#1

Gần đây Vincent rất thảnh thơi, nhưng đống thời gian ấy anh đều dành để luyện tập, anh cảm thấy bản thân còn thua kém mọi người rất nhiều, để không bôi nhọ dưới danh "con trai nuôi" của Sensei, anh cần cố gắng hơn nữa.

Thật ra thì, chỉ có anh nghĩ vậy mà thôi, ai ai cũng thấy anh tài giỏi và có tiềm năng cơ mà.

Vincent nâng tay gạt lớp mồ hôi chảy ròng bên huyệt thái dương, hơi thở gấp gáp thập phần nặng nề.

- Dennis : Yo, cậu ổn chứ ?

Dennis từ đâu xuất hiện, trên tay cầm viên ngọc ender, cậu ta ném lên rồi bắt lấy liên tục.

- Vincent : Ổn chết liền.

Giọng anh hơi khàn khàn, vốn chỉ là một câu đùa cợt nhẹ nhàng, nhưng hai cái lông mày Dennis cứ nhíu lại.

- Dennis : Vậy cậu chết chưa ?

- Vincent : ... Chưa ..?

Anh đẩy nhẹ cánh tay đang bắt lấy viên ngọc ender của Dennis và cướp lấy nó, mắt cậu ta đúng thật là hơi hếch lên, cánh môi không kiểm soát được mà cười tủm tỉm.

- Dennis : Rồi rồi, tôi có một tin vui và một tin buồn, cậu muốn nghe tin nào trước ?

Vincent hờ hững bước khỏi phòng luyện tập, cánh mắt vẫn lạnh lùng không dao động. Dennis nhún vai, coi như cho anh mượn.

- Vincent : Tin vui đi.

- Dennis : Vậy tôi sẽ thông báo tin buồn trước.

Cậu ta chậm rãi theo sau Vincent, hai tay đút túi quần, lưng hơi khom lại, giả vờ u sầu y như giả vờ.

- Dennis : Tôi bị Onion từ chối lần thứ 96...

Vincent cười thầm, vẻ khinh bỉ lộ rõ, bất di bất dịch thêm dầu vào lửa.

- Vincent : Tưởng tin vui luôn ấy.

Dennis cười nhạt, sau khi bị hội trưởng từ chối 96 lần tỏ tình, cậu ta dường như đã thăng cấp.

- Dennis : Nâu nâu, đây mới là tin vui.

- Vincent : ...?

- Dennis : Thiên tài cạm bẫy, sắp về rồi.

Anh cảm thấy, hình như tin vui và tin buồn bị Dennis đảo vị trí rồi. Khoảng thời gian thảnh thơi này còn tiếp diễn được hay không đây.

Vincent nhìn Dennis, bất mãn cực kì

- Vincent : Này, Dennis.

- Dennis : Sao thế ?

- Vincent : Trước giờ tôi tưởng cậu lạnh lùng.

Sự thật là mới vài ngày trước, khi Thiên tài cạm bẫy vẫn đang tham gia lớp học ma sói. Tin đồn thất thiệt về tình cảm trên tình bạn của Dennis và Vincent được lan rộng, mặc dù chưa được xác nhận và có bằng chứng.

Vincent về nhà riêng, quản gia vẫn như cũ, đứng đợi trước cổng và chào đón anh. Ngôi nhà không thay đổi, hệt như xưa, quản gia đã già đi nhiều, còn anh thì lớn hơn theo năm tháng.

Quản gia mang lên cho Vincent một bộ sơ mi bình thường, rộng hơn mấy bộ khi ở hội anh hay mặc. Anh ngả lưng tựa vào ghế, vén chiếc bịt mặt đen rồi ném qua giường, lấy quyển sách úp vào mặt, hai chân vắt chéo gác lên bàn, mệt mỏi và áp lực cứ quấn lấy không buông.

Đúng là càng lớn càng khổ, càng học cao hiểu rộng thì càng chịu nhiều áp lực, nỗ lực thường cần mệt mỏi nạp vào để thành công.

- Thiếu gia không ăn bữa xế đâu, đến bữa tối hẵng gọi.

Giọng ông quản gia vang rất thanh, có chút trầm trầm, người già thì không khoẻ hơn thanh niên được, tiếng ho sặc sụa cứ chốc lại xuất hiện.

Vincent không tài nào ngủ nổi, hai mắt vừa nhắm nghiền, não vừa nghĩ đến bóng dáng người kia.

Dạo này chẳng thấy thư mời đến lớp học, nhưng Louis lại liên tục được mời, dẫn đến hai người đã không chạm vào nhau rất lâu. Mỗi lần xong một lớp học, Louis dường như chỉ kịp ăn nửa cái bánh mì khô rồi khổ sở mà chạy việc vặt, đến làm xong thì lăn ra ngủ, ngủ dậy là làm tiếp. Vincent thấy hắn như vậy, cũng liên tục chối từ những lần hắn chủ động muốn gặp mặt, mục đích là để hắn có thời gian rảnh chăm sóc lại bản thân và nghỉ ngơi ổn định sức khoẻ, chứ không phải tốn thời gian bên anh.

Không biết từ bao giờ, Vincent đã thiếp đi, rất lâu. Đến khi quản gia gõ cửa phòng anh gọi xuống ăn tối, anh mới lờ đờ tỉnh giấc.

Hôm nay tối nhanh thật nhỉ, mới ngủ có tí vậy mà. Bố mẹ Vincent cũng làm việc rất nhiều, thời gian rảnh thì họ dành cho nhau, bởi vậy mà khi anh lớn gia đình ba người rất ít gặp, cả năm cũng chỉ gặp vào mấy dịp quan trọng.

Căn nhà trống trải, còn may là có quản gia và một vài nữ hầu ở cùng, không thì Vincent cô đơn chết mất.

- Vincent : Bác cũng ăn chứ ?

Quản gia cười cười.

- Quản gia : Lát tôi ăn sau, thiếu gia cứ ăn trước đi.

Anh thở nhẹ, gắp miếng rau và thịt vào bát. Đúng là quản gia rất hiểu anh mà, toàn những món anh ăn được.

Vốn dĩ Vincent không thích ăn rau, nhưng nếu bắt buộc phải ăn thì anh chọn ăn rau ngót. [Cocainit;)]

Tầm nửa tiếng sau, Vincent cuối cùng cũng ăn xong, anh tựa lưng vào ghế, sắc mặt tái nhợt đi rõ rệt.

- Quản gia : Thiếu gia có vẻ no rồi.

- Vincent : Vâng, cháu ngán rồi.

Dứt lời, anh không ngồi lâu la thêm, chỉ chúc ngủ ngon quản gia rồi về phòng.

Tâm trạng Vincent đỡ rối bời hơn rồi.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ bị khoá chặt, ánh trăng mờ ảo khẽ chiếu qua khung cửa. Anh vừa thư giãn vừa nằm yên tĩnh, không hề có chút phòng bị.

Vincent chợt nhớ ra điều gì đó, anh mò mẫm xung quanh theo bản năng, móc ra được viên ngọc ender, ánh sáng xanh xanh tím tím nhè nhẹ vây quanh viên ngọc trông rất êm dịu, mí mắt dần sụp xuống.

Anh vùi mặt vào bàn tay rồi ngáp một hơi, sau đó run run thu mình, không chút do dự thảy viên ngọc ender xuống đất khiến nó nằm bẹp một chỗ.

Vincent vô thức thiếp đi.

Bao lâu sau ấy nhỉ, tiếng kẽo kẹt từ cửa sổ vang lên, trăng sáng bị che khuất bởi một bóng người, rồi là tiếng ngón tay gõ công cốc vào thành cửa.

Âm thanh không lớn, nhưng đủ để đánh thức sự nhạy bén trong Vincent.

Anh không nghĩ gì nhiều, lăn mình vào sâu bên trong hơn, không ngừng càm ràm.

Vincent : Dưới đất đó. Đã đêm hôm khuya khoắt, cậu sợ chờ đến ngày mai là tôi ăn đồ của cậu à ?

Chẳng có âm thanh nào đáp lại, à, ngoại trừ tiếng gió vi vu. Người hướng cửa sổ nhảy vào phòng anh, bước chân chậm rãi khiến người ta có cảm giác mất kiên nhẫn.

Người nọ vừa cúi người xuống nhặt viên ngọc ender, một mùi thơm xộc đến mũi Vincent, sự quen thuộc không thề nào nhầm lẫn này, e rằng người kia không phải Dennis, mà là...

Louis.

Trong thoáng chốc, Vincent bật dậy, không chút do dự mà trở nên cảnh giác. Louis nhặt viên ngọc ender rồi nhét vào trong túi quần, điệu cười vẫn dịu dàng như mọi khi, chỉ là Vincent thấy được một chút mùi tức giận.

Louis : Cậu thấy tớ đã không vui mừng còn cảnh giác cái gì ?

Vincent thả lỏng hơi thở, ngồi ngay ngắn.

Vincent : Không có, tôi tưởng ngày mai cậu mới về, hơi bất ngờ...

Louis : Tại sao ? Do cậu đang làm gì đó có lỗi với tớ à ?

Vừa nói, hắn vừa tiến về phía Vincent. Anh hạ cánh mắt, nuốt nước bọt cái ực.

Vincent : Không, cậu đ- !

Chưa nói hết câu, bàn tay trái Louis đã vừa vặn siết lấy gương mặt của Vincent. Tay phải hắn rờ đến mái tóc đen của anh, hắn luồn năm ngón tay vào sâu trong tóc, tưởng chừng như đang nhẹ nhàng, Louis bất nhờ siết càng chặt cằm Vincent, rồi nắm chặt mái tóc mà giật xuống.

Louis : Đừng nói dối.

Vincent nhíu mày, khổ sở dùng đôi tay  ghì mạnh bàn tay đang dùng lực siết cằm mình.

Giọng anh run run.

Vincent : Khoan đã, trước hết là tôi không nói dối, cậu hiểu chứ, nên hãy bỏ tay ra đi.

Louis đưa con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm cơ thể anh, tay phải buông khỏi đầu, nhưng tay trái vẫn giữ cằm, chỉ là lực đã hơn.

Hắn đè Vincent xuống, bàn tay vừa buông khỏi mái tóc nọ lại lướt lên trán anh, vuốt nhẹ những sợi tóc, rồi đặt vào một nụ hôn, ngay vầng trán ấy.

Ánh trăng chiếu rọi bị bóng người che mất.

Louis : Hôm nay, tớ đút vào nhé ?
__________________
Th0''i  n@'y  c0'n  @i  đu  h0^ng  t@ ???

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip