7. Ngủ và nấu ăn
Kim Seungmin đi đến quán bar để tìm người, vừa bước vào trong thì hình ảnh Yang Jeongin và Lee Felix đang quẩy banh sàn diễn đập ngay vào mắt hắn. Hắn bất lực đến kéo em ra khỏi cây cột nhưng em cứ ôm khư khư nó rồi quay vòng vòng, quay đến mức chóng mặt rồi ngã luôn vào lòng hắn, ngoan ngoãn để hắn đưa về nhà.
Seungmin còn có lòng tốt gọi cho Hyunjin bảo anh đưa Felix về, hắn sợ nếu Felix còn ở đây thì cái quán bar này hôm sau sẽ không còn mất.
Để đưa được Yang Jeongin về đến nhà là cả một quá trình, trên đường về em cứ ngồi hú hét không ngừng, gào thét đến đinh tai nhức óc. Hết tháo thắt dây an toàn rồi lại ngó đầu ra khỏi cửa sổ, cả khi bị Kim Seungmin quát cho một câu thì cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi im được một lúc rồi lại hát nhạc trữ tình đau khổ về tình yêu.
Seungmin bất lực đến nỗi chỉ biết miễn cưỡng ngồi nghe em hát cả đoạn đường về. Khi Jeongin hát hai tay nhỏ của em giơ lên trông như một con cáo, em còn giả bộ cào hắn để cosplay con cáo hung dữ.
Kim Seungmin giả vờ kêu đau để hùa theo em, Jeongin thấy thế thì xoa nhẹ vào chỗ em vừa cào hắn, miệng chu chu nói:
"Đau ơi bay đi~"
Seungmin bất giác mỉm cười, thật sự là rất ngốc!
Đã ngốc lại còn đáng yêu, ai mà tin được cái người trông ngốc nghếch, đáng yêu này với cái người lúc sáng một mình đấu khẩu với đám nhân viên hung hăng kia là cùng một người cơ chứ.
Về đến nhà, Seungmin bế em lên phòng, tháo giày và áo khoác ngoài cho em. Jeongin nằm trên giường miệng lí nhí than nóng, hắn nhanh chóng bật điều hoà lên nhưng có lẽ nhiệt độ chưa đủ thấp nên mồ hôi trên người em vẫn túa ra. Yang Jeongin đưa tay cởi chiếc áo thun mỏng đang bao bọc lấy thân trên mình, một vùng da thịt mịn màng, trắng sáng hiện ra trước mắt khiến Kim Seungmin nhất thời đứng hình rồi giây sau liền hoảng hốt ngăn em lại vì tay em đang di chuyển xuống cúc quần.
"Em mà cởi nữa là chết tôi đấy!"
Jeongin ngoan ngoãn nằm im, không cởi nữa. Hắn nhanh chóng mặc lại áo cho em rồi giảm thêm nhiệt độ điều hoà.
Đột nhiên em ngồi bật dậy ôm hắn, Kim Seungmin không biết em định làm gì nên ngồi im chờ đợi và rồi...
"Oẹ"
"Chết tiệt! YANG JEONGIN!"
Yang Jeongin ói lên áo Kim Seungmin.
Cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh, hắn xách em lên lôi vào phòng tắm bắt em ói hết ra để không phải ói lên bất cứ đâu nữa như cái áo vô tội của hắn. Trong lúc đó thì Seungmin đã thay một chiếc áo mới và cái áo cũ thì...ừm hắn vứt.
Đường đường là một tổng tài cao cao tại thượng chỉ một cái áo dơ bị người khác ói lên mà bắt hắn giặt sao? Thà hắn đem vứt còn hơn. Nhưng người ói là Yang Jeongin, hắn lấy lại chiếc áo đã vứt vào thùng rác mang đi giặt sạch.
"Yang Jeongin tôi thật hận không thể băm chết em!"
Jeongin nằm trên giường đã ngủ ngon từ bao giờ, căn bản không thể nghe những lời thù hận mà hắn dành cho em.
Cứ thế cho đến tận hai giờ sáng Seungmin mới có thể ngủ nhưng chỉ vừa yên giấc được một chút thì hắn lại bị làm phiền bởi tiếng gõ cửa.
Hắn bực bội ngồi dậy đá chiếc chăn ra ngoài rồi hướng về phía cửa mà đi, trong lòng thầm nhủ nhất định sẽ mắng cho Jeongin một trận.
Cửa vừa mở ra thì xuất hiện cái đầu nhỏ đang cúi xuống, hai tay em ôm một con gấu bông lớn đứng trước mặt hắn, hắn nhất thời quên luôn ý định ban đầu của mình mà đứng ngây ra.
"Ngủ"
Em ngang nhiên đi tới giường hắn mà nằm ngủ.
Seungmin khó hiểu nhìn hành động của em, tay hắn lay nhẹ người em bảo em mau trở về phòng mình. Nhưng Jeongin vẫn nằm đó không chịu rời đi, thậm chí còn kéo hắn nằm xuống cùng.
"Ôm"
Jeongin giơ hai tay ra trước mặt Seungmin, muốn được hắn ôm vào lòng. Hắn nhìn những hành động khác lạ này của em thì không biết nên làm thế nào cho phải. Hắn cũng muốn ôm em, muốn được gần em nhưng không phải là những lúc mơ hồ không nhận thức được như thế này.
"Em mộng du à Jeongin?"
"Ôm"
Cánh tay giơ ra mãi không được hồi đáp, Yang Jeongin xịu mặt sắp khóc đến nơi, mà điểm yếu của Kim Seungmin là không muốn thấy em khóc, hắn liền nhanh chóng chiều theo em.
"Được rồi ôm ôm"
Hắn nhích người lại gần Jeongin, một tay ôm lấy em vào lòng, tay còn lại thì xoa đầu em. Yang Jeongin được hắn ôm thì mãn nguyện, tham lam hít lấy mùi hương của hắn. Mùi hương bạc hà thanh mát, dễ chịu khiến em thoải mái, cả hơi cồn bên trong còn đọng lại lúc nãy cũng dần được phân tán, em nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mãi cho đến khi Yang Jeongin ngủ say rồi hắn mới bế em trở về phòng của mình, Kim Seungmin sợ em sẽ khó xử nếu như tỉnh dậy thấy bản thân mình đang nằm trên giường của hắn.
Đặt Jeongin xuống giường xong, hắn đứng lên định rời đi thì chợt bị em nắm lấy bàn tay.
"Đừng! Đừng bỏ đi mà!"
Mắt em vẫn nhắm nhưng miệng không ngừng van xin, chắc là đang gặp ác mộng rồi! Hắn lại phải ngồi xuống dỗ dành em.
"Sẽ không đi đâu hết"
Jeongin cứ thế nắm chặt lấy tay hắn chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Kim Seungmin bị em nắm như vậy thì không cách nào di chuyển được đành nằm xuống một lúc đợi đến khi em thả lỏng rồi sẽ rời đi sau nhưng lại ngủ quên lúc nào không hay.
Lúc Kim Seungmin thức dậy đã là hai giờ chiều, hắn mở mắt ra nhìn xung quanh thì chợt nhớ ra hôm qua hắn quên về phòng. Nhìn sang bên cạnh thì không thấy Yang Jeongin đâu, hắn liền đứng dậy đi tìm. Hôm nay vẫn phải đi làm không phải em đã đến công ty rồi chứ?
Seungmin rà soát khắp căn phòng để tìm em, cả nhà vệ sinh nhưng đều không thấy người đâu, đành xuống dưới lầu kiểm tra thử.
Đôi chân chỉ cách nhà bếp vài bước nữa là tới nhưng linh cảm mách báo với Kim Seungmin rằng có gì đó không ổn ở đây. Yang Jeongin có vẻ vẫn ở nhà và đang bày trò gì đó trong bếp.
Không ngoài dự đoán, một mùi hương kinh khủng bốc ra từ nhà bếp đang dần chiếm lấy mũi hắn. Kim Seungmin bịt mũi mình lại, hắn không thể hình dung được cái mùi thúi này là từ cái gì mà ra nhưng hắn chắc chắn đây là thành quả của người đang ở bên trong kia.
Hắn bước tới gần hơn để xem chuyện gì đang xảy ra và rồi như chết lặng khi nhìn thấy nhà bếp mà mình nâng niu đang bị phá nát trong tay Yang Jeongin.
Kim Seungmin cố lấy lại bình tĩnh mà hỏi em:
"Cái gì vậy Jeongin?"
"Tôi chỉ muốn nấu gì đó cho anh ăn thôi nhưng có vẻ không được thuận lợi cho lắm"
Hẳn là không thuận lợi cho lắm, nhà bếp cũng chỉ không còn là nhà bếp mà thôi chứ cũng không có gì cả.
"Em nấu cho tôi ăn hay em nấu cho tôi dọn?"
Nhìn mớ hỗn độn mà Yang Jeongin bày ra trước mắt Kim Seungmin chỉ biết gào thét trong lòng mà không cách nào mắng em được.
Thức ăn thì cháy đen, rơi rãi khắp sàn, nồi niêu xoong chảo thì bị em làm móp méo hay gãy đi quai cầm. Và còn cả mấy vật dụng làm bằng thủy tinh cũng bị em làm bể mà bắn tung toé khắp nơi, hắn lúc này mới để ý, lo lắng hỏi em:
"Có sao không?"
"Không sao"
"Cái tay đang giấu cái gì đó?"
"Không có"
Yang Jeongin đưa tay ra sau lưng không cho hắn nhìn nhưng phản xạ của Kim Seungmin nhanh hơn em tưởng, bàn tay nhanh chóng bị hắn bắt lấy. Tay em bị bỏng một vết nhỏ do lúc nãy sơ ý bị dầu bắn. Hắn nhìn bàn tay trắng nõn, xinh xắn bị một vết bỏng làm xấu đi trong lòng không khỏi xót xa.
Thấy Yang Jeongin vẫn còn giấu giếm tay còn lại, Kim Seungmin nghi hoặc bắt lấy bàn tay kia của em lên xem. Ba đầu ngón tay lộ rõ phần thịt bị dao cắt vào, một ngón trong đó vẫn còn đang rỉ máu, Seungmin nhìn vào chỉ muốn mắng ngay lập tức, đến tên ngốc còn không hậu đậu bằng Yang Jeongin.
"Đi ra đây!"
Hắn dắt em ra khỏi nhà bếp, để em yên vị trên ghế sofa, còn bản thân thì nhanh chóng đi tìm hộp sơ cứu để băng bó vết thương cho em. Mặc dù chỉ là vết thương ngoài da, đối với hắn mấy cái này không có gì to tát nhưng đây là Yang Jeongin, một vết thương nhỏ cũng là cả một vấn đề lớn đối với hắn.
Kim Seungmin tỉ mỉ thoa vết bỏng trên tay cho Yang Jeongin rồi dùng băng keo cá nhân dán ba đầu ngón tay kia. Thấy em không còn chỗ nào bị thương nữa hắn mới yên tâm mà bảo em ngồi yên ở đó còn mình thì đi dọn nhà bếp. Rõ ràng là Yang Jeongin bày ra nhưng người dọn lại là Kim Seungmin, ai không cam tâm chứ hắn thì rất cam tâm.
Dọn dẹp xong thì hắn làm thêm mấy món ăn khác, chứ mấy món em nấu thành thật mà nói thì cho heo heo nó còn chê. Seungmin còn trêu Jeongin hỏi có muốn để lại món nào không, đương nhiên chính chủ còn tự chê tay nghề của mình, em nhanh chóng cự tuyệt mà bảo hắn mau làm món khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip