𝟑.🌲

Sau khi được Hanbin đưa về nhà và băng bó vết thương một cách tỉ mỉ. Hanni lại một lần nữa vì sự ân cần của anh mà bật khóc. Anh ôm Hanni vào lòng, nhẹ nhàng an ủi em. 

" Đừng khóc. Em nghĩ em khóc liệu có thay đổi được hiện thực phũ phàng này không? " 

Hanbin là một người điển trai. Lời nói phát ra từ miệng anh có thể sắt đá nhưng mỗi hành động của anh đều cho thấy anh thật sự rất ấm áp. Chính vì sự ấm áp đó nên cô em gái cùng cha khác mẹ, tên Danielle của anh mới giao cho anh việc chăm sóc bạn thân của cô ấy. Hanbin xem Hanni như một cô em gái, đó chỉ là Hanbin nghĩ như thế. Hành động của anh đã cho mọi người thấy một cách rõ ràng nhất, tình cảm anh dành cho Hanni đã vượt trên mức gọi là ' Anh - em '. 

" Anh ơi...có phải là lỗi tại em không? Tại vì em nên cậu ấy mới chán ghét, vì em không đủ tốt, không đủ xinh nên cậu ấy mới thích người khác hả anh? " 

" Hanni, nghe anh nói. Tất cả mọi chuyện đều không phải lỗi do em. Đó là một chuyện trong cuộc sống này bắt buộc phải xảy ra. Chẳng có mối tình nào mà không tan vỡ cả, em hiểu không? Em đừng tự áp đặt bản thân là người có lỗi nữa. Em cứ xem như đó là một chuyện bình thường, hãy lấy nó làm động lực để thúc đẩy em tiến về phía trước. Đừng lấy nó làm những câu chuyện tiêu cực, đừng đóng vai người có lỗi nữa. Em có thể dửng dưng như cô gái đó được không? "

" Em...không thể, anh à. "

Hanni lắc đầu. Dửng dưng là điều mà suốt đời em không thể làm được. Minji có thể làm điều đó nhưng em thì không. Em không thể làm như vậy với Minji, nếu cô ấy buồn thì em cũng sẽ buồn. Minji vui thì em cũng vui, Minji khóc thì sẽ có em bên cạnh. Bây giờ thì em không thể làm như vậy với Minji được nữa, bên cạnh cô đã có một người khác, người ấy cũng sẽ tốt với Minji hơn em. 

" Thôi được rồi. Hôm nay anh sẽ bao em đi ăn, cứ xem như mừng anh về lại Hàn đi. Danielle với Haerin thì tuần sau mới về. "

" Sao các cậu ấy không về cùng anh? "

Hanbin quay lưng đi, để lại cho em một câu nói.

" Ngoài em ra, chẳng có ai rảnh rỗi đến mức mà ở bên Úc đã học qua tất cả kiến thức, bây giờ lại về đây để học lại từ đầu đâu, bác sĩ Hanni à. "

Hanni cũng mau chóng lấy lại tinh thần, em cố gắng nở nụ cười, đôi chân nhỏ chạy nhanh về phía Hanbin.

" Oh Hanbin, anh đang kháy em đó hả? Có tin em đánh anh không?  Em chỉ mới đi làm thực tập sinh thôi. "

" Nhưng người ta còn chưa được nhận bằng cấp, em thì thiếu gì? Em cười như vậy tức là vui rồi đúng không? "

" Không vui lắm, nhưng có lẽ là ổn. "

Hanbin chỉ biết lắc đầu cười, anh mở cửa ghế lái phụ để Hanni vào trong. Anh đóng cửa xe rồi ngồi vào xe để đưa em đi ăn, chắc cũng do một phần là để tìm cách khiến em vui hơn đây mà.

" Em muốn đi ăn ở đâu? Nhà anh không có ở Seoul nên không rành đường. "

" Em biết một quán ăn, anh cứ đi đi rồi em chỉ đường. "

" Có chắc là em nhớ không vậy? Dẫn đi lạc là lỗi do em đấy. "

Hanbin nói thì là vậy nhưng vẫn nghe theo lời em, anh đi theo sự chỉ dẫn của Hanni. Ở cuối đoạn đường trong các ngõ nhỏ chính là quán ăn đó. Khách vào trong quán rất đông, mặc dù ở trong hẻm nhưng quán này lại rất nổi, có lẽ sẽ ổn nếu ăn ở đây.

" Em tìm đâu ra mấy quán trong ngõ như này vậy? Đỉnh thật đấy. "

" Lần đầu bọn em hẹn hò là ở quán này. Nhìn nó em lại thấy nhớ cậu ấy... "

" Dừng được rồi, Hanni. "

Nói rồi anh kéo Hanni vào trong quán. Hanbin ân cần kéo ghế ra cho em. Hanni vừa ngồi xuống thì anh lại phải đi ra ngoài một lúc, để lại em ngồi một mình trong quán chờ đợi.

Nhưng Hanni Pham thì làm gì có chuyện chờ đợi ai đó, em cũng có mang tiền mà. Em có thể gọi trước, ăn trước rồi về trước. Em không thích đợi đâu. 

" Ôi, Hanni phải không cháu? "

Bác chủ quán mang menu ra, nhìn vào em thì liền nhận ra. Bởi lẽ, trước đây em cũng đã cùng Minji đến đây rất nhiều lần. Em cũng niềm nở chào lại.

" Bác Jang, lâu rồi không gặp bác. "

" Ừ, cũng đúng nhỉ? Lâu quá rồi. Cũng vài năm rồi mới gặp lại cháu. "

" Vâng ạ. Cháu vừa về nước đã nhớ ngay đến quán của bác đấy. "

Bác chủ quán nhìn Hanni rồi cười. Bác Jang quý em lắm, vì em có một gương mặt xinh xắn lại rất tốt tính. Có vài lần em còn nói chuyện cùng bác để bác không phải cô đơn vì cảnh con cái suốt ngày đi làm và không quan tâm đến bác. Cũng vì thế nên gương mặt em được bác ghi nhớ rất rõ.

" Bác xin lỗi vì tò mò, nhưng cháu với Minji không còn quen nhau nữa sao? " 

Bác Jang dường như đã nhìn ra được sợi dây khoảng cách giữa Hanni và Minji. Điều đó quá dễ nhận biết, vì ánh mắt của Hanni đang hướng về hai người con gái ở phía đối diện. Đúng vậy, hai người con gái đó chính là Minji và Hyein.

" À vâng, có một chút chuyện nên bọn cháu... "

" Cháu không cần nói đâu, bác hiểu mà. Cháu cũng đừng quá buồn nhé, người tốt như cháu xứng đáng được yêu thương. "

Hanni nghe được lời từ bác Jang, cổ họng lại có chút nghẹn, em không thể thở nổi. Có lẽ hai chữ 'người tốt ' đó đã chạm đến trái tim em, Hanbin quay lại với chiếc bánh kem và một hộp quà nhỏ trên tay. Anh đi đến trước mặt Hanni rồi đặt chiếc bánh kem lên bàn.

" Chúc bác sĩ Hanni sinh nhật vui vẻ. Có phải lại quên ngày sinh nhật của bản thân rồi đúng không? Anh vẫn nhớ đấy nhé, về sớm như vậy là vì ngày hôm nay đấy. "

Hanni cất nỗi buồn của em vào một góc, em cười tươi như chưa có chuyện gì xảy ra với em, cũng vờ như không thấy ánh nhìn của Minji hướng về phía em.

" Anh mà không nói thì em cũng chẳng nhớ luôn đấy. Cảm ơn anh họa sĩ Hanbin ná. "

" Họa sĩ chỉ là công việc phụ thôi, công việc chính của anh là kiến trúc sư mà. "

" Học kiến trúc đã thật nhỉ? Vừa ra trường đã được làm giám đốc của công ty luôn rồi. "

" Không phải năng lực đâu, do quan hệ cả đấy. "

Mặc dù nói thế nhưng em cũng biết, Hanbin phải cố gắng từng ngày mới có thể đạt được vị trí giám đốc ấy, ai cũng công nhận năng lực của anh nhưng chính bản thân anh lại chưa bao giờ công nhận điều đó. 

" Anh quen ai mà bảo quan hệ? Người hướng nội như anh mà nói do quan hệ cũng khó. "

" Không có quan hệ nhưng anh dư sức nuôi em cả đời đấy. "

" Plè, không cần đâu. "

" Thế quà sinh nhật thì có cần không? "

Món quà của được anh đưa ra, Hanni cũng không chần chừ mà nhận lấy nó. Hanni cười rất tươi, đó là nụ cười mà Minji chưa từng thấy kể từ khi Hanni về nước.

" Đương nhiên rồi, quà sinh nhật của anh Hanbin tặng rất có giá trị. "

" Em cứ làm như bản thân biết anh tặng gì nhỉ? Yên tâm đi, không có kim cương đâu, bom đấy. "

Có lẽ Hanni vẫn chưa hay biết về ánh mắt vẫn dõi theo em, dõi theo từng nụ cười của em. 



























tbc.

12.03.2024

⋆ ˚。⋆୨♡୧⋆ ˚。⋆

* Muốn được nghe cảm nhận của readers :>>>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip