Ngoại Truyện 1. Tuấn Khải |1|

Đêm lạnh, Tuấn Khải đứng trước cửa sổ sát đất, tay cầm điếu thuốc, lâu rồi anh vẫn chưa hút, hôm nay lại thấy nó thật kỳ diệu, gợi nhớ lại mọi chuyện. Thân hình cao lớn của anh che mất ánh trăng trên cao rọi xuống, đem mất vẻ hào nhoáng trên sân khấu, trả lại cho anh sự cô tịch khó hiểu nổi. Tuổi 29 - cái tuổi lẽ ra tay trong tay cùng người yêu dạo phố, đi khắp chân trời góc bể. Anh cũng từng nghĩ, nếu như khi xưa anh và Lâm Anh không chia ly thì sao ? Có phải bây giờ sẽ rất tốt không?

Anh cũng từng nghĩ ra vô số câu trả lời, nếu như vậy, hiện tại sẽ có một vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, nhắc nhở anh đi ngủ hay là lặng lẽ choàng cho anh thêm áo khoác, bảo anh sẽ bị cảm lạnh. Tất cả đều khiến anh âm thầm mỉm cười.

Anh yêu Lâm Anh, nói chính xác là Thiên Lam.

Độ tuổi thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi hiếu thắng, ngỗ nghịch nhưng lại vô tư, yêu thích cứ nói, thù hận cứ bày ra trên mặt, không lo không nghĩ, có phải rất yên ổn không ? Thiếu niên - cũng là lúc con người cảm thấy đẹp nhất, sau này ngẫm lại chính là buồn cười nhất. Có thể bạn sẽ cảm nắng một cô bạn ngày nào cũng đứng trước cửa lớp âm thầm đợi bạn về. Hoặc là, cô gái có khuôn mặt trắng trẻo nhưng mỗi lần gặp bạn lại ửng hồng. Hay là một cô nàng thích đi theo bạn, thích giữ khăn khi bạn chơi bóng rổ, âm thầm ngồi đó đợi bạn, còn kiếm cớ chỉ là vô tình đi ngang ? Còn bạn ? Có khác không, vẻ thờ ơ ư ? Chỉ là bộ mặt nạ thôi, trong khi tim thì muốn nhảy ra ngoài. Cũng có thể sẽ tức "lồng lộn" khi nhìn cô ấy mỉm cười, ôn nhu đọc từng bức thư tình người khác gửi đến bên cạnh bạn ?

Tuấn Khải lắc đầu cười khổ, anh cũng từng như vậy.

Một ngày thu tháng 9, anh bắt gặp một cô gái nhỏ nhắn, cô có mái tóc dài, dài đến nỗi anh có thể tưởng tượng đến dòng suối sau trường, mềm mại bay bay trong gió. Nhưng điểm làm anh thích thú nhất chính là ánh mắt, ánh mắt của cô ấy rất trong, trong tựa như làn nước mùa thu hay là... bầu trời xanh mùa thu vậy. Trong tiềm thức, anh gọi cô là " Thiên Lam" - một bầu trời trong xanh.

Cô ngồi bên dòng suối, mái tóc phủ xuống tấm lưng, cô rất bé, lại càng bé. Chiếc váy trắng mềm rủ xuống đôi chân, cô không cao, ít ra anh liên tưởng ra cảnh mình và cô ấy đứng cạnh bên nhau thì sao ? Lúc anh mười bốn tuổi, đã cao một mét bảy, cô bé này chỉ có thể đứng tới ngực anh.

Ánh mặt trời buổi sáng nhè nhẹ rải lên khuôn mặt cô, lúc này anh mới nhìn rõ được dung mạo. Cô xinh đẹp, nhưng trường anh không thiếu "mỹ nhân", anh không lấy làm ngạc nhiên. Nhưng cô có điểm thu hút rất đặc biệt, vẻ đẹp của cô khiến người ta thương cảm, tựa như thiên sứ gãy cánh rơi xuống trần gian. Lần đầu tiên anh có thể nghiêm túc đứng nhìn một cô gái như vậy.

Lần đầu tiên...

Lần đầu tiên anh biết thế nào là "say", say một người đến nỗi lưu tâm tận cuối đời...

Lần đầu tiên anh chủ động nói với giáo viên về chuyện chỗ ngồi...

Lần đầu tiên anh "học hỏi" được cảm giác ngượng ngùng là gì...

Lần đầu tiên anh biết được thế nào là yêu từ cái nhìn đầu tiên...

Sau khi sắp xếp lớp, anh mới biết cô gái này chính là bạn học của mình, tuy dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng lại cùng tuổi. Từ đó, ngày ngày bên cạnh chỗ anh có thêm một người ngồi vào, cô gái hay im lặng, nếu không muốn gọi là ít nói.

Tuấn Khải lúc đó chợt nghĩ, cô ấy bị thiếu chức năng "mỹ thuật" à ? Gặp phải bổn thiếu gia "đẹp trai ngời ngời, răng hổ kiêu hãnh" mà không có chút lưu tâm nào sao ?

Vài ngày sau, anh mới biết được cô ấy tên là Hạ Thiên Lam - thật trùng hợp - nhà lại gần chỗ của anh.

Trải qua một học kỳ ngồi cạnh nhau, anh cũng hiểu đôi chút về cô gái này. Cô là hậu duệ của một gia tộc tên là "Hạ Thiên", không phải là cô không thích nói chuyện mà là... cô không tìm được người nào nói chuyện hợp với mình. Thế là, từ đó anh bắt đầu chủ động tìm đề tài nói chuyện với cô. Cô hay cười, nụ cười rất đẹp. Và... anh họ Vương này thêm một sở thích mới, chính là chọc cho bạn học Thiên Lam bên cạnh cười, anh thích.

Mỗi buổi chiều, đánh xong một trận bóng rổ, anh lại thấy trên hàng ghế khán giả có cô bạn ngồi yên lặng cầm nhạc phổ, cái đầu nhỏ lắc lư thêm tiếng ngâm nhạc, mái tóc dài đung đưa, ngón tay vô thức gõ gõ lên mặt ghế. Chiếc khăn mặt của anh được cô xếp gọn gàng, đặt lên ghế bên cạnh, kèm chai nước khoáng. Anh hỏi, cô đều nói : "Mình vô tình đến đây. Cảm thấy nơi này rất có không khí để luyện nhạc."

Vâng, sân bóng rổ là nơi có cảm hứng luyện piano !? Nhưng mà , anh thích.

Thời gian cũng qua, kể từ khi thi học kỳ kết thúc, học tập trở nên thả lỏng. Trước khi tới ngày lễ tổng kết, số thư tỏ tình Thiên Lam nhận được ngày càng nhiều. Hầu như ngày nào Tuấn Khải cũng uống một bình giấm, anh hận không thể xé nát mấy tờ giấy "sến súa" này. Nhưng Thiên Lam ngày nào cũng lôi ra đọc, còn cười nữa, anh không thích, thậm chí còn muốn giam nụ cười của cô cho riêng mình. Anh hỏi, cô đều nói: "Cậu có giỏi viết được mấy bài văn nghị luận như thế này không ? Nói ra, ngồi bên một người thờ ơ như cậu, đọc mấy bài này cũng đỡ nhàm chán."

Được, cô xem thư tỏ tình người ta cố nắn óc để viết là bài văn nghị luận (*). Tốt, anh thích.

Nhưng mà, đâu phải Thiên Lam không đọc là thư không tới ? Ngày nào cũng có thư, kiểu như Thiên Lam sắp bị người ta buộc dây bắt đi vậy. Tình cảnh khẩn trương, Tuấn Khải không thể trơ mắt nhìn Thiên Lam "đi theo người".

Thế là một buổi chiều nào đó, trên sân trường có một đôi bạn nào đó tỏ tình nhau... Anh thích.

Hứa với em, không phân ly anh nhé !

Hứa với em, không rời xa anh nhé !

Hứa với em, chúng ta sẽ cùng trải qua ngày thất tịch đầy mưa.

Hứa với em, cho đến cuối đời, tay vẫn trong tay.

Hứa với em, lệ tràn khóe mi, em mới là người anh yêu nhất.

Hứa với em, cho dù đá tan thành nước, ánh sáng thiêu đốt mọi thứ thành tro bụi, xương cốt cũng lẫn vào nhau.

Hứa với em, ngày nào đó tại nơi này, anh vẫn sẽ nói " anh yêu em"

Hứa với em, anh sẽ giữ lời.

Nhưng thế sự khó nói, anh và cô lại chia ly, một lần đã mười lăm năm. Ngày hôm ấy, nhà họ Trịnh, anh đã gặp cô.

Thì đã sao ? Có phải sẽ lỡ nhau ?

Đúng, người bên cạnh anh lại là chị gái cô, Thiên Lam của anh lại lạnh lùng tránh xa. Cô.. không nhớ gì về anh.

Nhưng người ta có câu nói: " Những người yêu nhau, cho dù lướt qua nhau thì cũng sẽ có dòng điện chạy trong người, bàng hoàng nhận ra nhau".

Anh nhận ra cô, cô cũng nhận ra... tình cảm của mình. Bên nhau,lại phải cách xa.

Ngày anh nhận được tập tài liệu, cũng chính là lúc anh phải trở về nhà họ Trịnh. Phải tàn nhẫn đóng kịch trước mặt Thiên Lam, anh không muốn, một chút cũng không muốn.

Nhưng anh muốn chứng minh, chứng minh cha anh không phải kẻ tòng phạm năm xưa. Chứng cứ đều ở chỗ Trịnh Phong, anh chỉ còn cách ở bên cạnh Dương Anh, bước chân vào nhà họ Trịnh mới quang minh chính đại mà tìm chứng cứ.

Anh sai rồi sao ? Anh không muốn Thiên Lam hận anh, anh chỉ muốn dẹp tan sự hiểu lầm này, để cô an ổn ở bên cạnh anh. Để anh bảo vệ cô, bảo vệ bầu trời màu xanh này. Có được không ?

Hạ Đinh Thần xuất hiện, anh vừa mừng, vừa lo. Anh mừng, có người bảo vệ cô. Anh lo, sợ cô nghĩ anh ấy tốt hơn anh, sẽ chọn anh ấy. Anh phải làm sao ? Không đêm nào ngon giấc.

Đêm say rượu, anh hiểu chính mình đang làm gì, nhưng mà lại không ngờ cô lại chọn cách tàn nhẫn nhất, chính là rũ bỏ, buông xuôi mọi chuyện. Anh xin lỗi, Thiên Lam !


(*)Văn nghị luận là thể loại Thiên Lam ghét nhất.

Ý của Tuấn Khải chính là Thiên Lam không hề xem trọng những bức thư này, cô xem chúng là thứ cô ghét nhất.





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip