「 ✦ CHAP 10 - HIDDEN LOVE ✦ 」

_____________________________

"Tình yêu ta như hoa rơi giữa bão tố,
Mặc kệ lời đời, ta vẫn mộng mơ, chân thành."

_____________________________

Ánh mắt của cả bốn người đều hướng về phía người phụ nữ vừa lên tiếng. Thành An và Bảo Khang thoáng lúng túng, không hiểu người phụ nữ này là ai, nhưng từ biểu cảm căng thẳng và không thoải mái của Thượng Long và Quang Hùng, em dần nhận ra người này có một vị trí vô cùng đặc biệt trong cuộc đời của họ.

"Mẹ...!?"

Thượng Long nghẹn lời khi nhận ra đó chính là mẹ mình. Anh không thể tin vào mắt mình. Rõ ràng anh đã hỏi quản lý rất kỹ rằng bố mẹ sẽ không xuất hiện tại khu nghỉ dưỡng hôm nay.

Trước đó, anh đã nhiều lần nói với anh Trấn Thành rằng anh không muốn quay phim tại nhà mình. Dù hiểu rằng khu nhà của gia đình là địa điểm lý tưởng nhất cho bộ phim, anh vẫn không thể cảm thấy thoải mái khi phải đối diện với những kỷ niệm đầy ám ảnh từ nơi này. Nhưng Trấn Thành kiên quyết, khẳng định rằng không có nơi nào tại Đà Lạt phù hợp hơn để ghi hình.

"Mấy đứa lên biệt thự mà không báo mẹ, mẹ đã chuẩn bị căn lớn hơn cho các con rồi đấy!"

Giọng nói của bà nhẹ nhàng nhưng lại như đè nặng lên không khí. Sự xuất hiện bất ngờ của mẹ khiến tâm trạng thoải mái và tự tin của Thượng Long biến mất ngay lập tức. Cả anh và Quang Hùng đều không muốn kéo dài cuộc đối thoại này.

"Không cần đâu ạ, bọn con chỉ có bốn người thôi. Nếu không có gì nữa thì bọn con xin phép đi ngay bây giờ!"

Quang Hùng nhanh chóng đáp lời, ngữ điệu không mấy thoải mái. Hắn muốn thoát khỏi cuộc trò chuyện này càng nhanh càng tốt, không hề có ý định kéo dài cuộc đối thoại với mẹ mình. Hắn hiểu rõ rằng càng nói thêm, mọi thứ chỉ càng trở nên phức tạp hơn.

"Lâu rồi mới gặp lại hai đứa, nhỉ? Mà đây là...?" 

Bà quay sang nhìn Thành An và Bảo Khang, ánh mắt sắc sảo lướt qua họ như đang dò xét từng chi tiết nhỏ nhất.

"Có người yêu mà không định ra mắt bố mẹ sao?"

Câu nói bất ngờ khiến không gian chùng xuống, không khí thoáng ngưng lại trong khoảnh khắc. Thành An giật mình, đôi mắt em mở to trong giây lát, rồi nhận ra sự thật. Người phụ nữ trước mặt chính là mẹ của Thượng Long và Quang Hùng, một nhân vật đầy quyền lực và uy nghi.

Bà không chỉ là một người mẹ, mà còn là hiện thân của quyền lực tuyệt đối trong gia đình. Mái tóc bà được chải chuốt cẩn thận, trang phục hàng hiệu hoàn hảo, và phong thái quý phái không thể lẫn vào đâu được. Chỉ cần một cái nhìn, Thành An có thể cảm nhận được sức mạnh của bà, như thể chỉ cần một lời nói nhẹ nhàng cũng đủ để kiểm soát toàn bộ tình thế.

"Chúng con không phải người yêu." 

Thượng Long lên tiếng, phá tan bầu không khí lúng túng. 

"Đây là Thành An và Bảo Khang, đồng nghiệp của con. Nhưng mà... tương lai thì chưa biết được." 

Nụ cười thoáng hiện trên môi anh, lời nói nửa đùa nửa thật như muốn xoa dịu tình hình, nhưng ai cũng biết rằng trong sự nhẹ nhàng ấy, có rất nhiều điều chưa thể nói hết.

Bà mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. Rồi nhìn Thành An và Bảo Khang một cách kỹ lưỡng, ánh nhìn như muốn đo lường giá trị của từng người.

"Vậy thì hai con chắc đã lọt vào mắt xanh của con bác rồi rồi. Các con cứ thoải mái nghỉ ngơi nhé, mẹ chỉ lên đây kiểm tra một chút thôi, không làm phiền đâu."

Thành An thoáng ngạc nhiên trước sự dễ chịu bất ngờ từ bà. Em đã tưởng rằng người phụ nữ này sẽ tạo ra một sự căng thẳng lớn hơn, nhưng hóa ra bà lại điềm tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng. Dù vậy, không khí vẫn nặng trĩu khi bà quay lưng rời đi, để lại trong lòng họ những nỗi niềm không tên.

Khi bà rời đi, không khí dường như nhẹ nhàng hơn hẳn.

"Long! Mày xem lịch kiểu gì thế?" 

Quang Hùng quay sang Thượng Long, giọng hắn pha chút cáu kỉnh.

"Em thề là em đã kiểm tra rất kỹ rồi! Thật không hiểu sao mẹ lại lên đây vào hôm nay..." 

Thượng Long lắc đầu, vẻ mặt không giấu nổi sự bối rối. Rõ ràng anh đã lên kế hoạch rất kỹ để tránh bất kỳ sự can thiệp nào từ gia đình, vậy mà mọi chuyện lại không diễn ra như dự định.

Thấy không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, Thành An liền nhanh chóng lên tiếng, nở một nụ cười trêu chọc để xua đi sự khó chịu đang bủa vây.

"Thôi nào, bọn mình lên đây để vui vẻ mà! Hai anh có định đèo em với Khang không đấy? Cho cơ hội nè, không thì bọn em tự đèo nhau, cho hai anh đi chung một xe cũng được!"

Quang Hùng bật cười trước lời nói của em, nét căng thẳng trên khuôn mặt hắn dần biến mất. 

"Ơ, không! Không được, bọn anh đi liền đây!"

Ngay lập tức, hắn nổ ga xe máy, sẵn sàng rời khỏi khu biệt thự mà không muốn quay đầu lại.

Hai chiếc xe máy rời khỏi biệt thự, lao vút qua những con đường quanh co mờ ảo giữa màn sương mù đặc trưng của Đà Lạt. 

Những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn trải dài trên mặt đất, nhuộm vàng cả rừng thông rộng lớn. Ánh nắng đỏ rực hòa cùng màu tím nhạt của bầu trời chiều, tạo nên một khung cảnh hùng vĩ mà đầy mơ mộng. Mỗi cơn gió lạnh buốt thổi qua mang theo hương thơm của đất trời, của những đồi chè và rừng hoa dại, bao bọc lấy họ như một bản tình ca trầm lắng của thiên nhiên.

Thành An khẽ siết tay vào người ngồi trước, cảm nhận cái lạnh len lỏi vào từng lớp áo, nhưng lòng em lại ấm áp lạ thường. Đây có lẽ là khoảnh khắc hiếm hoi em thấy mình thực sự thoải mái giữa cuộc sống đầy biến động.

Dừng lại ở ngọn đồi cao, cả bốn người bước xuống xe máy. 

Không gian Đà Lạt lặng thinh, chỉ còn tiếng gió rít qua hàng thông vi vu như tiếng thì thầm của thiên nhiên, và ánh hoàng hôn đang dần buông xuống phủ lên cảnh vật một lớp màu vàng cam ấm áp. 

Bầu trời phía chân trời rực lên sắc đỏ pha tím, phản chiếu xuống mặt đất những tia sáng dịu dàng cuối cùng của ngày. Từng đám mây dần tan vào hư vô, khiến cảnh vật trở nên như mộng như thực, một sự giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối trước khi màn đêm kéo đến.

Bốn người ngồi xuống bên bãi cỏ mịn trên ngọn đồi, tựa lưng vào những chiếc xe máy, thả lỏng cơ thể sau một ngày dài. Mỗi người đều lặng đi một chút, đắm mình trong vẻ đẹp thanh bình của Đà Lạt. 

Thành An, ánh mắt lấp lánh như chứa đựng cả khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp, quay sang Quang Hùng. Em cười khẽ, đôi mắt như muốn giữ lại khoảnh khắc này mãi mãi.

"Anh! Chụp cho em tấm ảnh đi!" 

Quang Hùng thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi mỉm cười. Hắn hiểu em, và biết rằng những khoảnh khắc như thế này không dễ gì gặp lại. Hắn lùi lại vài bước, nâng điện thoại lên, cẩn thận căn chỉnh góc máy để bắt được khoảnh khắc đẹp nhất.

Thành An đứng giữa khung cảnh tuyệt đẹp, dáng người nhỏ nhắn của em như hòa làm một với thiên nhiên bao la xung quanh. 

Từng cơn gió thoảng qua làm mái tóc em bay nhẹ, đôi mắt em long lanh nhìn về phía hoàng hôn đang tắt dần nơi chân trời. 

Quang Hùng kiên nhẫn điều chỉnh góc chụp, muốn chắc chắn rằng anh có thể lưu giữ lại khoảnh khắc đẹp nhất của em, khi ánh sáng dịu dàng của hoàng hôn phủ lên em một lớp ánh sáng vàng mềm mại.

"An, cười lên một chút nào!" 

Quang Hùng nhẹ nhàng nhắc. 

Thành An khẽ nghiêng đầu, nụ cười nở trên môi, nhẹ nhàng nhưng rạng rỡ như ánh nắng chiều. Hắn bấm máy, vài tấm ảnh nhanh chóng được chụp lại, mỗi tấm đều hoàn hảo trong sự đơn giản.

"Xong rồi, em xem thử đi!" 

Quang Hùng đưa điện thoại cho em, ánh mắt hắn tràn đầy sự hài lòng khi thấy nụ cười rạng rỡ của Thành An.

Nhìn qua những tấm ảnh, Thành An mỉm cười thích thú. Em quay sang Bảo Khang, vẫy tay gọi.

"Khang, qua đây! Mình chụp chung đi!"

Bảo Khang mỉm cười, bước lại gần, hai người đứng cạnh nhau giữa khung cảnh hoàng hôn huyền ảo.

Quang Hùng lại cầm máy lên, lần này anh căn góc sao cho cả hai đều nằm gọn trong khung hình.

Ánh sáng cuối cùng của mặt trời như một tấm màn mỏng phủ lên cảnh vật, khiến cả Thành An và Bảo Khang như trở thành một phần của bức tranh thiên nhiên hoàn mỹ. Những tấm ảnh được chụp lại, từng khoảnh khắc đều lấp đầy niềm vui và sự gần gũi giữa hai người.

"Đẹp lắm!" 

Quang Hùng cười khi nhìn thấy những bức hình, rồi đưa điện thoại lại cho Thành An và Bảo Khang. Cả hai người nhìn nhau, nụ cười rạng rỡ, mắt lấp lánh niềm vui khi xem lại những tấm ảnh của mình.

Lúc này, Bảo Khang quay sang Thượng Long, cười rồi nhẹ nhàng nhìn anh.

"Anh Long, chụp cho em với. Em muốn có một tấm hình riêng."

Thượng Long gật đầu, bước tới cầm điện thoại từ tay Quang Hùng. Anh đứng lùi lại một chút, nhìn Bảo Khang qua màn hình điện thoại. 

Dưới ánh hoàng hôn, Bảo Khang đứng đó, dáng vẻ trầm lặng và điềm tĩnh, nhưng lại toát lên sự đẹp riêng. Thượng Long tập trung, tìm góc chụp phù hợp nhất để bắt được khoảnh khắc tự nhiên và đẹp đẽ của Bảo Khang.

Vừa xem lại ảnh, Thành An và Bảo Khang bỗng cùng nhau cười nhẹ. Hai người quay sang Thượng Long và Quang Hùng.

"Giờ đến lượt hai anh vào đây chụp chung đi!"

Thượng Long và Quang Hùng nhìn nhau, có chút do dự. Cả hai vốn quá quen với việc đứng trước ống kính, nên trước sự hào hứng của Thành An và Bảo Khang, họ không thể từ chối. 

Cuối cùng, cả hai bước vào khung hình, đứng cạnh nhau dưới ánh hoàng hôn đã chuyển màu sang tím nhạt. Không gian lúc này trở nên yên bình lạ thường, khi mặt trời chỉ còn là một vệt sáng nhỏ nhoi phía xa xa.

Thành An cầm điện thoại lên, đôi mắt em chăm chú như một nhiếp ảnh gia thực thụ. Em muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này, không chỉ vì bức ảnh, mà còn vì cảm xúc đọng lại trong từng ánh nhìn, từng nụ cười. 

Cảnh hoàng hôn và hai người đàn ông trước mặt em tạo nên một bức tranh hài hòa đến lạ, một sự kết hợp hoàn mỹ giữa con người và thiên nhiên.

"Cười lên nào, đẹp lắm đó!" 

Thành An nói, giọng tràn đầy hứng khởi, rồi em bấm máy, chụp lại khoảnh khắc mà em biết sẽ mãi là một phần kỷ niệm khó quên của cả bốn người.

Sau những bức ảnh cuối cùng, cả nhóm ngồi lại trên bãi cỏ, ngắm nhìn hoàng hôn dần biến mất, nhường chỗ cho màn đêm. 

Đà Lạt dưới bầu trời đêm trở nên tĩnh lặng và huyền bí, chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt từ các ngọn đèn xa xăm. 

Mọi thứ trở nên bình yên, và trong khoảnh khắc đó, cả bốn người như quên đi hết mọi lo toan của cuộc sống, chỉ còn lại những kỷ niệm đẹp đẽ, ấm áp cùng nhau.

"Bọn mình quay lại biệt thự thôi! Tối nay chúng ta sẽ ăn thịt nướng, với không gian như này, không ăn thì hơi phí đó!"

Thượng Long đứng dậy, tay vươn ra, như muốn kéo mọi người khỏi giấc mơ hoàng hôn vừa trải qua. Giọng anh có chút ấm áp, anh đã chuẩn bị chu đáo cho buổi tối này. Trước khi cả nhóm lên đồi, anh đã dặn nhân viên chuẩn bị sẵn sàng tất cả: thịt nướng, rau củ, và cả rượu vang đỏ Đà Lạt để làm nóng không khí. Giờ đây, chỉ còn việc quay về, bật bếp và tận hưởng thôi.

"Được rồi, về thôi nào!" 

Quang Hùng đáp lại lời Thượng Long, nhưng đôi mắt hắn không rời khỏi Thành An. Khi hắn đứng dậy, có chút lười biếng trong động tác, hắn bất giác đưa tay ra phía em, như một thói quen thân thuộc.

Bàn tay của Quang Hùng vươn ra trước mặt Thành An, không cần phải nói gì thêm. 

Thành An thoáng nhìn hắn, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi khi em hiểu ý, không do dự mà đặt bàn tay mình vào tay hắn. 

Đôi tay của cả hai chạm vào nhau, sự ấm áp từ lòng bàn tay Quang Hùng khiến Thành An cảm thấy vững chãi, như thể trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả hai có thể bỏ lại mọi thứ và chỉ còn lại những giây phút bình yên bên nhau.

Sau khi đứng dậy, Thành An vẫn không rời tay Quang Hùng, như muốn giữ lại chút hơi ấm giữa tiết trời se lạnh của Đà Lạt. 

Ánh mắt của em lặng lẽ dõi theo ánh hoàng hôn đang dần tàn sau dãy núi xa xa, rồi chuyển sang nhìn Quang Hùng, như thể trong bức tranh thiên nhiên rộng lớn này, chỉ có hai người họ là tâm điểm.

Bảo Khang và Thượng Long cũng đứng dậy, sẵn sàng quay về biệt thự. 

Tiếng động cơ vang lên giữa sự yên lặng của ngọn đồi cao. 

Cả bốn người chậm rãi lái xe xuống, giữa không khí mát lạnh của Đà Lạt về chiều. Gió lùa vào mái tóc của Thành An và Bảo Khang khi ngồi phía sau, hai người khẽ cười nhẹ khi nhận ra sự thoải mái và tự do mà nơi này mang lại.

Những chiếc xe lao xuống con đường ngoằn ngoèo, hai bên là những hàng thông xanh thẳm trải dài dưới ánh hoàng hôn cuối cùng. 

Quang Hùng lái xe với tốc độ vừa phải, đôi lúc ngoảnh lại nhìn Thành An để chắc chắn rằng em vẫn đang cảm thấy ổn. 

Trong khi đó, Thượng Long và Bảo Khang phía sau cũng cười nói, những tiếng cười khẽ vang lên giữa không gian núi đồi tĩnh lặng.

Cuối cùng, cả bốn người cũng về đến khu biệt thự. Ánh đèn vàng ấm áp từ căn nhà lớn đã hiện ra từ xa, chào đón họ sau một buổi chiều đầy cảm xúc. Những chiếc xe được tắt máy, trả lại sự yên tĩnh cho núi rừng, sẵn sàng cho một buổi tối ấm cúng và vui vẻ bên lửa nướng.

[...]

Chiếc bàn tròn ngoài trời được bày biện đơn giản nhưng đầy đủ, trên đó là những đĩa thức ăn được sắp xếp cẩn thận, gọn gàng. Các loại thịt đã được ướp sẵn, cùng với rau sống và nước chấm đủ vị, bày biện trên bàn. Một vài món phụ như kim chi và dưa leo thái mỏng cũng sẵn sàng cho bữa tiệc nướng.

Ngọn đèn vàng ấm áp treo lơ lửng trên cây, tạo nên ánh sáng dịu nhẹ bao trùm không gian. Những ngọn nến nhỏ được đặt rải rác trên bàn, khiến không khí thêm phần ấm cúng. Sương mù của Đà Lạt buổi tối nhẹ nhàng ôm lấy khung cảnh xung quanh, làm cho mọi thứ trở nên thơ mộng, gần gũi. Gió se lạnh khiến từng hơi thở như đọng lại trong không khí, mang đến cảm giác bình yên mà hiếm nơi nào có được.

"Nào! Nướng thịt thôi!"

Thượng Long đứng dậy, tay cầm lấy gắp thịt. Những miếng thịt đã ướp đều được đặt lên vỉ nướng đang rực lửa, tiếng xèo xèo vang lên khi lớp mỡ từ thịt bắt đầu tan chảy, bốc khói thơm nức cả một khoảng trời. Ngọn lửa nhỏ liếm quanh mép thịt, khiến bề mặt dần chuyển sang màu vàng nâu óng ả. Khói từ bếp than bay lên, hòa vào làn sương mờ nhạt của Đà Lạt, mang theo mùi hương thơm lừng, khó lòng cưỡng lại. Thượng Long cẩn thận lật từng miếng, mắt dõi theo lửa bập bùng như một đầu bếp chuyên nghiệp.

Tiếng thịt nướng kêu tí tách như bản nhạc nền cho buổi tối yên bình này. Mùi vị đậm đà của gia vị quyện với không khí se lạnh làm ai cũng cảm thấy đói bụng. Mỗi miếng thịt khi lật lên đều để lại những vệt cháy xém vàng rực trên vỉ, báo hiệu cho một bữa tiệc no say sắp bắt đầu.

Họ ngồi xung quanh chiếc bàn tròn đặt ngoài trời, giữa không gian đầy thơ mộng của Đà Lạt. Không khí nơi đây vào buổi tối luôn mang lại cảm giác đặc biệt. 

Trời hôm nay không quá lạnh nhưng đủ khiến người ta cảm nhận rõ ràng cái se se của núi rừng, như thể cái lạnh ấy không chỉ len lỏi qua từng lớp áo mà còn thấm vào từng nhịp thở, từng suy nghĩ. 

Đà Lạt khi đêm xuống, với những đợt sương nhẹ nhàng bay lượn qua rừng thông, làm mọi vật như mờ ảo, đẹp đến nao lòng. Ánh đèn xa xa từ những ngôi nhà nhỏ ẩn hiện trong sương, cùng với tiếng gió thổi vi vu qua hàng cây, khiến ai nấy cũng đều cảm nhận một nỗi man mác trong lòng.

Thành An ngồi im lặng, mắt em dõi theo thiên nhiên trước mặt. Đôi mắt thoáng buồn, như đang chìm sâu vào suy tư nào đó. Em nhìn ra những tán cây xa xa, mờ ảo trong làn sương dày đặc, cảm nhận cái gió lạnh luồn qua mái tóc, làn da. Có lẽ những cảm xúc đè nặng trong lòng em đang hòa vào bầu không khí tĩnh mịch của núi rừng, khiến mọi thứ trở nên lặng lẽ hơn bao giờ hết. Dưới ánh sáng nhè nhẹ của ngọn đèn vàng, bóng em trải dài trên nền đất ẩm ướt. Có lẽ em đang suy nghĩ về những kỷ niệm xưa cũ, về những điều đã qua mà chẳng bao giờ quay lại.

"An! Ăn đi này, anh gắp cho!"

Quang Hùng nhẹ nhàng gắp vào bát Thành An một miếng thịt vừa nướng xong, nóng hổi, thơm phức, như muốn kéo em trở về với hiện tại. Hắn quan sát em, biết rằng em đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mắt thoáng chút ưu tư, buồn bã.

"Dạ, em cảm ơn! Mà mọi người cũng ăn đi chứ! Tối nay đã có gì hay hay chưa ạ?"

Thành An cười nhẹ, cố gắng giấu đi sự trầm lắng trong lòng mình. Em quay sang mọi người, tìm cách khuấy động không khí, mong muốn làm tan đi bầu không khí nặng nề mà bản thân vô tình tạo ra.

"Anh định ra chợ đêm Đà Lạt, mà sợ chúng mình sẽ bị nhận ra quá, không biết phải đi đâu!"

Thượng Long cười khẽ, hắn luôn yêu thích không khí náo nhiệt ở chợ đêm Đà Lạt, nơi có những hàng quán tấp nập, ánh đèn rực rỡ và những âm thanh vui vẻ của phố phường. Nhưng việc ra ngoài, để lẫn vào đám đông mà không bị nhận ra, đối với họ lúc này là một điều xa xỉ.

"Không sao đâu, mình ở lại đây cũng được mà. Không gian như thế này, em thấy mình thật có nhiều điều muốn nói!"

Thành An khẽ nở một nụ cười, nhưng đôi mắt vẫn đượm buồn hướng về phía những ngọn đồi xa xa, nơi bóng tối đã bắt đầu bao phủ lên khung cảnh núi rừng tĩnh mịch. Không gian Đà Lạt về đêm luôn mang lại cho em cảm giác mọi thứ như chậm lại, dịu dàng và lắng đọng hơn. Trong sự tĩnh lặng ấy, những suy tư mà Thành An luôn cố đè nén cũng dần dần trỗi dậy, gợi nhắc đến quá khứ và những điều đã qua.

"Bảo Khang, em thấy thế nào? Tối nay ở lại đây, nói chuyện với nhau một chút, được không?

Thượng Long bất chợt lên tiếng, ánh mắt đầy quan tâm khi quay sang hỏi. Dù thực ra anh không quá câu nệ chuyện ở lại hay đi đâu, nhưng muốn chắc chắn rằng Bảo Khang sẽ cảm thấy thoải mái.

"Em sao cũng được mà! Chỉ cần mọi người vui là em vui. Em không cầu kỳ đâu!"

Bảo Khang trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng, thêm vào đó là nụ cười thoáng qua. 

Cậu không phải người thích ồn ào náo nhiệt, nên việc ngồi lại nơi yên bình thế này, dưới bầu trời đêm se lạnh, bên cạnh những người bạn thân thiết, thực sự là điều mà cậu rất trân trọng. 

Cảnh tượng này, với ngọn lửa nhỏ bập bùng, tách trà nóng và những câu chuyện tâm sự trong không gian ấm áp, khiến cậu cảm thấy bình yên vô cùng.

"Vậy là xong nhé! Nhưng mà mọi người ăn đi chứ, thịt sắp cháy hết rồi kìa!" 

Quang Hùng lên tiếng nhắc nhở, giọng điệu hắn vui vẻ. Hắn cũng ủng hộ việc ở lại đây tối nay, không gian riêng tư thế này có lẽ sẽ giúp cả nhóm cảm thấy thoải mái và dễ dàng mở lòng hơn.

Trong khoảnh khắc ấy, tiếng than lách tách của bếp nướng, mùi thịt cháy xém thơm lừng hoà quyện cùng bầu không khí se lạnh của Đà Lạt, tất cả như tạo nên một bức tranh đầy sự ấm cúng giữa núi rừng.

[...]

Bữa tối kết thúc trong không khí vui vẻ, với bốn chiếc bụng no căng, đầy ắp những món ăn thơm ngon mà họ vừa thưởng thức. Ánh sáng từ ngọn đèn vàng ấm áp tạo nên một bầu không khí thân thiện và gần gũi, khiến mọi người cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Họ cùng nhau cười đùa, chia sẻ những câu chuyện vui vẻ, và cảm giác thân thuộc càng được thắt chặt hơn qua bữa ăn này. Những câu chuyện rôm rả, tiếng cười giòn tan hòa cùng âm thanh của gió đêm, khiến cho không gian xung quanh như sống dậy.

"Bây giờ mới tám giờ, bọn mình ăn xong nhanh quá! Hay bây giờ ai về phòng nấy, tắm rửa sạch sẽ, rồi đúng chín giờ xuống đây, anh sẽ dặn nhân viên chuẩn bị lửa trại cho bọn mình, ok không?" 

Quang Hùng lên tiếng. Hắn nhận ra rằng thời gian vẫn còn sớm, mà từ sáng tới giờ cả bốn người chưa ai tắm rửa gì, nên nhanh chóng bảo mọi người nên tranh thủ.

"Vậy ok ạ!" 

Thành An đáp, nụ cười nở trên môi cho thấy sự háo hức của em với kế hoạch tối nay. 

Sau đó, em và Quang Hùng cùng nhau lên phòng, tiếng bước chân hòa cùng nhịp sống của Đà Lạt về đêm, nơi không khí trong lành, mát mẻ khiến tâm hồn mỗi người trở nên thư thái.

Bảo Khang với Thượng Long cũng nhanh chóng đi lên, tiếng bước chân của họ vang lên trên cầu thang, hòa quyện cùng âm thanh của những chiếc lá rơi, tạo nên một bản nhạc tự nhiên đầy cảm xúc.

Bước vào phòng, Thành An quyết định sẽ tắm trước, liền lên tiếng.

"Anh Hùng, em tắm trước nhé!"

"Em tắm đi, anh tắm sau cũng được!" 

Quang Hùng đáp lại, giọng điệu nhẹ nhàng.

"Dạ vâng ạ!" 

Thành An vui vẻ nói, sau đó nhanh chóng bước vào phòng tắm. 

Cánh cửa khép lại, để lại Quang Hùng một mình với những suy tư lặng lẽ.

Khi cánh cửa phòng tắm khép lại, Quang Hùng bước ra ban công căn phòng, nơi không gian yên tĩnh, ánh đèn lấp lánh từ các ngôi sao tạo nên một khung cảnh huyền ảo. 

Hắn ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ, lấy từ trong túi một quyển sổ nhỏ và một cây bút, quyết định dành thời gian này để viết nhạc.

Mặt trăng sáng tỏ, ánh sáng lung linh chiếu xuống những trang giấy trắng tinh, như thể cổ vũ cho những ý tưởng đang chờ được hình thành. 

Hắn mở sổ ra, hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành của Đà Lạt, như thể tâm hồn hắn hòa quyện với thiên nhiên xung quanh. Những giai điệu nhẹ nhàng bắt đầu hình thành trong đầu, như những giọt nước nhỏ rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra những vòng tròn dập dờn trên mặt nước.

Quang Hùng nhắm mắt lại, để cảm xúc lấn át lý trí. 

Hắn viết về Thành An, những cảm xúc dâng trào khi nghĩ về em, những khoảnh khắc ngọt ngào mà họ đã chia sẻ. 

Hắn không chỉ viết về tình yêu, mà còn về sự mong mỏi, nỗi nhớ, và những giây phút thăng trầm trong trái tim mình. Từng nốt nhạc được thả xuống như những giọt mực, mỗi chữ cái được viết ra như một nhịp đập của trái tim.

Âm thanh của núi rừng, tiếng xào xạc của lá cây trong gió, tất cả đều hòa quyện trong suy nghĩ của hắn, tạo nên một bản nhạc độc nhất vô nhị. 

Hắn viết về cái cách mà Thành An mang đến cho hắn cảm giác bình yên, như một ánh sáng dẫn đường giữa những mông lung của cuộc sống. Những ký ức về nụ cười của em, ánh mắt trong veo và những lần hai người cùng nhau cười đùa, tất cả đều được khắc họa rõ nét qua từng nốt nhạc.

Khi ngòi bút lướt trên trang giấy, Quang Hùng cảm nhận được sự thăng hoa của cảm xúc, và biết rằng với mỗi nốt nhạc mà hắn viết ra, đó là cách hắn gửi gắm trái tim mình vào từng giai điệu, cho dù Thành An có thể không bao giờ biết được. 

Hắn dừng lại một chút, ngước nhìn lên bầu trời, nơi những ngôi sao đang lấp lánh như chứng nhân cho những cảm xúc thầm kín mà hắn đang trải lòng.

Trong khoảnh khắc đó, hắn nhận ra rằng âm nhạc không chỉ là một phần của cuộc sống, mà còn là một phương tiện để bày tỏ tâm tư, một cách để kết nối với người mà hắn yêu thương.

Hắn tiếp tục viết, để cho âm nhạc dẫn dắt, để cho cảm xúc tự do bay bổng, và biết rằng, trong từng nốt nhạc, Thành An sẽ luôn hiện hữu. Hắn thầm ước rằng một ngày nào đó, những giai điệu này sẽ vang lên bên em, để em có thể cảm nhận được tình cảm mà hắn dành trọn cho em, không chỉ qua lời nói, mà còn qua những nốt nhạc được chắp cánh từ trái tim.

️🎼Anh đã lỡ yêu từ giây phút đầu

️🎼Con tim luôn cứ ngỡ luôn mơ về em trong ưu sầu

....

🎼Anh hứa sẽ không phải để nước mắt em tràn mi

🎼Thương em nhớ em chỉ muốn nghe giọng nói của em

Lời bài hát bắt đầu được hắn ngân nga, vang vọng trong không gian tĩnh lặng của ban công. Giọng hát ấy, nhẹ nhàng mà đầy chất chứa, như thể từng nốt nhạc được thả xuống là những mảnh ghép của tâm tư mà hắn đã giấu kín. Có lẽ bây giờ, hắn không chỉ là yêu, mà là thương, hắn thương em mất rồi...

Từ "thương" nặng lòng như một viên đá tảng rơi xuống đáy đại dương, mang theo tất cả những xúc cảm sâu sắc và trĩu nặng. Đó không chỉ là một từ đơn giản, mà là sự hòa quyện giữa nỗi nhớ, khao khát và sự trân trọng. Khi hắn nghĩ về em, những kỷ niệm như dải lụa mềm mại quấn chặt lấy trái tim hắn, khiến hắn cảm thấy như từng hơi thở đều nặng nề hơn.

Hắn thương em như thương một vùng trời bao la, nơi mà mỗi lần nhìn lên, hắn lại thấy những khao khát đang cháy bỏng. Đó là cảm giác vừa ngọt ngào, vừa đau đớn, cái đau đớn của việc muốn gần bên mà lại không thể. Hắn thương em, không chỉ vì những gì em mang lại, mà còn vì những nỗi niềm sâu kín mà em không hề hay biết.

Mỗi lần nhớ đến em, trái tim hắn như bị một sợi dây vô hình kéo căng, giữa nỗi cô đơn và mong muốn được sẻ chia. Những ngày vui vẻ bên em, những ánh mắt thoáng chốc, và cả những lần lặng lẽ ngắm nhìn em từ xa, tất cả đều chất chứa trong chữ "thương" ấy. 

Đó là niềm hạnh phúc giản dị nhưng cũng là nỗi khổ tâm, một loại tình cảm vừa mãnh liệt vừa dịu dàng, như những cơn sóng vỗ về bờ cát.

Hắn cảm nhận được sự ấm áp và lạnh lẽo cùng lúc, như một dòng nước mát giữa trưa hè oi ả, khiến hắn vừa muốn đắm chìm, vừa muốn chạy trốn. Cảm giác này, thật khó để diễn tả, nhưng mỗi khi nhớ về em, hắn đều thấy trái tim mình như một cánh buồm căng gió, vừa hân hoan, vừa rối bời.

Hắn thầm ước rằng một ngày nào đó, có thể nói ra những điều này, để em biết được rằng trong lòng hắn, em luôn là một phần không thể thiếu, một phần mang lại ánh sáng và sự sống cho mọi giai điệu hắn viết.

Nhưng trong thời điểm này, giữa một xã hội đầy rẫy định kiến và sự tàn nhẫn, thật khó để hai người có thể sánh bước bên nhau. Không chỉ đơn thuần là vấn đề địa vị, mà còn là một bức tường vô hình được xây dựng bởi bốn chữ "môn đăng hộ đối." Ai cũng biết hắn, chàng trai giàu có, được mọi người ngưỡng mộ và trân trọng, nhưng không ai hiểu được hoàn cảnh của em—một cậu nhóc mồ côi, lạc lõng giữa dòng đời, sống trong thế giới đầy cô đơn và những nỗi mất mát chưa nguôi.

Khi hắn nghĩ đến việc tỏ tình với em, nỗi lo lắng và sợ hãi tràn ngập tâm trí hắn. 

Hắn không thể tưởng tượng nổi cái xã hội này sẽ đối xử với em như thế nào nếu hai người công khai tình cảm. 

Quang Hùng sợ rằng những ánh mắt dò xét, những lời bàn tán cay nghiệt sẽ như những nhát dao sắc bén, đâm vào trái tim nhạy cảm của em. Hắn không thể để em phải gánh chịu những điều đó, không thể để em bị thương tổn vì tình yêu của họ.

Khiến Quang Hùng thật sự... không dám tỏ tình Thành An!

Hắn biết rằng em cũng có tình cảm với mình. Mỗi khi ánh mắt em lướt qua mình, có một thứ gì đó mãnh liệt và chân thành lấp lánh trong đó. 

Hắn có thể cảm nhận được tình cảm ấy, như những cơn sóng lăn tăn trên mặt nước, dâng trào và rút lại, vừa gần gũi vừa xa cách. 

Hắn khao khát yêu thương em một cách công khai, nhưng trong cái xã hội đầy rẫy rào cản này, làm sao có thể? 

Quang Hùng phải chấp nhận thực tế phũ phàng rằng đôi khi, tình yêu không đủ sức mạnh để vượt qua mọi định kiến và áp lực.

Họ chỉ có thể ở bên nhau, thổ lộ những yêu thương trong bóng tối, nhưng lại không thể cho nhau danh phận. 

Điều đó khiến hắn cảm thấy đau đớn, đó là một tình yêu không trọn vẹn, luôn bị giấu kín, như một bí mật mà cả hai không thể công khai. Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều chứa đựng những điều chưa nói, những ước mơ đơn giản nhưng đầy xa vời. Hắn ước gì họ có thể cùng nhau dạo bước dưới ánh đèn đường, không phải lo lắng về ánh mắt người đời. Hắn muốn hét lên với thế giới rằng họ yêu nhau, nhưng cái thế giới đó lại như một bức tường giam giữ tình yêu của họ trong bóng tối.

Hắn nhớ lại những khoảnh khắc ngọt ngào bên em, những lần hai người cùng ngồi cạnh nhau, cùng chia sẻ những giấc mơ, những mong muốn. 

Nhưng mỗi lần đó, hắn lại cảm thấy nỗi sợ hãi dâng trào. 

Quang Hùng tự hỏi, liệu có phải tình yêu của họ chỉ có thể tồn tại trong những khoảng lặng, không bao giờ được thừa nhận, không bao giờ được công khai? 

Hắn không thể để em phải chịu đựng những đau đớn do xã hội mang lại. Hắn chỉ muốn giữ em bên cạnh, mặc cho mọi rào cản, mặc cho mọi định kiến. Hắn không biết phải làm gì, ngoài việc yêu em một cách âm thầm và chờ đợi.

Cái cảm giác ấy, nó như một cơn sóng dữ, cuốn trôi mọi thứ, khiến hắn cảm thấy mệt mỏi. Hắn biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, tình yêu của họ sẽ mãi mãi không có được danh phận, mãi mãi chỉ là những kỷ niệm đẹp, nhưng không bao giờ trở thành hiện thực.

Tình yêu trong bóng tối ấy, dù ngọt ngào, nhưng lại quá nặng nề, như một chiếc áo choàng chật chội khiến hắn không thể hít thở. Hắn muốn tìm một cách để giải thoát, nhưng trong cái xã hội này, có lẽ chỉ có thể tiếp tục lặng lẽ yêu em từ xa, không dám bước thêm một bước nữa.

Cạch.

Tiếng mở cửa phòng tắm vang lên, kéo Quang Hùng ra khỏi những suy nghĩ rối bời trong đầu.

Thành An bước ra, làn da vẫn còn ẩm ướt, những giọt nước nhỏ li ti lấp lánh trên làn da mềm mại của em. Tóc ướt sũng rũ xuống khuôn mặt, khiến Quang Hùng không thể rời mắt. Hắn chợt nhận ra rằng, trong khoảnh khắc này, em trông thật đẹp, như một bức tranh sống động giữa khung cảnh yên tĩnh của ban công.

"Anh, em tắm xong rồi, anh tắm đi!" 

Thành An nói, giọng nói còn vương chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại lấp lánh như những vì sao đêm.

"Để anh sấy tóc cho em nhé!" 

Quang Hùng đáp, không đợi em phản ứng. Hắn đứng dậy, tiến lại gần và nhẹ nhàng kéo em ra khỏi không gian ẩm ướt của phòng tắm, đưa em vào thế giới ấm áp của những cảm xúc ngọt ngào.

"D-dạ!?" 

Thành An ngơ người, nhưng chưa kịp phản hồi, đã thấy Quang Hùng kéo em lại gần chiếc ghế sofa cạnh giường. Hắn bật máy sấy tóc, tiếng gió rì rào như một bản nhạc êm đềm, làm dịu đi bầu không khí căng thẳng trong lòng hắn.

Quang Hùng nắm lấy một lọn tóc ướt của em, nhẹ nhàng đưa máy sấy lại gần. Hắn bắt đầu di chuyển nó từ trên xuống dưới, từng đường nét tóc bay lên theo chiều gió. Ánh sáng vàng dịu dàng từ đèn chiếu xuống, tạo thành một vòng hào quang quanh khuôn mặt Thành An, làm cho hắn cảm thấy như đang chăm sóc một điều quý giá hơn bất kỳ thứ gì trên đời.

Mùi sữa tắm nhẹ nhàng hòa quyện với hương nước hoa, khiến không khí trở nên gần gũi hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc ấy, Thành An chợt nhận ra rằng Quang Hùng không chỉ là một người bạn, mà còn là một bến đỗ an toàn cho những lo lắng của mình. Em... đã yêu hắn mất rồi.

"Em thấy thoải mái không?" 

Hắn hỏi, giọng nói ấm áp, tràn ngập sự quan tâm. Hắn cảm nhận được nỗi căng thẳng trong người em đang dần tan biến.

"D-dạ!? Có ạ!" 

Thành An đáp, ánh mắt ngập tràn ngạc nhiên lẫn hạnh phúc. Em ngả người vào ghế, để những cảm xúc thoải mái len lỏi vào lòng. Hắn có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong người em, như một tấm chăn ấm áp quây lấy hai người giữa cái lạnh của Đà Lạt.

Quang Hùng chăm chú nhìn từng lọn tóc bay lên dưới luồng gió, và trong giây phút này, hắn nhận ra rằng tình cảm dành cho Thành An đã lớn hơn những gì hắn từng nghĩ. 

Hắn không chỉ muốn ở bên em, mà còn muốn là một phần trong cuộc sống của em, trở thành người che chở cho em trước những giông bão của cuộc đời. Mỗi lần tay hắn chạm vào tóc em, như thể hắn đang vẽ lên một bức tranh của sự chăm sóc và yêu thương.

Khi tiếng máy sấy dần ngừng lại, Quang Hùng nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn, xoay người đối diện với em. 

"Giờ thì em đã khô tóc rồi, em xinh lắm đó An!"

Hắn mỉm cười, ánh mắt ấm áp như những tia nắng dịu dàng trong sớm mai. Cảm giác hạnh phúc lướt qua hắn, như một làn gió thoảng mang theo hương hoa dại.

Thành An cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm vui, trái tim em đập nhanh hơn, không chỉ vì hành động chăm sóc của Quang Hùng, mà còn vì sự gần gũi và tình cảm mà hắn dành cho em. 

Hắn không biết rằng, trong khoảnh khắc này, cả hai đã tạo nên một kỷ niệm đẹp, một bước tiến gần hơn đến những gì mà họ có thể trở thành. Mỗi giây phút trôi qua, như thể thời gian đã ngừng lại, chỉ còn lại họ cùng nhau, trong một không gian ngập tràn những điều ấm áp và yêu thương.

"Anh đi tắm đây! Ở ngoài đợi anh đó!"

"Dạ vâng ạ!"

Thành An đáp, rồi em tựa người vào thành giường, lấy điện thoại ra và lướt mạng xã hội, định xem một thứ gì đó mới mẻ. Nhưng đập vào mắt em là...

Ủa!? Gì thế này!?

FANPAGE HÙNG AN - EMBES PANDA

Em đơ người khi nhìn thấy cái fanpage này. 

Trời ơi, đây là fanpage riêng của em và hắn sao? 

Một cảm giác hồi hộp dâng trào, như thể em vừa phát hiện ra một bí mật lớn lao. Hơi thở của em như ngừng lại khi hình ảnh hai người xuất hiện trên màn hình, những khoảnh khắc vui vẻ được ghi lại, với những bức ảnh chụp chung khi cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon, những nụ cười rạng rỡ hòa quyện cùng những ánh đèn lung linh của Đà Lạt về đêm.

Em lướt xuống, mỗi bức ảnh gợi nhớ về một kỷ niệm ngọt ngào, từ những buổi đi chơi lãng mạn đến những khoảnh khắc trêu đùa hồn nhiên. 

Những bình luận ấm áp từ fan hâm mộ, những lời chúc ngọt ngào dành cho cả hai khiến tim em đập loạn nhịp. 

Trời ơi OTP đời em nè, đợi ngày thuyền cập bếnn

Chưa công khai mà tới mức này, không biết công khai còn tới đâu nữa kkk. Cưới đi hai người ơi!

Cảm xúc lẫn lộn trong lòng, em không biết nên cười hay nên khóc. Một phần em cảm thấy vui mừng vì có người ủng hộ tình cảm của mình, nhưng phần khác lại thấy xấu hổ, như thể em đang bị nhìn thấy những khoảnh khắc riêng tư nhất.

Chợt nhận ra rằng bức tường ngăn cách giữa hai người không chỉ nằm ở địa vị hay gia đình, mà còn là những cảm xúc sâu sắc mà cả hai đã xây dựng trong suốt thời gian qua. 

Em lướt xuống thêm nữa và thấy những lời chia sẻ từ những người theo dõi, họ viết về những ước mơ và hy vọng cho tình yêu của em với Quang Hùng, khiến em cảm thấy như có một cộng đồng đứng sau, ủng hộ cho mối quan hệ của em và hắn.

Tim em đập rộn ràng, những cảm xúc chưa bao giờ rõ ràng đến thế. 

Hình ảnh Quang Hùng xuất hiện trong tâm trí em, nụ cười ấm áp, ánh mắt chân thành, và sự chăm sóc tận tình của hắn. Lòng em bỗng xao xuyến, nhận ra rằng tình cảm này không chỉ đơn thuần là tình bạn hay sự đồng cảm, mà còn là một tình yêu đang dần hình thành, như một bông hoa nở rộ giữa mùa đông lạnh giá.

Chỉ với một fanpage nhỏ bé, em cảm thấy như được khẳng định giá trị của tình yêu mình, như một bến đỗ an toàn giữa những sóng gió của cuộc đời. 

Liệu rằng, trong thế giới đầy sự xét nét và định kiến này, em có thể đủ dũng cảm để công khai tình yêu của mình, để không chỉ một mình em, mà cả Quang Hùng cũng không phải sống trong những nghi ngờ, những ánh mắt dò xét từ xã hội?

Thành An mỉm cười, cảm nhận một sức mạnh mới trong lòng. 

Nhưng thế giới mà, có lời khen cũng có lời phán xét. 

Em chợt nhận ra rằng, mặc dù những bình luận đầy ủng hộ và tình cảm trên fanpage khiến em cảm thấy ấm lòng, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng xã hội luôn tồn tại những định kiến và ánh mắt soi mói. Những người không hiểu rõ tình huống sẽ luôn có những lời bình phẩm, những nhận xét tiêu cực có thể dễ dàng làm tổn thương cả em và hắn.

Em nghĩ lại, thời điểm này thật sự vẫn chưa thích hợp để công khai tình cảm giữa hai người. Dù gì đi nữa, em vẫn đang đợi lời tỏ tình từ hắn. Mỗi ngày trôi qua, trong lòng em đều âm thầm hy vọng, chờ đợi giây phút mà hắn sẽ ngỏ lời với em, nhưng cho đến giờ, tín hiệu ấy vẫn chưa xuất hiện. Cảm giác hồi hộp xen lẫn lo lắng khiến em không thể không thở dài.

Chỉ cần hắn tỏ tình, em sẽ không do dự mà ngay lập tức đồng ý, mặc cho những khó khăn phía trước. Những suy tư về điều gì sẽ xảy ra khi tình yêu của hai người trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn không còn khiến em sợ hãi, mà chỉ làm em thêm kiên quyết hơn. Em tin rằng tình cảm chân thành sẽ vượt qua mọi rào cản. Nhưng liệu có thật sự dễ dàng như vậy không?

Đôi khi, em tự hỏi bản thân: liệu có phải hắn cũng đang chần chừ như em, lo sợ về cái xã hội này và những khó khăn sẽ đến? Hay có phải hắn đang tìm kiếm thời điểm hoàn hảo, khi mọi thứ xung quanh đều thuận lợi? Suy nghĩ ấy cứ lởn vởn trong đầu, khiến lòng em nôn nao và không thể tập trung. Mỗi khoảnh khắc bên hắn đều khiến em cảm nhận rõ hơn rằng em đã yêu hắn, nhưng cũng lại là sự chờ đợi không yên lòng.

Em ngả lưng ra giường, nhắm mắt lại, cố gắng xua tan những suy nghĩ lo lắng. Trong lòng, em thầm cầu mong một ngày gần nhất, ánh sáng của tình yêu sẽ chiếu sáng con đường mà cả hai cùng bước đi, để em không còn phải sống trong sự mong mỏi vô hình nữa. Một lời tỏ tình từ hắn sẽ là dấu mốc, là khởi đầu cho một câu chuyện tình yêu thật đẹp, bất chấp mọi phán xét từ xã hội.

P/S của au: Trời trời hai người này, một người thì sợ tỏ tình, một người thì đợi tỏ tình. Nè he!!!

[...]

Bảo Khang và Thượng Long bước vào phòng, không khí trong không gian ấm áp, ánh đèn vàng dịu nhẹ tạo nên một bầu không khí thân mật. 

Bảo Khang nhanh chóng tiến đến vali, lôi ra một bộ đồ sạch sẽ để chuẩn bị cho một buổi tắm sau một ngày dài mệt mỏi. 

Nhưng khi cậu vừa quay người để rời đi, Thượng Long bất ngờ nắm chặt tay cậu, kéo lại.

"Khang! Anh muốn nói điều này với em!" 

Giọng Thượng Long có phần nắn nót, hàm chứa sự nghiêm túc như thể điều anh sắp nói có thể thay đổi mọi thứ.

"Gì căng thế hai ơi! Anh nói đi, em nghe anh mà!" 

Bảo Khang quay lại, ánh mắt cậu đầy thắc mắc và một chút hồi hộp. Tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn khi nhìn thấy vẻ mặt quyết tâm của Thượng Long.

"Anh thích em!" 

Thượng Long nói, như thể anh vừa dồn nén những cảm xúc ấy suốt một thời gian dài. Ánh mắt anh ngập tràn sự chân thành, khiến không gian xung quanh như ngừng lại trong khoảnh khắc đầy căng thẳng.

"Ủa??? Em biết mà!" 

Bảo Khang giật mình nhưng rồi bật cười, nụ cười của cậu cũng thoáng ngạc nhiên. Câu trả lời của cậu khiến Thượng Long hơi ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười theo.

"Nên từ ngày hôm nay, anh sẽ chính thức tán tỉnh em! Một cách công khai!" 

Thượng Long tuyên bố, với giọng điệu tự tin như thể anh vừa phát động một cuộc chiến yêu thương.

"Ê! Công khai luôn hả? Làm như mọi khi thì anh chỉ tán tỉnh riêng tư thôi hay gì. Trời trời, anh có bao giờ tán tôi riêng tư đâu mà bày đặt công khai nữa! Có khi giờ ai cũng biết là anh thích tôi rồi đó hai ơi!"

 Bảo Khang nói, cậu bật cười nhìn anh.

"Thì em hãy xem đây như một khởi đầu mới! Anh không muốn giấu giếm cảm xúc của mình nữa. Tình yêu không nên được giấu kín."

Bảo Khang lặng im một chút, cảm xúc dâng trào trong lòng. Cậu tự hỏi mình đã chờ đợi khoảnh khắc này bao lâu. Cảm giác hạnh phúc lan tỏa, như một ngọn lửa ấm áp đang thiêu đốt những lo lắng và sợ hãi trong cậu. 

"Nhưng liệu điều này có an toàn không, Long? Mọi người sẽ nghĩ gì về chúng ta?" 

Thượng Long khẽ nắm chặt tay cậu hơn, ánh mắt anh kiên định. 

"Khang, anh không quan tâm đến những gì người khác nghĩ. Điều quan trọng là chúng ta cảm thấy như thế nào về nhau. Chỉ cần em sẵn sàng, anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ em."

Bảo Khang cảm thấy ấm lòng trước những lời hứa hẹn ấy. Cậu mỉm cười, không thể giấu nổi sự hạnh phúc đang trào dâng. 

"Nếu anh thật sự muốn như vậy, thì em không phản đối đâu. Nhưng em vẫn không thể không lo lắng cho cả hai."

"Đừng lo, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả. Tình yêu này sẽ mạnh mẽ hơn mọi định kiến!"

Thượng Long khẳng định, sự kiên quyết trong giọng nói của anh khiến Bảo Khang cảm thấy yên lòng hơn.

Cả hai đứng đó, ánh mắt giao nhau trong một khoảnh khắc đầy ý nghĩa, cảm xúc dâng trào khiến không khí trong phòng càng thêm đặc biệt. Khoảnh khắc này không chỉ là sự thổ lộ của tình yêu mà còn là một khởi đầu mới, đầy hứa hẹn cho hành trình phía trước của họ. Những lo lắng về những định kiến hay sự chỉ trích từ xã hội dường như tan biến, chỉ còn lại hai trái tim đang đập cùng một nhịp, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.

P/S của Au: Tớ thấy HùngAn nhiều suy tư quá nên cho WeanKhang cute mọi người nhaaa, còn về sau thì chưa bícccc. 

_____________________________

"Dẫu cho thế gian chê cười ta lạc lối,
Trái tim ta rực rỡ, chẳng màng đến điều gì."

_____________________________

~ 13/10/2024 ~

_____________________________

P/S của Au: kkk nay viết dài, mọi người đọc cho đã lun. Bù cho mọi người bữa trước ra muộn nè huhu. Mọi người đọc mà thấy không hay thì nói tớ biết nha, tớ vẫn còn nhiều thiếu sót mọi người ạaaaa! Mãi iuuu <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip