng lạ, bây giờ đã điểm 8 giờ 35 phút, Bright ngồi đây với hắn nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy ai đến. Cậu thật sự bị lừa rồi?
"Có vẻ chị gì đấy bận rồi, em về tr-".
"Không được!". Thấy Bright có ý định đứng dậy đi về, Lorion lập tức đứng phắt dậy, bàn tay thô ráp chằng chịt gân xanh bắt ngay lấy cổ tay mảnh khảnh trắng ngần của cậu.
Bright bị một màn vừa rồi của hắn dọa sợ, trợn tròn hai mắt đứng im như tượng. Lorion vì sợ bản thân dùng nhiều lực làm cậu đau nên liền thả cổ tay mềm mại ấy ra, nhỏ giọng xin lỗi. Bright chưa kịp nhận ra thì hai bên má cậu đã nóng lên vài phần, cổ tay vừa bị nắm cũng vương chút hơi ấm rồi cũng từ từ tan vào hư không.
"Haiz, đi ra đây với anh, ở đây nói không tiện". Lorion thật sự chịu không nổi nữa, tay vừa thả ra lại nắm chắc lấy, kéo cậu đi một mạch ra khỏi quán. Mọi người vốn đang dang dở công việc của mình cũng không nhịn được mà ngước mắt nhìn theo đến khi hai người ra khỏi quán.
Lorion gấp rút tới mức hắn chỉ tìm đại một góc hẻm nhỏ rồi lôi cậu vào trong đó. Đến nơi hắn mới buông cậu ra, vì chạy mệt mà cả hai đều khom người chống tay lên gối khó khăn thở.
"Kéo em ra đây làm gì?". Từng ngụm không khí lần lượt tràn vào phổi làm cơ thể dễ chịu hơn chút, Bright lên tiếng hỏi. Cậu vô cùng thắc mắc vì sao Lorion lại lôi cậu đến cái hẻm vừa chật hẹp vừa tối tăm như thế này. Không nhẽ vì cậu nhiều chuyện xen vào chuyện yêu đương của hắn đâm ra làm hắn khó chịu, muốn mang cậu ra vung đao chém loạn rồi phi tang xác hay sao?
"Bright, em mong anh sẽ bình tĩnh nghe hết những điều này. Em không cần nói gì cả, anh chỉ cần em nghe thôi, được không em?". Nhịp thở đã ổn định, không gian im lặng như tờ bị giọng nói trầm ổn dịu dàng của hắn phá vỡ.
Lúc nói, ánh mắt của hắn xoáy sâu vào đôi con ngươi long lanh kia của cậu. Bright muốn né tránh ánh mắt muốn đâm thủng mình kia nhưng lại bị nó hút trọn, giọng nói của hắn bây giờ cũng đặc biệt nhẹ nhàng, từng câu từng chữ theo gió thổi vào màng nhĩ làm cả người cậu run lên. Trống ngực vừa tĩnh lặng lại tiếp tục đập loạn. Cậu không còn cách nào khác, chỉ rụt rè gật đầu một cái.
Thấy sự đồng ý của cậu, Lorion hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra bằng miệng, hắn bắt đầu nói.
"Bright em biết không, từ trước đến nay, người anh thích vẫn luôn là em. Vốn muốn nói với em từ lâu nhưng lúc đó anh không can đảm, thật sự rất hèn nhát. Anh sợ ánh nhìn kì thị, sợ bị dèm pha, bị chà đạp, bị khinh rẻ, bị coi thường vì chúng ta đều là con trai. Không chỉ vậy, anh đặc biệt sợ người dèm pha, chà đạp, khinh rẻ, coi thường anh là em nên anh chỉ đành im lặng rồi mang em giấu ở đây". Nói đoạn, Lorion nắm nhẹ lấy tay cậu, đặt lòng bàn tay trắng ngần ấy lên ngực trái của mình. Khoảnh khắc chạm vào nơi ấm áp ấy, cậu dường như nhận ra cả cậu và hắn đều mang chung một nhịp đập. Dù là ở trong mắt hay ở trong tim, họ đều có nhau.
"Anh cứ nghĩ thời gian sẽ trôi qua và mang theo em đi xa, nhưng tận khi chúng ta mỗi người một ngả, em vẫn cứ luôn in rõ ở trong đầu anh không cách nào xóa đi được. Bởi vậy, anh quyết định dũng cảm đánh cược một lần. Anh chẳng cần em phải đồng ý hay biết ơn anh gì cả, chỉ mong em nhận ra tấm lòng này của anh, đừng ghét bỏ anh là anh vạn lần mãn nguyện rồi".
Nói xong, Lorion chậm rãi thả tay cậu xuống, lặng người nín thở xem phản ứng của Bright. Tuy không mong cầu tình cảm của cậu, nhưng bị từ chối ai cũng sẽ đau mà... huống hồ đây còn là người mình thích lâu đến như vậy.
Nghe từng lời chính miệng hắn nói ra, Bright muốn tát bản thân mình vài cái cho tỉnh, mơ cũng thật quá rồi! Đúng là, trên đời có chuyện gì bá đạo gay go nhất thì ông trời đều giáng xuống cho cậu vài cái.
"Em... hỏi anh vài chuyện được không?". Bright sau khi dựa lưng vào tường nhắm mắt suy nghĩ với một mớ câu hỏi xoay như chong chóng trong đầu cậu rốt cuộc cũng lên tiếng làm Lorion giật mình, nghiêm chỉnh đứng trước mặt cậu.
"Anh biết em muốn hỏi gì. Thứ nhất, 'Cô tiên nhỏ' hẹn gặp em là bạn anh, Krixi. Thứ hai, sữa và thư Laville đưa cho em đều là anh nhờ Krixi mang giúp, anh vốn nhờ Krixi giả vờ thích em để hẹn em ra gặp anh, anh sợ em không muốn gặp nên đành phải làm vậy... anh xin lỗi. Thứ ba, người 'bạn gái' hôm qua ở siêu thị là em gái của anh, anh thề, nó chỉ muốn đùa vì biết anh thích em thôi. Và cuối cùng, đây không phải là trò anh bày ra để trêu đùa tình cảm của em hay là do em đang mơ đâu, anh thích em là thật, luôn luôn là thật". Lorion vốn biết đầu nhỏ của cậu vừa rồi nghĩ những cái gì nên lập tức trả lời mà không cần nghe bất kì câu hỏi nào.
Mọi chuyện đã sáng rõ, Bright vui sướng tột cùng, không nhịn được muốn vươn tay ôm người trước mặt. Rõ ràng cả hai đều ôm mộng về đối phương, thế mà thời gian trôi qua lâu như thế vẫn không tài nào bày tỏ nơi sâu thẳm trong lòng mình, chỉ đành chọn cách giấu nhẹm nó đi. Cuối cùng sau bao năm sóng vồ gió đập, trái tim hắn và cậu lại lần nữa mở ra, đón chào người bước vào, nhưng vẫn là người năm ấy.
Vui thì vui thật, nhưng cậu cũng cảm thấy rất buồn cười. Trước giờ cứ nghĩ hắn không thích mình, sống chết giữ chặt miệng không hé răng nửa lời, ôm đau thương cùng thời gian trôi đi, để rồi phát hiện người ta cũng để ý mình. Còn chuyện gì nổ não hơn không?
"Em... ôm anh được không?". Vẫn là không giấu được, cậu nhỏ giọng dò hỏi.
"Chưa được, em trả lời anh đã".
Khó khăn lắm cậu mới mở được miệng xin được ôm ôm một cái, vậy mà lại bị từ chối thẳng thừng. Ngại chết đi được!
"Anh hỏi đi".
"Em... có tình cảm với anh phải không?".
Bright bật cười thật lớn. Chẳng phải hắn đã biết rồi hay sao? Lòng cậu rõ như ban ngày, vậy lẽ nào hắn không buồn nhìn đến? Đúng là trước giờ ba chữ 'em yêu anh' cậu không nói, đúng hơn là không thể nói. Nhưng nếu trái tim cậu biết nói, chắc chắn nó sẽ gọi tên Lorion.
"Anh đừng hỏi thừa nữa, tình cảm của em, ba chữ 'em yêu anh' không bao giờ đủ".
"Ừ, anh xin lỗi".
"Em muốn được cùng anh trò chuyện, em muốn được cùng anh ngắm sao, em muốn được cùng anh xem phim, em muốn được cùng anh dạo biển, em muốn được cùng anh, em làm gì cũng muốn có anh bên cạnh...".
Không nói không rằng, Lorion kéo cậu vào lòng. Bright vốn có vóc dáng thon gọn cao ráo, vậy mà lại trở nên vô cùng nhỏ bé lúc này. Hơi ấm của hắn từ từ lướt qua từng tế bào trên người cậu, rồi dần dần len lỏi vào nơi ngực trái đang điều hòa nhịp đập sau những đợt trống đánh rộn ràng kia.
"Anh cũng muốn thế. Nhưng cái đó tính sau đi, trước tiên gọi anh là bạn trai em đã". Ôm đến phát chán, Lorion nhẹ nhàng thu người lại, đưa tay xoa hai gò má mịn màng đỏ ửng của cậu.
"Đ- được". Bright ngại ngùng trước ánh nhìn quá đỗi dịu dàng của hắn, đành đánh mắt nhìn sang chỗ khác.
"Tính từ bây giờ, em không nhìn anh lần nào, anh hôn em lần đó". Lorion tinh nghịch giở giọng thách thức ra trêu ghẹo em bạn trai vừa mới đồng ý lời tỏ tình của mình nửa phút trước.
-------------------Hoàn-------------------
Trời ơi cuối cùng cũng xong TvT Đứa con đầu lòng của tớ hehe
Chương cuối ra lâu là do tớ đắn đo hông biết nên viết như thế nào (tớ sẽ hông nói là do tớ lười đâu hihi)
Cảm ơn mọi người đã dành thời gian quan tâm truyện của tớ <3
Gửi các bạn độc giả đáng iu~
charlette juleen _ 24 - 07 - 2024
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip