14. Hàng xóm mới
Jeongin xin phép hôm nay nghỉ một hôm để chuyển đến nhà mới, căn hộ mà em mua là một căn hộ nằm trong số những khu chung cư đắt đỏ nhất Seoul. Jeongin lần này phải dùng đến thẻ đen mà mình cất đi bấy lâu nay để chi trả bởi vì số tiền để mua căn hộ này quá lớn, căn bản là không thể chi trả bằng thẻ tín dụng bình thường.
Em hiện giờ đang cùng Felix và Hyunjin làm bánh gạo để mang sang tặng hàng xóm. Vì kĩ năng nấu nướng của em còn quá kém nên không thể tự làm mọi thứ một mình, mà thêm một Felix thôi thì chưa đủ nên em bảo cậu rủ thêm cả anh Hyunjin để giúp mình.
Felix dừng hai tay đang nhào bột của mình lại mà than vãn với Jeongin:
"Tay tao muốn nhũn ra luôn rồi nè"
"Ráng giúp em đi rồi em tặng vé du lịch cho hai người"
"Mày làm như không có mày tụi tao không mua được"
"Nếu anh không cần thì anh vẫn phải giúp em làm bánh gạo thôi, thế thì thà có còn hơn không nhỉ?"
"Mày hay lắm em! Thiếu gia thẻ đen như mày thiếu tiền thuê người giúp việc à mà còn phải nhờ đến bọn tao?"
"Thì hai anh là người giúp việc đó còn gì"
"Mày nói gì?"
Felix định tẩn cho em một trận thì Hyunjin kịp thời đến ngăn lại, anh vừa mới mua những nguyên liệu còn thiếu về thì đã thấy hai người cãi nhau, muốn mắng thì lại không được, một người là người thương một người là em trai dấu yêu, cả hai đều ngang bướng, cứng đầu như nhau nên không thể nào nói nặng với họ được, chỉ có thể lạt mềm buộc chặt mới khiến hai người này ngoan ngoãn.
"Tụi anh có lòng tốt giúp em mà không ngờ em lại xem tụi anh là người giúp việc đó Jeongin à" - Hyunjin giả vờ thất vọng.
"Em xin lỗi. Em chỉ định trêu anh Felix một tí thôi, giúp người ta mà cứ than quài, đau hết cả đầu"
"Mày láo nhỉ?"
Hyunjin lại một lần nữa đứng ra hoà giải hai bên.
Mãi bánh gạo mới được hấp xong, Jeongin hớn hở chạy lại, tay nhanh nhảu mở nắp nồi, hương thơm nức mũi của bánh gạo nhanh chóng được lan toả, mùi hương không quá nồng đậm mà dịu nhẹ hoà trong không khí. Em đưa ngón tay chạm vào bánh, chiếc bánh mềm tròn trịa có thể cảm nhận được sự dai ngon bên trong nó nhưng bánh vừa hấp xong nên còn nóng, em vừa chạm tay vào liền nhanh chóng rút ra mà chẳng kịp cảm nhận được gì.
Hai người họ tiếp tục nấu thêm cơm tối để cả ba cùng ăn còn em thì gói bánh gạo mang tặng cho hàng xóm.
Jeongin nhấn chuông từng nhà rồi tặng bánh cho họ, ai cũng hòa nhã, thân thiện mà nhận lấy. Người thì cảm ơn em, người thì còn tặng lại cho em chút quà vặt đáp lễ, em cũng vui vẻ nhận lấy xem như xây dựng mối quan hệ hàng xóm càng thêm tốt đẹp.
Jeongin lúc này mới nhớ ra là chưa tặng cho chủ căn hộ đối diện mình, vội vào trong gói thêm ít bánh rồi qua nhấn chuông đợi người ra nhận.
Đợi được một lúc thì cánh cửa mở ra, một cậu thanh niên cao hơn em nửa cái đầu xuất hiện ngay trước mặt. Nó vừa thấy em thì liền hớn hở:
"Ủa anh trai nhỏ, sao anh biết em ở đây mà đến tìm em vậy?"
Miệng Jeongin giật giật, em muốn nói là không ai rảnh mà tìm nhóc nhưng nó là hàng xóm của em, sau này sẽ còn chung sống với nhau dài dài nên đành phải nhượng bộ.
"Trùng hợp quá! Anh với nhóc là hàng xóm của nhau đó, nhà anh đối diện với nhà nhóc nè"
"Đã bảo đừng có gọi là nhóc" - Mặt nó đanh lại.
"À ừ Hyunwoo"
Jeongin có thể thấy rõ cái vẻ mặt vô cùng mãn nguyện của nó.
"Mà anh tìm em có gì không?"
"Anh muốn tặng bánh gạo cho nhóc, à không ý anh là Hyunwoo"
"Anh thích em hả?"
"Sao?"
"Thì anh tặng bánh gạo cho em còn gì, phải thích em thì mới tặng chứ đúng không?"
Jeongin quên mất nhóc này là người Nhật gốc Hàn, em biết được nhờ hỏi một chị nhân viên cùng công ty của mình. Có lẽ nó không biết về văn hoá tặng bánh khi chuyển đến nhà mới của người Hàn nên mới nghĩ là em thích nó.
Thế là Jeongin liền giải thích cho nó hiểu. Hyunwoo nghe xong thì mặt vẫn bình tĩnh như vậy, không có dấu hiệu gì của sự xấu hổ sau khi biết mình hiểu nhầm.
Hyunwoo hỏi Jeongin có muốn vào nhà nó chơi một chút không, nó đang nấu mì.
"Sao lại ăn mì?"
"Em không biết nấu ăn"
"Qua nhà anh ăn nè, có bạn của anh nữa, nếu Hyunwoo không ngại thì cứ việc qua"
"Được a" - Hyunwoo ngay lập tức đồng ý.
"À em có thể rủ bạn cùng qua ăn được không? Anh ấy cũng đang ở trong nhà"
"Được thôi. Thế tí nữa qua nhé! Có vẻ họ nấu sắp xong rồi"
Jeongin chào tạm biệt Hyunwoo rồi quay về thông báo với Hyunjin và Feix. Lee Felix vừa nghe xong thì tức giận mắng cho Yang Jeongin một trận, thiếu điều muốn đánh em đến nơi.
"Mày có biết là tao chỉ nấu đủ ba người ăn không?"
"Cỡ anh thì phải bốn người mới đủ chứ. Rồi giờ sao? Nấu ba đứa ăn còn không đủ thì sao đủ cho hai người kia ăn nữa?"
"Cái gì? Mày mời tận hai người á?"
Felix cố hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh được. Ngọn lửa trào dâng, cậu chỉ vào mặt Jeongin mà mắng hết sức bình sinh.
"Yang Jeongin, mày không có nấu ăn nên mày đâu có biết được tụi tao vất vả như thế nào. Aishh mày rảnh rỗi quá thì mày ngồi im dùm tao cái đi, sao cứ thích lôi nợ về cho tao hoài vậy hả? Có biết là tụi tao chỉ cần đợi mày về vào bàn ăn thôi là thoả mãn hết một ngày hôm nay không? Vậy mà cái mồm thúi của mày vừa về đã nhanh chóng buông mấy lời khiến cho tao muốn thiu mày tan thành tro ngay rồi đó thằng của nợ ạ."
Jeongin bịt hai tai lại, em đưa ánh mắt cầu cứu sang Hyunjin, anh thấy thế thì chỉ bất lực lắc đầu. Ai chứ Lee Felix mà tức giận thì có một trăm Hwang Hyunjin cũng không ngăn lại được.
Hyunjin cứ thế bị nghe chửi cùng với Jeongin. Một lúc sau Felix lại vào bếp làm thêm vài món cho đủ năm người dùng. Cậu liếc nhìn Jeongin sau khi bị mình mắng xong giờ đang ngồi lướt điện thoại.
"Mày còn không biết vào đây mà phụ à?"
"Vào ngay đây!"
Em nhanh chóng dẹp ngay cái điện thoại mà vào trong phụ Felix. Bản chất vốn hậu đậu nên em đụng đâu là hư đó nhưng Felix vẫn kiên quyết giữ em ở lại trong bếp vì đứa bày thêm chuyện cho cậu là em nên em phải chịu khổ cùng mình thì cậu mới cam lòng.
Một lát sau, tiếng chuông cửa nhà Jeongin vang lên, cả ba người vội ra tiếp khách. Ai cũng ra vẻ hiếu khách chào đón hai vị hàng xóm của mình mặc dù vừa mới xảy ra lục đục nội bộ xong.
Hyunwoo bước vào trước, nó vừa vào thấy Hyunjin thì liền bất ngờ mà gọi tên anh, anh cũng gọi lại tên nó, có vẻ hai người quen biết nhau từ trước.
"Chờ đã! Nếu là Hyunwoo thì người còn lại không lẽ là..."
Kim Seungmin bước vào ngay sau đó, trừ Jeongin và Hyunjin đều bất ngờ ra thì Felix liền đanh mặt chuẩn bị đuổi hắn đi. Hyunjin thấy không ổn liền nhanh tay chắn lại trước, bảo Felix nhịn.
Jeongin thì vô cùng khó xử, em lí nhí hỏi Hyunwoo:
"Này! Sao bạn em bá vậy?"
"Em rủ Kim tổng sang ăn cùng anh không thích sao?"
"Không phải vậy"
Thôi thì tự bản thân Yang Jeongin mời đến nên không thể vô cớ mà đuổi người ta về được, em đành gọi tất cả mọi người vào bàn ăn và cố kéo Felix tránh xa khỏi Seungmin nếu không sẽ xảy ra án mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip