Chương 1: Bốn bề tuyết trắng

Chương 1: Bốn bề tuyết trắng

-

Tuyết rơi rồi.

Chén trà trong tay vẫn còn tỏa khói, dèm mi thưa đổ bóng trên nước da nhợt nhạt, ánh mắt người mơ hồ tựa sương giăng, đêm nay gió lạnh, trăng không sáng.

Nhìn từng bông tuyết li ti bay qua tầm mắt, y nhớ về một vài chuyện xưa cũ. 

Nhớ chính mình, nhớ cả người từng yêu.

Thiếu niên năm nào xông pha trận doanh, kiêu ngạo cưỡi trên vó ngựa hoành hành, đạp thây kẻ địch, tắm máu quân thù mà vang danh tứ phương, đâu ngờ được nay lại trở thành một kẻ chăn đơn gối chiếc, đạm bạc bầu bạn cùng bình trà thơm nơi trấn nhỏ thưa người này.

Y nhoẻn cười.

Những kí ức ấy luôn khiến y cảm thấy ấm áp. Ngay cả trong đêm đông khi vách cửa mỏng chẳng ngăn được gió lạnh, y vẫn mơ hồ tưởng tượng như có ai đang ôm lấy mình, một vòng tay vững vàng và êm ái.

"Phụng Tiên... Năm nay tuyết đổ sớm, không biết... huynh ở ngoài đó có thấy lạnh không?"

---

Tuyết trắng trải dài, đường núi quanh co, Triệu Vân lo lắng cau nhẹ lông mày. Y vuốt ve bộ lông bờm ủ rũ vì lạnh của Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử, nhỏ giọng ảo não: "Xem chừng chúng ta bị lạc rồi, Dạ Chiếu, ngươi nói xem, nơi này đến một cành cây ngọn cỏ cũng không có, tuyết lại quá dày, nhìn sắc trời cũng chẳng quá hai canh giờ nữa là mặt trời lặn... Cả ngày nay ngươi chưa ăn uống gì, đêm nay có lẽ phải ở lại trên núi này... Chúng ta liệu có chết cóng không đây?"

Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử là một con ngựa hiểu chuyện, bao năm cùng Triệu Vân tung hoành ngang dọc, tính khí so với trước khi đã tốt hơn rất nhiều, đặc biệt đối với Triệu Vân cực kì nghe lời. Giữa cảnh bốn xung quanh toàn là tuyết trắng, dù cái bụng đói meo cũng không hề tỏ ra mệt mỏi, móng ngựa vẫn đều đặn đạp xuống. Nghe giọng chủ nhân có vẻ ảo não, nó như hiểu thấu tâm sự của y, khẽ hí lại một tiếng đáp trả.

Triệu Vân biết Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử là một con ngựa tốt, một đêm tuyết lạnh làm sao giết được nó. Chỉ là nếu cứ đi mãi thế này, y thực sự không biết liệu qua hết đêm nay có thể ra khỏi cái địa phận khỉ ho cò gáy này không nữa. Người ngựa đều mệt, thiếu lương thực thiếu nước uống, y chỉ sợ bản thân mình không trụ nổi được quá ba ngày.

Đi thêm một đoạn nữa, sắc trời ngả sang màu tím nhạt. Triệu Vân ngẩng đầu nhìn tuyết bay lả tả, mi dài rung rung. 

Gió Bấc thổi tung vạt áo choàng, lông trắng trên vành mũ hòa với sắc tuyết, nhảy nhót không yên.

Cái lạnh như một lưỡi dao sắc cứa vào da thịt, Triệu Vân ghìm cương ngựa, kéo lại vành mũ. Làn da y tái nhợt, sắc mặt vô cùng kém.

Từ nhỏ đến lớn, Triệu Vân chưa bao giờ giỏi chống đỡ với cái lạnh. Nói thẳng ra thì, y ghét mùa đông lắm.

"Hôm nay nghỉ lại một đêm vậy, vừa hay ở đây có một cái động, chúng ta có thể trú tạm một đêm... chắc nhất thời cũng không chết được đâu..." Triệu Vân tặc lưỡi, nhảy từ trên lưng ngựa xuống, giúp Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử phủi đi lớp tuyết đọng trên người. "Chắc ngươi cũng lạnh lắm..."

Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử cúi đầu, dụi dụi mặt vào ngực Triệu Vân. 

Triệu Vân bật cười, đưa tay lùa đám lông bờm lòe xòe của nó: "Bình thường cái thứ này vừa dày vừa bông, dựng lên như bờm sư tử, ta mới gọi ngươi là Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử... thế mà ngươi xem, ngấm tuyết ẩm hết cả, nhìn có khác gì một đống râu ngô nhúng nước không? Xấu quá đi mất!"

Bông đùa mấy câu làm tâm trạng Triệu Vân khá hơn, y dắt ngựa vào trong hang, tìm một chỗ có vẻ khô ráo để nó nghỉ ngơi. "Đi cả ngày đường chắc cũng mệt rồi, ngươi nằm nghỉ một lát đi, ta ra ngoài xem có củi khô dùng được không, đốt một ít lửa."

Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử vô cùng ngoan ngoãn gõ móng lên mặt đất hai cái, sau đó khụy gối ngồi xuống. 

"Ngoan lắm." Triệu Vân xoa bờm của nó thêm vài cái, sau đó đứng dậy định đi.

Trời đã sẩm tối, mùa này mặt trời thường xuống rất nhanh. Triệu Vân còn chưa kịp nhấc chân, thính lực nhạy bén đã bắt được âm thanh đạp tuyết của động vật bên ngoài cửa hang kèm theo cả tiếng gầm gừ. 

Y sững người, sau gáy lạnh toát, nhất thời đứng yên bất động. Nơi này là một hẻm núi hẻo lánh ở phía Bắc cách thành U Châu hơn 200 dặm, xung quanh chỉ có rừng hoang, dân cư hầu hết đều sống ở trấn nhỏ cách đây hai canh giờ đi ngựa. Một địa điểm thế này, dĩ nhiên sẽ xuất hiện động vật ăn thịt, mà tình hình trước mắt Triệu Vân bây giờ đã rơi vào trường hợp tệ nhất.

Sói, hơn nữa không chỉ có một con. 

Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử đã thấm mệt, giờ dù có chạy chỉ sợ cũng chẳng chạy được bao xa. Hơn nữa y ở trong cái hang này chẳng khác nào tự mình chui đầu vào rọ, muốn thoát thân e là rất khó.

Kinh nghiệm chinh chiến chẳng có tác dụng gì trong cái hoàn cảnh hiểm nghèo này, Triệu vân căng thở hít thở, hàm răng nghiến lại. Chẳng biết lúc bọn chúng đi vào đây y có thể chống cự được bao lâu, nhưng y thừa hiểu khả năng bản thân có thể đánh thắng một bầy sói với tình trạng mệt lả hiện tại không thể nào.

Nhưng nếu bảo y xuôi tay chịu chết thì... y thực sự không muốn chút nào. Chôn thân trong núi tuyết, làm mồi cho sói hoang, quá nhục nhã.

Triệu Vân nghiến răng, rút dao găm bên hông ra khỏi bao. Lần này đi U Châu không mang theo kiếm, thương ở nơi chật hẹp thế này cũng không dùng được. Bốn bề tối mịt, y cũng chỉ có thể dựa vào sự chỉ dẫn của âm thanh, vững vàng thủ thế.

Chết thì chết, cứ đánh một trận đã đời rồi tính tiếp.

Ngay lúc Triệu Vân căng thẳng nghiến răng chuẩn bị nghênh chiến, thì bên ngoài truyền đến một tiếng rú lên vì đau đớn.

"Ẳng..."

"Mấy con chó hoang láo toét nhà các ngươi, chỗ lão gia nghỉ chân mà cũng muốn chiếm, mau cụp đuôi lướt đi trước khi ta đánh gãy chân từng đứa một!"

Có người?!

Triệu Vân chưng hửng, tiếng người này từ ngoài truyền vào, mang theo một phần khí thế hống hách không thể phủ nhận của kẻ mạnh. Hắn không hề sợ đám sói dữ, hoàn toàn coi chúng là chó nhà mình, chân đạp không hề nương nhẹ tí nào.

"Còn không mau cút!"

Triệu Vân chỉ nghe được thêm mấy tiếng "ăng ẳng" yếu ớt, sau đó là tiếng chân đạp tuyết vội vội vàng vàng, hiển nhiên là chúng đã kéo nhau chạy biến hết rồi.

Người này... rốt cuộc là ai mà có thể dọa được cả sói? Chẳng đợi y nghĩ cho tường tận, người kia đã thong thả tiến vào. "Này, chỉ có người đầu óc không bình thường mới tìm đến mấy chỗ thế này vào cái thời tiết hiện tại, ngươi rốt cuộc là đã đập đầu vào đâu?" 

Hắn vừa cười vừa nói, âm thanh trầm trầm đập vào vách hang, vang lại trong tâm trí Triệu Vân. 

Ý tứ chế diễu lộ rõ mồn một, nhưng Triệu Vân trước nay không phải người sẽ vì vài câu bông đùa như thế mà nổi nóng. Y đã quen lối hành xử tùy ý lỗ mãng của huynh đệ trong quân ngũ, chỉ coi lời người này nói như vài câu xã giao bình thường chốn giang hồ.

Y nheo mắt, muốn nhìn cho rõ hình dáng của người kia, nhưng trong hang quá tối, bên ngoài đêm cũng đã giăng kín bầu trời, y chỉ có thể mơ hồ mường tượng hắn ta có vóc người cao lớn, có lẽ là cao hơn cả y. 

"Ngươi... là ai?"

Câu hỏi này đặt ra trong hoàn cảnh hiện tại, sao mà nghe khá là kì cục...

"Hừ, sao ngươi không giới thiệu bản thân trước đi?" Giọng điệu của hắn ta nghe có vẻ khá là cáu kỉnh, Triệu Vân cảm giác tính cách người này có vẻ không được kiên nhẫn đứng đắn cho lắm.

"Ta họ Triệu, hôm nay... đi lạc đến đây..."

"Phụt!" 

Dù trong hang tối om, Triệu Vân vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng hắn ta bật cười không hề kiêng nể...

Cái tên này thật là...

Lý do đi lạc nghe cũng hơi ngớ ngẩn, nhưng Triệu Vân trước nay không biết nói dối, y thực sự đúng là đi lạc nên mới đến cái chốn khỉ ho cò gáy này.

"Ngươi hài hước thật đấy, vùng núi này vô cùng hẻo lánh, đến cái cây còn mọc không nổi, tuyết phủ kín đường, ngươi dắt theo một con ngựa mà có thể lạc đến tận đây... phụt... hahaha..." 

Triệu Vân trước sự chê cười của một kẻ mình thậm chí còn chẳng biết mặt, cũng chẳng biết tên này... từ từ cảm thấy nóng mặt...

Hắn cười thêm một lúc, Triệu Vân ngồi xuống bên cạnh Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử vừa mới thiếp đi vì quá mệt, mặc kệ hắn.

"Ta thường đi săn ở đây, lũ sói lúc nãy từng được ta cứu sống, chúng rất sợ ta. Nếu hôm nay không phải ta đến kịp thời, ngươi và ngựa của ngươi hẳn không còn mạng đâu." Giờ hắn ta mới có vẻ nghiêm túc được một chút. Triệu Vân cũng cảm thấy vừa rồi là người này đã cứu mình, ít nhiều thì cũng nên nói một tiếng cảm ơn.

"Đa tạ."

"Không có gì, tiện tay thôi. Dù sao hôm nay ta cũng tính qua đêm ở đây, nếu tự nhiên có một đống xác thịt bầy nhầy máu me tanh tưởi bên cạnh... ta ngủ sẽ gặp ác mộng mất."

Triệu Vân thực sự có xúc động muốn nuốt ngược hai chữ "đa tạ" vừa nói vào bụng.

"Ngươi đi lạc chắc là không mang theo củi đốt, ta có một ít ở đây, đủ dùng một đêm." Vừa nói, hắn ta vừa bỏ cái gì đó xuống. Không gian quá tối, Triệu Vân không thể nhìn rõ, chỉ âm thầm vui mừng trong bụng, ít nhất thì nhờ ơn người này, y và Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử sẽ không chết cóng.

Hắn thành thạo gom củi khô lại, cầm đồ đánh lửa. Triệu Vân bó gối ngồi một bên, chăm chú nhìn mấy tia lửa lấp lánh bắn ra từ ma sát của giữa hai phiến đá trên tay người đối diện.

Ánh sáng lấp loáng thoáng chốc rọi vài sợi tơ óng ánh màu bạc rũ dài qua ngực áo. Triệu Vân nhướn mày, nhìn đường cằm sắc nét của người kia lấp loáng trong bóng tối, trong lòng có chút hiếu kì.

Mái tóc của người này có màu bạch kim.

Khi lửa bắt củi khô cháy thành một ngọn đuốc rọi sáng cả hang động, cũng là khoảng khắc Triệu Vân và người kia ngẩn đầu nhìn thẳng vào đối phương.

Giống như bản thân y tò mò muốn nhìn thấy hắn, hắn có vẻ cũng rất nóng lòng muốn nhìn rõ y.

Ánh lửa trải một lớp màu sắc ấm áp lên làn da khỏe khoắn, khắc họa khuôn mặt anh tuấn rõ nét, ngũ quan cân xứng, sống mũi thẳng tắp, nhưng đẹp nhất vẫn là một đôi mắt thâm thúy mang theo đôi phần khí chất bức người. 

Suối tóc màu bạc chảy dài trên khuôn vai săn chắc, trong ánh lửa lấp lánh đẹp đẽ như một món trang sức đắt tiền.

Triệu Vân thế mà lại ngẩn người.

Mà chính hắn hình như lúc này cũng vô cùng ngạc nhiên.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip