Chương 39. Khó Nói
" Lâm Anh, anh biết em từ khi em bắt đầu đi đàn bên ngoài, lúc đó, anh mới biết cái gọi là "tình yêu sét đánh", em biết không ? Anh chỉ muốn ở bên cạnh em, bảo vệ em, bởi vì anh cảm thấy, bề ngoài tuy em đem đến cảm giác kiên cường, mạnh mẽ. Nhưng mà... tiếng đàn của em lại khiến người khác cảm thấy đau lòng, lúc đó, em mới chính là em. Không cần lớp vỏ bọc kiên cường ấy bên ngoài."
----
Mấy ngày nay, Lâm Anh không trở về nhà lớn họ Trịnh, cô dọn tất cả những thứ thuộc về cô đến căn hộ chung cư của mình, sống một cuộc sống của riêng cô. Cùng với hoàn tất việc kết thúc hợp đồng với công ty cũ, cô cũng bắt đầu tìm kiếm thông tin về gia tộc "Hạ Thiên" - gia đình thật sự của cô, và cả... Phương Thị ! Làm cô không khỏi liên tưởng đến Phương Khả, lâu rồi cô gái này không liên lạc với cô.
Sức khỏe của ông Trịnh Phong bắt đầu hồi phục, vết thương cơ bản mà nói có thể gọi là khép miệng, có điều, tinh thần ông không tốt lắm. Lâm Anh vẫn đến bệnh viện chăm sóc cô, cô luôn khéo léo sắp xếp để không chạm mặt Dương Anh và... Tuấn Khải.
Người ngoài có thể nói cô tuyệt tình, nhưng không ai ngoài cô hiểu rõ, trái tim cô đang dằn xé kiểu nào, giữa yêu và không nên yêu, hận và không nên hận.
Xét về tình, dù sao kí ức của hai người đều có nhau, chưa tính khoảng thời gian ở Mỹ. Còn xét theo về lý, cô không nên đến gần, dù sao họ tháng sau sẽ tổ chức kết hôn. Lâm Anh lắc đầu cười khổ, xem ra chị cô quá nôn nóng, ban đầu dự định "đính hôn", bây giờ liền tiến tới "kết hôn", chỉ là... cô không nghe được bên Tuấn Khải quyết định như thế nào ?
Thứ không là của mình - mãi mãi không là của mình !
Còn yêu thì sao ? Vẫn không có cách nào nói ra được, mặc cho cô là người nắm giữ sự thật trong tay.
...
Sau khi cả đêm ở bệnh viện, Lâm Anh mệt mỏi thả người xuống ghế sô pha trong phòng khách, cảm nhận sự ấm áp dần dần của mùa xuân. Cô nhắm hờ đôi mắt, không nghĩ đến việc ngủ thiếp đi đến tận mười giờ trưa, cô thật sự mệt mỏi.
Lâm Anh vừa giật mình tỉnh dậy, đã nghe thấy mùi thức ăn trong không khí, còn nghe tiếng bát dĩa. Cô nghĩ nghĩ, căn nhà này ngoài cô ra thì ai vào được, không lẽ là trộm ? Không thể nào ! Cô không nấu thức ăn trong bếp, trộm vào nhà cô "mượn" bếp dùng tạm à ?
Lâm Anh bước rón rén đến cửa phòng bếp, liền nhìn thấy thân ảnh cao to của người đàn ông, anh đang loay hoay nêm nếm gia vị. Càng nhìn lại càng thấy dịu dàng, Lâm Anh không khỏi nhớ về bốn năm trước, mỗi sáng cô đều thấy cảnh này. Lâm Anh không nhịn được cong môi lên cười, mới chợt nhớ ra suốt thời gian gần đây nụ cười này không xuất hiện trên môi cô. Cô than thầm trong bụng, cuộc sống của cô vốn dĩ đã bị Tuấn Khải chiếm ngự. Cô lắc đầu xua đi ý nghĩ ấy, xoay lưng đi lên phòng thay quần áo.
Lúc Lâm Anh đi trở xuống, liền nhìn thấy trên bàn ăn bày ra hai đĩa mì Trùng Khánh, cô mới biết mình ngủ lâu như vậy, có lẽ anh đã đến được một thời gian.
Cô bước xuống, Hạ Đinh Thần nghe tiếng động liền nhìn lại, nụ cười ẩn hiện trên gương mặt anh, đáy mắt ngưng lại ở đôi mắt trong trẻo của cô. Anh không nói gì, chỉ dùng tay gõ gõ lên bàn, ý bảo cô lại ngồi.
Lâm Anh làm bộ mình lần đầu nhìn thấy anh trong nhà, cô trừng mắt, bộ dạng như chủ nhà bắt gặp người lạ ở trong không gian của mình. Cô hắng giọng, nói với anh:
" Anh... Sao ở trong nhà em ?"
Đinh Thần cười cười, anh nói:
" Em lừa quỷ à ? Rõ ràng biết rồi mà còn làm bộ làm tịch !"
Lâm Anh không nói nữa, cô cười tươi ngồi đối diện với anh, gắp một sợi mì lên xem xét:
" Để xem... "
Cô định cho vào miệng nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, cô lại buông đũa, nói với Đinh Thần đang căng thẳng.
" Em... Chỉ sợ ăn không được !"
Đinh Thần một phen khó xử, anh gắp một đũa mì cho vào miệng mình, một lát sau, anh từ từ nói:
" Ăn được, ưm... rất ngon!"
Lâm Anh phá lên cười, trông cô như đứa trẻ, chớp mắt nhìn anh.
" Em lừa anh thôi !"
" Hừ !"
Đinh Thần hừ nhẹ, đôi mắt đầy vẻ nhu tình, véo cái mũi của cô, anh bảo:
" Ăn đi."
Lâm Anh gật gật đầu, cô ngoan ngoãn ngồi ăn, đối với Hạ Đinh Thần mà nói, cô có cảm giác như là anh trai, một người anh trai quan tâm, chăm sóc vô điều kiện.
Mặc dù tối hôm đó, anh dùng từ "yêu thích" - cô hiểu, nhưng tình yêu là thứ quá xa xỉ, cô không dám nhận lấy.
Ăn được giữa chừng, Đinh Thần lại nói:
" Suốt bốn năm qua, anh chỉ học được duy nhất món này!"
Lâm Anh nghe nói thì buông đũa, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, không khỏi áp chế cơn đau xót trong lòng, đôi mắt chứa tia cảm động.
Hạ Đinh Thần cười mỉm, anh luôn vậy, đối với chuyện gì cũng dùng nụ cười để đối mặt, nhưng chính điều đó lại làm cô đau lòng.
" Anh sợ cảm giác... gặp một nơi bán món ăn này, lại không kiềm được lòng mình nhớ đến em."
Lâm Anh không nói được gì, cô cúi xuống ăn từng sợi mì, sao cô cảm thấy khó ăn như vậy ? Cuối cùng buông đũa, cô hít sâu một hơi, nói với anh.
" Đinh Thần, tại sao anh lại cho em biết sự thật ?"
Đinh Thần gõ gõ đầu cô, anh nói:
" Muốn cho em biết được gốc rễ của mình, muốn em... rời khỏi Trịnh gia!"
Lâm Anh kinh ngạc, mặc dù không có quan hệ máu mủ với Trịnh gia, nhưng ít ra nơi đó cũng nuôi dưỡng cô suốt mười mấy năm.
Đinh Thần nâng đôi mắt, anh nhìn cô, sau đó chậm rãi nói:
" Trịnh gia nói ra thì phải nói vào, xét theo gián tiếp, chính là kẻ hãm hại Hạ Thiên nhà em !"
Lâm Anh ngẩng người, cô sao có thể tin điều này ? Một sự nực cười khốn kiếp, hóa ra kẻ thù của cô lại chính là người nuôi dưỡng cô ?
Lâm Anh! Dùng ngón chân suy nghĩ cũng thấy nực cười!
Lâm Anh mỉm cười, đôi mắt cô phiếm hồng, cố gắng để bản thân bình tĩnh, cô nói :
" Em... Dựa vào cái gì có thể tin đây ? Anh nói xem, đó là nơi em đã sống trong mười mấy năm qua..."
Hạ Đinh Thần không kiềm được, anh nói:
"... Sống trong mười mấy năm qua ? Không phải mười mấy năm qua em đều ở Mỹ sao ? Tiền học, tiền sinh hoạt của em đều nhờ vào việc đánh đàn ở các sân khấu sao ?"
Lâm Anh nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường, cô ước mình có thể khóc, có thể đau lòng, nhưng mà... cảm giác lúc này của cô lại giống như cái gọi là... chết lặng.
Đinh Thần nói tiếp, anh đau lòng nhìn cô:
" Lâm Anh, anh biết em từ khi em bắt đầu đi đàn bên ngoài, lúc đó, anh mới biết cái gọi là "tình yêu sét đánh", em biết không ? Anh chỉ muốn ở bên cạnh em, bảo vệ em, bởi vì anh cảm thấy, bề ngoài tuy em đem đến cảm giác kiên cường, mạnh mẽ. Nhưng mà... tiếng đàn của em lại khiến người khác cảm thấy đau lòng, lúc đó, em mới chính là em. Không cần lớp vỏ bọc kiên cường ấy bên ngoài."
Lâm Anh mỉm cười, đáy mắt cô ánh lên sự bi ai, cô nói:
" Em... Dù sao điều này quá đỗi nực cười, em..."
Đến lúc này, Đinh Thần lập tức ngắt lời cô, anh nói:
" Không lẽ em không nghe cái thẻ anh để trong tập hồ sơ ?"
Lâm Anh lập tức ngây ngẩn, hồ sơ cô có, nhưng cái thẻ ? Là thẻ nào ?
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Anh, Đinh Thần ngay tức khắc hiểu ra sự thật, anh hít thở một hơi sâu.
"Có lẽ là Tuấn Khải, hoặc là Trạc Nghiêm đã lấy nó đi. Anh chỉ có hai bản, đều ở hai tập hồ sơ của em và Trạc Nghiêm."
Lâm Anh ngẫm nghĩ, hóa ra là như vậy, vậy thì... Tại sao anh lại ở bên cạnh chị cô ? Dù biết đó là kẻ thù của cô, là nguyên nhân gây ra chia ly giữa cô và anh ? Rốt cuộc anh muốn làm gì ? Ngày hôm đó ở bệnh viện, khi thấy Dương Anh bị cô bắt nạt, anh không bênh vực cô ấy, chỉ đứng im lặng. Lúc ra nhà xe, cô vô tình nhìn thấy chiếc xe anh ở phía sau, chỉ có một mình anh, rời đi ngay sau cô cùng Đinh Thần bước ra khỏi bệnh viện. Tại sao ?
Lâm Anh khẽ liếm đôi môi khô khốc của mình, cô run rẩy nói:
" Đinh Thần, em phải làm sao đây ?"
" Em ?... Rời khỏi Trịnh gia!"
Lâm Anh không nói gì nữa, cô không biết phía trước còn cái gì khủng khiếp nữa đang chờ đợi cô không, chỉ dám cẩn trọng bước đến.
Một lát sau, không gian yên tĩnh chợt vang lên tiếng nói của Lâm Anh, cô cất giọng hoặc nhìn Đinh Thần:
" Trạc Nghiêm làm sao chết ?"
Đinh Thần nhìn cô, đôi mắt cụp xuống, muốn nói lại thôi. Anh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn Lâm Anh nữa. Chỉ không nghĩ Lâm Anh lại nói:
" Hay là... bị hại chết !"
Đinh Thần ngay tức khắc nhìn cô, Lâm Anh chỉ mỉm cười, cô lắc đầu cười khan, xoay mặt ra nhìn bầu trời thoáng ẩn trắng xanh, đôi mắt gợi vẻ phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip